Lại đến thứ hai, bầu không khí của lớp 11 – 3 trường Trung học số 2 Tầm Thành rất ảm đạm, tiết đọc bài sáng sớm cứ như đang tụng kinh tập thể.
Trước tiết thứ nhất của buổi sáng, Hà Đường Nguyệt đứng trên hành lang trò chuyện cùng mấy nữ sinh của lớp khác, không biết nói gì mà lúc trở về hai má cô ửng đỏ, đôi mắt sáng bừng.
Lương Dịch không nhịn được đoán mò: “Cậu lại có mục tiêu mới à?”
Hà Đường Nguyệt đặt mông ngồi xuống: “Nói xàm, tôi rất chung thuỷ đấy nhé.”
Dứt lời, cô nàng kề tai nói nhỏ với bạn nữ cùng hàng, tai cô gái kia cũng nhanh chóng ửng hồng.
Lương Dịch tò mò không thôi: “Có trò gì hay thế, nói tôi nghe với.”
Hà Đường Nguyệt vẫn luôn xem Lương Dịch là chị em, cô quay người nói: “Chúng tôi đang thảo luận, nếu như bị Từ Ngạn Hoàn cưỡng hôn sẽ có cảm giác gì.”
Nghe đồn đây là tình tiết trong một bộ tiểu thuyết tình yêu nào đó đang nổi tiếng gần đây. Nam chính bị nữ chính hiểu lầm có nỗi khổ khó nói, anh ta nhẫn nhịn rất lâu, cuối cùng vào một đêm không trăng gió lộng, nam chính đã đè nữ chính khóc lóc chất vấn anh ta lên tường rồi cưỡng hôn cô ấy.
Lương Dịch nghe cũng thấy ngượng: “Cái gì thế, sao có thể liên tưởng đến anh Từ… đến Từ Ngạn Hoàn được?”
Hà Đường Nguyệt trả lời rất hùng hồn: “Cậu ấy đẹp trai chứ sao, không liên tưởng đến cậu ấy thì có thể liên tưởng đến ai được nữa.”
“Đừng nói là cưỡng hôn.” Lương Dịch thò đầu ra rồi lại rụt về, liếc một cái nơi góc đông bắc của lớp học: “Trông cậu ấy có vẻ thanh tâm quả dục, không giống người sẽ hôn môi với người khác.”
“… Cậu nói cũng đúng.”
Giờ giải lao rất ồn, tiếng thảo luận của hai người hơi lớn, hình như Du Tâm Kiều đang ngủ ở hàng phía sau cũng nghe thấy. Cậu ngẩng đầu, đổi hướng khác rồi tiếp tục nằm bò ra.
Hà Đường Nguyệt lập tức làm dấu im lặng, tay cô chỉ Du Tâm Kiều, dùng khẩu hình hỏi Lương Dịch: “Cậu ấy ổn hơn chút nào chưa?”
Thứ sáu tuần trước, sau khi Du Tâm Kiều bị cho leo cây đã chạy đến trước mặt Từ Ngạn Hoán chất vấn anh. Bây giờ cái câu “Vậy cậu còn theo đuổi làm gì?” đã lan truyền khắp các ngõ ngách, thậm chí có người còn đăng lên diễn đàn trường, tiêu đề là “Đối thoại kinh điển giữa simp chúa và nam thần”, thu hút vô số người ngoài trường đến vây xem.
Nói đến chuyện này Lương Dịch cũng đau đầu: “Sợ là vẫn chưa.”
“Nhưng cậu ấy kiên cường thật, cũng không khóc luôn.”
“Con trai chúng tôi không dễ rơi lệ đâu.”
“Chắc chắn cậu ấy rất khó chịu.” Hà Đường Nguyệt nhớ đến lá thư tình bị ném vào thùng rác của mình, cô nói với vẻ đồng cảm sâu sắc: “Không biết làm sao mới có thể khiến cậu ấy vui lên nhỉ.”
Lương Dịch ngẫm nghĩ: “Chắc là chỉ có bị Từ Ngạn Hoàn cưỡng hôn mới có thể khiến cậu ấy vui lên được.”
