Ánh Trăng Xanh

Chương 24




Lúc mặt trời ấm áp bắt đầu nhô lên, Từ Ngạn Hoàn tỉnh dậy khỏi giấc ngủ say. Anh mở mắt, rèm cửa sổ trong phòng vẫn đang kéo kín, một tia sáng rọi vào từ kẽ hở.

Anh ngồi trên giường, giơ tay day trán. Cơn sốt đã giảm, chỉ còn sót lại một vài triệu chứng mệt mỏi trên cơ thể, chắc sẽ chóng khỏi thôi.

Trên đầu giường đặt một chiếc bình giữ nhiệt, nước bên trong vẫn còn nóng.

Nhìn đồng hồ chỉ mới 7 giờ, anh tưởng rằng chủ nhân còn lại của căn nhà vẫn đang ngủ. Vừa bước ra khỏi phòng, Từ Ngạn Hoàn trông thấy Du Tâm Kiều đeo tạp dề đi từ nhà bếp ra nên hơi sững sờ.

“Anh thấy khỏe hơn chút nào chưa?” Du Tâm Kiều tiến lên quan sát: “Trông có vẻ ổn rồi, hay là hôm nay anh xin nghỉ đi, nghỉ ngơi thêm một ngày.”

Trong phút chốc Từ Ngạn Hoàn không lên tiếng. Du Tâm Kiều nương theo tầm mắt của anh nhìn về phía tay mình rồi giấu cái xẻng cơm ra sau lưng với đôi phần ngượng ngùng: “Trông em không phân biệt được ngũ cốc vậy thôi, chứ thật ra em rất có thiên phú trên phương diện nấu nướng lắm đấy.”

Vừa mới khoác lác xong, đầu mũi Du Tâm Kiều chợt khụt khịt, cậu ngửi thấy một mùi khét kỳ lạ.

Sau đó cậu quay đầu chạy vào nhà bếp: “Toang rồi, quên mất trứng chiên vẫn còn trong chảo!”

Từ Ngạn Hoàn: “…”

Cuối cùng bữa sáng vẫn do Từ Ngạn Hoàn làm.

Anh thấy Du Tâm Kiều thò tay chạm vào cái chảo thì hết hồn, thế là anh chiếm giữ vị trí trước bệ bếp tự làm bếp trưởng, giống như trước kia nhiều nhất chỉ để Du Tâm Kiều giúp anh thêm gia vị.

Du Tâm Kiều chiên hỏng hai quả trứng, cậu thấy mất mặt lắm, mãi đến khi ra bàn ngồi cũng không nói một lời.

Đến lượt Từ Ngạn Hoàn tìm chủ đề để nói, anh suy đoán chốc lát rồi bảo: “Không biết chiên trứng cũng không sao hết. Hồi trước ở Tầm Thành, em đã chăm sóc bản thân mình rất tốt.”

“Thì bởi em không cần nấu cơm.” Du Tâm Kiều dùng đũa chọc trứng chiên: “Toàn ăn đồ đặt ngoài, cùng lắm là tự nấu mì.”

“Vậy cũng giỏi lắm rồi.” Từ Ngạn Hoàn nói: “Lúc nhỏ lần đầu tiên anh nấu mì, cả một nồi bị nấu nát nhừ.”

Du Tâm Kiều ngẩng đầu: “Thật không? Khi đó anh mấy tuổi?”

Từ Ngạn Hoàn ngẫm nghĩ: “Sáu tuổi.”

“…”

Du Tâm Kiều thoáng dồn sức vào tay, đầu đũa đâm mạnh vào phần phồng lên của quả trứng, lòng đỏ trứng ồ ạt chảy ra ngoài.

Ăn sáng xong, thấy Từ Ngạn Hoàn thay áo sơ mi trắng, Du Tâm Kiều càng không vui, khóe miệng cũng xệ xuống.

“Chẳng phải luật sư mấy anh có thể tự do sắp xếp công việc sao?” Cậu hỏi: “Tại sao ngày nào anh cũng phải ra ngoài sớm thế chứ?”

Từ Ngạn Hoàn tiện tay rút một chiếc cà vạt: “Trong tay anh vẫn còn vụ án khác đang được đẩy nhanh, đợi bận hết đợt này——”

Những lời còn lại biến mất trong cổ họng, bởi vì Du Tâm Kiều bước đến, nhận lấy cà vạt trong tay anh. Cậu nhón chân, khoác nó lên cổ Từ Ngạn Hoàn.

