Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 171: Cuối cùng cũng chờ được em, may mà anh không bỏ cuộc (3)




Thẩm Duệ kéo hai tay cô, ánh mắt mơ màng nhìn chằm chằm cô, con ngươi màu nâu chứa dục vọng rõ ràng: “Đúng, cái nóng của anh chỉ em có thể giải được, nhanh lái xe đi.” Nói xong, anh buông tay cô ra.

Tống Hân Nghiên lo lắng nhìn anh, anh bị sốt đến mức hồ đồ rồi sao? Có nên đưa anh đến bệnh viện không?

“Thẩm Duệ, hay là em đưa anh đến bệnh viện nhé?”

“Nghiên Nghiên, anh không sao, quay về nhà trọ đi, nếu tiếp tục lề mề nữa, anh không biết bản thân sẽ làm gì với em ở đây đâu.” Trán Thẩm Duệ đầy mồ hôi, anh nói không sao, nhưng lát nữa người có sao chắc chắn là cô, lần này anh sẽ không buông tha cho cô nữa.

Dường như trong đầu Tống Hân Nghiên có tiếng vang, cô bỗng hiểu ra tại sao anh đột nhiên lại khác thường như vậy. Cô vội vàng lên xe, lái xe về tiểu khu.

Lảo đảo đỡ Thẩm Duệ lên chung cư, hai người vừa tiến vào thang máy, anh đã quấn quýt hôn cô. Tống Hân Nghiên run rẩy, hơi thở nóng bỏng của anh dường như cũng sắp thiêu đốt cô: “Thẩm Duệ, anh nhịn một chút nữa đi, chúng ta sắp đến nhà rồi.”

“Không, anh không nhịn được nữa.” Thẩm Duệ không cho cô trốn, giữ chặt hôn cô. Vì cô, anh đã nhịn lâu lắm rồi, mà bây giờ anh không bao giờ phải nhịn nữa, anh phải khiến cô trở thành người của anh, của một mình anh.

Thang máy đã đến, Tống Hân Nghiên đỡ anh đi ra ngoài, quần áo của hai người đã không còn chỉnh tề, cô run rẩy mở cửa, hai người vừa tiến vào cửa, Thẩm Duệ đã điên cuồng bế cô lên tủ giày, lần thứ hai anh hôn cô.

“Thẩm Duệ, anh chờ chút.”

“Không chờ!”

Đèn cảm ứng ở cửa bỗng tắt, bóng tối bao trùm lấy họ, Tống Hân Nghiên bỗng mở to mắt, cô nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, trong lòng cô cực kỳ sợ hãi, cả người cô liên tục run rẩy.

“Thẩm Duệ, anh hãy nghe em nói...”

“Nghiên Nghiên ngoan, đừng nói nữa.” Thẩm Duệ chịu đựng đến mức sắp phát điên, anh cảm nhận được cô kháng cự, nhưng anh sẽ không dừng lại, cho dù cô có chuẩn bị tốt hay không, lần này anh phải làm theo ý của bản thân.

“Thế nhưng...” Giọng Tống Hân Nghiên có hơi the thé, đèn ở cửa bỗng sáng lên, cô lại nhìn rõ dáng vẻ của anh. Cô có hơi thả lỏng, đồng thời có hơi thất thần, tại sao trong nháy mắt khi đèn sáng lên, dáng vẻ năm năm trước ở trong bóng tối lại chậm rãi chồng lên khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Duệ.

Cô cảm thấy chắc cô điên rồi.



“Suỵt, đừng nói nữa, hãy cảm nhận nhé.” Thẩm Duệ nói nhỏ bên tai cô, giọng nói đó dường như muốn xuyên qua linh hồn anh.

Thần trí của Tống Hân Nghiên dần quay trở lại, tim cô run rẩy, giọng khàn khàn: “Cảm nhận cái gì?”

“Cảm nhận anh yêu em!”

Đèn cảm ứng lại tắt, vài giây sau, một tiếng thét chói tai vang lên khiến đèn lại sáng lên, có hai thân thể quấn quýt si mê ở chỗ cửa nhà.