“…”
Lương Dịch thay mặt đông đảo quần chúng nhiệt tình đặt mấy món đồ an ủi như bánh bao thịt, táo, kẹo m út các thứ lên bàn Du Tâm Kiều. Còn chưa tới ba phút nữa là vào tiết, Lương Dịch tranh thủ lấy điện thoại lên diễn đàn tuần tra, vào thẳng khu bình luận.
Hahaha “Vậy cậu còn theo đuổi làm gì?”, cười ẻ luôn á, đúng là simp chúa kinh điển của kinh điển —— Chửi người khác, đã báo cáo.
Ai cho cậu ta can đảm nạy tấm sắt Từ Ngạn Hoàn thế, hoa khôi của tụi tôi bắt đầu theo đuổi cậu kia từ hồi lớp mười mà đến tận bây giờ vẫn chưa thành công đây này —— Chế nhạo, đã báo cáo.
Simp chúa gì chứ, Tiểu Kiều của chúng tôi đẹp người đẹp nết, mấy người không được phép nói cậu ấy —— Vừa nhìn ID này đã biết là Thẩm Đạt Dã, anh em tốt cả đời.
Người ta không trả lời tin nhắn đã bày tỏ rõ ràng thái độ rồi, còn đuổi theo hỏi người ta tại sao không nghe điện thoại, nói ra thấy mất mặt ghê —— Chế giễu, đã báo cáo.
Wow thật là dũng cảm, nhìn Từ Ngạn Hoàn kiểu gì cũng là trai thẳng mà —— Báo… thôi, vẫn nên để lại cái này, lát nữa đưa cho Kiều xem để cậu ấy tỉnh ngộ một chút.
Du Tâm Kiều không biết gì về âm thanh của thế giới bên ngoài.
Nói cách khác không thấy không nghe thì có thể giả vờ như không biết. Trong một vài trường hợp cậu rất giỏi giả ngu, dù sao bất cứ chuyện gì cũng có thể giao cho thời gian giải quyết, chịu đựng cho qua là ổn.
Hôm nay trên đường tan học về nhà, Du Tâm Kiều nhận được cuộc gọi của ba.
Du Hàm Chương nói: “Hôm nay ba đã liên lạc với thầy Phương, thầy nói mấy video luyện tập mà con gửi gần đây tiến độ khá tốt, nhưng chất lượng hơi kém, giống như tâm con không được tĩnh.”
Sau khi đến Tầm Thành, Du Tâm Kiều vẫn duy trì luyện đàn mỗi ngày, tần suất gửi video chơi đàn cho thầy dạy đàn piano ở thủ đô là mỗi tuần một lần. Tuần trước thầy Phương đã nhắc vấn đề tương tự, nói rằng giai điệu cậu đánh không vững, tiết tấu rất loạn.
“Vậy từ hôm nay con bắt đầu dùng máy đếm nhịp.” Du Tâm Kiều nói.
Từ trước đến nay Du Hàm Chương không yêu cầu quá nhiều với con trai. Trái ngược với sự nghiêm khắc của Diêu Quỳnh Anh, ông rất chú trọng đến sức khỏe thể chất và tinh thần của Du Tâm Kiều, cũng luôn sẵn lòng lắng nghe suy nghĩ của cậu.
“Sao rồi, con đã nghĩ xong chưa, có muốn quay về không?”
Du Tâm Kiều c ắn môi dưới: “Con không về ạ.”
Mới đến được mấy tháng đã về thì trông cậu có vẻ chưa trưởng thành, ít nhất cũng phải nhịn hết học kỳ này.
“Con quyết định không về à?” Du Hàm Chương dịu giọng: “Ba thấy được con rất muốn chơi đàn piano giỏi, nhưng học đàn không phải cứ vùi đầu luyện tập là xong. Con không chỉ thiếu sự chỉ dẫn của giáo viên mà còn thiếu kinh nghiệm hợp tác với chỉ huy dàn nhạc.”
