Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 168: Hân Nghiên, là mẹ đây (2)




Thẩm Ngộ Thụ ôm Lệ Gia Trân ngồi xuống sô pha, hai người không coi ai ra gì ân ái dính sát vào nhau, Nhan Tư thấy thế càng thêm chói mắt. Lại nhìn thấy Đường Diệp Thần đi vào, bà ta gọi: "Diệp Thần, sao bây giờ con mới về?"

Hôm nay là ngày giỗ của Dương Tố Hinh, mọi người trong nhà đều có mặt đông đủ, chỉ thiếu duy nhất Đường Diệp Thần. Cho dù bọn họ không muốn gặp lại Dương Tố Hinh, kia dù sao cũng là người đã khuất, nhưng vẫn phải dựa vào bà ấy để tranh giành hảo cảm trước mặt ông cụ Thẩm. Kết quả Đường Diệp Thần thì hay rồi, không có thiên kim hào môn nào, lại trở về cuối cùng, đây rõ ràng là muốn chọc giận ông cụ Thẩm mà.

"Trên đường về kẹt xe, con lên phòng thay đồ trước đã."

Nhan Tư nổi giận, bị Đường Khải Hồng kéo lại, Đường Khải Hồng nhíu mày nói: "Muốn dạy thì về nhà dạy, đừng để mọi người chê cười."

Nhan Tư nghĩ lại thấy cũng đúng, bà ta tỉnh táo lại, ánh mắt dừng trên người Thẩm Ngộ Thụ và Lệ Gia Trần, lại nghĩ đến cặp đôi trên lầu kia, trong lòng không mấy dễ chịu. Bà ta nói với Đường Khải Hồng: "Em về phòng trước, khi nào bắt đầu anh gọi em."

Nhan Tư đứng dậy lên lầu tìm Đường Diệp Thần, Đường Diệp Thần vừa thay đồ xong ra ngoài, thấy Nhan Tư ngồi trên sô pha, anh ta nhíu mày, "Mẹ, sao mẹ lại lên đây?"

"Diệp Thần, con xem lời mẹ nói với con hôm đó như gió thổi mây bay sao? Mẹ bảo con về sớm một chút, sao con lại về trễ như vậy?" Nhan Tư nổi trận lôi đình, bị Tống Hân Nghiên liên lụy còn chưa đủ sao? Còn không biết tính toán cho tương lai của mình, phải đến lúc nào mới không khiến bà ta lo lắng nữa đây?

"Mẹ, con đã nghĩ kỹ rồi, con không thể làm theo lời mẹ nói được, con muốn theo đuổi Hân Nghiên lần nữa." Đường Diệp Thần nghiêm túc nói, anh ta không thể trơ mắt nhìn cô và Thẩm Duệ ở bên nhau, chỉ cần nghĩ đến anh ta liền ghen tị phát điên lên được.

Cô là người phụ nữ của anh ta, ngoại trừ anh ta, anh ta không cho phép cô ở bên bất kỳ người đàn ông nào khác.

Nhan Tư vô cùng tức giận, giơ tay lên, "bốp" một tiếng, Đường Diệp Thần bị bà ta đánh lệch cả mặt, bà ta tức giận nói: "Sao mẹ lại sinh ra thứ vô dụng như con vậy chứ?"

Nhan Tư tức đến đau đầu, nhìn gương mặt tuấn tú của anh ta in lên năm dấu tay, trong lòng lại hối hận, đây là lần đầu tiên bà ta đánh con trai mình, sau khi bình tĩnh lại, bà ta nói: "Diệp Thần, con nghe mẹ nói, đợi con có được tất cả, còn sợ Hân Nghiên không hồi tâm chuyển ý sao?"

Đường Diệp Thần không lên tiếng, Nhan Tư cũng không khuyên nữa, bà ta nói: "Con nghỉ ngơi một lát đi, mẹ bảo người mang túi chườm đá lên cho con, con chườm lên mặt một chút, sau đó nhớ phải xuống lầu."

Nhan Tư ra khỏi phòng ngủ, bà ta xoa huyệt thái dương, Đường Diệp Thần thụ động như vậy, chỉ có thể dựa vào bà ta rồi. Bà ta xuống lầu trở về phòng, lấy ra một hộp sắt trên nóc tủ, mở ra, nhìn thấy thứ bên trong, tính toán gì đó.

