Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

Chương 96: Đã hãm hại chị.




Trên bàn trà đè ép trang giấy kia, những tờ khác bị xé nát vụn, có tờ bị vứt vào trong sọt rác, có tờ rơi xuống bên cạnh thùng rác.

Trong phòng rất tĩnh lặng, tựa như chốn không người.

Diệp Thanh Hà đứng ở cửa, từng bước tiến lên trước, dưới chân như thể có dao, nàng hé đôi môi, không thốt ra được một chữ.

Đoạn đường này, nàng nghĩ rất nhiều lời, nên nói với Thích Nguyên Hàm như thế nào, nàng không muốn Thích Nguyên Hàm giận, càng không muốn Thích Nguyên Hàm rời xa nàng.

Suy đi tính lại, nàng càng trở nên nhút nhát.

Thích Nguyên Hàm ngồi trên sô pha, cô cúi đầu, nghe thấy động tĩnh, rất lâu rất lâu sau, cô mới nhìn Diệp Thanh Hà, "Sao em lại lừa tôi?"

Chỉ với trang giấy kia, đã viết rõ mồn một.

Vào năm Thích Nguyên Hàm mười lăm tuổi, rớt xuống biển suýt nữa chết chìm, Diệp Thanh Hà cũng tham gia vào trong đó.


Diệp Thanh Hà rảo bước đến, nàng nói: "Lúc đó em nghe Đoàn Diệu nói, là có người bạo lực học đường Đoàn Tây Thiên, đấm chị ấy hai cái, chị ấy mới ngã xuống đất không dậy được nữa. Bọn họ nói người này là chị. Em đi nghe ngóng em đi hỏi, người ta nói nhà chị có tiền, nhà chị sẽ miễn tội cho chị."

"Em luôn cho rằng chị em còn sống, chị ấy rất tốt với em, nói là muốn đem em về nhà. Em nhìn thấy mấy chị đi du lịch, chị còn đang yêu, em suy sụp, chị hạnh phúc như vậy. Nên em hiểu nhầm, hiểu nhầm là do chị làm, em tưởng rằng chị rất xấu xa."

Những chuyện quá khứ này, đối với ai cũng chẳng ngọt ngào.

Thích Nguyên Hàm im lặng lắng nghe, ngước mắt nhìn nàng, "Thế nên lúc đó em lừa tôi đến biển, là muốn tôi chết, đúng không?"

Diệp Thanh Hà lắc đầu, "Không phải, em chỉ muốn nói với chị Chu Vĩ Xuyên nɠɵạı ŧìиɦ, em muốn chị thấy chị thích anh ta là sai lầm, báo thù chị, em chưa từng muốn chị chết."


Lúc đó, nàng viết một lá thư nói cho Thích Nguyên Hàm, nói với cô là Chu Vĩ Xuyên nɠɵạı ŧìиɦ rồi, bảo cô ra cầu cảng biển xem, khiến họ chém gϊếŧ lẫn nhau.

Thích Nguyên Hàm nghe lời giải thích.

Sau khi biết được chân tướng, cô từng muốn buông bỏ rời đi, cũng từng muốn tát cho Diệp Thanh Hà một cái.

Nhưng trong lòng cô giữ lại một tia hy vọng, sợ bên trong có hiểu nhầm gì đó, nhưng ở lại thêm một giây, cô lại khó chịu thêm một phần.

Diệp Thanh Hà vẫn đang nỗ lực giải thích, "Nếu như em biết là chị, em tuyệt đối sẽ không làm như vậy, lúc đó chị của em mỗi tuần đều gửi thư cho em, đột nhiên có nửa năm em viết thư chị ấy không hồi âm lại cho em, em liền đi hỏi, Đoàn Diệu với lão già kia lừa em."

"Mấy bức thư chị gái em gửi cho em đều là do tôi viết, sau khi chị gái em mất, tôi nhìn thấy nhật ký của cô ấy, tôi chép lại địa chỉ, tôi viết thư cho em." Thích Nguyên Hàm nói, không hề có cảm xúc, giọng điệu cũng không còn dịu dàng.


Giọng nói của Diệp Thanh Hà khàn đặc, vẻ mặt nàng rất đau khổ, "Sau đó em đã biết, lúc đó... em mới biết, sau đó mới biết."