Trước khi thắt phải phân rõ rộng hẹp trái phải, rồi mới đan chéo vào nhau. Du Tâm Kiều rũ mắt, cà vạt trong tay cậu lúc thì lật ngược, chốc chốc lại buộc quanh. Chỉnh xong bước đầu, cậu mới kéo phần rộng của cà vạt qua giữa rồi từ từ thắt chặt.

Đây là cách thắt Windsor chú trọng sự cân đối. Thắt xong, Du Tâm Kiều lại kéo chặt nút thắt, vừa thưởng thức vừa đắc ý, nói: “Nút thắt Windsor hợp với cổ áo rộng, vừa đẹp.”

Lúc ngẩng đầu bất ngờ chạm phải ánh mắt đang nhìn cậu chăm chú của Từ Ngạn Hoàn, hơi thở của Du Tâm Kiều thoáng khựng lại. Cậu buông tay, mất tự nhiên lùi về phía sau một bước: “… Nếu cảm thấy không đẹp, anh có thể tháo ra thắt lại.”

“Không cần.” Từ Ngạn Hoàn cúi đầu nhìn: “Đẹp lắm.”

Hôm nay, “cô vợ” đưa mắt tiễn “chồng” đi làm đã trở thành Du Tâm Kiều.

Nghĩ lại chuyện lần trước cậu vẫn thấy rùng mình, khó tránh mở miệng nhắc nhở: “Chú ý an toàn.”

Từ Ngạn Hoàn đáp lại, rồi anh cũng dặn dò cậu vài điều chú ý.

10 giờ sáng, tiếng gõ cửa vang lên, Du Tâm Kiều nhìn qua mắt mèo hồi lâu, còn xác nhận qua âm thanh mới mở cửa ra.

Lương Dịch thắc mắc: “Ông ngồi nhà xí trong đó hả?”

Du Tâm Kiều ngại không muốn nói Từ Ngạn Hoàn bảo cậu đừng mở cửa cho người lạ, cậu tìm một đôi dép cho khách trong tủ giày rồi ném trên mặt đất: “Phải, gần đây tôi bị táo bón.”

Lần này Lương Dịch đến là để mang hợp đồng lưu diễn mới với dàn nhạc giao hưởng Thủ đô cho Du Tâm Kiều xem, tiện thể xác nhận với cậu các bản nhạc sẽ biểu diễn.

Phát hiện bên trong có thêm một khúc “Ánh trăng” của Claude Debussy, Du Tâm Kiều hỏi: “Sao lại thêm bài này?”

“Bên phía dàn nhạc phát hiện thời gian biểu diễn không đủ, với cả buổi diễn tấu hướng đến những người yêu âm nhạc bình thường, dù gì cũng phải có vài bản nhạc quen tai.”

“Nhưng khúc này hợp cho độc tấu, không cần dàn nhạc phối hợp.”

“Thì sau cùng là để màn độc tấu của ông kết thúc mà, lúc lên danh sách cũng chính ông đưa bài này vào phần dự phòng.”

“… Là tôi đưa vào hả?”

“Chứ còn gì nữa? Buổi biểu diễn là của ông, đương nhiên phải chọn bài dựa theo ý muốn của ông rồi.”

Du Tâm Kiều vẫn còn mất trí nhớ, chẳng nhớ nổi khi đó mình suy xét kiểu gì.

Cậu cũng không dám nghĩ nhiều, đâu thể vì cậu từng đàn khúc nhạc này cho Từ Ngạn Hoàn năm 18 tuổi làm quà sinh nhật rồi gửi gắm cho nó quá nhiều ý nghĩa. Buổi biểu diễn cần mà thôi, đàn gì chẳng được.

Nói xong chuyện chính, Du Tâm Kiều bắt đầu bấm gọi đường dây nóng xin bạn tốt giúp đỡ: “Tôi có một người bạn, gần đây cậu ấy nhận được hai tấm vé tham gia buổi hòa nhạc.”

Lương Dịch đứng trước quầy bar chọc nhím, nghe thấy vậy thì “à” một tiếng: “Từ Ngạn Hoàn mời ông nghe hoà nhạc.”