Nhan Tư cầm một chai nhỏ màu trắng bỏ vào túi, xoay người xuống lầu.

...

Trong phòng ngủ, Thẩm Duệ đứng trước cửa sổ sát đất, làn gió mát chậm rãi thổi qua, thổi tung sợi tóc trên trán, anh nhìn về phía xa xăm, đôi mắt trống rỗng. Trước mắt là ngọn lửa đỏ rực, anh đang liều mạng lao vào đám cháy để cứu mẹ nhưng có người ngăn lại, anh nghe thấy tiếng mẹ ho sặc sụa vì khói trong đám cháy.

Ngọn lửa lan rộng, phá hủy cơ hội duy nhất để lao vào. Anh quỳ xuống bên ngoài, nghe thấy tiếng hét của mẹ anh, tiếng kêu thảm thiết càng lúc càng thê lương, và giọng nói đó không ngừng vang lên bên tai.

Anh hung hăng nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, đôi mắt đỏ như máu, nhất định sẽ tìm ra nguyên nhân vụ hỏa hoạn năm đó, nếu là do người tạo ra, anh sẽ không bỏ qua.

Sau lưng có tiếng gõ cửa, anh quay đầu lại thì thấy Hạ Doãn Nhi xinh đẹp đứng ở đó, anh nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng, "Ai cho cô vào đây?"

"Anh Thẩm Duệ, em biết anh vẫn còn giận em. Em đến để xin lỗi anh. Em xin lỗi, nếu làm phiền anh, em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa." Có lẽ anh hoảng sợ trước lời tỏ tình của cô ta hôm đó, có lẽ anh thích những cô gái dè dặt hơn.

Vẻ mặt Thẩm Duệ thờ ơ, không hề động tâm trước cử chỉ của cô ta, lạnh lùng nói: "Nếu cô biết thì ra ngoài cho tôi."

Hạ Doãn Nhi đứng bên cửa nhìn Thẩm Duệ dưới ánh đèn, trong đôi mắt phượng của anh có một nỗi đau không thể nói thành lời, cô ta ngẩn người, bất giác bước đến gần anh, "Anh Thẩm Duệ, anh đang buồn sao?”

Nhìn thấy cô bước vào, vẻ mặt Thẩm Duệ càng thêm lạnh lùng, anh nói: "Tôi đã bảo cô đi ra ngoài, cô không hiểu sao?"

“Nhưng anh đang buồn, em không thể để anh một mình được.” Hạ Doãn Nhi đau lòng nói, không để bụng thái độ tồi tệ của anh một chút nào. Hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh, chắc anh rất buồn, cô ta có thể hiểu được.

Nếu người khác nói điều này, Thẩm Duệ có thể cảm động, nhưng nếu là Hạ Doãn Nhi, anh sẽ chỉ cảm thấy mất kiên nhẫn. Đó là cách đối xử khác biệt đối với người mình thích và người mình không thích của đàn ông , anh nói, "Đừng bắt tôi phải nói lần thứ ba!"



Hạ Doãn Nhi vội vàng đi tới, vươn tay ôm lấy eo của anh, cô ta nói: "Anh Thẩm Duệ, nếu anh muốn khóc, em sẽ không chê cười anh đâu."

Thẩm Duệ nhíu mày thành một chữ Xuyên, anh nắm lấy tay cô ta trực tiếp kéo cô ta ra cửa. Hạ Doãn Nhi không ngờ rằng anh lại đối xử với cô ta như vậy, cô ta đã hạ thấp lòng tự trọng và mọi thứ rồi, tại sao anh vẫn đối xử lạnh nhạt với cô ta như vậy?

"Anh Thẩm Duệ, em chỉ muốn quan tâm đến anh, đừng xua đuổi em."

“Tôi không cần cô quan tâm.” Thẩm Duệ vừa nói xong liền đẩy cô ta ra, “rầm” một tiếng, đóng cửa lại, vươn tay khóa trái. Anh bước lại cửa sổ và nghe thấy tiếng gõ cửa lớn.

“Anh Thẩm Duệ, cho em vào đi, em hứa sẽ không nói nữa, em sẽ lặng lẽ ở bên cạnh anh.” Hạ Doãn Nhi thật sự cảm thấy có lỗi với anh, nhìn vẻ mặt vừa rồi của anh, cô không yên tâm.

