Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

Chương 59: Người phụ nữ này phiền quá đi.




Diệp Thanh Hà kiên cường quấn lấy Thích Nguyên Hàm, gọi chị ơi hoài, gọi đến nỗi con tim Thích Nguyên Hàm run rẩy, Diệp Thanh Hà gọi thôi thì không nói, nàng còn nắm lấy tay Thích Nguyên Hàm, đem tay của Thích Nguyên Hàm chạm lên mặt mình.

Má của nàng khẽ đụng vào lòng bàn tay Thích Nguyên Hàm.

Cảm giác ấm áp mềm mại nơi đầu ngón tay.

Thích Nguyên Hàm đang cảm nhận, đầu ngón tay nhói đau.

Diệp Thanh Hà túm lấy ngón tay cô cắn mạnh một miếng.

Thích Nguyên Hàm nhíu mày, bị nàng chọc giận rồi, bóp đôi môi mỏng của nàng, bóp một cái trượt một cái, lại sờ đến cằm của nàng, níu lấy tai nàng.

Hết nơi này đến nơi khác.

Giọng của Diệp Thanh Hà luôn vang vọng bên tai Thích Nguyên Hàm, khiến Thích Nguyên Hàm thật sự có chút thấp thỏm không yên, sợ không trông coi nàng, nàng sẽ lẳng lơ đến hư người.

Thích Nguyên Hàm vuốt tóc Diệp Thanh Hà ra sau lưng, tiện cho việc nhìn rõ, cô chạm lên chỗ đau của nàng, giọng nhỏ hơn chút, "Như thế này, vẫn không dễ chịu sao?"

"Ừm..." Diệp Thanh Hà gật đầu, "Bây giờ lại càng đau."

"Giờ thì sao?" Thích Nguyên Hàm lại hỏi.

"Đau sắp chết rồi."

Diệp Thanh Hà nhìn cô, đau đến cau mày.

Có lẽ là thật sự đau quá, Diệp Thanh Hà sáp tới gần muốn hôn môi Thích Nguyên Hàm, xoa dịu đi cơn đau, Thích Nguyên Hàm lại tránh né, lần nào Diệp Thanh Hà cũng cố ý trêu ghẹo cô dằn vặt cô. Cô nào dễ có được cơ hội này, sao có thể mềm lòng được, cô không cho Diệp Thanh Hà hôn đấy, để Diệp Thanh Hà khó chịu.

Diệp Thanh Hà kiên trì không bỏ cuộc, rất muốn hôn cô.

Vai nàng đung đưa, ngẩng cổ nói: "Thật đó... đau lắm, chị hôn em một cái có khi lại khỏi đó."

Thích Nguyên Hàm nhìn Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà cắn môi.

Cho dù Thích Nguyên Hàm trừng phạt nàng như vậy, nàng vẫn không chút hối hận. Người như nàng dường như sống để quyến rũ, và phải chết vì sự quyến rũ này.

"Chị?" Diệp Thanh Hà chớp mắt.

Thích Nguyên Hàm đã hết cách, chỉ có thể trở người, hôn lên môi nàng, nói với nàng không đau nữa, lại thổi thổi chỗ đau của nàng, hôn một cái.

Còn dỗ dành: "Thổi xíu là không đau nữa."

Diệp Thanh Hà có trêu ghẹo có dằn vặt cô thế nào, Thích Nguyên Hàm vẫn dịu dàng với nàng, đôi mắt Diệp Thanh Hà ngấn nước, sắp nghẹt thở trong sự dịu dàng này, nàng nắm lấy tóc Thích Nguyên Hàm, lại muốn hôn Thích Nguyên Hàm.

Sự lạnh lùng không giữ nổi đấy, biến thành một trận lũ cuồng bạo, chảy xiết ngàn dặm lao về phía nàng, không ai có thể chịu được sự dịu dàng dữ dội như vậy.

...

Buổi sáng thức dậy, Thích Nguyên Hàm nhặt quần áo lên mặc.

Diệp Thanh Hà cũng dậy rồi, nàng vuốt tóc ra sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực, nói: "Chị, không phải nhờ chị xem hộ em coi có mắc chứng bệnh gì kỳ lạ sao? Chị kiểm tra xong chưa, em có vấn đề gì không ạ?"

