Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 125: Không muốn ly hôn




Tài xế bị khí thế của anh dọa sợ, trong lòng không khỏi nghi ngờ, lẽ nào anh thật sự có năng lực thu mua lại công ty sao?



Taxi dừng lại phía dưới trụ sở chính Nghiệp Chi Phong, Tống Hân Nghiên trả tiền xe, cô xoay người chạy vào trong tòa nhà, vừa đến sản lớn đã bị ngăn lại: “Cô gái, xin hỏi cô tìm ai?”

Tống Hân Nghiên không quan tâm tới cô ta, cô đi thẳng vào trong thang máy, phòng làm việc của tổng giám đống thường ở trên tầng cao nhất, theo trực giác, cô cho rằng Đổng Nghi Tuyền cũng như vậy.

Lễ tân thấy cô tự nhiên xông vào, cô ta gọi bảo vệ cản lại.

Tống Hân Nghiên bị ngăn không cho đi, cô nhíu chặt mày, ánh mắt sắc bén liếc về phía lễ tân: “Tôi tìm tổng giám đốc của các cô.”

Lễ tân nhìn cô chằm chằm: “Cô có hẹn trước không? Nếu không có hẹn, chúng tôi không thể để cô lên được.”

“Không có, cô nói với bà ta, tôi là Tống Hân Nghiên, nhất định bà ấy sẽ gặp!” Tống Hân Nghiên nói chắc như đinh đóng cột, Đổng Nghi Tuyền làm bao nhiêu chuyện xấu xa như vậy, không phải để ép cô tới tìm bà ta hay sao?

Lễ tân bán tín bán nghi, cô dặn bảo vệ trông kỹ cô ấy, rồi xoay người đi về bàn làm việc. Vừa đi được mấy bước đã thấy Phùng Trinh Trinh bước từ bên ngoài vào, Phùng Trinh Trinh thấy Tống Hân Nghiên đang bị bảo vệ ngăn lại, cô nhướng mày, đi tới trước quầy lễ tân: “Có chuyện gì vậy?”

Lễ tân trông thấy cô liền cung kính đáp: “Cô Phùng, cô gái này muốn gặp Tổng giám đốc Đổng, tôi đang định gọi điện xin ý kiến của bà ấy.”

“Tôi biết cô ấy, cô không cần hỏi nữa, tôi đưa cô ấy lên.” Phùng Trinh Trinh nói xong, cô đi về phía Tống Hân Nghiên, hình như gần đây cô và cô ấy cực kỳ có duyên.

Lễ tân chạy theo, nghi ngờ nói: “Cô Tống, chẳng may Tổng giám đốc Đổng trách phạt thì tôi cũng không biết giải thích thế nào.”

Phùng Trinh Trinh liếc cô ta một cái: “Nếu dì trách phạt thì tôi sẽ chịu trách nhiệm, hiện tại cô có thể yên tâm được chưa?”



Lễ tân cắn môi, cô không dám đắc tội với Phùng Trinh Trinh, ai mà không biết cô ấy là cháu gái ruột của Tổng giám đốc Đồng, chẳng may đắc tội với cô ấy ở trong công ty thì cô cũng sẽ không được yên ổn.

Phùng Trinh Trinh đi tới trước mặt Tống Hân Nghiên, mỉm cười nói: “Cô Tống, chúng ta lại gặp mặt rồi.”

Tống Hân Nghiên quay đầu nhìn, Phùng Trinh Trinh mặc một bộ họa tiết chấm bi liền thân, trông rất thời thượng, trên tay còn cầm theo một chiếc túi Clutch, toàn thân cô ta tạo cho người khác cảm giác mình là con nhà giàu gia thế danh giá. Có lẽ là do tối qua cô đã nhìn thấy cô ta đứng cạnh Thẩm Duệ, vì thế nên ánh mắt cô nhìn Phùng Trinh Trinh cũng có chút thù địch.