Thích Nguyên Hàm im lặng mà nhìn nàng, hỏi: "Chị gái em tốt đến vậy sao, tốt đến nỗi em nhắm vào tôi như vậy."

Diệp Thanh Hà nói: "Là chị quá tốt, chị viết thư cho em, em tưởng chị gái là chị, chị chính là chị gái. Chị chết rồi, nên em sợ, em chỉ muốn khiến những người bắt nạt chị không được sống tốt." Nàng bắt lấy tay của Thích Nguyên Hàm, cảm xúc kích động, nàng không muốn Thích Nguyên Hàm hiểu nhầm mình, "Em hoàn toàn không quan tâm đến Đoàn Tây Thiên, em ngỡ rằng chị là Đoàn Tây Thiên, em mới quan tâm đến Đoàn Tây Thiên, em thích chị lắm, cực kỳ thích chị."

Nàng vội vàng giải thích, đôi môi đỏ mọng mở rồi khép, nói rất nhanh, nói rất lâu, nàng mới nhận ra Thích Nguyên Hàm luôn nhìn nàng, đôi mắt chứa nỗi khiếp sợ.
Diệp Thanh Hà lại không nhận ra cảm xúc của mình khủng bố đến mức nào, nàng nói thích là thiết lập trên cái chết, sống đắp chung chăn, chết chôn cùng mộ.

Đôi mắt thâm trầm, hận không thể khiến những người kia chết, chết một cách đau đớn.

Từng chữ từng câu lọt vào trong tai Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm đã nghe được hết, cô nói: "Diệp Thanh Hà, cô thật sự rất đáng sợ. Cô không phải kẻ gϊếŧ người, nhưng cô là tên mưu sát."

Đôi môi đang mấp máy của Diệp Thanh Hà mím chặt.

Thích Nguyên Hàm nói: "Đến tôi cũng không biết, tôi nên trách em ngày trước muốn gϊếŧ tôi, hay là trách em muốn giấu tôi, sau đó làm như chưa từng xảy ra chuyện gì. Tôi còn không biết phải làm như thế nào, trước đây tôi không sợ em."

Cô ở cùng Diệp Thanh Hà, đa phần là vui vẻ, bây giờ lại cảm thấy mệt mỏi, thấm mệt rồi, cô muốn mình nghỉ ngơi, bình tĩnh lại.
Thích Nguyên Hàm xem như vẫn còn lý trí, cô không trực tiếp mất đi khống chế, cô xoa mặt mình, dùng giọng điệu rất bình tĩnh, nói: "Chúng ta xa nhau một đoạn thời gian đi, em có thể tạm thời chuyển ra được không."

"Đừng." Diệp Thanh Hà đi đến, kéo tay cô, nàng ngồi xổm bên chân Thích Nguyên Hàm: "Chị giận em, cứ nổi giận với em đi, đánh em mắng em, hoặc là đạp em xuống biển cũng được, thật đấy."

Nàng nhìn Thích Nguyên Hàm, cầu xin Thích Nguyên Hàm.

Dáng vẻ nàng thật sự rất đáng thương.

Thích Nguyên Hàm thừa nhận, nhìn thấy nàng như vậy, càng khó chịu hơn.

Cảm giác ngột ngạt trỗi dậy, con tim đau nhói.

Lúc đó ở trong biển sâu, trong mắt mũi miệng của cô đều nghẹt nước biển, cái cảm giác ngột ngạt đó sẽ cướp đi mạng sống, những năm này như hình với bóng.

Thích Nguyên Hàm cũng rất yếu hèn, cô không muốn hy sinh bản thân, sau đó làm như chưa có chuyện gì xảy ra, tha thứ cho Diệp Thanh Hà lần nữa, điều cô có thể làm đó chính là ổn định lại cảm xúc của mình, cô nói: "Tôi không thể làm ra nổi cái kiểu không có khúc mắc trong lòng, ít nhất em cho tôi được yên tĩnh một lát có được không, tôi thật sự, đôi khi không lý trí đến vậy, tôi cũng có chuyện không xử lý tốt."
Vào giây phút biết được chân tướng, cô đã sụp đổ rồi, luôn duy trì đến hiện tại, rất lý trí mà nghe xong Diệp Thanh Hà nói, đến cực hạn rồi.