Thích Nguyên Hàm lờ nàng đi.

"Sao em cảm thấy bệnh nặng lắm?" Nàng cúi đầu khêu gợi vết thương của mình tối qua, nói: "Hình như chuyển biến xấu rồi kìa, haizz."

Phiền quá đi.

Thích Nguyên Hàm thuận tay lấy chiếc áo sơ mi cần mặc, trùm thẳng lên đầu nàng che đi mặt nàng, nàng ô ô hai tiếng, Thích Nguyên Hàm kéo áo xuống, cưỡng ép nàng mặc quần áo, mặc xong cũng không cho Diệp Thanh Hà dậy, giữ chặt lấy nàng không cho nàng động đậy, Diệp Thanh Hà liền nằm trên giường cười.

Sau đó, Thích Nguyên Hàm trách mắng nàng, "Mới sáng sớm, nói gì đen đủi vậy, không mắc bệnh gì lạ cả, em cực kỳ khỏe mạnh. Nếu như em không yên tâm thì đi khám, hôm nay chị liền chở em đi bệnh viện, đi không?"

"... Ồ, em không nói nữa." Diệp Thanh Hà ra vẻ rất biết điều, khụt khịt nói: "Nhưng mà, thật sự có hơi đau đó."

Mặt Thích Nguyên Hàm nóng bừng, cô đi đánh răng, Diệp Thanh Hà dậy theo, dính lấy lưng cô, chân trần giẫm lên sàn, sau đó nàng dựa vào cửa.

Thích Nguyên Hàm nhường nửa chỗ cho nàng.

Diệp Thanh Hà đứng ở bên cạnh Thích Nguyên Hàm cũng không hài lòng.

Như thể thật sự mắc bệnh lạ, cứ phải bám lên vai Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm dịch ra, nàng cũng phải dịch theo, cuối cùng ép Thích Nguyên Hàm vào trong góc, lưng dán lên tường.

Thích Nguyên Hàm hết cách mà trừng nàng, trong miệng ngậm bàn chải đánh răng, mập mờ nói không rõ: "Em bớt quấy chị đi."

"... Cái gì? Chị lại muốn rồi?" Diệp Thanh Hà khó hiểu nhìn cô, sau đó ý một tiếng, nói: "Chị rất dục cầu bất mãn nha."

(*Dục cầu bất mãn: theo nghĩa đen tức là muốn mà không được thỏa mãn, nghĩa bóng ám chỉ tìиɦ ɖu͙ƈ không được thỏa mãn.)

Người phụ nữ này phiền quá đi.

Đánh răng xong, Diệp Thanh Hà vào phòng bếp nấu cơm, phát hiện ra trong nhà không còn đồ gì ăn nữa. Thích Nguyên Hàm khá xấu hổ, cô nói gọi điện thoại đặt nhà hàng khách sạn vậy.

Diệp Thanh Hà khó hiểu nói: "Chị ngày nào cũng đặt giao hàng thế này?"

"Cũng không phải, chị toàn đặt nhà hàng mấy sao lận." Thích Nguyên Hàm giải thích, "Nếu như em không muốn ăn, chị đặt siêu thị giao thực phẩm đến, em tự nấu?"

Diệp Thanh Hà không nói gì, nhìn Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm lập tức hiểu ra, Diệp Thanh Hà nói cô lười.

Diệp Thanh Hà nói là phải ra ngoài mua sắm, Thích Nguyên Hàm chỉ đành thay quần áo đi cùng nàng, siêu thị ở rất xa, chỉ có một cái, quy mô cũng không rộng.

Những người có thể mua nhà ở khu vực này, toàn nhà giàu, đều làm kinh doanh lớn, chẳng ai tự mình hãm tài mà mở siêu thị ở đây.

Với lại, những người sống ở đây, đa phần đều giống với Thích Nguyên Hàm, không biết nấu ăn, không biết cách sống.

Ngày trước đều là dì giúp việc đi chợ, bây giờ Thích Nguyên Hàm ở một mình, cô không muốn mời giúp việc, mỗi tuần gọi người đến dọn dẹp là được.