Du Tâm Kiều im lặng, quyết định nói tiếp: “Người tặng vé nghe hòa nhạc đã từng cho cậu ấy leo cây.”

“Chứ sao, đợi ở cửa phòng hoà nhạc nửa ngày trời, còn mưa to nữa.”

“Ông nói xem, lần này cậu ấy có nên đến nơi hẹn không?”

“Chuyện này không thể hỏi là có nên hay không, phải hỏi bản thân ông có muốn hay không.”

“Tôi không biết.” Vai Du Tâm Kiều thoáng sụp xuống, cuối cùng từ bỏ việc đóng vai nhân vật: “Anh ấy bảo tôi đừng tha thứ cho ảnh, cũng để cho ảnh đợi dưới mưa một ngày. Nhưng tôi…”

“Nhưng ông còn chưa để cậu ta đợi đã bắt đầu đau lòng rồi.” Lương Dịch lắc đầu thở dài: “Đau lòng cho đàn ông chính là bước đầu tiên trở nên bất hạnh.”

Du Tâm Kiều trợn trắng mắt: “Nói như kiểu ông không phải đàn ông á.”

“Tôi là thế ngoại cao nhân nhìn thấu tình yêu, một lòng hướng về tiền.”

Nhìn nhím ăn đồ mà phát đói, Lương Dịch bỏ bữa sáng mở tủ lạnh tìm cái ăn: “Ấy, nhà hai người có kem luôn hả.”

Du Tâm Kiều bật dậy khỏi sô pha: “Không được đụng vào kem của tôi!”



“Tôi ăn một cái thôi.”

“Một cái cũng không được, mỗi ngày Từ Ngạn Hoàn đều sẽ kiểm tra số lượng.”

Lương Dịch lại bắt đầu thấy bó tay: “Tôi nghĩ ông vẫn nên đi đi, đi đi đi đi đừng đắn đo, chồng khắt khe thì còn đòi khí phách gì nữa?”

Đương nhiên đây là lời trêu đùa.

Trước khi về, Lương Dịch trịnh trọng nghiêm túc vỗ vai Du Tâm Kiều, dường như cũng xem cậu là đứa trẻ 18 tuổi: “Chuyện của thanh niên mấy ông, tôi cũng chẳng quản nổi. Tóm lại, Kiều, ông vui mới là điều quan trọng nhất.”

Du Tâm Kiều: “…”

Đến ngày tổ chức buổi hòa nhạc, buổi sáng mặt trời nhô cao, đến giữa trưa lại đầy mây đen, chưa được bao lâu thì đổ mưa thật.

Du Tâm Kiều và người phụ trách dàn nhạc ăn cơm xong, lúc ra ngoài Lương Dịch muốn đưa cậu đi, cậu lắc đầu, nói: “Tôi đi bộ là tới rồi.”

Phòng hòa nhạc ở gần đây, không đến hai ki-lô-mét.

Du Tâm Kiều giương ô, bước chân bất giác tăng nhanh. Cậu vươn tay ra ngoài mặt ô, thời tiết cuối xuân khá oi bức, mưa rơi trên da vẫn hơi lạnh.

Mặc dù người đã ở trên đường, nhưng trong lòng vẫn do dự đôi phần.

Rốt cuộc có đi hay không, đi lúc nào?

Hiện tại là hai giờ, ba giờ buổi biểu diễn mới bắt đầu, rồi mình lại còn đứng đợi trước ở đó, liệu có mất mặt không nhỉ?

Lúc sáng ra ngoài, Từ Ngạn Hoàn không nhắc đến chuyện hoà nhạc, có khi nào anh ấy lại quên không?

Du Tâm Kiều lấy điện thoại ra, nhấn mở danh bạ, ngón tay dừng trên số điện thoại của Từ Ngạn Hoàn một lúc lâu, cuối cùng vẫn không ấn xuống.

Quên thì quên thôi, Du Tâm Kiều nghĩ, lần này vé trong tay mình, cùng lắm mình tự đi nghe.

Ngay cả bản thân cậu cũng không phát hiện ra rằng, thực ra cậu chẳng hề ôm hy vọng gì với chuyện “Từ Ngạn Hoàn sẽ đến chỗ hẹn”.