Diệp Thanh Hà rất cứng đầu, siết chặt lấy tay áo của Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm dùng lực rất mạnh mới dứt nàng ra được, Diệp Thanh Hà ngã lên đất vẫn bắt lấy cô, dường như đến chết cũng không buông. Thích Nguyên Hàm nhắm mắt lại, nói: "Em còn như vậy, giữa chúng ta phải chấm dứt thôi."

Lần này Diệp Thanh Hà buông tay rồi.

Thích Nguyên Hàm xách vali ở bên góc sô pha lên.

Khi Diệp Thanh Hà còn chưa quay lại, Thích Nguyên Hàm đã thu dọn hai vali, một cái của Diệp Thanh Hà một cái của cô, cô không biết là nên để ai đi.

Thích Nguyên Hàm hận Chu Vĩ Xuyên, hận tên đàn ông này nɠɵạı ŧìиɦ, những năm này chỉ có tăng không hề giảm, đồng thời, cũng chẳng cảm kích cái tiết lộ bí mật tồi tệ này.
Ở đây cô không thở nổi, cô muốn bỏ chạy.

Ngón tay của Diệp Thanh Hà khẽ cử động, run rẩy từng chút một, thông tin cơ thể phản hồi là bắt lấy Thích Nguyên Hàm, nàng sợ Thích Nguyên Hàm không quay lại nữa.

Lúc này đáng ra nàng phải bắt lấy cô, khóa cửa lại, xin lỗi với Thích Nguyên Hàm, luôn miệng xin lỗi, bảo Thích Nguyên Hàm đừng đi, cầu xin Thích Nguyên Hàm tha thứ cho nàng, nàng muốn giam Thích Nguyên Hàm ở đây.

Nàng theo Thích Nguyên Hàm ra ngoài từng bước, đi đến cửa, nàng giơ tay ra lần nữa.

Thích Nguyên Hàm ở phía trước quay đầu lại, hai mắt đã đỏ hoe, Thích Nguyên Hàm trông rất đau buồn, thất vọng tột đỉnh về nàng.

Những ngón tay của Diệp Thanh Hà siết thành nắm đấm, buông thõng xuống, nói: "Vali nhìn rất nặng, em muốn xách hộ chị..."

"Đừng đi theo tôi." Cổ họng Thích Nguyên Hàm khô khốc, cô ngậm miệng lại, quay người rời đi, cô xách vali xuống bậc, "Tôi cần bình tĩnh lại."
Thích Nguyên Hàm bỏ vali vào cốp xe, cô mở cửa xe ra, tự thắt dây an toàn xong, một lúc sau, cô mới phản ứng lại, gỡ dây an toàn ra chuyển đến chỗ ngồi khác.

Xe chạy ra sân, bánh xe đè lên đường đá, đến đoạn rẽ là không nhìn thấy nữa, Diệp Thanh Hà bước xuống bậc, rồi quay đầu chạy vào nhà, nàng chạy lên tầng hai, mở cửa sổ ra nhìn, nhìn thấy xe của Thích Nguyên Hàm đã chạy ra khỏi tiểu khu.

Khoảnh khắc đó, ban ngày biến thành đêm đen, cả thế giới đã sụp đổ, nàng không thể hiểu nổi, người ngây ngốc.

Rõ ràng. Rõ ràng chỉ mới vài phút trước, họ còn đang trò chuyện, nàng còn đang mơ giấc mộng đẹp, mơ thấy nàng phải treo ảnh áo cưới khắp căn phòng này.

Yên tĩnh quá.

Yên tĩnh đến nỗi nàng không còn nghe thấy tiếng đồng hồ trên cổ tay Thích Nguyên Hàm.

Diệp Thanh Hà ngồi bên giường, nàng ngồi trên chỗ Thích Nguyên Hàm ngủ, lúc nằm xuống còn có thể ngửi thấy mùi hương trên người Thích Nguyên Hàm, mỗi ngày Thích Nguyên Hàm đều ngủ ở đây, mùi hương ngào ngạt, có thể bao trùm lấy Diệp Thanh Hà.
Diệp Thanh Hà cầm gối, ôm vào trong lòng, chôn mặt vào đó.

