Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 107: Mỗi phút mỗi giây đều nhớ anh (4)




Đường Diệp Thần đứng dưới vòi hoa sen, ngày xưa sau khi làm chuyện đó với Tống Nhược Kỳ, trong lòng anh ta rất thỏa mãn rất vui vẻ, nhưng hôm nay sau khi làm xong, anh ta chỉ cảm thấy trái tim trống rỗng đến phát đau. Anh ta lấy khăn tắm quấn quanh người, mở cửa đi ra ngoài, nhìn thấy Tống Nhược Kỳ đang mặc quần áo, anh ta trực tiếp đặt cô ta lên giường bệnh, nghiêng người đè lên.

Hai tiếng sau, Đường Diệp Thần rốt cục cũng buông Tống Nhược Kỳ ra, anh ta cũng không thèm liếc mắt nhìn cô ta lấy một cái, lần nữa đi vào phòng tắm. Anh ta đứng trước gương, nhìn mình mê mang trong gương, vì sao cơ thể được thỏa mãn nhưng tâm vẫn trống rỗng như vậy, dường như không tìm được chỗ để yên tĩnh.

Tống Nhược Kỳ nằm sấp trên giường bệnh, cả người giống như mới chết đi sống lại. Sự nhiệt tình hôm nay của Đường Diệp Thần ngoài dự liệu của cô ta, cô ta nửa mở to hai mắt, trực giác nói cho cô ta biết, Đường Diệp Thần rất không vui, nếu không anh ta sẽ không cho cô ta cơ hội đến gần.

Bỗng nhiên, cô ta nhìn thấy một tờ giấy ném trên mặt đất, cô ta đưa tay nhặt lên, lấy tay vuốt thẳng nó, cô ta thấy rõ nội dung trên đó, đồng tử đột nhiên co rút lại, lại là Tống Hân Nghiên, anh ta thế nhưng vì Tống Hân Nghiên mà có thể làm tới mức này, cô ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Chẳng trách anh ta lại xảy ra tai nạn giao thông, chẳng trách bên phía tòa án nói ngày mở phiên tòa bị hoãn lại, rốt cuộc anh ta có biết mình đang làm cái gì không?

Đường Diệp Thần tắm rửa xong đi ra, thấy Tống Nhược Kỳ còn nằm sấp trên giường anh ta, anh ta nhíu nhíu mày, khom lưng nhặt quần áo của cô ta ném lên người cô: “Có được thứ cô muốn rồi thì cút đi cho tôi!”

Tống Nhược Kỳ không để ý tới thái độ ác liệt của anh ta, cô ta quấn lấy: “Diệp Thần, để em giúp anh đi, chờ anh ngủ thiếp đi, em sẽ đi.”

Cả thể xác lẫn tinh thần của Đường Diệp Thần đều mệt mỏi, giờ phút này cũng lười hao tâm tổn trí đuổi cô ta đi, anh ta nằm lên giường, chỉ chốc lát sau đã chìm vào giấc ngủ. Tống Nhược Kỳ nằm bên cạnh anh ta, cùng da thịt anh ta kề sát vào nhau. Cho đến khi xác nhận anh ta ngủ thiếp đi, cô ta lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, điều chỉnh chức năng máy ảnh, bày ra mấy tư thế phóng đãng, chụp một bộ ảnh, sau đó cô ta gửi tất cả cho Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên tắm rửa xong đi ra, vừa lau tóc, vừa cầm điện thoại di động lên, trên điện thoại di động có mấy tin nhắn chưa đọc, cô cho rằng là Thẩm Duệ gửi tới, trong lòng có chút kích động, vội vàng mở tin nhắn.

Lúc cô nhìn thấy hình ảnh trong tin nhắn văn bản, khoảnh khắc đó, cô lạnh từ đầu đến chân. Trong ảnh, Tống Nhược Kỳ và Đường Diệp Thần hai người gần gũi nằm trên giường bệnh viện, bày ra đủ loại tư thế khó coi, cô kinh ngạc nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy trong lòng rất buồn nôn.

Đường Diệp Thần, đây là cái gọi là anh đã thay đổi bản thân sao? May mắn, may mắn cô không có chờ mong với anh ta, nếu không bây giờ cô lại thất vọng cỡ nào đây?

Cô ngã ngồi trên sofa, lật từng tin nhắn, lật đến cuối cùng, cô đã chết lặng, nhưng cô lại nhìn thấy một tin nhắn ngắn như muốn giấu đầu hở đuôi: “Hân Nghiên à, xin lỗi nhé, tôi gửi nhầm.”

