Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 12: Đừng bao giờ nghĩ rời khỏi được tôi




Đường Diệp Thần nhìn bộ dáng bi thương xoay người của cô, trong lòng đột nhiên hoảng hốt, anh ta đưa tay bắt lấy cô, nhưng chỉ bắt được không khí lạnh lẽo, lòng anh ta vô cùng trống rỗng, anh ta lạnh lùng nói: “Tống Hân Nghiên, không có chữ ký của tôi, cô mãi mãi đừng hòng nghĩ rời khỏi được tôi.”

Tống Hân Nghiên cười chua xót, cô dừng bước, nhẹ giọng nói: “Đường Diệp Thần, tối hôm qua chú Tư anh cũng đến đại đội cảnh sát, anh thật sự cho là chú ấy không biết cái gì sao?”

Đường Diệp Thần như bị sét đánh.

Tống Hân Nghiên cất bước rời đi, dần dần đi ra khỏi tầm mắt của anh ta, dần dần… thoát khỏi cuộc sống của anh ta.

Trở lại phòng khách, bà Tống và Tống Nhược Kỳ không có ở đây, Thẩm Duệ đứng trước cửa sổ sát đất, anh chỉ mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên một nửa lộ ra chiếc đồng hồ quý giá trên cổ tay trái, hai tay đút vào trong túi quần tây, thân hình thon dài lại cao ngất, cân đối lại có vẻ tỉ mỉ tinh tế, không biết anh đã đứng ở đó bao lâu. Nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân, anh quay đầu lại, mắt phượng dò xét nhìn chằm chằm cô.

Lúc Tống Hân Nghiên đối diện với đôi mắt phượng của anh, tim cô đập thình thịch, bởi vì anh cũng đang nhìn cô.

Ngũ quan của anh tinh tế, đôi mắt phượng hẹp dài lộ ra sự bí hiểm khó lường, giống như muốn nhìn thấu tận đáy lòng của cô, thăm dò bí mật cô đang ẩn giấu trong lòng.

Tống Hân Nghiên bối rối quay đầu, không muốn để tâm sự của mình bại lộ rõ ràng dưới ánh mắt sắc bén này. Cô bước nhanh đến bên cạnh ghế sô pha, cầm lấy túi xách để ở đó, giống như chạy trốn xoay người rời đi.

Thẩm Duệ híp mắt, ánh mắt nguy hiểm nhìn cô gái nhỏ chạy trốn bán sống bán chết kia, anh thản nhiên lên tiếng: “Không ăn cơm tối rồi hãy đi?”

Bước chân Tống Hân Nghiên chậm lại, ăn cơm tối ư? Ngồi cùng Tống Nhược Kỳ và Đường Diệp Thần, cô sợ sẽ nuốt không trôi! Cô xoay người sang chỗ khác, tìm đại một cái cớ và nói: “Không được, trong công ty của cháu vẫn còn có việc, cháu phải đi trước.”

“Đúng lúc tôi có việc phải trở về công ty một chuyến, đi cùng đi.” Thẩm Duệ nói xong, không cho cô bất kỳ cơ hội nào mở miệng cự tuyệt, anh cầm lấy áo khoác đang đặt trên thành ghế sô pha, sải bước đi tới bên cạnh cô, nói: “Đi thôi.”

Tống Hân Nghiên: “…”

Hai người đi ra khỏi biệt thự, đúng lúc chạm mặt Đường Diệp Thần đang đi lên bậc thang. Tống Hân Nghiên nghiêng đầu không nhìn anh ta, trực tiếp lướt qua anh ta.

Đường Diệp Thần thu hồi ánh mắt, nhìn Thẩm Duệ, không biết vì sao, lúc nhìn thấy Tống Hân Nghiên đứng bên cạnh chú Tư, anh ta lại cảm thấy lo lắng. Vừa rồi Tống Hân Nghiên nói tối hôm qua chú Tư cũng đến đại đội cảnh sát, với con người của anh, anh không có khả năng không biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Anh biết nhưng lại ngấm ngầm chịu đựng như vậy, rốt cuộc đang ấp ủ cái gì?

Thẩm Duệ nhìn chằm chằm anh ta, vẻ mặt thản nhiên khiến người ta không thể thăm dò được suy nghĩ thật sự của anh.

“Chú Tư, chú cũng phải đi à?”

“Ừm, tôi phải về công ty một chuyến.” Trên cổ tay Thẩm Duệ mặc âu phục, toàn thân đều lộ ra một sức hấp dẫn của người trưởng thành, đó là do ngồi lâu trên địa vị cao mới rèn giũa ra được, cũng không phải loại cậu chủ nhỏ sinh ra đã ngậm thìa vàng như Đường Diệp Thần có thể so sánh.

Trong lòng Đường Diệp Thần thật ra rất sợ Hãi Thẩm Duệ, ngoại trừ cảm giác áp bách bẩm sinh của anh, còn có tính tình khó sống chung của anh. Đừng nhìn anh ở trước mặt người ngoài thì tao nhã, ẩn chứa bên trong lại không phải là người dễ đối đãi như vậy.

Nói anh có thù tất báo cũng không quá đáng.

Thẩm Duệ đưa tay vỗ vỗ vai anh ta: “Đi đây.”

Đường Diệp Thần nhìn bóng dáng bọn họ một trước một sau rời đi, trong lòng nghi ngờ, chú Tư chắc chắn vẫn không biết chuyện xảy ra tối hôm qua, nếu không anh không thể nào bình tĩnh như vậy.

Tống Nhược Kỳ từ trên lầu đi xuống, thấy Đường Diệp Thần đứng trên bậc thềm ngẩn người, cô ta bước nhanh đi tới: “Diệp Thần, anh và Hân Nghiên nói cái gì vậy? Có phải cô ta đã nói với chú Tư về chuyện của chúng ta không?”