Đầu óc nặng trĩu, tiếng nói quanh quẩn vô hạn: Sao lại như vậy, tại sao lại thất bại, nàng rất thành công rồi, đáng lẽ sẽ không bị phát hiện, vì sao cơ chứ.

Thích Nguyên Hàm đi rồi, làm sao đây. Nhớ chị quá, hận bản thân quá, hận nhà họ Chu, bọn họ đáng phải chết.

Không được chết, chị sẽ tức giận.

Diệp Thanh Hà lại hoảng loạn bò dậy đi tìm Thích Nguyên Hàm.

Diệp Thanh Hà là một kẻ điên, chỉ có nhìn thấy Thích Nguyên Hàm mới khỏi được.

...

...

Thích Nguyên Hàm lái xe, cô không biết nên đi đâu về đâu, bây giờ cô rất sợ người khách hỏi chuyện cô, hỏi trạng thái tình cảm giữa cô và Diệp Thanh Hà.

Tựa như chiến tranh loạn lạc, cô trở thành người trốn chạy.

Thích Nguyên Hàm tùy tiện chọn một khách sạn ở.
Cô nằm trong khách sạn, một đêm không ngủ, đầu rất đau.

Cho đến khi cửa phòng khách sạn bị gõ, Thích Nguyên Hàm nhìn qua mắt mèo, là Thẩm Dao Ngọc đến.

Thích Nguyên Hàm do dự có nên mở cửa hay không, Thẩm Dao Ngọc lại gõ cửa hai cái, nói: "Mở cửa, tớ biết cậu ở trong đó."

Thích Nguyên Hàm hít sâu một hơi, hỏi: "Sao cậu lại đến đây?"

"Haizz, cậu nói xem, Diệp Thanh Hà gọi điện cho tớ, hai người xảy ra mâu thuẫn rồi hả?" Thẩm Dao Ngọc đi vào liếc một cái, đóng cửa lại

Thích Nguyên Hàm mấp máy bờ môi, cũng không cười nổi, "Em ấy không nói với cậu sao?"

Thẩm Dao Ngọc nói: "Nói sơ qua, cụ thể tình hình thế nào thì không rõ, em ấy nói mình đã nói dối, khiến cậu tức giận, còn nói là em ấy tìm tớ đến không phải để tớ làm người thuyết phục, mà em ấy muốn bảo tớ đến xem cậu thế nào." Thẩm Dao Ngọc xách cái túi trong tay, "Còn có, nhắc cậu ăn cơm."
Thích Nguyên Hàm lắc đầu, "Nuốt không trôi."

"Ít ra cũng phải ăn lấy miếng." Thẩm Dao Ngọc mở túi ra, là bánh bao hấp, cô ấy đưa cho Thích Nguyên Hàm, bảo Thích Nguyên Hàm ăn, mình thì lượn lờ trong phòng, kiểm tra đồ đạc của Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm nói: "Yên tâm đi, tớ không uống thuốc linh tinh."

Thẩm Dao Ngọc vẫn không yên lòng, mở vali của cô ra, bên trong trống rỗng, cô ấy cười ra tiếng, "Cậu hài hước quá nhỉ, bỏ nhà ra đi lại mang theo cái vali rỗng."

Đang nói, Thẩm Dao Ngọc mới nhận ra được cái gì đó không đúng, cô ấy lập tức đi đến, ngồi bên cạnh Thích Nguyên Hàm, nắm lấy tay cô, "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Cậu nói với tớ, xảy ra chuyện gì rồi?"

Thích Nguyên Hàm động đậy đôi môi, cô có phần mệt rồi, nói không ra hơi, chỉ khép lại hai mắt, cô bỏ bánh bao hấp vào miệng, nói: "Cậu yên tâm đi, tớ không uống thuốc, trước đó tớ đã vứt sạch thuốc rồi."
Thẩm Dao Ngọc giơ tay ôm lấy cô, giữ lấy vai cô vỗ về, "Không sao cả, qua rất nhanh thôi, cậu còn có tớ mà."

Cô ấy vỗ đôi lần, Thích Nguyên Hàm dựa vào, trán tỳ lên vai cô ấy, "Ngày trước không phải cậu hỏi tớ phiền cái gì sao, ngoài việc tớ thích em ấy, thật ra còn phiền, tớ biết chị gái của Diệp Thanh Hà."

