Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 121: Cả đời bên nhau (6)




Tống Hân Nghiên gần như đã có thể khẳng định, người hạ thuốc xổ cho cô là Vân Vân, trong lòng cô cũng không dễ chịu gì, cô luôn coi Vân Vân em gái mà quan tâm, cô thật không ngờ cô ấy sẽ hãm hại cô: “Vân Vân, tại sao em phải làm như vậy? Chị với em không thù không oán, tại sao em lại làm thế với chị?”

Vân Vân đỏ mặt, giả ngu nói: “Chị Tống, em không biết chị đang nói gì cả, em thật sự chưa từng làm, có lẽ không phải cà phê có vấn đề, mà là buổi sáng chị ăn phải gì khác, chị không thể đổ hết trách nhiệm lên đầu em được.”

“Những gì chị ăn vào buổi sáng là do chị tự làm, không thể có thuốc xổ được.” Thẩm Duệ cũng không sao, đủ để chứng minh là bữa sáng cô làm rất hợp vệ sinh.

“Dù sao cũng không phải là em, chị Tống, chị không thể cương quyết vu khống cho em, em biết hôm nay trên báo nói chị sao chép, cho nên hôm qua chị không đến phòng họp là vì biết mình sao chép bản thiết kế của Nghiệp Chi Phong, chị lại cố ý tự mình hạ thuốc xổ cho mình, sau đó vu khống cho em. Chị Tống, em đã theo chị hai năm rồi, chuyện chị dặn dò có chuyện nào là em trốn nhanh nhất không, chị không thể trở mặt vô tình kéo em xuống nước.” Vân Vân thấy cãi lại không được, dứt khoát cắn ngược cô.

Thuốc xổ trong cà phê đúng là do cô ấy bỏ, cô ấy không thể nhìn nổi Tống Hân Nghiên kiêu ngạo, trước kia hai người vẫn còn bình đẳng, đều là nhân viên quèn trong công ty, kết quả gần một năm qua, địa vị của Tống Hân Nghiên dần dần cao hơn cô ấy, cô ấy còn biến thành nhân viên dưới trướng của cô.

Cô vô cùng khó chịu, dựa vào cái gì mà chuyện tốt đẹp nào cô ta cũng chiếm hết? Gả cho Đường Diệp Thần sống một cuộc sống giống như cô chủ nhỏ, vậy mà còn đi cướp công việc của bọn họ. Nếu lần này thật sự để cho cô chiếm được dự án của Thẩm thị, đến lúc đó cô sẽ biến thành giám đốc thiết kế, dáng vẻ kiêu ngạo hống hách không biết sẽ tăng gấp bao nhiêu lần.

Cũng may ông trời cũng giúp cô ấy, hôm qua cô không kịp vào họp, sau đó hoàn toàn không có tin tức gì, Tổng giám đốc Lý nổi giận bảo cô ấy thông báo cho cô nghỉ dài ngày, cô ấy đã cố ý không thông báo cho cô chính là để cô đến công ty bị người ta xoi mói.

Không chỉ có thế, sáng nay trên báo chí còn đăng tải tin Tống Hân Nghiên sao chép bản thảo thiết kế của Nghiệp Chi Phong, bây giờ chỉ cần Tổng giám đốc Tổng giám đốc Lý sa thải cô, vậy thì trong cái Đồng Thành này không còn ai dám tuyển dụng cô nữa.

Cô ấy nghĩ đến đây, trong lòng lập tức âm thầm thoải mái, cuối cùng cũng có thể nhổ cái gai trong mắt này rồi.

Tống Hân Nghiên bình tĩnh nhìn cô ấy, cô không biết cảm giác người khác bị người mình tin tưởng nhất phản bội sẽ như thế nào, nhưng giờ phút này, cô rất khó chịu. Cô và Vân Vân vào công ty cùng lúc, cùng nhau bị các nhà thiết kế mắng chửi, cùng nhau làm công việc lặt vặt. Cô nghĩ rằng có một tình bạn thắm thiết giữa bọn họ và sẽ không bao giờ phản bội nhau. Bây giờ cô mới biết, suy nghĩ của cô ngây thơ đến mức nào.

