Lệ Gia Trân chạy đi mua hai dải lụa, cô đưa một dải cho Tống Hân Nghiên: “Chị Tống, chị viết tâm nguyện của chị lên đi, sau đó ném treo lên cây, nguyện vọng của chị sẽ trở thành sự thật.”
Tống Hân Nghiên ngẩn ngơ nhìn dải lụa trong tay, cô không có tâm nguyện gì cả, cho dù là có thì cũng sẽ không bao giờ trở thành hiện thực.
Lệ Gia Trân viết một loạt nguyện vọng lên dải lụa, cô bé ngẩng đầu thấy Tống Hân Nghiên vẫn đang đứng ngẩn người, cô nói: “Chị Tống, chị nhanh viết đi, treo tâm nguyện lên thì chúng ta sẽ đi rút quẻ, nếu tới muộn thì sẽ không gặp được.”
Tống Hân Nghiên thấy cô giục gấp gáp, cô nghĩ một lúc rồi viết lên dải lụa một chữ “Duệ”. Hai người ném không dưới 20 lần mới treo được lên cây. Lệ Gia Trân kéo cô chạy tới miếu Nguyệt Lão.
Có lẽ là do thời gian không còn sớm nên miếu Nguyệt Lão đã không còn ai xếp hàng. Lệ Gia Trân kéo tay cô đi vào trong, đầu tiên là bái lạy thành kính rồi mới đi rút quẻ, Lệ Gia Trân đưa ống quẻ cho Tống Hân Nghiên: “Chị Tống, chị rút đi.”
“Gia Trân, em rút trước đi.”
Ánh mắt Lệ Gia Trân sáng lên, cô nói: “Vậy em không khách khí nữa, em rút trước rồi đến chị rút nha.”
Dứt lời, cô quỳ gối trước miếu Nguyệt Lão, chắp hai tay lại ước nguyện sau đó cầm ống quẻ lên, nhắm mắt lắc đều: “Lạch cạch”, một quẻ bay ra ngoài, cô nhặt lên đọc: “Hiểu kính đãn sầu vân mấn cải, Dạ ngâm ưng giác nguyệt quang hàn. Bồng Lai thử khứ vô đa lộ, Thanh điểu ân cần vị thám khan.”
Tống Hân Nghiên không hiểu ý trên quẻ, nhưng cô cũng biết quẻ này của Gia Trân không tốt lắm, cô nghiêng đầu nhìn, phía trên viết quẻ xấu, cô vội vàng nói: “Gia Trân…”
Lệ Gia Trân ngẩng đầu lên, cười ngốc nghếch nói: “Chị Tống, trên này viết linh tinh gì ấy, đọc không hiểu, chị rút một quẻ đi.” Dứt lời, cô đưa ống quẻ cho Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên nghĩ ngợi, cô vẫn nhận lấy: “Nói không chừng trong này đều là quẻ xấu, biết đâu quẻ của chị còn xấu hơn của em.”
Lệ Gia Trân muốn che miệng cô lại cũng không kịp nữa rồi, cô vội vàng khấn xin: “Điều tốt thì linh điều xấu mất linh, điều tốt thì linh điều xấu mất linh, điều tốt thì linh điều xấu mất linh. Chị nói linh tinh các ngài sẽ nghe thấy đó.”
Thấy cô căng thẳng như vậy, Tống Hân Nghiên cũng không nói gì, cô nhắm mắt lắc quẻ, đột nhiên trước mắt cô hiện lên gương mặt của Thẩm Duệ, cô lắc ba lần mới có một quẻ bay ra ngoài rơi xuống mặt đất.
Cô mở mắt nhìn quẻ nằm trên mặt đất, giờ phút này cô lại cảm thấy căng thẳng, rõ ràng là không ôm hy vọng gì, nhưng khi thật sự phải xem, cô lại bắt đầu sợ hãi. Tống Hân Nghiên nhặt quẻ lên, cô đọc dòng chữ viết phía trên: “Hà diệp sinh thì xuân tình sinh, Hà diệp khô thì thu hận thành. Thâm tri thân tại tình trường tại. Trướng vọng giang đầu giang thuỷ thanh.”