Thẩm Dao Ngọc khẽ sửng sốt, cô ấy không hiểu ý là gì, cô ấy chỉ có thể xoa lưng của Thích Nguyên Hàm để cô dễ chịu hơn.

Thích Nguyên Hàm dựa rất lâu, "Chị gái em ấy, chính là, chính là qua đời trong tay tớ, tớ không thể không nhớ, tớ luôn nhớ rõ ràng, chỉ là tớ không ngờ... không ngờ người lừa dối tớ lại là Diệp Thanh Hà."

Rõ ràng ai cũng có thể, ai cũng có thể làm cô tổn thương.

Nhưng, cô không hề muốn Diệp Thanh Hà cũng đến tổn thương cô.

Những cảm giác yếu ớt này, Thích Nguyên Hàm chôn sâu trong lòng, cô ngẩng đầu thở ra một hơi, nói: "Được rồi, không cần xót tớ đâu, tớ đến công ty một chuyến, chắc còn bận rất nhiều việc đây."
"Sao cậu cứ phải kiên cường đến vậy? Tớ ở đây mà, cậu không biết dựa dẫm vào tớ chút sao?" Thẩm Dao Ngọc rất lo cho cô, mỗi lần xảy ra chuyện gì, Thích Nguyên Hàm càng biểu hiện kiên cường hơn, không bằng lòng giãi bày tấm lòng với người khác.

Thích Nguyên Hàm ngồi vào bàn, ăn bánh bao hấp cô ấy đem đến, ăn xong cô đi lấy vali, nói: "Tớ thật sự không sao đâu, hai ngày nữa là ổn thôi, tớ phải đi làm rồi."

"Biết rồi, cậu đã nói hai lần rồi." Thẩm Dao Ngọc theo sau cô, định như hình với bóng mà đi cùng cô.

Tháng hai đã qua, mặc dù trời không còn lạnh như trước, nhưng sắc xuân se lạnh vẫn mang lại đôi chút giá băng.

Diệp Thanh Hà đang đứng ở ngoài khách sạn.

Hôm qua nàng đuổi theo xe của Thích Nguyên Hàm, sau đó đứng dưới khách sạn đợi cả đêm.

Lúc Thích Nguyên Hàm đi xuống, Diệp Thanh Hà tiến lên trước một bước, Thích Nguyên Hàm không nhìn nàng, trực tiếp đi lướt qua người nàng.
Diệp Thanh Hà đứng ở bên siết chặt ngón tay, ngày trước Thích Nguyên Hàm có giận đến mức nào, cô cũng sẽ không làm lơ nàng. Nàng không biết Thích Nguyên Hàm nghĩ gì, nàng sợ Thích Nguyên Hàm sẽ hoàn toàn rời xa nàng, phán xét kết cục cho nàng.

Nàng đi theo đến tập đoàn Đường Nguyên, người trong công ty đều biết nàng, đều dùng ánh mắt sợ hãi nhìn nàng, sau đó kéo dài khoảng cách. Diệp Thanh Hà đi đến cửa phòng làm việc của Thích Nguyên Hàm, bị ngăn lại, Bạch Uyển Lộ rất nhỏ nhẹ nói: "Thích tổng cần nghỉ ngơi, chị ấy không muốn có người vào quấy rầy."

"Đến tôi cũng không được sao?" Diệp Thanh Hà hỏi.

Bạch Uyển Lộ không nói hẳn ra, nguyên văn lời của Thích Nguyên Hàm, đừng để Diệp Thanh Hà vào.

Diệp Thanh Hà đứng đợi ở cửa, nàng ngồi trên ghế, đôi môi mím lại, rồi run lẩy bẩy, nàng muốn giải thích với Thích Nguyên Hàm lần nữa...
Có thể không tha thứ cho em, nhưng đừng bỏ rơi em được không.

Cửa văn phòng làm việc mở ra, nàng bật dậy, là Thẩm Dao Ngọc, Thẩm Dao Ngọc đã nghe kha khá câu chuyện, trong lòng đang giận dữ.

Thẩm Dao Ngọc tức giận nhìn Diệp Thanh Hà, "Sao cô có thể làm như thế, cô để lại cho cậu ấy một ám ảnh quá lớn rồi."