“Cô Phùng, tôi tới gặp Tổng giám đốc Đổng.”

Phùng Trinh Trinh nhìn vành mắt cô phiếm hồng, trong lòng cảm thấy rất ngạc nhiên, cô ta phất tay ra hiệu cho bảo vệ lui ra: “Cô Tống, mời theo tôi.”

Hai người đi vào trong thang máy, Phùng Trinh Trinh dựa vào vách kim loại ung dung đánh giá cô. Tống Hân Nghiên rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt phượng mê hồn, khiến người ta càng nhìn càng mê. Nếu cô là đàn ông thì cũng sẽ bị cô ấy làm cho điên đảo.

Thật sự cô rất tò mò, người phụ nữ càng nhìn càng có sức hút như vậy, vì sao lại không giữ được trái tim Đường Diệp Thần?

Tống Hân Nghiên nhìn chằm chằm từng con số trên đang máy, hai tay của cô dần siết chặt thành quyền, không phải vì sợ hãi lo lắng mà là vì tức giận. Tiếng thang máy kêu ‘Ding’ một tiếng, Tống Hân Nghiên sải bước ra ngoài, Phùng Trinh Trinh vội vàng chạy theo.

Phong cách trang trí tầng làm việc cho Tổng giám đốc của Nghiệp Chi Phong rất cá tính, không giống với những phòng làm việc khác, nơi này mang lại cho người khác một loại cảm giác nghệ thuật. Nếu khách hàng đến đây thì sẽ dễ dàng có được ấn tượng tốt từ họ.

Nhưng bây giờ Tống Hân Nghiên không rảnh để thưởng thức, cô tới trước bàn thư ký hỏi: “Tổng giám đốc Đổng có ở đây không?”

Thư ký đáp: “Hiện tại Tổng giám đốc Đổng đang họp, cô là?”

“Tôi là Tống Hân Nghiên.” Tống Hân Nghiên báo tên của mình, không ngờ thư ký lại không hề ngạc nhiên, cô nói: “À, hóa ra là cô Tống, vừa nãy Tổng giám đốc Đổng đã dặn, mời cô tới phòng khách đợi bà ấy, bà ấy họp xong sẽ tới gặp cô.”

Thư ký đứng dậy, đưa Tống Hân Nghiên tới phòng khách, lúc đi ngang qua Phùng Trinh Trinh, cô nói tiếng cảm ơn rồi đi theo sau thư ký.



Phùng Trinh Trinh nhìn bóng lưng cô, không biết vì sao cô lại cảm thấy Tống Hân Nghiên có gì đó không đúng lắm, cô xoay người đẩy cửa đi vào phòng Tổng giám đốc, ngồi xuống ghế sofa cô cầm tờ báo đang đặt trên bàn trà lên xem.

Vừa lật vài tờ đã nhìn thấy tin tức liên quan tới nhà thiết kế của Bác Dực sao chép tác phẩm, cô giật mình, đọc nhanh bài báo, đột nhiên hiểu rõ lý do vì sao Tống Hân Nghiên lại tới đây.

Cô vội vàng đứng dậy, bước nhanh ra khỏi phòng làm việc rồi đi thẳng về phía phòng khách.

Tống Hân Nghiên đang ngồi trên chiếc ghế sofa đơn trong phòng tiếp khách, sofa màu đỏ càng làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của cô, hai tay cô đan chặt vào nhau, trong đầu là một mớ hỗn loạn, cô không biết lát nữa mình sẽ nói gì khi gặp được Đổng Nghi Tuyền.

Sau cánh cửa vang lên tiếng giày cao gót, cô quay đầu lại nhìn. Giây tiếp theo, cánh cửa phòng bị một người đẩy từ bên ngoài vào, Đổng Nghi Tuyền mặc trang phục chuyên nghiệp chỉnh tề, tóc búi cao, lộ ra gương mặt đẹp đẽ, bà ung dung bước tới, cười nói: “Cô Tống, rất vui khi gặp được cô ở đây.”

