Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 185: Thứ tôi không cần cũng sẽ không cho cô(3)




Cho dù là bọn họ đã làm chuyện đó với nhau rồi, anh cũng phải khiến Thẩm Duệ ghê tởm hết phần đời còn lại.

Tống Hân Nghiên đẩy anh không được, anh đối xử với cô cực kỳ thô bạo, trong lòng cô chỉ cảm thấy bị áp bức và lăng nhục, nước mắt cứ thế tuôn rơi, cô nhắm mắt lại, trong lòng không ngừng kêu gào, Thẩm Duệ, cứu em, cứu em!

Giống như là nghe được lời kêu cứu của cô, trên người cô bỗng nhẹ đi, sau đó cô nghe thấy một tiếng rên rỉ, cô mở mắt thấy Đường Diệp Thần đang nằm trên mặt đất, người đàn ông đang cưỡi trên người anh, nện từng nắm đấm lên mặt của anh ta.

Nguy hiểm được giải trừ, cô mới nặng nề thở hổn hển, ngồi sụp xuống dưới đất. Nhìn bóng lưng của người đàn ông, cô chợt bật khóc.

Liên Mặc nhìn Đường Diệp Thần bị đánh thành đầu heo, anh đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo, không ngừng đạp vào hạ thân của anh ta, trong màn đêm yên tĩnh bỗng vang lên tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt.

Liên Mặc đứng từ trên cao nhìn xuống, anh cảnh cáo nói: “Đường Diệp Thần, nếu như lần sau còn để tôi thấy anh quấy rối Hân Nghiên thì đừng trách tôi không khách khí.” Dứt lời, anh xoay người đi tới trước mặt Tống Hân Nghiên, nhìn thấy chiếc áo xám của cô đã bị kéo rách, anh cởi áo ngoài khoác lên vai cô, khom lưng ôm cô dậy, dẫn cô ngồi vào trong ghế phụ.

Liên Mặc bước lên, khởi động xe lái rời đi.

Trên đường đi hai người không nói với nhau câu nào, Liên Mặc thi thoảng liếc nhìn cô, thấy bộ dạng cắn môi yên lặng rơi lệ của cô, anh nói: “Anh ta không làm em bị thương chứ?”

Tống Hân Nghiên lắc đầu, cô đưa tay lau nước mắt, nhưng càng lau thì nước mắt lại càng chảy nhiều hơn, Liên Mặc thở dài một tiếng, anh rút khăn giấy ra đưa cho cô: “Đừng khóc nữa, hiện tại không sao rồi.”

Tống Hân Nghiên lau sạch nước mắt: “Có phải em vô dụng lắm không?”

“Xã hội này vốn dĩ đã không công bằng với phụ nữ, anh ta dám ức hiếp em là bởi vì em chưa đủ mạnh.” Liên Mặc nhìn cô, vừa nãy anh cũng tiện đường đi qua, vốn dĩ còn nghĩ là đôi tình nhân nào đang ve vãn nhau, sau đó anh mới nhìn nước mắt trên mặt cô mới phát hiện có gì đó không đúng.



Hai tay Tống Hân Nghiên túm chặt áo khoác, cô cứ nghĩ bọn họ ly hôn trong hòa bình, sau này gặp lại cho dù không làm bạn được thì cũng không phải kẻ thù. Bây giờ cô mới biết suy nghĩ của mình ngây thơ tới nhường nào.

Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng cực kỳ tồi tệ.

Liên Mặc nhìn cô một cái, cũng không an ủi cô nữa.

Xe dừng bên ngoài Kim Vực Lam Loan, Tống Hân Nghiên xoay đầu nhìn anh nói: “Liên Mặc, cảm ơn anh tối nay đã cứu em, cũng cảm ơn anh đưa em về nhà.” Dứt lời, cô cởi áo khoác chuẩn bị trả lại cho anh.

Liên Mặc nhìn quần áo không còn nguyên vẹn của cô, anh lắc đầu nói: “Em mặc đi, hôm khác trả lại cho anh cũng được.”

Tống Hân Nghiên cũng không từ chối, cô đẩy cửa xe bước ra ngoài. Liên Mặc hạ cửa sổ nói với cô: “Em vào trước đi, anh nhìn thấy em vào rồi sẽ đi.”