Có lẽ là sống một mình đã lâu, đã quen rồi, hoặc có lẽ là sống một mình quá thoải mái, Thích Nguyên Hàm không muốn người lạ chen chân vào cuộc sống của cô.

Ban đầu sống một mình không dễ chịu lắm, lâu dần, phát hiện ra một mình thật sự tốt mọi mặt, đặc biệt là sau khi Chu Vĩ Xuyên chuyển đi.

Nếu như có người hỏi cô, một mình bạn sống trong căn nhà to hơn năm trăm mét vuông này, không thấy trống trải sao, không thấy sợ sao?

Vậy Thích Nguyên Hàm chắc chắn sẽ trả lời: Không, mà còn rất thoải mái.

Thích Nguyên Hàm lái xe, chở Diệp Thanh Hà đi chợ mua thức ăn, lúc này còn sớm, chợ sáng sớm vừa mở, có thể mua rất nhiều nguyên liệu tươi ngon.

Cô chạy xe được vài mét, mới chậm chạp nhớ ra, hôm nay là thứ sáu đó, cô không đi làm, còn chở Diệp Thanh Hà chạy tung tăng cái gì?

Diệp Thanh Hà ngồi ở đẳng sau, hỏi cô: "Chị, ngày nào chị cũng một mình ở trong căn nhà to hơn năm trăm mét vuông này, không cô đơn sao?"

"..."

Thích Nguyên Hàm không lên tiếng.

Diệp Thanh Hà lại nói: "Nửa đêm thức giấc, khát nước, chị dám dậy uống nước không?"

Rõ ràng, cái uống nước mà nàng nói kia không phải là uống nước thật sự.

Sao trong đầu cô lắm từ ngữ như thế này?

Đã gần đến chợ, Thích Nguyên Hàm nhắc nàng, "Chị không đi làm, có thể nói thẳng một tiếng là được, không ai trách chị, còn nếu em không đi làm, sẽ trừ sạch điểm chuyên cần."

Diệp Thanh Hà cũng vừa mới nhận ra, hóa ra hôm nay là thứ sáu, nhưng nàng rất bình tĩnh lôi điện thoại ra nói: "Vậy em gọi điện nói một tiếng vậy."

Thích Nguyên Hàm đang ngẫm nghĩ, Diệp Thanh Hà nói với quản lý không có tác dụng gì, nhân viên nhỏ đến muộn là muộn, còn bằng để mình tìm lý do giúp em ấy, nói với quản lý hộ em ấy.

Tuy nhiên, Thích Nguyên Hàm đã xem thường tác phong làm việc của Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà thẳng tay gọi điện cho Chu Vĩ Xuyên, nói: "Hôm nay em không đi làm nữa, anh giúp em nói hộ với quản lý một tiếng."

Chu Vĩ Xuyên có chút bất mãn, "Gần đây công ty kiểm tra chuyên cần rất sít sao, sao em còn gây thêm chuyện, đi làm mau."

"... Nhưng mà hôm nay em chuẩn bị ăn cơm cùng chị gái, bồi đắp tình cảm." Diệp Thanh Hà nghiêm túc nói.

Thích Nguyên Hàm suýt nữa thì cắn phải lưỡi, nàng cũng dám ăn dám nói quá nhỉ?

Chu Vĩ Xuyên nghe xong còn khá vui vẻ, như thể rất trông mong Diệp Thanh Hà đi chơi cùng cô, "Được, hai người đi chơi vui vẻ, anh xin nghỉ hộ hai người."

Nói xong, Diệp Thanh Hà cúp máy.

Thích Nguyên Hàm chỉ có một suy nghĩ: Kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Bây giờ nghĩ lại, một mình cô sống trong căn nhà hơn năm trăm mét vuông, hình như cũng cô đơn thật.

Thích Nguyên Hàm chưa từng đi chợ, toàn là Diệp Thanh Hà lựa thực phẩm, Diệp Thanh Hà chọn đi chọn lại ở hàng rau xanh, trả giá từng đồng lẻ với cô bán hàng.