Du Tâm Kiều đã nghĩ đến những chuyện này từ sớm, cậu nói: “Con đăng ký tham gia cuộc thi piano mùa hè ở Tầm Thành rồi, có cả hội diễn văn nghệ của trường học nữa.”
Du Hàm Chương bật cười: “Cũng được, có thể quen thêm bạn bè nhờ mấy hoạt động này là chuyện tốt.”
Đến cuối cuộc điện thoại, thân là một người cha già, Du Hàm Chương cũng không kìm nổi lòng lo lắng: “Buổi hòa nhạc lần trước nghe thế nào hả con? Liệu người bạn học mà con vừa ý…”
Nói đến chuyện không muốn nhắc tới, Du Tâm Kiều vội vàng thay đổi chủ đề: “Khi nào rảnh con sẽ về thăm ba… Nếu con dành được thời gian.”
Du Hàm Chương cũng xuôi theo không hỏi nữa, ông vui vẻ trả lời: “Trước khi con chuyển về, ba chắc chắn sẽ đả thông tư tưởng của mẹ con.”
Du Tâm Kiều ngắt cuộc gọi, nhét điện thoại vào túi, khoé mắt cậu liếc thấy một bóng dáng cao gầy đi lướt qua bên cạnh.
Là Từ Ngạn Hoàn.
Sau ngày hôm đó, hai người chẳng những không nói chuyện, ngay cả việc chạm mặt cũng chỉ xảy ra khi họ xếp hàng tập thể dục buổi sáng rồi tình cờ ánh mắt va vào nhau.
Lúc này bước chân của Từ Ngạn Hoàn vừa rộng vừa nhanh, cứ như đang trốn tránh ôn thần. Học sinh xung quanh đều chú ý, một đồn mười mười đồn một trăm nhìn về phía bên này, sau đó bắt đầu châu đầu ghé tai, bàn luận xì xầm.
Du Tâm Kiều cũng vờ như không thấy, cậu băng qua đám người sải bước về phía trước.
Dù rằng không nhanh bằng Từ Ngạn Hoàn.
Tuy là vậy, nhưng lúc rẽ vào một con hẻm nhỏ ít người qua lại, nhân lúc không ai nhìn thấy, Du Tâm Kiều đã dùng mu bàn tay nhẹ nhàng quẹt nhanh nơi khoé mắt, lặng lẽ giải phóng phần nào nỗi chua xót tích tụ mấy ngày liền.
Mùa hè năm nay đến sớm hơn trước kia.
Chạng vạng nhá nhem tối, Từ Ngạn Hoàn xách cái túi bện đựng đầy đồ dùng sinh hoạt, lúc anh bước lên men theo cầu thang quanh co chật hẹp thì bắt gặp bà thím hàng xóm.
“Cơ thể đã khỏe hơn chút nào chưa? Phải lên cả xe cứu thương luôn rồi, sao trở về đi học nhanh thế?”
Từ Ngạn Hoàn đáp: “Dạ, cháu không sao.”
“Nghe chủ nhà nói hai người sắp chuyển lên tầng bốn hả?” Bà thím nói: “Chỗ đó nhiều người thuê, khó bị tìm thấy, tầng bốn cũng khá thanh tịnh, chỉ là trần nhà hay dột, đợi hết mùa hè sẽ ổn thôi.”
Từ Ngạn Hoàn lại đáp “Vâng”.
Sau khi bị Từ Chấn tìm đến chỗ này, Bạch Vi đã liên hệ với chủ nhà để trả phòng, bà tính tìm một nơi khác để ở. Chủ nhà không nỡ bỏ tiền thuê, nói tầng trên cùng của khu nhà ngang có hai căn cũng của ông ấy, ông bảo chi bằng mẹ con họ hãy chuyển đến đó.
Vốn dĩ đột ngột trả phòng đã là mẹ con họ vi phạm hợp đồng trước, vả lại quanh đây cũng khó mà thuê được phòng rẻ như thế, sau khi Bạch Vi cân nhắc thêm một chút thì bà cũng đồng ý.
Đồ đạc của hai mẹ con không nhiều, tới lui ba chuyến đã chuyển xong.