Cô ta cho rằng mình thực sự yêu anh, nếu không tại sao cô lại có thể không cần mặt mũi mà quấn lấy anh như vậy được chứ?

Thẩm Duệ phớt lờ cô ta và lặng lẽ đứng trước cửa sổ, để mặc cho ký ức nhấn chìm mình.

...

Dưới nhà, ông cụ Thẩm thấy A Uy quay lại, A Uy gật đầu với ông ta, mày ông ta giãn ra, thằng nhóc thối, ông ta từng này tuổi rồi, vì anh mà chuyện bỉ ổi gì cũng dám làm.

Buổi lễ cúng bái diễn ra trước bữa cơm tối như thường lệ, ngoại trừ Lệ Gia Trân và Hạ Doãn Nhi, mọi người đều tụ tập đầy đủ trước từ đường nhà họ Thẩm. Thẩm Duệ mặc một bộ đồ đen, vẻ mặt nghiêm túc đứng trước bài vị.

Ông cụ Thẩm ôm một bó hoa nhài trong tay, đây là hoa cưới của ông ta và Dương Tố Hinh năm đó, nhiều năm như vậy rồi nhưng ông ta vẫn không hề quên sở thích của bà ấy. Ông ta lạy ba cái, đặt hoa nhài trước bài vị, khẽ thở dài: "Tố Hinh, bà ở dưới suối vàng có linh thiêng, phù hộ cho nhà họ Thẩm chúng ta bình an, thuận buồm xuôi gió."

Ông ta đứng đó một lát rồi lùi sang một bên, Thẩm Duệ tiến lên một bước, yên lặng nhìn bài vị, hình ảnh mẹ anh vùng vẫy trong đám cháy hiện lên trước mắt, anh nhắm mắt lại, nói thầm trong lòng: "Mẹ, mẹ cứ yên nghỉ đi, con đã trở về rồi, con nhất định sẽ tìm ra chân tướng, báo thù cho mẹ."

Thẩm Ngộ Thụ lo lắng nhìn anh, anh ta vẫn còn nhớ rõ năm năm trước anh tư không khống chế được, lo anh không chịu nổi. Anh ta tiến lên từng bước, vươn tay nắm lấy cổ tay anh, "Anh tư, anh không sao chứ?"

Thẩm Duệ mở to mắt, nghiêng đầu nhìn anh ta, anh lắc đầu, nói, "Anh không sao, anh cũng không cho phép bản thân có sao." Còn chưa đánh bại được kẻ địch, còn chưa báo thù được cho mẹ, anh tuyệt đối không cho phép bản thân ngã xuống.

Thẩm Ngộ Thụ gật đầu, trạng thái của anh trông cũng không kinh khủng như năm năm trước, anh ta khẽ thở phào. Anh ta buông Thẩm Duệ ra, cầm lấy hương mà A Uy đưa cho, đưa tới cho anh.

Hai anh em cầm hương vái ba lạy, sau đó quỳ xuống dập đầu ba cái rồi cắm hương vào.

Đường Khải Hồng và Nhan Tư tiến lên, mặc dù trong lòng không muốn, nhưng cũng phải làm cho ông cụ Thẩm xem, cũng vái ba cái. Sau đó là anh hai anh ba, cuối cùng là Đường Diệp Thần.

Sau khi nghi thức tế bái kết thúc, mọi người trở lại biệt thự dùng bữa tối.

Hạ Doãn Nhi và Lệ Gia Trân đang chờ đợi, hai người xấp xỉ tuổi nhau, cùng là xuất thân thế gia, cũng có chủ đề chung để trò chuyện. Lệ Gia Trân nghe nói người Hạ Doãn Nhi thích là Thẩm Duệ, cô lập tức nghĩ đến Tống Hân Nghiên.

"Hình như anh tư có người trong lòng rồi." Lệ Gia Trần do dự nói, lúc này cô đâu biết rằng, cô gái trước mắt này sẽ khiến con đường tình yêu của cô bước vào giai đoạn gian khổ nhất.

