Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 174: Anh sẽ làm em hạnh phúc (1)




Trong phòng khách lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn Nhan Tư tựa như đang chờ bà giải thích.

Nhan Tư đã sớm biết Thẩm Ngộ Thụ sẽ làm khó bà, bà cũng đã chuẩn bị trước khi đến. Thấy Thẩm Đường Khải Hồng cũng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm bà, bà hất tóc đứng lên. “Chú Năm nói không sai, phòng Doãn Nhi và Gia Trân là do tôi sắp xếp, nhưng tôi nhớ rất rõ ràng, sau khi ăn cơm xong, người giúp việc đến nói cho tôi biết, mấy ngày trước trời mưa như thác đổ, căn phòng đầu tiên trên tầng năm bị dột, tôi lập tức kêu người giúp việc sắp xếp cho Doãn Nhi đến căn phòng trống sát vách phòng chú Năm.”

Thẩm Ngộ Thụ liên tục cười lạnh: “Chị nói đã sắp xếp cho cô Hạ ở sát vách phòng tôi, vậy tôi sẽ xin hỏi chị dâu cả, tại sao cô ấy lại ở đối diện tôi?”

Nhan Tư nhún nhún vai: “Chuyện này phải hỏi người giúp việc sắp xếp phòng thế nào, người đâu, đi gọi Tiểu Linh tới đây, nói là cậu Năm muốn hỏi chuyện cô ấy.”

Người giúp việc ở trong phòng khách vội vàng chạy về phòng người giúp việc. Chỉ chốc lát sau, liền dẫn theo một cô gái nhỏ nhắn đi tới, cô gái sợ hãi liếc mắt nhìn Nhan Tư, lập tức cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cậu Năm, ngài tìm tôi sao?”

Thẩm Ngộ Thụ đi tới trước mặt Tiểu Linh. Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta: “Tối hôm qua, phòng của cô Lệ và cô Hạ là do cô sắp xếp?”

Tiểu Linh vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, cậu Năm. Sau đó căn phòng lại bị dột, tôi còn đặc biệt đi xin ý kiến của bà chủ, bà chủ dặn tôi sắp xếp phòng cho cô Hạ ngay bên cạnh phòng của ngài.”

Thẩm Ngộ Thụ vẫn nhìn chằm chằm cô ta, muốn nhìn ra dấu vết cô ta nói dối, nhưng không nhìn ra bất kỳ biểu cảm chột dạ nào của cô ta. Anh ta nhíu mày, luôn cảm thấy chuyện sẽ không đơn giản như vậy. “Cô chắc chắn là đã sắp xếp cô Lệ ở phòng đối diện tôi, còn phòng cô Hạ được sắp xếp ở bên cạnh phòng tôi?”

“Vâng, tôi chắc chắn, sau đó cô Hạ nói muốn về phòng nghỉ ngơi, là tôi tự mình đưa cô Hạ lên tầng.” Tiểu Linh rụt rè trả lời.



Hạ Doãn Nhi lúc này đã tỉnh táo rất nhiều, cô ta nhìn người giúp việc trước mắt này, lại cảm thấy mặt căng lên. Cô ta nói: “Tôi không biết cô ta, người đưa tôi đến phòng tối qua không phải là cô ta.”

Tiểu Linh bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn Hạ Doãn Nhi, nhìn hồi lâu cô ta mới nhíu mày nói: “Cô Lệ, tối hôm qua quả thật không phải tôi đưa cô về phòng, tôi đưa cô Hạ lên cơ.”

Thẩm Ngộ Thụ rốt cuộc cũng biết chỗ nào không đúng, anh ta giơ tay chỉ về phía Hạ Doãn Nhi, giận dữ hỏi: “Cô nói cô ấy là ai?”

“Là cô Lệ đó.” Tiểu Linh mờ mịt nhìn Thẩm Ngộ Thụ, khi chạm vào đôi mắt sâu không thấy đáy của anh ta, cô ta lập tức sợ hãi run rẩy, vẫn kiên trì hỏi: “Cậu Năm, chỗ nào có vấn đề sao?”

Thẩm Ngộ Thụ tức giận không thể kìm lòng được, anh ta chợt đến gần Tiểu Linh, hai tay túm lấy cổ áo cô ta, kéo cô ta đến bên cạnh Hạ Doãn Nhi, gằn từng chữ nói: “Cô nhìn cho rõ cho tôi, rốt cuộc cô ấy là ai?”

Trên người Thẩm Ngộ Thụ tỏa ra hơi thở tức giận nồng nặc, giống như là muốn hủy diệt trời đất, Tiểu Linh sợ tới mức không ngừng phát run, hàm răng cô ta cắn chặt, vang lên tiếng “cập cập”, nói: “Cậu Năm, cô ấy, cô ấy là cô Lệ không sai.”

“Bốp” một tiếng, Tiểu Linh bị Thẩm Ngộ Thụ tát một bạt tai văng ra, ngã nhào xuống đất, máu tươi từ khóe miệng chảy ra. Thẩm Ngộ Thụ giận dữ, trên gương mặt tuấn tú của anh ta mang theo ý cười tàn bạo, anh ta từng bước đi tới bên cạnh Tiểu Linh, một chân giẫm lên ngực Tiểu Linh, ánh mắt khát máu nhìn chằm chằm cô ta: “Mẹ nó, ai nói cho cô biết cô ấy là cô Lệ thế?”

Lồng ngực bị anh ta giẫm như muốn nát ra, anh ta đã có lỗi với Lệ Gia Trân, anh ta làm chuyện đó với sai người rồi, chỉ vì người giúp việc nhỏ này nhận nhầm người, anh ta làm sao có thể tha thứ cho sai lầm vô lý như vậy được?