Tầng trên cùng nóng hơn tầng hai, Từ Ngạn Hoàn đang định lấy quạt điện thì Bạch Vi cản anh lại: “Vết thương của con còn chưa lành, mấy việc hoạt động mạnh vẫn nên để mẹ làm thì hơn.”
Bạch Vi lấy cái quạt điện từ trong tấm vải phủ ra ngoài, cắm điện, ấn nút nguồn. Cánh quạt chuyển động cùng với tiếng ‘ken két’ khi nó quay, mang đến cơn gió nhẹ mát mẻ cho căn nhà bí bách.
Trong lúc sắp xếp quần áo, Bạch Vi mò ra hai tấm vé nằm trong túi quần thể thao của Từ Ngạn Hoán.
“Chao ôi, sao con lại quên mất thứ này.” Bạch Vi quay người: “Buổi hòa nhạc lần trước con không đi cùng với cậu bạn kia à.”
Từ Ngạn Hoán đang bày bát đũa, anh nghe thấy thì ngước mắt nhìn. Tấm vé nọ đã không còn mới như lúc đầu, chúng trở nên nhăn nhúm, bên góc còn dính vết máu sẫm màu do anh từng duỗi tay vào túi chạm trúng, sau khi sờ vết thương trên vai.
Do dự trong phút chốc, cuối cùng Từ Ngạn Hoàn vẫn nhận lấy hai tấm vé.
Bạch Vi bị thương trên mặt, mấy ngày nay ra ngoài đều đeo khẩu trang, bây giờ mới nhớ phải tháo xuống. Bà khom người mò lấy cái vại dưa muối.
Tiền được giấu ở trong này nên Từ Chấn mới không tìm thấy.
Bà lấy ra một gói giấy cuốn trong chiếc khăn tay, mở ra, rút hai tờ tiền giấy mệnh giá trăm tệ. Bạch Vi nói: “Đi nói xin lỗi với thằng bé đi con, con cũng mời thằng bé xem hoà nhạc hay là xem phim gì đó.”
Từ Ngạn Hoàn không cần: “Con có tiền.”
“Tiền làm thêm của con đều đưa cho mẹ cả rồi, tiền ở đâu ra?”
“Tự con giữ vài trăm.”
“Vậy cũng được, nhớ đến trường nhận lỗi xin lỗi người ta cho đàng hoàng. Thằng bé không chê gia cảnh nhà mình, còn chịu làm bạn với con, đó là may mắn của con.”
“… Dạ.”
Cái đầu đang quay của cây quạt điện dần chuyển hướng về phía Từ Ngạn Hoàn, mớ tóc lộn xộn trước trán anh bị gió thổi bay, cả hai tờ giấy trên tay cũng thế.
Anh tìm cuốn từ điển dày nặng, lật ra, kẹp hai tấm vé vào trong rồi đóng lại.
Quạt điện chuyển hướng sang nơi khác, tất thảy lại trở về bất động.
Đầu tháng sáu, trận bán kết bóng rổ nam của trường Trung học số 2 Tầm Thành được tổ chức.
Lần này lớp 11 – 3 chạm trán với lớp 11 – 8.
Ban xã hội ít con trai, có thể gom đủ một đội bóng rổ đã chẳng phải chuyện dễ dàng. Vòng đấu trước lớp 11 – 8 chạm mặt lớp 11 – 11 cùng là ban xã hội nên mới giành chiến thắng sít sao vượt qua vòng loại. Lần này không may mắn như thế, suy cho cùng 11 – 3 có Vương Côn là học sinh thể dục kiêm đội trưởng trấn giữ, còn có Từ Ngạn Hoàn góp mặt, lớp 11 – 3 thắng một trận đấu rất nhẹ nhàng, lớp 8 thua là chuyện hiển nhiên.
Sau trận đấu khán giả bên sân bóng tản ra trước.
Từ Ngạn Hoàn đặt chai nước khoáng đã uống hết xuống, nhìn về phía bên sân. Vương Côn hỏi anh: “Tìm gì thế? Ban nãy trên sân tôi thấy cậu nhìn lung tung khắp nơi.”