Quá nực cười!

Cô nhanh chóng gọi lại, điện thoại di động vang lên một tiếng đã có người bắt máy, giọng nói Tống Nhược Kỳ rất nhỏ, giống như sợ đánh thức người nào đó: “Hân Nghiên, xin lỗi nhé, tôi gửi nhầm rồi, cô đừng để ý.”

Tống Hân Nghiên tức giận mà không có chỗ trút giận, cô nói: “Tống Nhược Kỳ, cô thật sự làm cho tôi ghê tởm, làm kỹ nữ còn giả vờ thanh cao đấy à?” Nói xong, cô cúp điện thoại, cả người tức giận đến phát run.



Sao trên đời này lại có người vô sỉ như vậy? Nếu như có thể, cô hy vọng mình và cô ta không chút quan hệ huyết thống nào, nếu không cô sẽ ghê tởm chính mình vì cùng một nơi sản xuất với cô ta mất.

......

Hôm sau, lúc Tống Hân Nghiên đến công ty rất uể oải, mặc dù cô tự nhủ sẽ không quan tâm đến, nhưng trong giấc mơ cả đêm đều là Đường Diệp Thần và Tống Nhược Kỳ, cuối cùng, hình ảnh kia lại biến thành cô và Thẩm Duệ.

Sau khi cô sợ hãi tỉnh lại, cô không thể ngủ được nữa, trợn tròn mắt cho đến khi bình minh. Cô nhìn những bức ảnh kia, hận không thể lập tức đưa lên mạng, cuối cùng, cô vẫn xóa ảnh đi.

Cho dù có hận bọn họ đến đâu, cô cũng không muốn làm những chuyện này để hạ thấp giá trị của mình, cô luôn cảm thấy, người ác tự có ông trời đến thu phục, không phải không có báo ứng mà là chưa đến lúc thôi.

Chuyện hôm nay Tống Hân Nghiên xảy ra tai nạn giao thông, tin tức đã truyền đến công ty, hôm nay nhìn thấy cô đến làm việc, tất cả mọi người đều rất kinh ngạc, Vân Vân nhìn vết thương trên cánh tay cô, vội vàng nhận lấy túi xách của cô: “Chị Tống, chị bị tai nạn giao thông sao không ở nhà nghỉ ngơi đi?”

Hôm qua Tống Hân Nghiên đã xin nghỉ vì hôm nay phải mở phiên tòa, nếu thời gian mở phiên tòa đã bị hoãn lại, cô không cần phải nghỉ nữa. Cô lắc đầu: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại, cảm ơn mọi người quan tâm.”

Vân Vân thấy cô thật sự không sao, lúc này mới yên lòng đi theo phía sau cô vào văn phòng, cô ấy nói: “Chị Tống, nghe nói Nghiệp Chi Phong muốn chiêu mộ chị qua đó à, chuyện này có phải là thật không?”

Tống Hân Nghiên nhíu mày, biết lời nói của Phùng Trinh Trinh ngày hôm qua đã bị vị đồng nghiệp kia truyền đến công ty, cô còn chưa kịp giải thích, điện thoại nội bộ đã vang lên, là thư ký văn phòng tổng giám đốc, nói Tổng giám đốc Lý mời cô qua một chuyến.

Tống Hân Nghiên xoa xoa huyệt thái dương, cô nhìn Vân Vân và nói: “Vân Vân, em đi theo bên cạnh chị lâu vậy rồi, chắc em cũng biết rõ chị là loại người thế nào, đừng hùa theo người khác.”

Trên mặt Vân Vân hơi khó xử, ngượng ngùng nói phải, sau đó buông túi máy tính xuống, xoay người ra khỏi văn phòng.

Tống Hân Nghiên rất đau đầu, trong công ty kiêng kị nhất chính là chuyện được công ty khác mời, chỉ một thay đổi nhỏ cũng có thể ảnh hưởng đến tương lai của cô. Cô làm việc ở Bác Dực vài năm, rất có tình cảm với nơi này, cũng muốn ở chỗ này tiếp tục phát triển, cô không muốn vì những chuyện vặt này mà khiến cho Tổng giám đốc Lý có thành kiến với cô.

Cô đi tới văn phòng tổng giám đốc, giơ tay gõ cửa, sau đó đẩy cửa đi vào: “Tổng giám đốc Lý, ngài tìm tôi?”

Tổng giám đốc Lý ngồi sau bàn làm việc gỗ lim rộng lớn, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô: “Tiểu Tống à, trong công ty vài tin đồn, không biết cô có nghe nói chưa?”