Tống Hân Nghiên mơ một giấc mơ, trong mơ có vẻ cô đang ở trong một đại dương, lúc chìm lúc nổi theo dòng nước biển ấm áp, giọng Thẩm Duệ dường như xuyên qua không gian, thời gian truyền đến: “Nghiên Nghiên, tới rồi sao?”

Tới rồi cái gì? Cô mơ màng mở mắt nhìn, lại nhìn thấy nụ cười tươi như hoa của anh, trái tim trống vắng của cô như được lấp đầy, người đàn ông này, cô thật sự càng ngày càng thích anh.

Nước biển yên bình bỗng gió lốc nổi lên, sóng lớn mãnh liệt, vỗ vào bờ liên tục không dừng, Tống Hân Nghiên có cảm giác bản thân bị nước biển đánh dữ dội, cơ thể giống như chiếc thuyền nhỏ lênh đênh do bị sóng biển đánh, lộn xộn, điên cuồng.

...

Trong lòng Lệ Gia Trân đầy chờ mong nhưng cũng sợ hãi bản thân sẽ bị thương, thời gian chậm rãi trôi qua, Thẩm Ngộ Thụ chưa từng đến tìm cô, cô cầm điện thoại gọi cho anh ta, điện thoại reo một lần rồi lại một lần, từ đầu đến cuối đều không có người nhận.

“Đang ngủ sao?” Lệ Gia Trân hoài nghi nói, cô nghĩ vẫn lên xuống giường thì hơn, chuẩn bị sang bên cạnh nhìn xem. Vừa rồi giọng anh ta rất không đúng, không chừng là bị cảm, ngộ nhỡ bị sốt sẽ rất phiền phức.

Lệ Gia Trân tìm một lý do thận trọng cho bản thân, cầm điện thoại đi ra cửa. Cô đi đến phòng đối diện, cô chần chừ ở cửa vài vòng, không có can đảm gõ cửa.

Một lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm để gõ cửa, gõ một lúc lâu nhưng vẫn không có người mở cửa. Cô nhớ Nhan Tư từng nói phòng của Thẩm Ngộ Thụ ở ngay đối diện phòng cô, cô do dự một lát, rồi tay cầm tay nắm cửa, nhẹ nhàng chuyển động.

Cửa mở ra, ánh sáng ở hành lang chiếu vào, cô nhìn thấy trong phòng rất nhiều thứ lộn xộn. Cô nhíu đôi mày thanh tú lại, sao lại như vậy? Không phải đây là phòng của Thẩm Ngộ Thụ sao? Tại sao lại chất đống đồ như vậy?

Lệ Gia Trân mơ hồ cảm thấy có điều không đúng, cô vội vàng gọi cho Thẩm Ngộ Thụ, hành lang truyền đến tiếng chuông điện thoại quen thuộc. Lệ Gia Trân đi tìm theo tiếng chuông, tiếng chuông điện thoại phát ra từ phòng ngủ bên cạnh phòng ngủ của cô.

Cô bước nhanh qua đó, mở cửa ra, đèn trong phòng sáng trưng, cô thấy điện thoại của anh ta nằm trên giường, còn không biết người ở đâu. Cô đi tìm một lượt, đều không tìm thấy anh ta, bỗng thấy quần áo anh ta thay ra nằm dưới sàn trong phòng tắm.



Cô đi tới, đứng ở trước cửa, muộn thế này rồi mà anh vẫn đi đâu?

Lệ Gia Trân nhìn chằm chằm căn phòng đối diện, dường như có tiếng mập mờ truyền ra từ căn phòng đó, cô bỗng mở to mắt, trong lòng có linh cảm không tốt. Nhan Tư nói phòng của cô ở đối diện phòng của Thẩm Ngộ Thụ, Thẩm Ngộ Thụ nói muốn tới tìm cô, chẳng lẽ anh ta đã vào phòng đối diện?

