Anh Trên Trang Giấy

Anh Trên Trang Giấy - Chương 31




"Được, từ giờ về sau em sẽ không quấy rầy anh nữa." Kỷ Vãn Tình nghiêm mặt nói.

Dư Châu Dạ không đáp lời, chỉ khẽ gật đầu.

Mà thân là người chứng kiến cả quá trình, phản ứng của Tăng Đình Đình và Phó Uyển Hòa lại rất khác nhau.

Tăng Đình Đình thì cảm động vì tình cảm của Dư Châu Dạ và Phó Uyển Hòa, còn Phó Uyển Hòa lại ngơ ngác, như thể "được chiều mà sợ".

Mãi cho đến khi Dư Châu Dạ và Kỷ Vãn Tình đằng trước mỗi người một ngả bước ra khỏi quán cà phê, Tăng Đình Đình mới ôm ngực, xúc động nói: "Đó mới đúng là tình yêu huhuhu..."

"Ảnh thật sự thích cậu lắm đó huhu, bạn gái cũ xinh đẹp nói đến vậy mà cũng không thèm phản ứng!" Hình như Tăng Đình Đình cũng gia nhập vào hội fan CP của hai bọn họ.

"Người đàn ông tốt như thế này, cậu mau mau gả cho ảnh đi."

Tâm trạng Phó Uyển Hòa buồn vui lẫn lộn, vừa vui lại vừa ân hận.

Trước đó cô còn không yên tâm...

Sự thật chứng minh, là do cô nghĩ nhiều.

***

Trò chuyện với Tăng Đình Đình câu được câu chăng được một lát, giải quyết xong xuôi, hai người mới chuẩn bị rời đi.

Vừa mới chào tạm biệt với Tăng Đình Đình xong, Phó Uyển Hòa quay người lại, bỗng thấy Dư Châu Dạ đằng xa đang bước tới chỗ mình.

Phó Uyển Hòa ngẩn ra.

Dư Châu Dạ bước đến trước mặt cô, khôi phục dáng vẻ như bình thường, không hề lạnh lùng như vừa nãy.

Phó Uyển Hòa thấy nụ cười trên mặt anh, nhịn không được hỏi: "Anh vừa vào đó đã thấy em rồi à?"

"Ừ." Dư Châu Dạ hào phóng thừa nhận.

"Ồ." Phó Uyển Hòa cũng không giận, tâm trạng còn rất vui vẻ.

Dư Châu Dạ kéo tay cô, bước từng bước về phía trước.

Phó Uyển Hòa chăm chú nhìn bờ vai vững chãi trước mắt, ngập ngừng hỏi: "Đi đâu vậy anh?"

"Về nhà."

"Không đi siêu thị mua đồ ạ?"

"... Anh quên mất, đi thôi."

Vì thế hai người đi đến một siêu thị gần nhà mua đồ ăn.

Khi đi qua khu bán đồ ăn vặt, Phó Uyển Hòa nhìn vài lần, cuối cùng đứng trước một gian hàng khoai tây chiên, đây là món trước kia cô hay mua ở quầy bán đồ ăn vặt trong trường nhất.

Không biết Dư Châu Dạ đã đứng bên cạnh cô từ khi nào, nhìn cô vài lần.

"Muốn mua à?"

Phó Uyển Hòa vẫn nhớ lần trước khi ăn khoai tây chiên ở nhà, Dư Châu Dạ nhìn thấy liền tịch thu khoai tây chiên của cô, còn hung dữ bảo cô ăn ít đồ ăn vặt thôi.

Giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.

Phó Uyển Hòa thấy vẻ mặt của anh, nhìn anh bằng ánh mắt mong đợi, thử hỏi: "Được không ạ?"

"Được." Dư Châu Dạ gật gật đầu, nở nụ cười, trông không đứng đắn chút nào: "Đêm nay ngoan một chút là được."

Phó Uyển Hòa: "....."

***

Dư Châu Dạ và Phó Uyển Hòa trở về Hành Dương vào tối ba mươi âm lịch, ngoại trừ về nhà ăn Tết, còn về để dự đám cưới của Nhậm Tòng Ngôn và Ôn Hành.

