Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

Chương 53: Ánh trăng sáng trong.




Trong phòng có thể nghe thấy tiếng phim, phim phát điến đoạn cao trào, hai cô nàng tóc vàng kim đều đang sụp đổ, ôm lấy nhau vỡ tan rã rời.

Một cô nàng còn khóc kia kìa.

Khi phim đến đoạn cao trào, thật ra hai người họ đã không xem nữa, họ ôm lấy nhau, từ nụ hôn như mưa phong bão táp vừa rồi, trở nên êm dịu nhỏ nhẹ, Diệp Thanh Hà có chút dính người mà quấn lấy Thích Nguyên Hàm, dường như hôn thế nào cũng không đủ, chỗ nào cũng muốn hôn.

"Chị, còn phải học nữa ạ?" Diệp Thanh Hà tội nghiệp nhìn cô, "Em thật sự không kém như vậy, đừng xem nữa có được không."

"Em không sợ đau sao?" Thích Nguyên Hàm hỏi nàng.

Diệp Thanh Hà vốn quỳ bên cạnh Thích Nguyên Hàm, nghiêng người hôn cô, bây giờ nàng to gan rồi, ngồi thẳng lên đùi Thích Nguyên Hàm, đối mặt với Thích Nguyên Hàm, víu lấy cổ cô.

Thích Nguyên Hàm ôm eo nàng, trán và trán tựa vào nhau, dựa vào quá gần, hơi thở trở nên rõ rệt, Diệp Thanh Hà nói: "Em đau hay không, không phải là nên xem chị thế nào sao? Hay là chị cũng muốn?"

Thích Nguyên Hàm ngây người, thế mà cô lại chưa nghĩ đến chuyện này.

Cô rất thành thật nói: "Chị không muốn."

"Vậy còn xem nữa sao?" Diệp Thanh Hà lại hỏi lần nữa.

Bây giờ thì chẳng còn gì đáng xem nữa, chân của Thích Nguyên Hàm bị Diệp Thanh Hà ngồi lên, không đi tắt tv được, cô hếch cằm, ý muốn bảo Diệp Thanh Hà lấy điều khiển ở trên bàn.

Diệp Thanh Hà không động đậy, cứ ngồi lì ở trên chân cô, đôi mắt nhìn cô như ngấn nước, Thích Nguyên Hàm liền nói: "Em lại muốn gì nữa đây."

"Chị không chơi cùng em sao?" Diệp Thanh Hà nói: "Hai người chơi mới có ý nghĩa."

"Chị giúp em là được rồi." Thích Nguyên Hàm bình tĩnh một hồi, ôm lấy mặt nàng, trằn trọc trên môi nàng. Diệp Thanh Hà víu lấy cổ cô, làm sâu thêm nụ hôn này.

Khi Thích Nguyên Hàm rời đi, Diệp Thanh Hà không có điểm ngừng, đuổi theo sờ lấy tai cô, cọ vào bên mặt cô, nàng giống như phát chứng tăng động, nhưng chỗ này quá chật hẹp, di chuyển bị hạn chế.

Trên người Diệp Thanh Hà tỏa ra hương hoa lài nhàn nhạt, Diệp Thanh Hà giống với cô, đã tận tâm chuẩn bị, đều đợi đến thời điểm quan trọng của ngày hôm nay.

Diệp Thanh Hà nói: "Lên tầng, trên giường rộng hơn, chúng ta tích cực làm."

Thích Nguyên Hàm nói được.

Không thể không nói, mặc dù trước đó cô không biết những thứ khác, nhưng cô đã luyện kỹ thuật hôn thật tốt, hiện tại hai người hôn nhau trở nên rất ăn ý, luôn dính dán lấy nhau.

Sau khi đứng dậy, Diệp Thanh Hà ôm lấy cô từ phía sau không hề buông tay, cằm đặt trên vai Thích Nguyên Hàm, hôn lên gáy của cô, dường như hôn bao nhiêu cũng không đủ.

"Ha..." Thích Nguyên Hàm nghiêng đầu, lọn tóc rơi xuống dưới vai, Diệp Thanh Hà bắt đầu không nghiêm túc, nói với Thích Nguyên Hàm: "Chị, hôm nay chị mặc bộ này bó quá, gợi cảm quá, lúc chị vào nhà, em đã nhận ra rồi, chị đặc biệt mặc vì em đúng không ạ."

Bộ quần áo này là Thích Nguyên Hàm đi xem show mua về, lúc đó người mẫu chỉ mặc áo, phối với đôi giày cao gót dưới chân, hai tay chống eo đi catwalk, để trần đôi chân đi qua sàn diễn chữ T, cực kỳ gợi cảm.

Thích Nguyên Hàm vừa nhìn là ưng phong cách này, cô mua về để ngắm, luôn treo ở gian quần áo, cô không ngờ tới sẽ có ngày mình mặc lên người.