Cô kích động lắc đầu, không, sẽ không như vậy đâu. Cho dù anh vào phòng đối diện, nhìn thấy người trong phòng không phải cô, anh sẽ rời đi ngay lập tức. Vì vậy không có khả năng như vậy, chắc chắn sẽ không như vậy.

Cô chậm rãi đi về phía cánh cửa, khoảng cách ngắn ngủi, cô lại đi lâu như một thế kỷ. Cô run rẩy cầm tay nắm cửa, trong lòng lẩm nhẩm, không phải anh, không phải anh.

Cô dành hết sự can đảm cả đời của mình đẩy cửa ra, trong bóng tối, cô nhìn thấy một cảnh kiều diễm trên giường, mặc dù chưa thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng lòng cô đã chìm vào đáy cốc.

Từ khi mười hai tuổi, cô đã bắt đầu đi theo sau anh ta, đến bây giờ đã được chín năm, anh ta đã khắc sâu vào linh hồn của cô, cho dù là trong bóng tối, cô chỉ cần liếc một cái đã nhận ra anh ta.

Cô lảo đảo lùi về sau, không thể tin rằng anh ta phản bội cô.

“Tách” một tiếng, đèn trong phòng ngủ sáng rực lên.

Thẩm Ngộ Thụ chậm rãi quay đầu lại, khi thấy Lệ Gia Trân đứng ở cửa, đầu anh ta ong ong: “Trân Trân?”

Anh ta xuất hiện ảo giác sao, tại sao Trân Trân lại đứng đó, không phải cô nằm dưới thân anh ta sao, không phải cô đang hưởng khoái cảm cực lạc cùng anh ta sao? Anh ta không thể tin nổi, mở to mắt nhìn thấy giọt nước mắt lăn dài trên má cô, nghe thấy giọng nói đầy oán hận của cô: “Thẩm Ngộ Thụ, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy, tôi hận anh!”

“Trân Trân...” Thẩm Ngộ Thụ quay đầu nhìn thấy người trên giường là Hạ Doãn Nhi, anh ta ngây người. Hạ Doãn Nhi cũng hoàn hồn lại sau một lúc ngây ngốc, cô ta hét lên, dùng sức đạp anh ta, vội vàng giãy dụa lăn sang một bên, kéo chăn che lấy cơ thể, cô ta sợ đến mức giọng cũng thay đổi: “A, sao lại là anh?”

Thẩm Ngộ Thụ nhìn Hạ Doãn Nhi như sắp sụp đổ, anh ta vội vàng xoay người xuống giường, cúi người nhặt khăn tắm quấn quanh người. Anh ta vội vàng đi về phía Lệ Gia Trân đang rơi lệ đầy mặt, bàn tay to lớn để ở vai cô: “Trân Trân, em nghe anh giải thích, chuyện không phải như em nhìn thấy đâu, anh nghĩ...”

“Bộp” một tiếng, Lệ Gia Trân hất tay anh ta ra, mắt cô đầy oán hận ngờm anh ta, cả người đang trong trạng thái sắp sụp đổ: “Đừng chạm vào tôi, bẩn!”

Thẩm Ngộ Thụ cũng không biết tại sao chuyện lại thành như vậy, nhưng anh ta tuyệt đối không cho phép cô hiểu lầm anh ta, thấy cô xoay người định rời đi, anh ta đưa tay ôm lấy eo cô: “Trân Trân, em nghe anh giải thích đã, anh bị chuốc thuốc, anh nghĩ người ở phòng đối diện là em, anh tưởng cô ta là em.”

Lệ Gia Trân cực kỳ đau đớn, cô vừa đánh vừa giãy dụa, nước mắt càng rơi nhiều hơn: “Thẩm Ngộ Thụ, anh không cần lấy cớ, dù trong bóng tôi nhưng tôi chỉ cần liếc một cái là có thể nhận ra anh, tại sao anh lại không nhận ra tôi? Tại sao? Anh buông ra, buông ra. Cô ta có thể cho anh, tôi cũng có thể cho anh, tại sao anh phải đối xử với tôi như vậy?”