Cái bóng năm đó quá sâu, mất trí nhớ càng làm sâu thêm ấn tượng của ký ức ngày ấy. Du Tâm Kiều bước đi, bước chân dần chậm lại.

Cho đến khi ở phía xa xa, bên dưới mái vòm hình vòng cung của phòng hoà nhạc Thủ đô, phía trên bậc thềm, cậu bắt gặp một dáng hình quen thuộc đứng ở vị trí rất dễ thấy.

Có lẽ không phải vì vị trí dễ thấy.

Tiếng mưa tí tách, người đến người đi, nhưng Du Tâm Kiều cứ như đã mở chế độ đèn sân khấu, trong tầm nhìn có và chỉ có dáng hình đơn bạc và lạnh lùng.

Cậu giẫm lên vũng nước đọng nông đi về phía trước, nhẹ nhàng nâng tán ô cao quá đầu Từ Ngạn Hoàn.

“Anh cố ý.” Nghe như oán trách, trên thực tế giọng của Du Tâm Kiều rất khẽ: “Còn sốt nữa thì em không chăm sóc anh đâu.”

Từ Ngạn Hoàn nhìn cậu chăm chú, trong mắt hiện lên ý cười nhẹ nhõm: “Anh vừa đến.”

Du Tâm Kiều thấy tóc và vai anh ướt một mảng lớn, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Em đến điểm hẹn không có nghĩa em đã tha thứ cho anh, cũng không có nghĩa là em chấp nhận anh.”

Cậu không có tư cách thay mặt Du Tâm Kiều của tuổi 24 chấp nhận bất kỳ ai.

“Em chỉ…” Du Tâm Kiều ngoảnh mặt đi: “Chỉ không nhẫn tâm như anh.”

Từ Ngạn Hoàn 18 tuổi có thể nhẫn tâm để Du Tâm Kiều đợi anh trong mưa, nhưng Du Tâm Kiều tuổi 18 không nhẫn tâm như vậy được.

Du Tâm Kiều của tuổi 24 chắc chắn cũng không.

Một lúc sau, cậu nghe thấy Từ Ngạn Hoàn nói: “Anh biết.”

Tiếp đó cậu lại nghe thấy: “Có lẽ em không tin, thực ra năm đó không phải anh không muốn đi.”

Hai người đến sớm đợi ở cổng bốn mươi phút đồng hồ mới được kiểm vé cho vào.

Nghệ sĩ biểu diễn piano của buổi hòa nhạc hôm nay nổi tiếng cả trong và ngoài nước, lúc Du Tâm Kiều mới học đàn đã rất ngưỡng mộ ông, được trực tiếp lắng nghe diễn tấu khó tránh khỏi cảm thấy hồi hộp và phấn khích.

Đối lập với sự kích động của cậu, Từ Ngạn Hoàn lại bình tĩnh như thể đến dự thính một phiên thẩm vấn. Anh ngồi ngay ngắn ở vị trí, vẻ mặt nghiêm túc, làm cho Du Tâm Kiều cũng phải chú ý đến dáng vẻ của mình. Cậu cứ chỉnh đi chỉnh lại vạt áo khoác, hơi hối hận vì không mặc u phục đến đây.

Những nơi như phòng hòa nhạc kiểu này thường dùng để phân biệt người yêu âm nhạc chân chính và những người học làm sang.

Tiếng đàn du dương trầm bổng vô cùng tao nhã, khơi dậy những cảm xúc lâng lâng. Nghe được một nửa, Từ Ngạn Hoàn đã đặt khuỷu tay lên tay vịn, mu bàn tay đỡ lấy đầu.

Ngay sau đó, mạch suy nghĩ theo tiếng nhạc trôi đi xa.

Lúc hoàn hồn, trên sân khấu đang đàn một khúc nhạc sục sôi, Từ Ngạn Hoàn nhíu mày mở mắt, anh khẽ liếc sang thì va phải đôi mắt cười cong cong của người ngồi bên cạnh.

Sau khi kết thúc, hai người xuôi theo đám đông đi ra ngoài. Du Tâm Kiều hỏi anh: “Mấy ngày nay vẫn bận lắm à? Trông anh mệt quá.”

Không thể giải thích chuyện ngủ gật lúc nãy, Từ Ngạn Hoàn chỉ đành đáp: “Không thích bản nhạc nghệ sĩ này diễn tấu cho lắm.”