Cực kỳ điêu luyện, không cần lo bị lừa tiền, Thích Nguyên Hàm thì cực kỳ sợ trả giá với người khác, cho dù là mua đồ, hay là ký hợp đồng, mỗi lần nói đến giá tiền là cô đau đầu. Người như Diệp Thanh Hà, rất thích hợp để lên bàn đàm phán, để nàng vào bộ thiết kế là hãm tài nàng rồi.

"Nè?" Diệp Thanh Hà dùng khuỷu tay thục cô.

Thích Nguyên Hàm tỉnh táo lại nhận lấy rau trong tay nàng, hỏi: "Sao vậy?"

"Em gái cháu hỏi cháu có ăn chân giò lợn không." Ông chú cầm dao nhiệt tình giới thiệu, "Chân giò tươi ngon lắm, cực kỳ béo, hôm nay rất nhiều người đến giành. Lấy một đôi nhé."

Thích Nguyên Hàm nghe thấy béo quá, là không muốn ăn, cô còn chưa kịp lên tiếng, Diệp Thanh Hà đã nói: "Vậy cho cháu một đôi đi."

Chú bán hàng bỏ vào túi xong đưa cho bọn họ, Thích Nguyên Hàm cầm lấy, ngửi thấy mùi tanh của thịt, cô xách túi tăng nhanh bước chân, ra xa mới nói với Diệp Thanh Hà: "Chị không ăn cái này, em tự ăn đi."

Chợ lợp tôn xanh, người đông, nói chuyện có tạp âm, ồn ào ầm ĩ, Diệp Thanh Hà không nghe rõ, quay đầu hỏi: "Chị còn muốn ăn gì?"

Thích Nguyên Hàm nói: "... Trứng gà."

Lúc đi ra xách rất nhiều đồ, đặt hết vào cốp xe, Thích Nguyên Hàm nói: "Mua nhiều như vậy... ăn không hết nhỉ, dễ lãng phí lắm."

"Vậy một ngày ba bữa đều ăn ở nhà, là có thể ăn hết." Diệp Thanh Hà cười nói, nghe cũng có lý, Thích Nguyên Hàm gật đầu, ngẫm nghĩ nếu không ăn hết, thì để nàng chạy xe, lôi hết về nhà nàng.

Về đến nhà Diệp Thanh Hà bắt đầu nghiên cứu tủ lạnh, trong tủ lạnh chỉ có sữa cùng vài đồ uống người ta tặng, đa số là trống không.

Thích Nguyên Hàm còn đang tưởng nàng sẽ bỏ thẳng thực phẩm vào, thì nhìn thấy Diệp Thanh Hà bưng một chậu nước, ngồi xổm ở đó dùng khăn bông lau tủ lạnh, nàng lôi hết mấy cách ngăn trong đó ra, rửa từng cái một, trông cực kỳ hiền hậu. Thích Nguyên Hàm chống cằm nhìn nàng, suy nghĩ giây lát, đây là nhà của cô, không thể cứ để một mình Diệp Thanh Hà làm, cô cũng đi đến đó giúp đỡ một tay.

Diệp Thanh Hà nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp khoát tay, nói: "Nếu như chị chán thì rửa rau đi."

Đây là đang chê cô?

Trong lòng Thích Nguyên Hàm không vui rồi, xách túi thực phẩm đi vào bếp, nói: "Mặc dù chị không biết nấu ăn, nhưng dọn dẹp vệ sinh cũng không đến nỗi."

Diệp Thanh Hà không trả lời, cô quay người, lại nói: "Em nghe thấy chưa?"

Diệp Thanh Hà ừm ừm hai tiếng, hỏi: "Khoai tây để ở bên trên hay ở bên dưới?"

Thích Nguyên Hàm cảm thấy không những nàng đang chê mình, còn sỉ nhục mình, liền cười với nàng, nói: "Bên trên."

Sau đó, Diệp Thanh Hà nhìn nàng, cũng đáp lại một nụ cười, nói: "Đặt xuống đất là được rồi."

Tính sai rồi.

Thích Nguyên Hàm quay đầu tiếp tục rửa rau.

Không biết có phải là nghe nhầm hay không, hình như cô nghe thấy một câu "Ngu đần", Thích Nguyên Hàm nổi trận lôi đình, thế mà dám mắng cô như vậy, cũng không biết kính trên nhường dưới gì cả!