Hạ Doãn Nhi nhớ tới người phụ nữ Thẩm Duệ dẫn đến hôm đó, không hề có chút cảm giác uy hiếp nào, cô ta nói: "Tôi biết, nhưng bác Thẩm sẽ không đồng ý để bọn họ ở bên nhau đâu. Người có thể xứng đôi với anh Thẩm Duệ chỉ có tôi."

Lệ Gia Trân nghe vậy, trong lòng rất khó chịu, "Cô Hạ nói lời này có chút khinh thường người khác rồi, trên thế giới này có hàng ngàn phụ nữ, dựa vào cái gì mà chắc chắn chỉ có cô xứng với anh tư, người khác đều không xứng?"

Lệ Gia Trân cứ nghĩ cô ta đang nhắc đến Tống Hân Nghiên, mặc dù quan hệ giữa cô và Tống Hân Nghiên cũng không tính là thân, nhưng cưỡi cùng một con ngựa tự có tình cách mạng hữu nghị, cho nên không nhìn nổi Hạ Doãn Nhi không coi ai ra gì như vậy.

Hạ Doãn Nhi vô cớ bị cô mắng cảm thấy rất khó hiểu, cô ta nói, "Cô Lệ, sao cô lại tưc giận rồi, tôi cũng không nói cô mà."

"..." Lệ Gia Trân bị cô ta mỉa mai không nói nên lời, "Tôi chỉ là khuyên cô đừng quá tự tin, xứng hay không xứng, cô nói không tính, đều do anh tư tự quyết định."

"Cô quen Phùng Trinh Trinh sao?" Hạ Doãn Nhi đột nhiên nghĩ đến khả năng này, nếu không vì sao Lệ Gia Trân lại đột nhiên nổi giận.



Lệ Gia Trân sửng sốt, "Phùng Trình Trinh là ai?"

"Chính là người trong lòng của anh Thẩm Duệ đó, hôm đó anh ấy dẫn cô ta đến ăn cơm cùng bác trai, bác Thẩm nói không đồng ý cho bọn họ ở bên nhau." Hạ Doãn Nhi nói.

Lệ Gia Trân lau mồ hôi, nói nữa ngày, hai người họ căn bản không cùng một tần số, cô ngượng ngùng nói: "Người đó quả thật là không xứng với anh tư."

"Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy vậy, cho nên tôi sẽ cố gắng khiến anh Thẩm Duệ yêu tôi." Hạ Doãn Nhi như thể tìm được tri kỷ, hùng hồn nói.

Lệ Gia Trân nhìn cô ta, bỗng nhiên không nói nên lời, Hạ Doãn Nhi vẫn rất đơn thuần, nếu cô ta biết được người anh tư thích thật sự là Tống Hân Nghiên, lại yêu đến chết đi sống lại, không hề có chỗ cho cô ta, liệu cô ta có khóc không?

...

Khi mọi người trở về nhà, Lệ Gia Trân và Hạ Doãn Nhi vội vàng đứng dậy đón tiếp, sắc mặt ông cụ Thẩm buồn bã, vẫn chưa hết xúc động thương tiếc người vợ đã khuất, sắc mặt của Thẩm Duệ và Thẩm Ngộ Thụ cũng không tốt lắm.

Lệ Gia Trân nhanh chóng bước đến bên cạnh anh ta, Thẩm Ngộ Thụ vỗ vỗ tay cô, tỏ vẻ mình không sao, lúc này Lệ Gia Trân mới yên lòng.

Hạ Doãn Nhi đứng đó, muốn tới gần Thẩm Duệ, lại sợ anh khiến cô ta xấu hổ trước mặt mọi người, chần chờ không dám bước tới. Ông cụ Thẩm nhìn Thẩm Duệ một cái rồi nói với Hạ Doãn Nhi: "Doãn Nhi, đói bụng rồi đúng không, chúng ta đi ăn cơm thôi."

Hạ Doãn Nhi ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt mong đợi nhìn sang Thẩm Duệ một cái, sau đó khoác tay ông cụ Thẩm đi vào phòng ăn.

Sau khi mọi người ngồi vào chỗ, người hầu lục tục bưng đồ ăn lên, trước mặt Thẩm Duệ là một bát thuốc, là thuốc an thần. Từ năm năm trước, sau khi Thẩm Duệ mất khống chế trong nghi lễ cúng bái, hàng năm cứ đến ngày này, ông cụ Thẩm sẽ dặn nhà bếp chuẩn bị, đêm nay cũng không ngoại lệ.

