Tống Hân Nghiên bị ông cụ Thẩm chỉ trích đến mức không ngẩng đầu lên được, cô và Thẩm Duệ không có tương lai, ngay từ đầu cô đã biết nhưng cô nhiều lần khao khát hơi ấm mà anh ban cho. Cô biết nguyên nhân vì sao ông cụ Thẩm lại tìm mọi cách ngăn cản hai người đến với nhau, Đường Diệp Thần chưa bao giờ từ bỏ cô, cho dù ly hôn anh ta cũng sẽ không từ bỏ, chỉ cần cô còn ở Đồng Thành, anh ta nhất định sẽ tiếp tục đeo bám cô.
Nếu để Đương Diệp Thần biết cô và Thẩm Duệ đang ở bên nhau, chú cháu họ nhất định sẽ trở mặt với nhau, lúc đó cô không chỉ đứng trên sự lên án về luân thường đạo lý mà còn là thủ phạm của chú họ và cháu trai. Đến lúc đó, cô sẽ còn có thể an tâm hạnh phúc không?
Tống Hân Nghiên bị thứ gì đó lấn át trong lòng, nước mắt đầm đìa, hai mắt nhòe đi, vươn tay nắm lấy tay Thẩm Duệ đang gác lên eo mình chậm rãi kéo ra.
Thẩm Duệ cảm thấy cô đang run rẩy, trái tim anh bắt đầu run lên, anh run rẩy: “Nghiên Nghiên…”
Tống Hân Nghiên dứt khoát rút tay anh ra, sau đó xoay người chạy lên lầu. Thẩm Duệ siết chặt hai tay thành nắm đấm, anh xoay người định đuổi theo, nhưng ông cụ Thẩm đột nhiên nói: “Thẩm Duệ, dừng lại cho ba! Nếu con dám đuổi theo, ba sẽ nói cho nó biết sự thật là năm năm trước con chình là người đã cưỡng hiếp nó, ba muốn xem liệu nó có chấp nhận một người đàn ông đã cưỡng hiếp nó và khiến nó sống không hạnh phúc trong năm năm qua hay không!”
Thẩm Duệ quay đầu lại, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm ông ta, một làn sóng tức giận cố thủ trong lồng ngực anh sắp bộc phát, anh không dám đánh cược, càng vui vẻ khi ở bên cô, anh càng không dám đánh cược. Anh không dám để cô biết người đàn ông lấy đi sự trong sạch của cô năm năm trước chính là anh, anh không dám đánh cược rằng cô sẽ bỏ đi mối hận trước đây mà chấp nhận anh, không dám đánh cược rằng sự quyến luyến với anh trong mắt cô lại biến thành thù hận. Anh như một con thú bị mắc kẹt, không tìm được lối thoát, anh tức giận gầm lên: “Aaaaa! Tại sao lại ép buộc tôi? Tại sao lại ép buộc tôi?”
Ông cụ Thẩm bị tiếng gầm của anh làm cho hoảng sợ đến mức lùi lại mấy bước, trong lòng run lên, ông ta chỉ từng nhìn thấy Thẩm Duệ mất khống chế một lần, đó là cái đêm mà Tố Hinh bị lửa thiêu chết, anh quỳ trước đám cháy hét lớn, tiếng gào thét vô cùng thê lương.
Bây giờ, anh giống như một con thú bị thương đang gầm lên, giọng nói buồn bã khiến người ta phải đau xót rơi nước mắt.
Ông cụ Thẩm cũng không mềm lòng, ông ta tin rằng con trai mình có thể vượt qua như ông ta đã làm cách đây mười lăm năm trước, nghiến răng nói: “Thằng tư, ngoại trừ cô ta ra, ba sẽ không phản đối bất kỳ cô gái nào trên thế giới này, chỉ có cô ta là không được.”
Tống Hân Nghiên chạy về phòng, nước mắt lưng tròng, cô nhặt quần áo lao vào phòng tắm. Khi đưa tay định mở cúc áo, vì mắt mờ nên cô đã vài lần không cởi được cúc áo đầu tiên.
Cô lau nước mắt: “Đừng khóc, mày khóc cái gì, khóc cái gì vậy, mà đã biết là không có kết quả rồi mà?”
Cô không cởi nổi cúc áo, uất ức rơi nước mắt, đứng trước mặt ông cụ Thẩm, cô không một chút can đảm đấu tranh cho bản thân. Cô ngồi trên nắp bồn cầu, tiếng gầm giận dữ của Thẩm Duệ truyền đến từ trên lầu, đầy bất lực, nước mắt cô càng không thể kiềm lại, bật khóc nức nở.
Cô chỉ muốn được hạnh phúc thôi mà, tại sao lại khó khăn như vậy chứ?
…
Tống Hân Nghiên thay quần áo đi ra ngoài, tầng dưới bốc khói nghi ngút, cô vơ lấy túi xách đứng trước bậc cầu thang, Thẩm Duệ vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, đối đầu với ông cụ Thẩm, bóng lưng của anh thê lương hiu quạnh giống như dã thú bị dồn đến đường cùng.