Thích Nguyên Hàm nhịn tức dỏng tai nghe kỹ càng, nhận ra bản thân đã nghe nhầm, hình như Diệp Thanh Hà nói là "Đồ ngốc", cô suy nghĩ thêm một lúc. Bỏ đi, cái này có thể chấp nhận được, không tính toán với đứa nhóc này nữa.

Đồ ăn lên bàn, Diệp Thanh Hà nấu những mấy món.

Thích Nguyên Hàm ăn hết một bát cơm, lúc xới thêm bát, Diệp Thanh Hà hỏi cô: "Móng giò heo ngon không?"

Thích Nguyên Hàm gật đầu nói không tồi, rất ngon.

Cô hiếm khi ăn cơm như lúc này, không cần nghĩ mình phải ăn gì thật tốt, nào là ăn bao nhiêu, rồi nên uống bao nhiêu, với lại, mỗi một bữa ăn đều có hương vị gia đình.

Ăn xong thì ở nhà nghỉ ngơi, không có việc gì làm.

Chán ngán cả một buổi chiều, Diệp Thanh Hà ngồi trên sô pha, đang ăn sữa chua trái cây. Thích Nguyên Hàm cầm sách nằm trên sô pha, ngắm nàng một lúc rồi gập sách lại, ngón tay hướng về phía Diệp Thanh Hà móc móc, nói: "Em lại đây."

Diệp Thanh Hà khó hiểu, "Sao vậy?"

Thích Nguyên Hàm nói: "Muốn chơi cơ thể của em gái rồi."

Diệp Thanh Hà đầu tiên là sững sờ người, ăn hết sữa chua đông trong miệng, nàng đặt hộp sữa chua trong tay xuống, sau đó ngồi lên người Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm hôn lên sữa chua nơi khóe miệng nàng, lại hôn môi nàng.

Đôi môi vị dâu tây.

...

...

Hai ngày nghỉ sau đó, họ không làm gì cả, cả ngày nằm lì ở nhà, trước đây Thích Nguyên Hàm sẽ đọc sách, tu dưỡng tâm hồn, để bản thân không thấy lợi tối mắt, một lòng tập trung kiếm tiền.

Hiện tại Diệp Thanh Hà ở cùng với cô, cô lại thích lôi Diệp Thanh Hà ra mà thư giãn, tâm hồn gì đó cũng chẳng cần tu dưỡng nữa, cô thích động tay làm việc hơn.

Lãnh đạm tìиɦ ɖu͙ƈ cái gì cơ, vớ vẩn.

Thích Nguyên Hàm rất thích Diệp Thanh Hà ngồi trên chân cô, chỉ cần Diệp Thanh Hà dựa vào cô, cô sẽ ôm lấy eo của Diệp Thanh Hà, muốn hôn môi cùng Diệp Thanh Hà.

Ban đầu Thích Nguyên Hàm còn có thể khống chế, nhưng Diệp Thanh Hà vừa sáp đến, cô liền sụp đổ. Loại tư tưởng này rất khó kiềm chế, thăng trầm theo thời gian, càng ngày càng mãnh liệt.

Căn nhà hơn năm trăm mét vuông, như thể trở nên nhỏ nhoi, chứa đầy dáng vẻ của họ, khi hoàng hôn mặt trời lặn, ánh mặt trời ngoài kia rọi xuống ban công, hai người đứng ở ban công, quang minh chính đại mà hôn nhau.

Diệp Thanh Hà nói: "Hay là, em chở chị ra ngoài lượn nhé?"

"Đi đâu?" Thích Nguyên Hàm vẫn muốn ở nhà, bên ngoài chẳng có gì vui.

Diệp Thanh Hà cong ngón tay chà xát đôi môi cô, nói: "Đưa chị đi chơi xe, chơi mô tô, đi không?"

Giờ đang là cuối tuần, nếu như không đi lại phải chờ ngày nghỉ tiếp theo, tuần sau Thích Nguyên Hàm phải đi công tác ở núi Thọ Nam, cũng không biết ở đó bao lâu nữa.

