Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 123: Không muốn ly hôn




Thẩm Duệ sải bước tới, ánh mắt lấp lánh nhìn cô, thấy bộ dạng ấm ức lã chã nước mắt của cô, tim anh như thắt lại. Bảo bối của anh, ngay cả anh còn không nỡ nặng lời với cô, nhưng bây giờ cô lại bị người khác bắt nạt chịu ấm ức.

Anh rất muốn ôm cô vào lòng an ủi, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, anh cần phải thật bình tĩnh, trái tim anh càng lo lắng thì càng khó chịu. Anh chỉ muốn mặc kệ tất cả để bảo vệ cho cô.

Nghiêm Thành đứng sau lưng Thẩm Duệ, nhìn thấy ánh mắt hai người giao nhau, anh ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở Thẩm Duệ chính sự quan trọng hơn.

Thẩm Duệ kiềm chế thu hồi ánh mắt lại, anh đứng trong phòng làm việc, hai tay đút túi quần khí thế mạnh mẽ. Anh nhìn cô nhân viên kiêu căng ngạo mạn, ánh mắt anh khinh thường liếc về phía cô ta: “Cô tên gì? Ai cho phép cô nói chuyện với cô ấy bằng giọng điệu như vậy?”

Vân Vân đã nhìn thấy Thẩm Duệ trên báo chí rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp được người thật. Trong lòng rất vui vẻ, nhưng lại bị Thẩm Duệ nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng sắc bén. Trái tim nhỏ bé của cô không khỏi run lên. Phải biết Tống Hân Nghiên là vợ của Đường Diệp Thần, cũng có nghĩa là cháu dâu của Thẩm Duệ, là người nhà họ Thẩm, cho dù không được cưng chiều, nhưng bọn họ cũng không cho phép người ngoài được bắt nạt cô ấy.

Cô mỉm cười lấy lòng, cô không đắc tội được với Thẩm Duệ. Người đàn ông này một tay che trời ở Đồng Thành, anh ta có thể giết cô chỉ không phút chốc. Cô nịnh nọt nói: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi tên là Vân Vân, đồng nghiệp của chị Tống. Tôi rất lấy làm tiếc về chuyện chị Tống sao chép ý tưởng. Tổng giám đốc Lý cho rằng sức khỏe của chị ấy không tốt nên bảo chị ấy ở nhà nghỉ ngơi một thời gian. Tôi chỉ muốn thay chị ấy trông coi phòng làm việc này, đợi chị ấy quay lại làm việc tiếp.”

Thẩm Duệ cười lạnh, người phụ nữ này còn dám xem anh như thằng ngốc, đúng là không thể tha thứ được!

Buổi sáng anh đưa Tống Hân Nghiên về Bác Dực rồi quay trở lại công ty, đi được nửa đường thì Nghiêm Thành gọi điện tới, nói báo chí đăng tin Tống Hân Nghiên đạo tác phẩm của người khác. Anh phi như bay chạy về công ty, mặc dù bài viết trên báo không chỉ mặt gọi tên, nhưng chỉ cần là người trong ngành thì đều hiểu nhà thiết kế Tống mà họ đang ám chỉ là ai.

Hôm qua, bản thiết kế của Bác Dực còn chưa kịp mở ra, không ai có thể biết được bản thiết kế này giống của Nghiệp Chi Phong, nhưng báo chí lại đăng tin như vậy. Chắc chắn đây là một kế hoạch được thiết kế tỉ mỉ để gài bẫy Tống Hân Nghiên.

Anh rất tức giận, anh cứ nghĩ mình có thể bảo vệ cô thật tốt. Không ngờ ngay dưới mí mắt của anh, cô lại bị chụp cho một tội danh lớn như vậy. Cô nỗ lực làm việc chỉ vì muốn chứng minh năng lực của bản thân, nhưng lại chỉ nghe được những những lời bôi nhọ không phân biệt trắng đen, cô sẽ đau lòng và tuyệt vọng đến nhường nào?