Mới qua hơn một tháng kể từ ngày Nhậm Tòng Ngôn cầu hôn Ôn Hành, Nhậm Tòng Ngôn đã nhanh chóng hoàn thành mọi việc liên quan đến đám cưới.

Đến cả Lý Ngạn Hạo cũng không nhịn được nói: "Lão Nhậm, cậu vội vàng đi đầu thai hay gì? Tổ chức đám cưới nhanh như vậy, Ôn Hành cũng đâu có chạy được."

Cuối cùng Lý Ngạn Hạo thành công bị Nhậm Tòng Ngôn đánh.

Đám cưới của Nhậm Tòng Ngôn và Ôn Hành hơi khác so với mọi người, đám cưới của họ không tổ chức ở biển hay ở lễ đường, mà là ở trường Trung học số 1 Hành Thị.

Hôm nay là cuối tuần, đoàn người đã đến Trung học số 1 Hành Thị từ sớm để chụp ảnh cưới cho Nhậm Tòng Ngôn và Ôn Hành.

Là phù dâu và phù rể, Phó Uyển Hòa và Dư Châu Dạ cũng đến cùng, nhân tiện quan sát hội trường, xác nhận mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng cho đám cưới.

Mà nhiếp ảnh gia chụp ảnh cưới hôm nay là em gái Lý Ngạn Hạo, Lý Chi.

Phó Uyển Hòa vừa mới biết Lý Chi cũng là học sinh Trung học số 1 Hành Thị, có thể xem là đàn em của bọn họ. Hơn nữa, Lý Chi là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, có phòng làm việc của riêng mình. Lần này, anh trai ruột Lý Ngạn Hạo đã tiến cử cô ấy với Nhậm Tòng Ngôn.

Ôn Hành đã cho Phó Uyển Hòa xem những bức ảnh trước kia Lý Chi từng chụp, phong cách, kết cấu hay ánh sáng đều hoàn hảo.

***

Địa điểm chụp ảnh đầu tiên là lớp học.

Ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào phòng học, tràn ngập hơi thở thanh xuân.

Lúc này Lý Chi đang đứng giữa lớp, tay cầm máy ảnh, trông vô cùng chuyên nghiệp.

Chụp hơn mười phút, đã đến giờ nghỉ giải lao.

Phó Uyển Hòa bước tới bên cạnh Ôn Hành, trang điểm lại giúp cô ấy.

Hôm nay Ôn Hành mặc một chiếc váy cưới cạp cao, tôn lên xương quai xanh tinh tế của cô, trên ngực có một bông hồng làm từ ruy- băng trắng, xếp thành từng lớp, làn váy trắng tinh khôi được đính ngọc trai, tao nhã mà lộng lẫy.

Phó Uyển Hòa vừa cười vừa thoa lại son cho Ôn Hành, nói: "Ôn Hành, hôm nay cậu xinh lắm."

Ôn Hành trông có vẻ rất căng thẳng, cô ấy nhẹ nhàng nắm lấy tay Phó Uyển Hòa.

Trang điểm lại xong.

Ôn Hành nhìn xung quanh, chợt hỏi: "Uyển Hòa, Dư Châu Dạ đâu?"

"Không phải anh ấy ở chỗ Lý Ngạn Hạo sao?" Phó Uyển Hòa đang thu dọn đồ trang điểm trên bàn.

"Không ở đó, cậu ấy đi đâu rồi?"

Thu dọn xong xuôi, Phó Uyển Hòa ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau khi xác nhận không thấy Dư Châu Dạ, vỗ vỗ bả vai Ôn Hành, nói thầm bên tai cô ấy: "Bọn cậu chụp tiếp đi nhé, tớ đi tìm anh ấy."

"Được."

Phó Uyển Hòa nhắn cho Dư Châu Dạ một tin "Anh đang ở đâu thế", bước vào WC rửa tay rồi đi về hướng căn tin.

Nhưng trong căn tin không có ai cả, cô lại chạy tới quầy bán đồ ăn vặt, kết quả vẫn không thấy bóng dáng Dư Châu Dạ đâu.