“Cảm ơn anh, chú ý an toàn.” Tống Hân Nghiên siết chặt áo vest, cô xoay người bước vào trong tiểu khu.

Về tới nhà, Lệ Gia Trân đang ngồi trong phòng khách xem TV, trước mặt bày một đống đồ ăn vặt, nghe thấy tiếng mở cửa, cô quay đầu lại nhìn, thấy Tống Hân Nghiên khoác áo đàn ông đi vào, vẻ mặt có chút tiều tụy: “Chị Tống, chị làm sao vậy?”

Tống Hân Nghiên đứng trước cửa thay giày, cô bước chậm tới: “Trên đường gặp phải một con chó điên, may mà không xảy ra chuyện gì.”

Lệ Gia Trân nghi ngờ nhìn cô: “Vậy chiếc áo này là sao vậy?”

“Chị không sao, chị đi tắm trước, lát nữa nấu cơm cho em.” Tống Hân Nghiên đi vào phòng ngủ, cô lấy quần áo bước tới phòng tắm. Cô mở vòi hoa sen, dùng sức cọ rửa cơ thể, cô muốn sửa sạch sẽ toàn bộ dấu vết của Đường Diệp Thần lưu lại trên người cô.

Lệ Gia Trân đứng đợi trước cửa, thấy cô vào nhà tắm một tiếng vẫn chưa ra, cô sợ Tống Hân Nghiên xảy ra chuyện nên mới vội vàng đến trước cửa phòng tắm gõ: “Chị Tống, chị tắm xong chưa?”



Tống Hân Nghiên mở mắt: “Chị ra ngay đây.”

Cuối cùng Lệ Gia Trân cũng thở phào nhẹ nhõm, một lúc sau, Tống Hân Nghiên mở cửa. Cô bé nhìn cô: “Buổi tối đã xảy ra chuyện gì vậy? Hình như tâm trạng của chị không tốt.”

“Chị không sao, em đừng lo lắng.” Tống Hân Nghiên không muốn nói nhiều, loại chuyện này cô không thể nào nói ra được. “Em đói rồi đúng không, chị đi nấu cơm nhé.”

Lệ Gia Trân nhìn trạng thái của cô, vội vàng kéo tay cô lại: “Không cần đâu, em đã ăn rất nhiều đồ ăn vặt, bây giờ không đói, chị ngồi nghỉ ngơi một lát đi.”

“Ăn đồ ăn vặt không có dinh dưỡng, chị đi nấu cơm cho em, một lát là xong thôi.” Tống Hân Nghiên dứt lời, cô xoay người đi vào phòng bếp. Lệ Gia Trân không có cách nào khác, chỉ đành đi theo cô. Thấy cô gọt rửa thức ăn đâu vào đấy, cô bé hỏi: “Chị Gia Trân, chị với anh Tư đang qua lại đúng không? Buổi sáng em nhìn thấy anh ấy rồi.”

Động tác trên tay Tống Hân Nghiên khẽ khựng lại, cô gật đầu: “Ừ.”

“Đây là tin tốt, tối nay chúng ta đi ăn mừng đi?” Ánh mắt Lệ Gia Trân sáng như sao, lần trước nhìn thấy họ đi cạnh nhau ở Giang Ninh, cô cảm thấy hình ảnh này quá đẹp.

Tống Hân Nghiên quay đầu nhìn cô: “Em không khuyên chị sao?”

“Khuyên chị cái gì cơ?”

“Anh ấy là chú của chồng cũ chị, chị với anh ấy ở bên nhau sẽ không có kết quả.” Tống Hân Nghiên suy sụp, Đường Diệp Thần cũng đã biết chuyện của cô và Thẩm Duệ, nhà họ Thẩm sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi, ông cụ Thẩm sẽ lấy tấm ảnh kia để uy hiếp cô thêm một lần nữa. khi đó cho dù cô thật sự thân bại danh liệt cũng muốn ở bên Thẩm Duệ sao?

Nếu như những bức ảnh giường chiếu đó bị lộ ra ngoài, Thẩm Duệ cũng sẽ mất hết mặt mũi, khi đó dù cho cô có lo sợ đến đâu thì đoạn tình cảm này cũng sẽ phải chấm dứt.