Diệp Thanh Hà không lên tiếng, đã mất đi khả năng ngôn ngữ, đôi mắt âm u thêm một phần, tối tăm thêm một phần, cúi cùng hai mắt rũ xuống, che đi nửa con mắt, nàng khẽ cúi đầu, giọng nói hơi khàn, "Không phải vậy... lúc đó em muốn ba người họ cãi nhau, ai cũng không tha cho ai."

Sau đó báo thù cho chị gái mà nàng thích.

Nhưng không ngờ chị gái mà nàng thích chính là Thích Nguyên Hàm.

Thẩm Dao Ngọc hít sâu một hơi, đừng nói Thích Nguyên Hàm, đến bản thân cô ấy nghe cũng rất khó chịu đây, "... Cô đáng sợ quá nhỉ. Cô làm việc xấu, không xin lỗi thì thôi đi, thế mà cô còn giấu cậu ấy."
Đúng vậy, nàng rất đáng sợ. Ngay lúc này đây nàng còn đang nghĩ.

Nếu như... bây giờ còn có người hại Thích Nguyên Hàm, muốn gϊếŧ chết Thích Nguyên Hàm, vẫn như vậy, nàng vẫn như vậy sẽ muốn gϊếŧ người.

Thẩm Dao Ngọc nói rất nhiều lời, đều không nghe thấy câu trả lời của nàng, ngón tay chỉ vào Diệp Thanh Hà, rồi rất tự trách mà nói: "Ban đầu tôi nghĩ cái gì chứ, không hiểu gì về cô, mà tôi đã bầu phiếu ủng hộ rồi."

Cô ấy than thở, "Nếu như, cậu ấy sớm biết là cô, tuyệt đối sẽ không yêu cô, sẽ không xảy ra những chuyện này nữa."

Diệp Thanh Hà sắp cắn rách môi, nàng rất hoảng loạn.

Trong giây lát, nàng quay mặt đi, khẽ nói: "Em không muốn rời xa chị ấy, em thích chị ấy, nhưng em không biết phải làm sao nữa. Chị có thể giúp em nói với chị ấy được không, em biết sai rồi, em sửa, thật sự sửa lại."
Đâu phải Thích Nguyên Hàm không hoang mang, cô cũng không biết nên làm như thế nào.

Hồi cấp hai, cô học cùng trường với Đoàn Tây Thiên, chị gái của Diệp Thanh Hà, nhưng không cùng lớp, hai người đâu có liên quan gì, hoàn toàn không quen biết.

Là một lần sau khi tập thể dục buổi sáng, trên đường đi ăn sáng, Đoàn Tây Thiên đột ngột ngã sõng soài ra đất, lúc đó các học sinh đều nhỏ tuổi, chỉ cảm thấy hiếu kỳ mà vây xung quanh.

Sau khi Thích Nguyên Hàm nghe được tin, xông đến làm biện pháp cấp cứu cho Đoàn Tây Thiên, đầu tiên cô đập vào tim Đoàn Tây Thiên, cô dùng rất nhiều sức đập ba phát, nhưng không mấy hiệu quả, cô lại xoa dịu con tim.

Cho dù cô rất cố gắng, mỗi một bước đều thực hiện, nhưng vẫn không còn cách nào khác, cô rõ ràng cảm nhận được sinh mạng đang dần trôi đi, cũng rõ ràng cảm nhận được, người nằm dưới tay cô không gắng gượng được nữa.
Lúc đó có một chủ nhiệm lớp nào đó ở gần đấy, lập tức đuổi đến, cầm điện thoại không ngừng gọi cho đủ người. Tay của Thích Nguyên Hàm đã mỏi nhừ, cô hồi sức cho tim Đoàn Tây Thiên, ngẩng đầu hỏi một câu: "Cô gọi 120 chưa?"

Giáo viên chủ nhiệm mới nhận ra là phải gọi xe cấp cứu.

120 đến nơi mất hơn mười mấy phút, mười mấy phút này, Thích Nguyên Hàm luôn hồi sức cho tim của Đoàn Tây Thiên, cô cực kỳ muốn có người hét cô dừng lại, bởi vì cô không biết làm như vậy có tác dụng hay không, không biết mình có làm đúng hay không.