Phó Uyển Hòa kiểm tra các lớp học ở tầng một một lần rồi nhìn di động, phát hiện Dư Châu Dạ không trả lời tin nhắn wechat của cô.

Chỉ còn mỗi hội trường của trường học.

Phó Uyển Hòa bước tới hội trường dựa vào trí nhớ trong đầu. Hội trường cách đây khá gần, cô đi một lát là tới.

Đẩy cửa ra.

Trong hội trường rộng lớn, tối đen như mực, chỉ có giữa sân khấu, một ánh sáng từ trên cao chiếu xuống, chiếu vào cái người đang ở giữa sân khấu kia.

Dư Châu Dạ mặc áo sơ mi trắng, cổ áo thẳng tắp, anh cúi đầu nghịch dây đàn ghi ta, ánh sáng chiếu lên người anh, như hình như bóng.

Anh như đang tỏa sáng, khiến người ta không thể dời mắt.

Hăng hái, tựa như năm đó.

Mà ánh sáng này chiếu rọi thế giới của cô, từ nay về sau, thế giới của cô không còn tăm tối nữa.

Phó Uyển Hòa bước đến theo bản năng, đứng trước sân khấu, mà vị thần của cô thì đang ở ngay trước mắt.

Dư Châu Dạ không nhìn cô, nhưng Phó Uyển Hòa nhìn thấy khóe miệng anh khẽ nhếch lên 0,5mm. Dư Châu Dạ cúi đầu gảy dây đàn, cùng lúc đó, đàn ghi ta trong lòng anh phát ra âm đầu tiên.

Anh đang chơi đàn, chơi đàn chỉ vì cô.

Phó Uyển Hòa lập tức hiểu ra tại sao hôm đó Dư Châu Dạ muốn cô thật lòng trả lời một vấn đề.

Anh hỏi: "Tại sao em lại thích anh?"

Phó Uyển Hòa không chút giấu diếm, mỉm cười tả lại cho anh nghe vào lần đầu tiên mình gặp anh, khi ấy anh trông như thế nào.

Nói xong, chỉ thấy dường như Dư Châu Dạ đang suy nghĩ gì đó, sau đó nói với cô: "Sau này anh sẽ chỉ hát cho em nghe, đàn ghi ta cho em xem."

Khi đó Phó Uyển Hòa gật đầu, nhưng không cho là thật.

Thời gian thấm thoát trôi qua.

Quay trở lại khoảnh khắc này, Phó Uyển Hòa biết, Dư Châu Dạ làm được.

Tầm nhìn trước mắt dần trở nên mơ hồ, Phó Uyển Hòa cố nén nước mắt, vừa khóc vừa cười.

Lần đầu tiên cô cười như thế này.

Nụ cười mang niềm vui, cảm động, và nhẹ nhõm.

Năm ấy mười sáu tuổi, cô ngồi giữa đám đông, nhìn thấy anh trên sân khấu, bên tai là tiếng reo hò, tiếng thét chói tai.

Khi đó Dư Châu Dạ không thuộc về cô, cũng không đàn vì cô.

Mà Dư Châu Dạ giờ phút này thuộc về Phó Uyển Hòa, cũng chỉ đàn vì cô.

Đàn xong một khúc.

Vành mắt Phó Uyển Hòa hồng hồng, nhìn người đứng trên sân khấu đang bước từng bước về phía mình, cười như gió xuân, gương mặt vẫn như năm đó, nhưng trong mắt đã có cô.

Phó Uyển Hòa đã từng ảo tưởng về ngày này, mơ về kết cục của bọn họ sẽ như thế nào, nhưng không thể nào ngờ được cái kết lại đẹp như thế này.

Mười năm trước, Phó Uyển Hòa là người theo đuổi ánh sáng, mười năm sau, ánh sáng của cô không rời đi, mà xông vào thế giới của cô.

Đối với Phó Uyển Hòa, thanh xuân chính là "Dư Châu Dạ".

Mà hiện tại, đối với cô, quãng đời còn lại cũng là "Dư Châu Dạ".

Nếu thế giới này thật sự có kỳ tích, thì chắc chắn chính là bọn họ.

- Hoàn chính văn -