Anh cũng không biết mình đang tìm gì, dù sao cũng đã như thế rồi, sao có khả năng còn…
Từ Ngạn Hoàn thôi không nhìn nữa: “Không có gì.”
Đợi mọi người đi gần hết, một mình Từ Ngạn Hoàn đi về phía tòa nhà dạy học.
Trận đấu sử dụng thời gian của tiết tự học buổi chiều, lúc này hẳn là các bạn học đều đã dọn dẹp đồ đạc tan học về nhà.
Từ Ngạn Hoàn đi rất chậm, vừa đi vừa cử động vai bên phải.
Ban nãy lúc lên rổ trên sân anh đã cảm thấy đau, có lẽ do động đến vết thương.
Khi ấy được xe cứu thương đưa đến bệnh viện xử lý khâu lại, bác sĩ nói suýt nữa anh bị thương đến xương. Bác sĩ còn bảo anh phải nằm viện quan sát ít nhất một tuần, nhưng vì tiết kiệm tiền nên Từ Ngạn Hoàn đã xuất viện vào ngày thứ tư.
Vậy mà cố tình lúc này còn đi chơi bóng rổ.
Từ Ngạn Hoàn cắn chặt khớp hàm, hơi tăng nhịp chân, anh đi về phía nhà vệ sinh nam ở tầng một.
Anh vốn tưởng rằng giờ này chẳng còn ai ở trong, nhưng có lẽ người khác cũng nghĩ như anh. Lúc đến gần, Từ Ngạn Hoàn nghe thấy tiếng hai cậu trai đang to giọng tán dóc.
Giọng nói hơi trầm đục là của Tạ Phi. Vừa nãy hắn cũng xem thi bóng rổ, chửi mắng nặng lời: “Mèo mù vớ cá rán, nếu để đám tụi mình chạm mặt lớp 11- 8 trước thì chắc chắn cả đám có thể vào vòng bán kết!”
Giọng của tên con trai khác nghe cũng rất quen, hình như cũng là thành viên của đội bóng rổ lớp 11 – 4: “Chứ còn gì nữa, không phải tụi mình không có thực lực, chỉ là không đủ may mắn thôi.”
Tạ Phi “hừ” một tiếng: “Thấy cái con rệp kia diễu võ giương oai trên sân là bực mình, đám con gái còn la hét cổ vũ cho nó đến nỗi khàn cả giọng, làm như cả sân chỉ có mỗi nó là con trai không bằng.”
“Mày nói Từ Ngạn Hoàn hả?” Cậu bạn học nói với vẻ móc mỉa: “Chịu thôi, dù sao người ta cũng là “nam thần trường học” đến cả con trai cũng muốn theo đuổi cơ mà.”
Nói tới chuyện được con trai theo đuổi, Tạ Phi bỗng nhớ đến gì đó: “Chẳng trách, cái thằng học sinh chuyển trường lớp 11 – 3 ấy, tên Du Tâm Kiều thì phải, lần trước nó dùng bóng rổ đánh tao, hoá ra là đang thể hiện cho Từ Ngạn Hoàn xem.”
“Cái thằng theo đuổi Từ Ngạn Hoàn hả? Hahahaha!” Cậu bạn kia cười to: “Chẳng biết bị con trai theo đuổi là cảm giác gì nhỉ, nghĩ thôi đã thấy buồn nôn.”
“Nhưng nói đến cái thằng Du Tâm Kiều kia…” Tạ Phi nheo mắt như đang nhớ lại: “Hồi trước lúc nó đánh bóng áo thể dục bị vén lên, mày có thấy không, vòng eo nó không chỉ thon mà còn trắng nữa… thật sự trắng vãi.”
“Sao, mày muốn sờ thử à? Nhưng nó là con trai đấy.”
“Tao chưa từng thấy đứa con trai nào da mịn thịt mềm như nó, y chang con gái. Mặt cũng đẹp, mắt thì to, không biết nếu húp thật thì sẽ có cảm giác gì nhỉ, so với đám con gái kia có khi—— F*ck!”