Du Tâm Kiều nhướng mày: “Chẳng phải anh là tông điếc sao, có thể nghe ra sự khác biệt à?”

“Có thể.” Từ Ngạn Hoàn nói: “Bài do em đàn, anh đều nhận ra.”

Cũng may trong phòng đông người, nhiệt độ khá cao, không chỉ giúp cơn cảm mạo thuyên giảm mà còn bất ngờ hong khô cả quần áo.

Ra bên ngoài mưa vẫn chưa tạnh, Từ Ngạn Hoàn bung ô, hai người kề sát cùng nhau đi dưới cơn mưa, Du Tâm Kiều chìa tay ra hứng lấy vài giọt mưa, tay còn lại phủ lên rồi nhẹ nhàng xoa.

Nhớ lại năm đó, Du Tâm Kiều gọi cái này là “rửa tay”, còn nói với người che cùng tán ô rằng: “Rửa tay rồi ăn.”

Vẫn là đôi tay trắng sạch đẹp đẽ, vẫn là cậu thiếu niên ngây ngô đơn thuần ấy.

Từng khung cảnh chậm rãi hiện lên, không cần bất kỳ bộ lọc nào cũng đẹp như phim.

Nhưng vẫn chẳng ngờ rằng, sau khi nghe thấy câu hỏi “muốn ăn trứng luộc nước trà không”, Du Tâm Kiều giống như đã hoàn toàn quên mất tình cảnh nhếch nhác, giày thì ướt đẫm còn suýt nữa ngã nhào của khi ấy. Mắt cậu sáng bừng, vội vàng gật đầu: “Muốn.”

Thế là hai người đi khắp các phố lớn ngõ nhỏ, tiêu tốn rất nhiều công sức mới tìm được một quầy ăn vặt trong con hẻm hẻo lánh. Trước mặt bà cụ dựng cái bếp than, bên trên đặt một cái nồi, nắp nồi mở ra, mùi thơm bay khắp nơi.

Nghe nói trứng luộc nước trà ở đây chỉ một tệ một quả, Du Tâm Kiều hô to rẻ quá, cậu duỗi ngón tay đếm một hai ba bốn hết hồi lâu, ngoảnh đầu nhìn Từ Ngạn Hoàn với khuôn mặt đầy vẻ trông mong, trưng cầu sự đồng ý của anh: “Chúng ta mua cả nhé, về nhà từ từ ăn, có được không?”

Đương nhiên là được.

Từ Ngạn Hoàn tin chắc, cho dù Du Tâm Kiều nổi hứng nhất thời muốn tự làm trứng luộc nước trà, anh cũng sẽ nghiêm túc và chân thành hỏi bà cụ có thể nhượng cái bếp than cho anh được không, bao nhiêu tiền đều không thành vấn đề.

Xách một túi trứng luộc nước trà thật lớn về nhà, Du Tâm Kiều lục ra một cái nồi sứ từ trong tủ bếp, đổ cả trứng lẫn nước súp vào trong.

Sau khi sắp xếp xong, cậu quay người, nhìn thấy Từ Ngạn Hoàn đang dùng tay gãi cổ. Du Tâm Kiều mới nhận ra nhà bà cụ bán trứng luộc nước trà nằm trong con hẻm kia, càng là nơi người già sinh sống thì càng nhiều chó mèo tụ tập. Ban nãy mua trứng đã nghe thấy mấy tiếng mèo kêu chó sủa.



Cậu vội vàng đẩy Từ Ngạn Hoàn ngồi xuống, vặn mở tuýp thuốc, thành thục bóp một chút thuốc bôi lên người anh.

Thực ra da Từ Ngạn Hoàn cũng thiên trắng, so với làn da trắng hồng của Du Tâm Kiều, trong màu trắng của anh còn pha lẫn màu xanh tông lạnh. Hôm đó anh sốt ngủ mê man, Du Tâm Kiều đã đến gần quan sát mạch máu dưới mí mắt anh, cũng là màu xanh lam.

Cho nên hồi đầu thư tình viết cho anh đều dùng phong bì màu xanh lam, bởi cậu cảm thấy hợp với anh.

Giờ đây triệu chứng dị ứng hiển hiện, trên làn da xanh trắng ấy xuất hiện những mảng chấm đỏ, nhìn mà khiến người ta hoảng hốt.