Lúc xe cấp cứu đến, đôi tay cô đã mất tri giác, cô ngồi bệt lên đất, nhìn bác sĩ y tá nâng người lên xe.

Lúc đó Thích Nguyên Hàm mười bốn tuổi, hình như Đoàn Tây Thiên còn nhỏ hơn cô một chút, ánh dương cao vời vợi, Thích Nguyên Hàm đổ đầy mồ hôi, là Chu Tuyết Miên đỡ cô dậy, đôi chân cô mềm nhũn, không di chuyển được một bước.
Ban ngày cô ngồi trong phòng học, bị giáo viên hỏi ba lần, cô hỏi giáo viên một câu, "Cô gái đó thế nào rồi."

Giáo viên thở dài một hơi.

Thích Nguyên Hàm đã biết đáp án.

Cô trốn một tiết học, nơi Đoàn Tây Thiên ngất xỉu là bên cạnh sân thể dục, cô quay lại đó không hề nhìn thấy một học sinh nào, chỉ nhìn thấy một cái khuy áo, lúc đó Đoàn Tây Thiên mặc chiếc áo dài màu xanh lam, trước ngực cài mấy khuya áo, cô không làm hồi sức tim được, nên bứt khuya áo ra.

Thích Nguyên Hàm muốn đưa khuya áo cho người nhà của Đoàn Tây Thiên, cô đến lớp dưới một chuyến, ở cửa nhóm lớp dưới đã nghe thấy những lời cực kỳ đau lòng.

Chủ nhiệm lớp gọi điện cho ba của Đoàn Tây Thiên, ba cô ấy không nhận, gọi cho mẹ của cô ấy, mẹ cô ấy nói bà ta không liên can, bảo chủ nhiệm tìm ba của Đoàn Tây Thiên. Như thể đá bóng, đá con trẻ đi qua đi lại, không dễ gì mới tìm được người thân thích, hình như là bác gái của Đoàn Tây Thiên.
Bác gái nói: "Tôi ở nước ngoài không về được, đợi đến tối dùng bữa xong xem xem có thời gian trả lời hay không nhé."

Máu lạnh đến như vậy đấy.

Thích Nguyên Hàm nắm lấy cái khuya áo đó, hai mắt cực kỳ đau xót, vừa đi vừa khóc, cô nghĩ ngợi cực kỳ nhiều, bởi vì ba cô đã được chẩn đoán ung thư.

Từ đó về sau, cô đều sẽ đến lớp của Đoàn Tây Thiên xem sao, ngày nào cũng đi.

Cuối cùng là ông bà ngoại của Đoàn Tây Thiên đến xử lý, hai người già không có gì để làm, cũng không gióng trống khua chiêng đòi nhà trường bồi thường, chỉ đến một lần, giải quyết xong là không hề đến nữa.

Thích Nguyên Hàm đứng ngoài phòng học nhìn, sách vở của Đoàn Tây Thiên còn chưa lấy đi, chỉ chuyển từ hàng thứ ba đến hàng cuối cùng, chồng sách đang sắp xếp gọn gàng, trở nên lộn xộn bát nháo.
Có lần, học sinh ở lớp họ hỏi cô: "Chị là họ hàng của Đoàn Tây Thiên sao, sách vở Đoàn Tây Thiên mà còn không đem đi, lần sau tổng vệ sinh là vứt sạch sách vở của cậu ấy đấy."

Thích Nguyên Hàm sững sờ mấy giây, nói một câu được.

Cô đến gọi Chu Tuyết Miên, hai người cùng thu dọn sách vở vào trong thùng, nâng lên tầng ba, đồ đạc của Đoàn Tây Thiên rất nhiều, lại không có nơi để, nên Thích Nguyên Hàm đã gọi xe, để sách vở ở nhà cô, lúc đó cô còn nhát gan, nên để sách ở phòng sát vách.

Vốn cô cũng định đặt cái khuya áo kia ở đó, nhưng cô lại cảm thấy không thỏa đáng, nên hỏi giáo viên địa chỉ của ông bà ngoại Đoàn Tây Thiên, cô gửi khuya áo đến đó, rồi gửi mấy quyển sách, cho rằng người già muốn có nên cô gửi đồ sang.