"Đi."

Họ lái xe về nhà Diệp Thanh Hà lấy quần áo trước, Diệp Thanh Hà lấy hai bộ trong tủ, chuẩn bị mũ bảo hiểm với đủ loại đai bảo vệ đầu gối, cùng đôi găng tay dày cộm.

Nhìn là biết thường xuyên chơi mô tô.

Thích Nguyên Hàm bỗng nhiên rất muốn tìm hiểu Diệp Thanh Hà, muốn biết Diệp Thanh Hà có sở thích gì, có những người bạn nào...

Diệp Thanh Hà đã nhiều lần lật đổ sự hiểu biết của cô.

Trông vẻ như ngoan ngoãn, thực chất không ngoan.

Trông vẻ như một cô tình nhân thông thường, nhưng nàng liên quan đến đủ loại ngành nghề, xem ra không hề đơn giản.

Nghĩ lại thì, cô chỉ đang sờ vào da thịt, chứ chưa chạm đến con tim.

"Đi thôi, đừng ngây người." Diệp Thanh Hà gọi cô.

Thích Nguyên Hàm quá hiếu kỳ, cũng không nhịn nổi, ở trong thang máy đã hỏi thẳng, "Em chơi mô tô bao lâu rồi? Tại sao lại chơi trò này?"

Diệp Thanh Hà liền nói: "Cũng không lâu mấy, hồi còn thanh niên có chơi một đoạn thời gian, sau này không chơi nữa."

"Có tham gia đua xe không?" Thích Nguyên Hàm hỏi.

Diệp Thanh Hà nói: "Tất nhiên rồi, chơi xe mô tô không đua thì chán lắm, phần thưởng còn không nhỏ kìa."

Thích Nguyên Hàm nói: "Chưa đủ mười tám tuổi, không được đua xe đâu nhỉ."

"Haizz... chỉ có mấy đứa bạn, đua cho vui, chọn sân chơi, quy định từ đâu đến đâu, ai về đầu thì thắng." Diệp Thanh Hà nói rất đơn giản, giọng điệu nhẹ nhàng, dường như nàng chỉ trở bàn tay là có thể lấy được hạng nhất.

Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng.

Hai người lái xe Jeep Wrangler đến sân chơi, xe chạy khá lâu, Thích Nguyên Hàm nhìn thiết bị dẫn đường, nói: "Không phải bọn em thuê trường đua xe sao?"

"Không phải, chỉ là mấy đứa bạn chơi cùng nhau, mọi người không thích xe của trường đua, cảm thấy mất hứng." Diệp Thanh Hà giải thích.

Thích Nguyên Hàm tưởng nàng nói đua xe, cùng lắm chỉ là chạy xe so tốc độ. Kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhất là ngồi lên xe mô tô, chạy nhanh hơn chút, hóng gió tí mà thôi.

"Chắc bọn em không đua đường phố đâu nhỉ? Không đạp ga hết cỡ chứ?" Thích Nguyên Hàm căng thẳng hỏi Diệp Thanh Hà, cô không thích những người chơi mấy trò kíƈɦ ŧɦíƈɦ, đi công viên giải trí happy valley gì kia, cô còn chọn những trò nhẹ nhàng, tàu lượn siêu tốc cũng chỉ đi một lần, đã thề là sau này không lên nữa.

Trò kíƈɦ ŧɦíƈɦ duy nhất cô thích, có thể đắm chìm trong đó, có lẽ là cùng Diệp Thanh Hà đảo loạn mối quan hệ.

Thích Nguyên Hàm vẫn khá bảo thủ.

Cô hỏi mấy câu, Diệp Thanh Hà đều không trả lời, im lặng mà lái xe, như một tuyển thủ đua xe chuyên nghiệp, không thích bị quấy rầy.

Đoạn đường này, tâm trạng Thích Nguyên Hàm không còn vui tươi nữa.

Nửa tiếng sau, Diệp Thanh Hà bỗng nhiên nói với cô: "Em đã từng nói với chị chưa, xe của em rất điên cuồng, đã lên thì không xuống được nữa."

Thích Nguyên Hàm tưởng nàng đùa đó chứ, pha trò.