Mắt Tống Hân Nghiên lại ươn ướt, cô thu hồi ánh mắt, chọn một cầu thang khác rồi từng bước đi xuống. Mọi thứ xảy ra trong khoảng thời gian này đều hiện ra trước mắt cô, và mỗi bước đi của cô đều không thể nào quên được. Còn đau lòng hơn cả chuyện bị Đường Diệp Thần dồn ép trước tòa.
Bước xuống cầu thang, cô nghe thấy ông cụ Thẩm nói: “A Uy, đưa cô Tống ra ngoài.”
Khi Tống Hân Nghiên xuất hiện ở lối vào cầu thang, Thẩm Duệ đã nhìn thấy cô, anh đang chờ, chờ cô chọn cầu thang bên anh, chỉ cần cô chọn cầu thang bên anh, cho dù thế giới có bị hủy diệt, anh không bao giờ để cô rời đi.
Tuy nhiên, tiếng bước chân truyền đến, cô đi thẳng xuống cầu thang mà không vượt qua anh. Anh biết rằng cô đã lựa chọn, cô dễ dàng từ bỏ anh như một thứ rác rưởi.
Tống hân Nghiên rơm rớm nước mắt đứng trong phòng khách, cô nhẹ nhàng thở ra và dùng hết sức để giữ cho giọng nói của mình không run rẩy, “Không cần đâu, tôi sẽ tự đi.”
Thẩm Duệ đột nhiên quay đầu nhìn cô, nhìn cô đi về phía cửa ra vào, từng bước rời xa tầm mắt của anh, anh như phát điên, ba bước hai bước lập tức nhảy xuống cầu thang, đuổi theo cô.
Ông cụ Thẩm khiển trách: “Thằng tư, con thật sự muốn cược quyết tâm của ba à?”
Bước chân của Thẩm Duệ dừng lại một lúc, anh quay lại nhìn ông cụ Thẩm, ông lão đột nhiên sững người, ông ta không thể giải thích được ý nghĩa trong cái liếc mắt của Thẩm Duệ, nhưng ông ta biết nếu ông ta tiếp tục ép buộc anh thì khiến anh ta phát điên hơn thôi.
Thẩm Duệ quay đầu chạy nhanh đuổi theo, vì chạy quá nhanh nên anh không thể quan tâm đến việc một chiếc dép chạy mất, anh chỉ muốn hỏi cô có muốn bên cạnh anh không, anh sẽ là tấm khiên che mưa gió cho cô, thoải mái bên cạnh anh và sống thật hạnh phúc được không?
Trước khung cửa sổ sát đất, ông cụ Thẩm nhìn ra ngoài cửa sổ, khi Thẩm Duệ chặn Tống Hân Nghiên lại, anh đang cược sự lương thiện của Tống Hân Nghiên.
A Uy lo lắng nhìn ông ta: “Ông chủ, tại sao không dẫn cậu tư trở về?”
“Nó sẽ bỏ cuộc sớm thôi.”
Tống Hân Nghiên nhìn người đàn ông trước mặt đang đưa tay chặn đường cô, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ hơi rối tung, hơi thở gấp gáp, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy hoảng sợ, cô lập tức bật khóc.
“Thẩm Duệ, để em đi đi mà.” Tống Hân Nghiên cầu xin.
Thẩm Duệ nhìn cô với đôi mắt sáng ngời: “Nghiên Nghiên, em ở bên cạnh anh được không? Em đã hứa với anh là chờ em ly hôn xong, chúng ta sẽ ở bên nhau, đừng phá vỡ lời hứa của em nhé, được không?”
Tống Hân Nghiên đau khổ đến mức không thở nổi, lần cuối cùng ở đây, cô đã bỏ đi không do dự. Lần này rời khỏi đây, tim cô đau như bị kim châm. Cô biết rằng nếu cô bỏ lỡ Thẩm Duệ, cô sẽ không bao giờ gặp được một người đàn ông yêu và quan tâm cô như anh nữa, nhưng họ không thể ở bên nhau, cô không thể khiến anh phản bội và rời đi được.
Cô cụp mắt xuống, lúc này mới nhận ra anh đã đánh mất một chiếc dép của mình, nước mắt cô càng rơi càng gấp gáp, trong lòng anh hoảng loạn muốn chạy theo ngăn cô nhiều bao nhiêu chứ? Nhưng Thẩm Duệ, chúng ta không có khả năng đâu.
Cô nhìn xung quanh phát hiện đôi dép lê của anh, nó đang nằm trên bãi cỏ, cô xoay người bước đến chõ dép lê, cúi người nhặt chúng rồi bước lại chỗ Thẩm Duệ, cô ngồi xổm xuống xỏ đôi dép vào chân anh, bàn tay nhỏ của cô giữ lấy mắt cá chân của anh.
Anh hợp tác nhấc chân lên, cô dùng tay lau vết bẩn trên chân anh, rồi xỏ chân vào dép, trong quá trình đó, cô đã nức nở. Có lẽ cô ấy có thể buông tay đánh cược, nhưng rốt cuộc cô cũng không thể ích kỷ như vậy được.
Cô đưa tay lên lau đi giọt nước mắt trên mặt, chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Thẩm Duệ, hai mắt cô đỏ ngầu, anh nhìn cô chằm chằm một lúc, như thể đang chờ đợi phán quyết của cô.
Giữa những suy nghĩ của cô, đối với anh, đó là sự khác biệt giữa thiên đường và địa ngục.