Không lâu sau cô nhận được một bức thư hồi âm, chữ viết xiên xiên vẹo vẹo, trông như học sinh tiểu học, đối phương trả lời thư cô rằng, không cần đồ cô ấy từng dùng, còn gửi lại khuya áo cho cô.
Đối phương xem cô là Đoàn Tây Thiên.

Cô lại viết thư cho đối phương, biểu đạt rất uyển chuyển, nói rằng những đồ này rất có tác dụng, có thể giữ lấy làm kỷ niệm, bảo đối phương hỏi người lớn trong nhà xem.

Đối phương trả lời cô chính là không cần.

Thích Nguyên Hàm hết cách, lúc định gọi điện hỏi xem sao, cô nhìn thấy bài thi của Đoàn Tây Thiên.

Thành tích của Đoàn Tây Thiên rất tốt, luôn nằm trong top mười toàn trường, lúc đó đề thi môn văn cấp hai còn rất ấu trĩ, toàn xoay quanh gia đình, cha mẹ, lý tưởng, ước mơ. Đoàn Tây Thiên viết về chính gia đình của cô ấy.

Nói rằng ba mẹ cô ấy đã ly dị rồi, sống cùng với ba, nhưng mối quan hệ giữa cô ấy và ba không tốt, mỗi lần chưa nói được đôi câu ba đã nổi giận. Còn kể sức khỏe mình không tốt, nếu như sức khỏe cô ấy tốt hơn một chút, cô ấy có thể sống cùng với ông bà ngoại.
Ước mơ cũng rất giản đơn, hy vọng em gái cô ấy ngoan ngoãn hơn, chăm chỉ học hành đừng chọc giận ông bà ngoại, còn hy vọng em gái có thể nỗ lực học hành thi vào trường của họ, như vậy thì cô ấy sẽ có bạn.

Lý tưởng hồi thơ ấu mộc mạc mà ngây thơ.

Thích Nguyên Hàm cũng rất ngây thơ, cô nhìn bức thư nhận được kia, làm một chuyện cực kỳ ấu trĩ, cô diễn vai Đoàn Tây Thiên viết thư trả lời cho đứa trẻ.

Cô đọc rất nhiều sách của Đoàn Tây Thiên, chỉ nhìn thấy cái tên mụ của em gái cô ấy trong bài văn kia, gọi là Lá Cây Nhỏ. Sau đó cô viết rất nhiều bức thư.

Chuyện cô viết thư đã nói với ba rồi, ba cô rất ủng hộ cô, nói rằng nếu như cô thích đứa trẻ này, sau này sẽ đón em ấy về nhà ở, còn nói nhường phòng sát vách cho em ấy.

Thích Nguyên Hàm cực kỳ vui vẻ, nói: "Ba, vậy con cho em ấy một chậu hoa mùa hè bất tận ở trên cửa sổ nhé, không biết là em ấy có thể thi đậu vào trường của con không."
Ba nghiêm túc nói: "Nếu như em ấy không thi đậu, ba sẽ bỏ tiền để em ấy đi học, bánh trôi nhỏ, con yên tâm, ba đã tích góp rất nhiều tiền cho con, con có thể làm gì tùy thích."

Thích Nguyên Hàm cảm nhận được rằng, ba sắp phải đi rồi, giống như lúc cô cứu Đoàn Tây Thiên, có nỗ lực cố gắng như thế nào đi chăng nữa, cũng không cứu vãn được.

Cô nắm lấy tay của ba, cười nói: "Chỉ e là em ấy giận lẫy, bây giờ con còn đang giả vờ là chị của em ấy. Đến lúc đó ba đi cùng con đến đón em ấy nhé."

Ba gật đầu thật mạnh, "Bánh trôi nhỏ của chúng ta tốt đến như vậy, Lá Cây Nhỏ, em ấy dựa vào gì mà không thích con chứ!"

Nhưng mà không ngờ một lời tiên tri, những lời vô tâm biến thành hiện thực, kỳ nghỉ năm đó tất cả đều trở nên tồi tệ, tất cả mọi chuyện đều không kịp trở tay.
Cô viết thư hồi âm cho "Lá Cây Nhỏ".

Lá Cây Nhỏ trả lời cô rằng: [Em ở nhà của chị, là ở với chị cả đời sao, chúng ta sẽ kết hôn chứ, em rất thích chị đó chị gái.]