Còn chưa nói xong, Tạ Phi bất ngờ bị một cú đá giáng đến từ phía sau khiến cho cả người ngã ngồi trên bệ tiểu nhỏ, trán đập vào tường thì thôi không nói, bên dưới còn suýt nữa đập trúng trứng.
“Mẹ nó, thằng khốn nào đánh lén ông…”
Tạ Phi che trán, chửi kháy quay đầu, hắn thấy Từ Ngạn Hoàn đút hai tay trong túi đứng đó, dùng thái độ đứng trên cao nhìn xuống để liếc hắn, không giống đánh lén mà càng giống tiện thể đi ngang qua đạp hắn một cú, nặng hay nhẹ dựa vào tâm trạng.
Giọng điệu của anh càng mang vẻ hờ hững như đang nói “thời tiết hôm nay không tệ”, đôi môi mỏng của Từ Ngạn Hoàn khẽ mở: “Ngại quá, đá nhầm người.”
Lớp 11 – 3 nằm ở phía tây tầng một, vị trí cách nhà vệ sinh khá xa.
Nhân lúc phòng học ít người, Du Tâm Kiều giảng đề tiếng Anh cho Lương Dịch một lát. Lúc giảng xong thu dọn balo, Lương Dịch vừa dọn vừa hỏi: “Thế học kỳ này kết thúc, ông vẫn sẽ ở lại Tầm Thành chứ?”
Mấy ngày trước Du Tâm Kiều từng tiết lộ rằng mình sẽ không ở lại Tầm Thành quá lâu. Lương Dịch đã hình thành tình bạn cách mạng với cậu nên ghi nhớ việc này, mỗi ngày cậu ta đều phải hỏi cậu đã quyết định chưa, có muốn ở lại thêm một khoảng thời gian không.
Du Tâm Kiều vỗ tẩy vụn mắc kẹt trong kẽ hở của sách: “Làm sao, ông muốn lên lớp 12 chung với tôi à?”
“Đúng rồi, việc học khô khan thế này, phải có người bầu bạn chốn nhân gian với tôi chứ.”
Thẩm Đạt Dã vừa mới thi đấu xong cũng nói chen vào: “Chứ tôi không phải người hả?”
Du Tâm Kiều cười: “Chắc vẫn sẽ ở thêm hai tháng, hết kỳ nghỉ hè.”
Sau lần cậu bị Từ Ngạn Hoàn từ chối trước mặt mọi người khi trước, đây là lần đầu tiên họ thấy Du Tâm Kiều cười.
Chuyện tốt thành đôi, Lương Dịch vui đến độ suýt nữa nhảy cẫng lên: “Thế chúng ta thi xong thì cùng đến nhà ông chơi nhé? Tôi lớn từng này mà chưa vào khu biệt thự bao giờ.”
Thẩm Đạt Dã giơ tay: “Tôi cũng muốn đi!”
Du Tâm Kiều: “Được. Nhưng nói trước nhé, đến nhà tôi thì khách thuận theo chủ, không cho phép tự mang đồ uống có cồn.”
“Không thành vấn đề, tôi sẽ mang mấy cây xúc xích.”
“Mang nhiều chút, một mình tôi có thể ăn mười cây.”
“Ông là heo hả?”
……
Sau khi ầm ĩ một trận, ba người đeo balo đứng lên. Lương Dịch đến gần Du Tâm Kiều, cứ như sợ làm cậu bị thương, cậu ta che miệng khẽ hỏi: “Thế Từ… vẫn theo đuổi à?”
Du Tâm Kiều sững sờ một lúc, cậu đang định trả lời thì bỗng nhiên nghe thấy giọng Vương Côn truyền đến từ xa: “Không xong rồi!”
Giọng nói thật to theo cả hành lang vang vào tận lớp học. Vương Côn đầu đầy mồ hôi, chạy một đoạn đường ngắn mà còn mệt hơn thi bóng rổ, cậu ta thở hổn hển: “Không xong rồi, Từ Ngạn Hoàn và Tạ Phi đánh nhau rồi!”