Lệ Gia Trân nghe xong thì mặt trắng bệch, cô bé cướp quẻ rút trên tay cô, ném lại vào trong ống, cô nói: “Không đúng không đúng đâu, bạn học em lừa em, còn bảo quẻ nhân duyên ở đây chuẩn lắm, em thấy chẳng đúng tí nào, chúng ta không chơi nữa.”
Dứt lời, cô bé đứng dậy kéo Tống Hân Nghiên đi ra khỏi miếu Nguyệt Lão, Tống Hân Nghiên đi được một đoạn lại quay đầu nhìn ống quẻ đang đặt trên đất, quẻ cô rút được là quẻ xấu.
Cô vừa ra khỏi miếu Nguyệt Lão thì một vị hòa thượng bước ra từ gian nhà chính, ông đi tới ống quẻ, rút ra hai quẻ nhân duyên, nhìn bóng lưng xa dần của hai người, ông vuốt râu thở dài một tiếng: “Số mà đã có ắt nên, số mà không có cầu xin làm gì.”
…
Có lẽ là do ảnh hưởng bởi quẻ bói nên tâm trạng lúc xuống núi của hai người cũng không tốt lắm. Ngồi trong cáp treo, Lệ Gia Trân ủ rũ tựa lên tường, trong miệng lẩm bẩm ‘Quẻ không chính xác’ nhưng trong lòng vẫn bị ảnh hưởng, quẻ này đã nói rõ ràng cô và Thẩm Ngộ Thụ sẽ không có kết quả tốt, bọn họ yêu nhau như vậy, sao lại không có kết quả tốt được?
Ngoại trừ chuyện này, quẻ của Tống Hân Nghiên càng khiến cô lo lắng hơn, mặc dù không tìm được đại sư để giải quẻ, nhưng hai câu cuối lại làm cô bất an. Nhất định là quẻ không chính xác, nếu không thì cô cũng khó thoát khỏi trách nhiệm.
Tâm trạng của Tống Hân Nghiên cũng không tốt lắm, chữ trên quẻ khiến cô đột nhiên nghĩ tới giấc mơ trước khi cô rời khỏi Đồng Thành, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xa xa núi xanh nước biếc bao quanh, phong cảnh đẹp như tranh vẽ. Chùa Bạch Mã ẩn mình trong núi rừng, sương khói lượn quanh, lại mang theo vài phần tiên khí.
Tống Hân Nghiên thu hồi tầm mắt, cô nhìn Lệ Gia Trân phía đối diện, nghiêng người nhẹ nhàng nắm lấy tay cô bé: “Gia Trân, vận mệnh do ta không do trời, em đừng bị quẻ rút ảnh hưởng.”
Lệ Gia Trân gật đầu: “Chị Tống, chị cũng đừng bị ảnh hưởng nhé, chúng ta cùng nhau quên đi, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Tống Hân Nghiên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, cô bé ngóc này còn lo lắng cho cô. Hai người hứa cùng nhau quên đi quẻ bói, nhưng chưa được bao lâu, một trong hai quẻ đã trở thành sự thật.
Về đến thành phố đã là tám giờ tối, Lệ Gia Trân sốc lại tinh thần, cô dẫn Tống Hân Nghiên đi ăn đặc sản của thành phố Giang Ninh, cơm nước xong, hai người ôm tạm biệt trên đường phố, Tống Hân Nghiên đứng bên đường, nhìn chiếc taxi đi xa cô mới lết tấm thân đầu mệt mỏi về ký túc xá.
Đi bộ cả ngày trời, cô rất rất mệt, về ký túc xá tắm rửa xong, cô không muốn nghĩ gì, ngã xuống giường ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau.
Khóa đào tạo chính thức bắt đầu, địa điểm đào tạo là giảng đường công cộng của trường đại học A, chỗ ngồi đã chật kín, có thể thấy bậc thầy thiết kế R.O rất được ưa thích. R.O là con lai Trung Quốc, trông rất đẹp trai, nói năng cũng rất hài hước. Thầy đã diễn đạt kiến thức nhàm chán bằng ngôn ngữ hài hước khiến tất cả mọi người đều cảm thấy thư thái, tiếp thu kiến thức mới một cách vui vẻ.