Tống Hân Nghiên đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bà ta, vì sao người phụ nữ này vẫn còn cười được như vậy? Bà ta phá nát danh dự của cô, phá đi tất cả mọi nỗ lực cố gắng của cô mà vẫn cười được như vậy sao?

Đổng Ngi Tuyền cười vui vẻ bước tới, bà ta tự hào khoe khoang: “Cô Tống, Nghiệp Chi Phong có cả thế giới rộng lớn hơn để cô phát triển, cô ở Bác Dực đâu phát huy được tài năng, cô đã sẵn sàng tới công ty tôi chưa? Tôi có thể đích thân dìu dắt cô, cho tới khi cô có thể một mình đứng vững.”

Tống Hân Nghiên nhìn và ta, từng lời của bà đều đang dần phá tan đi nỗi nhớ nhung đối với mẹ ruột trong lòng cô, cô thật sự không tin nổi. Mẹ ruột của cô lại là người phụ nữ không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích.

Thấy cô không nói gì, Đổng Nghi Tuyền lại tiếp tục: “Phong cách thiết kế của cô rất đặc biệt, chỉ cần có người hướng dẫn đúng cách, tiềm năng của cô sẽ còn lớn hơn rất nhiều so với những gì cô đã thể hiện ở Bác Dực. Tôi là người rất coi trọng người tài, cô đi theo tôi, tôi sẽ không để cô chịu thiệt, còn về tiền lương, tôi sẽ trả gấp mấy lần với Bác Dực, hơn nữa Nghiệp Chi Phong là công ty quốc tế, sân khấu của cô sẽ không chỉ giới hạn ở Đồng Thành hay là trong nước, sau đó tôi sẽ khiến cô trở thành nhà thiết kế đẳng cấp thế giới, cô cảm thấy thế nào?”

Tống Hân Nghiên nhìn người phụ nữ trước mặt, đây là lần thứ ba cô gần bà ấy như vậy, gần đến mức cô có thể nhìn rõ nơi xấu xa nhất trong linh hồn của bà, cô nói: “Tổng giám đốc Đổng, có phải những người có giá trị lợi dụng với bà, bà sẽ dốc hết tâm sức để tính kế như vậy đúng không? vietwriter

Vẻ tươi cười trên gương mặt Đổng Nghi Tuyền dần cứng lại, bà ta nhìn Tống Hân Nghiên không chớp mắt, không trả lời cô mà hỏi lại: “Cô Tống, tôi đã nói rồi mà, tôi là người trân trọng người tài, tôi rất tán thưởng tài năng của cô, nếu cô tới Nghiệp Chi Thành để phát triển, đối với bản thân cô mà nói thì đây cũng là điều có lợi. Con người luôn bước lên cao, cũng như nước luôn chảy vào chỗ trũng, từ xưa đến nay đạo lý này chưa bao giờ thay đổi. Cô Tống dốc sức cống hiến bao nhiêu năm như vậy, sao không nắm lấy cơ hội trước mắt, để sự nghiệp của bản thân được bước lên một tầm cao mới?”

Tống Hân Nghiên rất thất vọng, người mẹ mà cô vẫn luôn mong ước không thể nào là người phụ nữ trước mặt này được. Bà ta sắc sảo mưu cô, để đạt được thứ mình muốn, bà ta không ngần ngại hủy đi tiền đồ của người khác. Một người đáng sợ như vậy, sao có thể là mẹ ruột của cô?

Mẹ ruột trong lòng cô, là người lương thiện dịu dàng. Lúc cô bị thương, bà sẽ nhẹ nhàng ôm cô, nói với cô, dù cho thế giới này không ai thương cô thì vẫn còn có bà ở đây, bà sẽ mãi mãi yêu thương, che chở cho cô.