Lúc này, Thích Nguyên Hàm đáng lẽ nên răn dạy Diệp Thanh Hà, nhưng Diệp Thanh Hà mở lời như thế, trong phút chốc cô không nói nên lời.

Sao mà không nhớ lâu vào cơ chứ?

Diệp Thanh Hà trước giờ có xuất chiêu nào bình thường đâu.

Còn chưa lên đường đua, Thích Nguyên Hàm đã bị nàng dọa sợ, cô nhìn ra ngoài cửa xe, nhận ra đã ra khỏi thành phố, lại nhìn vào thiết bị dẫn đường, họ đã đến ngoại ô.

Xe dừng lại, Diệp Thanh Hà mới cười, nói: "Đùa với chị đó, chỉ là đua xe thông thường thôi, nguy hiểm lắm, em cũng sẽ không đưa chị đi cùng đâu."

Thích Nguyên Hàm nhìn qua cửa kính xe, trước cổng nơi hoang tàn này đỗ không ít xe, nhìn bề ngoài, những chiếc xe này rất đắt tiền. Diệp Thanh Hà mở cửa xe cho cô, Thích Nguyên Hàm xuống xe, nhận ra đây là tiệm sửa xe.

Quy mô thì, rộng bằng đại lý ô tô 4s.

"Bạn em ở đâu?" Thích Nguyên Hàm hỏi, cô ngó nghiêng xung quanh, cũng không thấy đường đua.

Diệp Thanh Hà nói: "Đều ở bên trong kia."

Nàng lấy quần áo sau cốp xe ra, nói với Thích Nguyên Hàm là bên trong có phòng thay đồ, lát nữa vào thay là được.

Thích Nguyên Hàm đi theo nàng, khẽ ngây người, từ cửa đi vào, trẽ hai lối, nhìn thấy trường đua xe nhỏ, con đường quanh co, nhìn cách thiết kế rất nguy hiểm.

Cô tò mò quá, vì vậy cứ liếc quanh xem có ai không, đợi một lúc, thì nghe thấy có người gọi Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà quay đầu nói với Thích Nguyên Hàm, "Chị đi thay quần áo trước, em ở đây đợi chị."

Thích Nguyên Hàm đi hai bước, lại quay lại, nói: "Chị ở cùng với em."

"Chị sợ hả?" Diệp Thanh Hà cười hỏi cô.

Thích Nguyên Hàm nói thật lòng, "Đúng là có hơi sợ."

"Vậy..."

Diệp Thanh Hà còn chưa dứt lời, liền nghe thấy có người hét: "Diệp Thanh Hà, bắt lấy..."

Sau đó một thứ bay qua đây, Diệp Thanh Hà theo bản năng giơ tay đón lấy, nàng bắt trọn, mở lòng bàn tay ra nhìn, trong giây lát vẻ mặt cứng ngắc, nàng nói: "Tôi không hút thuốc từ lâu rồi, hơ hơ hơ."

Sau đó ngón tay bấm một cái, thuốc gãy làm đôi.

Nàng muốn tìm thùng rác để vứt, tìm một vòng cũng không thấy đâu, trên người cũng không có bao, có hơi hoảng.

Thích Nguyên Hàm đưa tay nói: "Đưa thuốc cho chị."

"... Vâng." Diệp Thanh Hà liếm môi, nộp thuốc lá cho Thích Nguyên Hàm, nàng quan sát sắc mặt của Thích Nguyên Hàm. Thích Nguyên Hàm bình tĩnh mà bỏ thuốc lá vào bao, nói: "Tuyển thủ đua xe không được hút thuốc nhờ?"

Diệp Thanh Hà hít sâu một hơi.

Người vừa vứt thuốc cho nàng kia đi đến, là một cô gái mặc áo bò liền quần, lạ mặt, trước đây chưa từng gặp.

Diệp Thanh Hà giới thiệu: "Cô ấy là em gái chủ tiệm này, tên là Lạc Âm Như."

"Xin chào." Thích Nguyên Hàm cười chào hỏi.

Quán này trông giống sửa xe, sau khi đi vào, cô quan sát kỹ càng, đáng lẽ nên đổi thành car tuning.