Tống Hân Nghiên ngồi ở chính giữa, cô ghi chép rất cẩn thận, thi thoảng cũng bị sự hài hước của R.O chọc cười. Thời gian học trôi qua rất nhanh, trái tim Tống Hân Nghiên cũng dần bình tĩnh lại, cô cũng ít khi nhớ tới quẻ rút ngày hôm đó, còn cả người ở Đồng Thành mà cô nóng lòng muốn quên đi.
Nửa tháng sau, nhà thiết kế R.O đã sắp xếp cho bọn họ một bài tập ngoại khóa đầu tiên. Dùng bảy sắc cầu vồng để thiết kế lên một căn phòng ngủ trong vòng ba mươi phút.”
Tất cả học sinh đều rất chăm chú thiết kế, Tống Hân Nghiên lại suy nghĩ rất sâu xa.
Vận dụng những kiến thức được R.O dạy, cô đã thiết kế căn phòng dựa trên họa tiết chấm bi.
Rất nhanh đã hết thời gian, R.O bắt đầu thu lại các bản thiết kế, khi nhìn thấy bài của Tống Hân Nghiên, ánh mắt anh thoáng lên một tia kinh ngạc, nhưng anh không nói gì chỉ tiếp tục thu bài.
Tiếng chuông tan học vang lên, có học sinh rời đi, cũng có học sinh lên bục hỏi R.O nghĩ thế nào về bài thiết kế của mình, Tống Hân Nghiên thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị rời đi. Đột nhiên thầy R.O gọi cô lại.
Thầy R.O cầm bản thiết kế của cô hỏi: “Em có thể nói cho tôi biết về ý tưởng vẽ bản thiết kế này không?”
Tống Hân Nghiên nghĩ ngợi một lúc, cô nói: “Đơn giản, ấm áp. Nếu nhất định phải dùng bảy sắc cầu vồng để bố trí phòng ngủ, em nghĩ, nếu như mình mệt mỏi cả một ngày trở về nhà, em sẽ không muốn nhìn thấy quá nhiều màu sắc kích thích thị giác như vậy, thế nên em lựa chọn dùng những màu sắc tươi sáng nhất làm chấm bi nhỏ, chọn những màu khiến người khác thoải mái thành chấm bi lớn. Nhìn như vậy sẽ khiến em thoải mái hơn.”
“Vậy vì sao lại dùng chấm bi?”
“Bởi vì hình tròn làm người ta nghĩ tới viên mãn, phòng ngủ của một đôi vợ chồng không thích hợp dùng những hình thoi, hình tam giác hay là những hình có góc nhọn. Hình tròn sẽ khiến người ta cảm thấy đây là nơi để về.”
R.O bình thản gật đầu, bảo cô có thể rời đi. Tống Hân Nghiên vừa đi, anh đã bấm một dãy số điện thoại, đối phương vừa nhấc máy, anh vui vẻ nói: “Duệ, bảo bối phương Đông của cậu làm tôi rất bất ngờ, tôi muốn đưa cô ấy tới Ý để phát triển, cô ấy có thể trở thành nhà thiết kế nội thất hàng đầu thế giới.”
Tống Hân Nghiên ăn cơm ở bên ngoài, cô đi dạo một vòng, tới siêu thị mua đồ dùng hằng ngày rồi mới trở về ký túc xá.
Vừa về đến cửa ký túc xá cô đã nhìn thấy một bóng dáng thẳng tắp quen thuộc. Cô ngạc nhiên nhìn anh, cứ nghĩ là mình hoa mắt, cô vừa đi vừa dụi mắt, trái tim kích động như muốn nhảy ra ngoài.
Người đàn ông dường như cảm nhận được cô, anh bỗng xoay người lại, ánh hoàng hôn chiếu xuống người anh giống như tỏa một vầng hào quang rực rỡ, anh nheo mắt nhìn chằm chằm Tống Hân Nghiên, gằn từ câu từng chữ: “Anh không cho phép em đi Ý với R.O!”