Tống Hân Nghiên chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, bản thân sẽ bị mấy ông trùm thương nghiệp nhìn chằm chằm cùng một lúc. Trở thành trung tâm ánh nhìn của bọn họ, cô khó tránh khỏi căng thẳng, đứng co quắp ở nơi đó, trong chốc lát tiến lùi đều không xong.
Ở trong căn phòng này, cô chỉ quen biết hơn nữa còn khá thân với mỗi Thẩm Duệ. Cô nhìn anh cầu cứu, hy vọng anh có thể nói gì đó giảm bớt bầu không khí xấu hổ này.
Thẩm Duệ chỉ yên lặng gảy điệu thuốc, cả người bị sương khói mờ ảo bao phủ, lại ngồi ngược sáng, không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt. Anh không nói chuyện, chỉ yên tĩnh nhìn chằm chằm cô. Ánh mắt sâu thẳm kia giống như muốn nuốt chửa cô vậy.
Tống Hân Nghiên không ngờ anh lại “thấy chết không cứu”, trong lòng cũng bực bội. Cô gãi đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, lúng túng nói: “Cái kia, tôi vào đây lấy túi xách, quấy rầy mọi người gặp gỡ rồi, thật ngại quá, tôi sẽ đi liền."
Trong lòng Tất Vân Đào cũng gấp muốn chết, thấy Thẩm Duệ không để ý tới Tống Hân Nghiên, cũng không giới thiệu cô với mọi người, anh ta càng tin tưởng hai người bọn họ đang giận dỗi. Anh ta liều mạng nháy mắt ra hiệu với Tống Hân Nghiên, kết quả đôi mắt nháy đến rút gân, cô vẫn không thèm để ý đến anh ta.
Mắt thấy cô sắp đi tới gần Thẩm Duệ, Tất Vân Đào vội vàng làm người hòa giải: “Chị tư, chúng ta vất vả mong chờ mới được gặp mặt chị, chị đừng đi. Anh tư, anh nói một câu đi.”
Ba người khác hai mặt nhìn nhau, lại nhìn sắc mặt đen như đáy nồi của lão tứ lập tức hiểu rõ hai vợ chồng này đang cãi nhau. Khó trách vừa rồi lão tứ đánh bài cứ mất tập trung, hóa ra là trong lòng không yên.
“Anh đừng gọi bậy, tôi không phải chị tư của anh.” Tống Hân Nghiên nói sự thật, cô không thể làm cho bọn họ hiểu lầm quan hệ giữa cô và Thẩm Duệ.
Nhưng cô không biết, lời này không chỉ không làm sáng tỏ quan hệ giữa cô và Thẩm Duệ, ngược lại còn khiến bọn họ càng thêm hiểu lầm. Xem ra không chỉ cãi nhau đơn thuần, nhìn cái tiết tấu này là chuẩn bị ly hôn đến nơi rồi.
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, Nhạc Cảnh nhanh tay lẹ mắt giữ chặt Tất Vân Đào muốn đi khuyên can, khẽ lắc đầu với anh ta
Tống Hân Nghiên đi đến bên cạnh Thẩm Duệ, cô không thấy túi xách của mình ở đây, đang định đặt câu hỏi thì bàn tay bỗng nhiên bị anh nắm chặt. Anh hơi dùng sức, cô đã ngã ngồi vào bên cạnh. Tống Hân Nghiên vội vàng muốn đứng lên, một bàn tay mạnh mẽ đã giữ chặt eo cô, khiến cô không thể động đậy.
Hơi thở mát lạnh trộn lẫn với mùi thuốc lá của đàn ông nháy mắt bao trùm cả người cô, Tống Hân Nghiên cứng đờ, theo bản năng duỗi tay muốn đẩy anh ra.
“Vẫn còn giận dỗi với tôi hửm?” Thẩm Duệ bất ngờ tiến lại gần sát tai cô, tuy giọng nói đã cố ý đè thấp nhưng vẫn đủ lớn để người trong phòng đều nghe rõ.
Nghe vậy, mọi người nhẹ nhàng thở ra.
Hô hấp nóng rực phả vào bên tai, Tống Hân Nghiên không nhịn được khẽ run lên. Lỗ tai lập tức ửng hồng, trong lòng dâng lên cảm giác buồn bực xấu hổ. Cô dùng sức giãy giụa, nhưng mặc kệ cô chống cự như thế nào anh vẫn không nhúc nhích, ngược lại còn ôm chặt hơn.
“Chú buông cháu ra!” Tống Hân Nghiên khẽ quát, bọn họ như vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm. Cô ngẩng đầu trừng anh, anh cũng rũ mắt nhìn chằm chằm cô.
Biểu cảm trên mặt Thẩm Duệ không hề gợn sóng, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm phức tạp, giống như bọn họ ôm nhau như thế này không có gì không đúng. Nhịp tim Tống Hân Nghiên đập lỡ một nhịp, anh cả gan làm loạn, nếu bạn bè anh biết bọn họ chỉ là quan hệ chú tư và cháu dâu, về sau cô còn có mặt mũ nào đi gặp người khác?
Tống Hân Nghiên nghĩ vậy, càng giãy giụa mạnh hơn.
Thẩm Duệ bình tĩnh liếc qua bốn người đang hứng thú quan sát trong phòng, hờ hững uy hiếp bên tai cô: “Em còn quậy nữa thì tôi sẽ hôn em.”