Hai năm nay, Thẩm Duệ ngày càng biết khắc chế bản thân, căn bản không cần uống thuốc cũng không sao. Anh bưng bát thuốc lên, uống một hơi cạn sạch.

Ông cụ Thẩm thấy anh uống thuốc xong, trong mắt lóe lên, ông ta hài lòng gật đầu rồi nói với mọi người: "Dùng bữa dùng bữa."

Thẩm Ngộ Thụ ngồi bên cạnh Thẩm Duệ, đối diện anh ta là Đường Diệp Thần, anh ta không hề thích đứa cháu trai cả này chút nào, lúc này thấy trước mặt Đường Diệp Thần cũng có một bát canh, anh ta nói: "Chị dâu cũng thật bất công, cháu trai có canh, còn mọi người lại không có, ai không biết còn tưởng chị đang ngược đãi bọn em đó."

Lệ Gia Trân ngồi bên tay phải Thẩm Ngộ Thụ, thấy anh ta bởi vì một bát canh mà ghen tị, cô đỡ trán, rất cạn lời. Người này chưa bao giờ uống canh hay sao vậy, còn so đo với vãn bối.

Vẻ mặt Nhan Tư có chút không ổn, bà ta liếc nhìn bát canh có bỏ thêm thứ khác trước mặt Đường Diệp Thần, giả bộ hào phóng nói: "Em năm thật biết nói đùa, không phải chỉ là một bát canh thôi sao, chị bảo người hầu mang lên cho em."

Vừa rồi bà ta sợ chuyện canh có bỏ thêm nguyên liệu khác bị lộ, cố ý dặn nhà bếp không cần mang canh lên cho mọi người, cứ mang lên cho Đường Diệp Thần trước, đợi mọi người ngồi vào bàn mới dọn lên. Nhưng bà ta không ngờ Thẩm Ngộ Thụ lại vì một bát canh mà làm khó bà ta.

"Không cần, em uống bát đó." Thẩm Ngộ Thụ nhìn chằm chằm bát canh kia không rời mắt.

Nhan Tư tức giận, bà ta ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh ta, vừa muốn mở miệng, nhìn thấy hai cặp đôi đang ngồi đối diện, ánh mắt chuyển từ Lệ Gia Trân sang Hạ Doãn Nhi, lại nhìn Đường Diệp Thần bên cạnh, bà ta híp mắt lại, một mưu kế nổi lên trong lòng, bà ta đứng dậy, tự mình bưng canh đến trước mặt Thẩm Ngộ Thụ, "Em năm, là chị dâu không suy nghĩ chu toàn, chị dâu nhận tội với em."

Thẩm Ngộ Thụ nhận canh, hào phóng nói: "Em tha thứ cho chị đó." Nói xong anh ta uống một ngụm canh, cười nói: "Ngon quá."

Lệ Gia Trân không nói nên lời, mặt mũi đều bị anh ta làm mất hết.

Nhan Tư nhìn Thẩm Ngộ Thụ uống hết canh, trên mặt xẹt qua một tia hung ác, bà ta ngồi trở lại chỗ của mình, nói: "Ba, vừa rồi con đã dặn người hầu thu dọn phòng khác trên lầu rồi, lầu bốn không có phòng khách, con sắp xếp cho Doãn Nhi ở phòng khách thứ nhất của tầng năm, Gia Trân ở phòng đối diện em năm, cha thấy sắp xếp như vậy có được không?"

Sự sắp xếp của Nhan Tư rất hợp ý của ông cụ Thẩm, ông ta gật đầu, "Con cứ an bài là được rồi."

Ăn cơm xong, cảm xúc ông cụ Thẩm không tốt lắm, ngồi ở phòng khách một lát rồi về phòng, Nhan Tư gọi người hầu đến sắp xếp vấn đề chỗ ở, cố ý thay đổi phòng của Hạ Doãn Nhi và Lệ Gia Trân một chút.

Người hầu là tâm phúc của bà ta, nhận được từ bà ta không ít lợi, bà ta tin được. Chỉ cần chuyện này làm xong, bà ta chỉ cần ngồi yên đợi hai anh em Thẩm Duệ và Thẩm Ngộ Thụ trở mặt thành thù.