(*Car tunning: nâng cấp xe: thực hiện việc cải tiến, hoán đổi, tăng cường động lực, thêm thắt, sơn tút toàn bộ chiếc xe theo ý khách hàng.)

Một chiếc xe nâng cấp ít nhất cũng được một triệu, xe đua còn đắt hơn, có thể nâng cấp xe ở đây, lại làm ra cái sân đua như thế này, chắc chắn là nhà có của.

Một lúc sau có vài người đi đến, cả trai lẫn gái, đều mặc đồ đua xe, bọn họ nhìn thấy Diệp Thanh Hà, sẽ chủ động chào hỏi nàng.

Nhưng mà, đến khi nhìn thấy Thích Nguyên Hàm, sẽ lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

Thích Nguyên Hàm đếm thì là bảy người.

Bảy người kia ắt hẳn quen biết nhau, cười nói vui vẻ.

Trong đó có một người Thích Nguyên Hàm quen mặt, chính là cô gái sống chung tầng với Diệp Thanh Hà, mà không ưa cô đó, cô gái kia cau mày, lúc nhìn Thích Nguyên Hàm, vẻ mặt không vui vẻ gì, nhưng không tỏ ra rõ ràng.

Cô gái đó cũng mặc đồ đua xe, ăn mặc rất chuyên nghiệp, xem ra cô ta biết chơi.

Đợi người đến đầy đủ, Diệp Thanh Hà liền giới thiệu với Thích Nguyên Hàm, người này tên là gì, người kia tên là gì, quá nhiều tên, Thích Nguyên Hàm có nghe cũng không nhớ, chỉ nhớ mỗi cái cô không ưa cô kia.

Cô gái kia tên là Cổ Tư Ngọc.

Cổ Tư Ngọc luôn nhìn chằm chằmThích Nguyên Hàm, mặc dù khóe miệng mang theo ý cười, nhưng cô ta lại hếch đầu, rất rõ ràng là không thân thiện như vậy, như thể đang gây chuyện.

Cô gái ở bên cạnh cô ta đã nhận ra, còn lén lút kéo góc áo cô ta, cô ta cũng không tém tém lại, vẫn luôn như vậy. Thích Nguyên Hàm nhìn cô ta một lượt, không lên tiếng, cũng không chấp nhặt với cô ta.

"Người đẹp này là ai thế?" Có cô gái hỏi, cô ta là người cuối cùng đến, không hiểu rõ tình hình, hỏi: "Mới đến hả, trước đây chưa từng thấy."

Diệp Thanh Hà không biết nên giới thiệu như thế nào, nàng quay đầu nhìn Thích Nguyên Hàm chớp chớp mắt, hỏi ý kiến của Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm chủ động nói: "Tôi là chị của em ấy."

"Chị?" Cổ Tư Ngọc thảng thốt, nhìn Diệp Thanh Hà rất khó hiểu, nói: "Không phải chị của bạn đã qua đời rồi sao?"

Cô ta vừa lên tiếng, bấy nhiêu người đều nhìn vào nàng.

Diệp Thanh Hà nhíu mày, lạnh giọng nói: "Cô ăn nói linh tinh gì thế?"

Cổ Tư Ngọc à một tiếng, lại nhìn Thích Nguyên Hàm gật đầu, như thể rất có lỗi nói: "Ngại quá, bởi vì Diệp Thanh Hà chưa từng nhắc đến chuyện của chị gái, tự nhiên lòi ra một người chị, tôi nhất thời không phản ứng kịp."

Cơn giận dữ bùng lên dữ dội, mùi thù địch lan rộng ra.

Thích Nguyên Hàm rất hào phóng nói: "Không sao."

Sau đó, cô đặt tay lên eo Diệp Thanh Hà, kéo Diệp Thanh Hà đến bên mình, cười nói: "Em ấy là em gái mưa của tôi, cô không biết cũng là thường tình."

(*Em gái mưa: gốc là干妹妹:chỉ người bạn đối xử như em gái nhưng không cùng chung dòng máu.)

Lời nói thẳng thừng như vậy, chỉ cần cô ta không ngu, chắc có lẽ nghe hiểu được có ý gì.