Anh ngồi nửa phút cũng không yên, trực tiếp mang người tới cứu vãn hiện trường. Người con gái của anh, ngoại trừ anh thì không một ai được phép bắt nạt cô cả!



Vân Vân nhìn anh cười khó hiểu, chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt này rất đẹp trai, người thật còn đẹp hơn trên báo không biết bao nhiêu lần: “Tổng giám đốc Thẩm, anh cười gì vậy?”

Thẩm Duệ nhìn người phụ nữ trước mặt đang không hề biết cái chết của cô ta sắp đến, anh nói: “Người đâu, gọi Tổng giám đốc Lý tới đây.”

Thẩm Duệ vừa đặt chân vào phòng làm việc thì đã có người thông báo cho Tổng giám đốc Lý biết rồi, lúc này ông ta còn đang lặc đặc chạy tới, tuổi tác cũng đã lớn, cộng thêm thân hình vừa béo vừa xấu xa, ông ta mệt tới mức thở hồng hộc, trán đẫm mồ hôi: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi ở đây.”

Thẩm Duệ liếc mắt nhìn ông ta, sau đó anh nói với Nghiêm Thành: “Nghiêm Thành, có thể bắt đầu được rồi.”

Tất cả mọi người đều mờ mịt nhìn Nghiêm Thành, Tống Hân Nghiên cũng kinh ngạc nhìn anh, rõ ràng Thẩm Duệ có chuẩn bị mà tới, nhưng rốt cuộc anh muốn làm gì? Mọi người đều cho rằng cô sao chép, còn trơ mắt nhìn cô bị đuổi ra khỏi công ty, nhưng vì sao gương mặt anh vẫn bình tĩnh giống như nắm mọi thứ trong lòng bàn tay.

Người đàn ông này, toàn thân toát ra khí chất của một đế vương, anh đứng ở bất cứ nơi đâu cũng có thể thu hút ánh nhìn của người khác, khiến cho tất cả mọi người đều vây quanh anh.

Nghiêm Thành đi tới trước mặt Tống Hân Nghiên cung kính nói: “Cô Tống, tôi có thể mượn máy tính của cô một chút không?”

Tống Hân Nghiên nhìn qua máy tính đang đặt trên bàn làm việc, nhưng đây là máy tính của Bác Dực, hiện tại nó không còn là của cô nữa rồi: “Thư ký Nghiêm, bây giờ tôi không phải là chủ sở hữu của chiếc máy tính nữa, tôi không tự ý quyết định được.”

Tổng giám đốc Lý lau mồ hôi trên trán, ông ta vội vàng nói: “Tiểu Tống, sao cô lại không phải chủ nhân của máy tính? Lúc này không nên tùy hứng, thư ký Nghiêm, có thể, cậu có thể dùng.”

Tổng giám đốc Lý không ngờ Thẩm Duệ sẽ đích thân tới đây, vì chuyện này mà quấy rối tới Thẩm Duệ, ông ta cảm thấy rất bất an. Lúc trước ông ta xem trọng quan hệ của Tống Hân Nghiên với Thẩm Duệ nên mới tính toán lên người Tống Hân Nghiên, nhưng không ngờ Tống Hân Nghiên lại tài giỏi như vậy. Ông ta cứ nghĩ đoạt được dự án lần này không ai khác ngoài Bác Dực, không ngờ lại lộ ra chuyện Tống Hân Nghiên sao chép tác phẩm.

Vốn dĩ, ông ta cũng không cho rằng Tống Hân Nghiên sao chép. Phong cách thiết kế của cô rất đặc biệt. Bản thiết kế lần này của Nghiệp Chi Phong rõ ràng là theo phong cách của cô ấy, nhưng chuyện làm ông ta không thể tha thứ còn hơn cả sao chép tác phẩm đó là, Tống Hân Nghiên lại hợp tác với Nghiệp Chi Phong để hạ bệ Bác Dực.