Tiếp xúc trực tiếp thì đã đành, đây tiếp xúc gián tiếp mà cũng có thể dị ứng, Du Tâm Kiều vừa bôi thuốc cho anh vừa nhỏ giọng cà khịa: “Yếu ớt thật chứ.”

Từ Ngạn Hoàn cười một tiếng, vì từ “yếu ớt” từng được anh dùng cho Du Tâm Kiều, rõ ràng cũng hợp với Du Tâm Kiều hơn.

Du Tâm Kiều không quan tâm anh nghĩ thế nào, chỉ biết mình lại bị cười nhạo, cậu doạ dẫm: “Còn cười nữa thì em ôm mèo nhà hàng xóm qua đây, cho anh ngứa chết luôn!”

Từ Ngạn Hoàn: “…”

Không tránh khỏi chạm vào ký ức. Năm đó Từ Ngạn Hoàn nhìn thấy mèo và chó là chạy, Du Tâm Kiều còn tưởng anh từng bị hai loài vật đó cắn.

Bôi thuốc đến phía trước, Du Tâm Kiều nửa đùa nửa thật, hỏi: “Có phải năm xưa anh cũng coi em thành cún không? Nếu không tại sao nhìn thấy em là chạy.”

Từ Ngạn Hoàn lại lắc đầu, nói với mấy phần nghiêm túc: “Anh không dị ứng với em.”

“Bây giờ đương nhiên anh có thể nói vậy, dù lúc đó…” Du Tâm Kiều bất ngờ thở dài một hơi: “Thôi, nói mấy thứ này làm gì nữa.”

Đều đã là chuyện của quá khứ rồi, nhắc lại cũng chẳng có nghĩa lý gì.

Nhưng cho dù là chuyện đã qua, cũng có người vẫn để ý giống như cậu.

“Trước kia, có phải anh tệ bạc với em lắm không?” Từ Ngạn Hoàn hỏi.

Động tác trên tay thoáng ngừng, Du Tâm Kiều đáp: “Đúng đó, không tốt. Nhưng anh cũng không chấp nhận để em theo đuổi, em không thể trách anh.”

“Có thể trách anh, cứ đổ hết lỗi cho anh đi.” Từ Ngạn Hoàn ngẩng đầu, thấy lông mi nhẹ run của Du Tâm Kiều: “Bây giờ là anh theo đuổi em. Hơn nữa hiện tại anh lớn hơn em sáu tuổi.”

Vốn dĩ anh phải chăm sóc cậu, bảo vệ cậu.

Du Tâm Kiều cười, học theo giọng điệu của anh: “Chiếm hời của em đấy hả?”

Nhưng giọng nói đã hơi run.

Có những lúc thật sự chỉ hận không thể lãng quên tất cả, quên những lá thư tình không có kết quả, những câu nói lạnh lùng như châm chích vào tim, và cả vô số lần tự mình đa tình.

Song cậu không quên được, ngay cả khi xảy ra tai nạn xe mất trí nhớ, thứ cậu quên đều là những năm tháng không có anh. Mỗi một đoạn ký ức liên quan đến anh đều được khắc vào nơi đáy lòng một cách rõ ràng.

“Từ Ngạn Hoàn, anh đừng giả vờ đáng thương.” Du Tâm Kiều nói: “Anh chẳng vô tội chút nào.”

Nói rồi, Du Tâm Kiều ngẩng mặt, nhìn vào đôi ngươi sâu không thấy đáy của Từ Ngạn Hoàn, lại cảm thấy con người này ấy à, vốn dĩ không nên chịu cái khổ của thất tình lục dục, cái đau của vui buồn hợp tan.

Lẽ ra anh ấy phải hờ hững cả một đời, vô tình cả một đời, chỉ có thể khiến người ta trăn trở vì anh. Chứ không phải như hiện tại, đối xử dè dặt từng chút một, quan tâm chu đáo tỉ mỉ.

Du Tâm Kiều phát hiện bản thân thật sự rất kỳ lạ, vừa không muốn bị dằn vặt một mình, lại vừa cảm thấy nỗi đau mà Từ Ngạn Hoàn phải chịu đã đủ rồi, không nên ăn thêm trái đắng của ái tình.