“Cô không thừa nhận thì thôi, người đang làm trời đang nhìn, tôi tin là ông trời sẽ trả lại cho tôi sự trong sạch.” Tống Hân Nghiên nói xong, không muốn lãng phí nước bọt với cô ấy nữa. Thẩm Duệ nói đúng, trên đời này không phải chỉ có khi có xung đột lợi ích mới có thể ám hại người khác, quả nhiên là cô quá ngây thơ.



Tống Hân Nghiên đi vào phòng làm việc, cô đột nhiên cảm thấy nản lòng thoái chí, là cô làm người quá thất bại, nếu không tại sao ba không thương cô mẹ không yêu cô, ngay cả đi ra ngoài làm việc cũng khiến đồng nghiệp ghen ghét. Hay là do cô không đủ khéo léo, không thể làm hài lòng tất cả mọi người.

Toàn thân cô như không có sức lực đi đến bàn làm việc, cô cúi đầu nhìn thấy tờ báo đặt trên bàn, trang báo có một tiêu đề rất bắt mắt: Cạnh tranh không lành mạnh trong giới trang trí, nhà thiết kế họ Tống của Bác Dực đã sao chép thiết kế của Nghiệp Chi Phong.

Giống như bị một chậu nước đá dội thẳng xuống đầu, Tống Hân Nghiên trong nháy mắt lạnh từ đầu đến chân, cô cầm tờ báo trên bàn, nhanh chóng lướt qua một lần. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao lại nói cô sao chép? Thậm chí cô còn chưa trình bày bản thảo thiết kế, tại sao lại nói là cô sao chép?

Bàn tay cầm tờ báo của cô đang run rẩy, cô sao chép kiểu gì chứ, thiết kế là do cô cực khổ suy nghĩ rất nhiều ngày mới vẽ ra được, cô đã sửa chữa không dưới 50 lần mới có kiệt tác hiện tại, cô lại bị người ta chỉ trích là sao chép.

Tống Hân Nghiên quả thực không thể tin được những phóng viên này lại nói bậy, không có chứng cớ, bọn họ dựa vào cái gì mà dám bôi nhọ cô, đây là vu khống đấy!

Điện thoại nội bộ trong văn phòng đột nhiên vang lên, một lúc lâu sau cô mới cầm lấy điện thoại nội bộ, là văn phòng tổng giám đốc gọi tới, sau khi cúp điện thoại, cô uể oải đi tới văn phòng tổng giám đốc.

Trong văn phòng tổng giám đốc, Tổng giám đốc Lý ngồi trên ghế, nhìn tờ báo trước mặt, ông ta tức giận vung tay lên lật tất cả mọi thứ trên bàn làm việc của mình xuống đất. Trong văn phòng vang lên tiếng gõ cửa, ông ta tức giận nói: “Vào đi!”

Tống Hân Nghiên đẩy cửa đi vào, nhìn thấy xấp tài liệu và đồ trang trí nằm rải rác trên mặt đất, cô chậm rãi đi tới trước bàn làm việc, Tổng giám đốc Lý cầm tờ báo trên bàn ném về phía cô, tức giận nói: “Tống Hân Nghiên, cô giải thích cho tôi nghe xem chuyện gì đang xảy ra đây?”

Mặt Tống Hân Nghiên bị tờ báo, rất đau, cô siết chặt nắm tay, cố gắng kiên cường nói: “Tôi không sao chép, bản thảo thiết kế là do tôi tự vẽ.”

Tổng giám đốc Lý nắm lấy cổ áo, tức giận đến mức không thở nổi: “Bản thảo thiết kế là do cô vẽ, vậy ý là chính cô tiết lộ bản thảo thiết kế cho Nghiệp Chi Phong, sau đó đào hố cho Bác Dực nhảy vào. Chẳng trách ngày hôm qua trước khi vào họp, cô nói cơ thể không khỏe nên không tham gia cuộc họp, nếu không phải Tổng giám đốc Thẩm đã có tính toán trước, e là hiện giờ Bác Dực đã vì cô mà mang tiếng là đi sao chép rồi.”