“Ừ.” Từ Ngạn Hoàn đáp: “Quả thực anh không vô tội.”

Vậy nên anh chấp nhận, dù hôm nay Du Tâm Kiều không đến, dù Du Tâm Kiều không quay về nữa, anh đều chấp nhận.

Nhưng nếu đã bị anh giữ lấy thì không đời nào anh buông tay.

Anh bắt đầu tin rằng việc Du Tâm Kiều mất trí nhớ là một cơ hội do trời cao cho anh: “Nếu em đã quên, chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa.”

“… Bắt đầu lại một lần nữa?”

“Từ lúc mới kết hôn.”

Du Tâm Kiều mù tịt: “Lúc mới kết hôn phải làm chuyện gì?”

Cậu nhớ đến nụ hôn mỗi ngày, ngượng đến độ đỏ hết mặt, nước mắt vừa dâng trào cũng bị đè ngược.

Mặc dù đã chấp nhận giả thiết này, nhưng cậu vẫn hơi nghi ngờ. Du Tâm Kiều hỏi: “Chúng ta thật sự phải… hôn nhau mỗi ngày ư?”

“Không chỉ vậy.” Từ Ngạn Hoàn nói: “Còn làm việc khác.”

Trên thực tế, Du Tâm Kiều vẫn đang đoán mình của tuổi 24 có sinh hoạt tình d*c hay không.

Trong nhà không có dung dịch bôi trơn, cũng không thấy bao cao su, đối tượng kết hôn lại có khuôn mặt thanh tâm quả dục, có vẻ không có xu hướng ấy.

Ôm và hôn chắc đã là giới hạn.

Nhưng sao niềm thương có thể không đi cùng với d*c vọng được.

Tầm mắt của Du Tâm Kiều không chịu khống chế mà liếc xuống dưới, rồi bị bắt gặp.

“Không tin?” Từ Ngạn Hoàn hơi nhăn mày, tựa như không có cách nào hiểu được chuyện này mà cũng có thể bị nghi ngờ: “Anh nói rồi, em có thể thử xem.”

Vừa nãy đôi tay của Du Tâm Kiều chu du khắp nơi trên người anh như đang chơi đàn vậy, thánh nhân mới không có phản ứng.

Du Tâm Kiều của lúc này đã hoàn toàn sững sờ. Suy cho cùng, người càng lạnh nhạt tự kiềm chế nói ra lời thế này càng tăng lực sát thương lên gấp mấy lần. Cậu vô thức buông lỏng tay, tuýp thuốc rơi trên mặt đất.

Cậu định nhặt lên, Từ Ngạn Hoàn không cho.

Tình hình thình lình xoay chuyển. Một cánh tay của Từ Ngạn Hoàn siết chặt lấy vòng eo thon gầy của Du Tâm Kiều, vây cậu trên sô pha. Khoé mắt Du Tâm Kiều ửng hồng, môi đỏ ướt át tựa như loại trái cây nào đó đã lột vỏ.

Rõ ràng hôm nay vẫn chưa cắn.

Mà Du Tâm Kiều vào giờ phút này mới nhớ đến bản tính giấu bên dưới vẻ ngoài thờ ơ của Từ Ngạn Hoàn. Ngoại trừ ỷ đẹp mà hung dữ, anh còn nóng nảy xấu tính, cực thiếu kiên nhẫn. Bây giờ tất cả đã bại lộ, và cả sự áp bức pha lẫn sự tàn bạo.

Anh cúi đầu xuôi theo ánh mắt của Du Tâm Kiều, nhìn thấy hai cúc cổ áo sơ mi đã cởi và cà vạt vì bôi thuốc mà bị kéo lỏng lẻo của mình.

Du Tâm Kiều hít một hơi.

Cùng lúc đó, cậu nhìn thấy hầu kết bên dưới lớp da xanh trắng ấy nhấp nhô một cách dữ dội.

Từ Ngạn Hoàn tóm lấy một tay của Du Tâm Kiều, dùng chút kiên nhẫn cuối cùng để cạy mở năm ngón tay cuộn tròn của cậu, đặt trên nút thắt cà vạt trước ngực anh.

“Là em thắt.” Giọng Từ Ngạn Hoàn trầm thấp, đưa ra yêu cầu một cách hợp tình hợp lý: “Em tự cởi ra giúp anh.”