Chiếc áo mỏng màu đen, trước ngực có ba cúc áo, áo dài đến đùi, lộ ra lớp ren, lúc đó có người giới thiệu chủ đề, hình như tên là: Nhân danh tìиɦ ɖu͙ƈ.

Hiện tại Thích Nguyên Hàm đã hiểu rõ ý nghĩa của bộ quần áo này. Cô không ngăn Diệp Thanh Hà lại, rất dung túng động tác của nàng.

"Lên tầng." Thích Nguyên Hàm đi đến cầu nàng, cô bị quấn lấy đến không đứng vững, hai tay chống lên tay vịn cầu thang.

Diệp Thanh Hà từ đằng sau ôm lấy cô, lại bắt đầu dính người.

"Ở đây cũng được." Diệp Thanh Hà phả hơi vào tai Thích Nguyên Hàm, không còn dáng vẻ ngọt ngào lúc trước, giọng nói trầm xuống, mang lại cảm giác khàn khàn, nói: "Dù sao cũng phải thử."

Nàng như một con sói, dã tâm hừng hực.

Sau đó, Thích Nguyên Hàm liền biết sức quyến rũ của bộ quần áo này.

Bộ quần áo này rất mỏng manh, chỉ khẽ dùng lức kéo, sợi vải giòn mảnh, không khít lại nữa, triệt để hư.

...

Ánh trăng ngoài cửa sổ sáng trong, gió đêm thổi lay động rèm cửa.

Làn tóc triệt để rối bời, họ đã lãng phí quá nhiều thời gian ở cầu thang, còn để lại vài chiếc quần áo ở đó, Thích Nguyên Hàm chỉ mặc mình áo.

Chiếc giường rộng được trải ga màu hồng, hai người đồng thời nằm xuống, mái tóc Diệp Thanh Hà tản ra, hô hấp không đều.

Họ đã xem phim, không đến nỗi giống như một tên liều lĩnh không biết cái gì. Thích Nguyên Hàm đứng ở bên giường, chậm rãi ngồi xuống, hỏi Diệp Thanh Hà có sợ không.

Diệp Thanh Hà hỏi lại: "Chị nhìn em giống như đang sợ sao?"

Lần này, Thích Nguyên Hàm nhìn nàng, ánh mắt rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng, như muốn tan chảy cả Diệp Thanh Hà.

Nhưng trong mắt cô có lửa.

Diệp Thanh Hà dùng ánh mắt cổ vũ nhìn Thích Nguyên Hàm.

"Bộ bên trong em mặc đẹp lắm đấy." Diệp Thanh Hà lại biến thành Diệp Thanh Hà ngọt ngào, nàng vừa nói, vừa kéo áo lên, giống như một chú mèo đáng yêu, để lộ ra phần bụng mềm mại của mình.

Thích Nguyên Hàm cúi đầu.

Diệp Thanh Hà đúng là mặc rất đẹp.

Hai bộ đồ bên trong rất gợi cảm, thân hình nàng rất chuẩn, sợi dây vải đen như không che nổi, có lẽ nàng thường xuyên luyện tập, còn có cả cơ bụng 11.

Quả là thân hình thần tiên.

Diệp Thanh Hà giơ tay, đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt của Thích Nguyên Hàm, nói: "Không thể chỉ như vậy."

Thích Nguyên Hàm đã xem phim giáo dục, biết mình nên làm gì, ngón tay chạm lên đầu gối của nàng...

...

Giống như nghiệm thu thành quả, một tay Thích Nguyên Hàm nâng cằm Diệp Thanh Hà, bàn tay còn lại vuốt ve nàng, rất nhiều phút trôi qua, Diệp Thanh Hà hít thở dồn dập, đôi mắt có thể chảy ra nước.

"...Chị."

Hai người đều không hiểu nhiều, còn rất nhiều chỗ phải nghiền ngẫm đoán, Thích Nguyên Hàm cẩn thận từng ly từng tý, động tác nhẹ nhàng dịu dàng.

Dịu dàng như nước, như vầng trăng ngoài cửa sổ, tỏa ra từng tia sáng, phản chiếu hình bóng ánh sáng dịu dàng.

Khi kết thúc, cô đặt một nụ hôn lên khóe mắt Diệp Thanh Hà, nhỏ giọng dỗ dành: "Khó chịu thì nói với chị."

Vài phút sau, Diệp Thanh Hà khép mi, gọi cô: "Chị, chị như thế này thật sự rất chết người."

"Hửm?"

Vào giây phút Thích Nguyên Hàm để lộ ý cười, Diệp Thanh Hà đột nhiên lật người đè ép xuống, cười nói: "Bây giờ đến lượt em."

Nàng không giống như Thích Nguyên Hàm, giống như một con dã thú, nàng nói: "Vừa rồi cố ý nhường chị trước, bây giờ đến lượt em."

Thích Nguyên Hàm sững sờ.

Cô hơi cự tuyệt, chủ yếu là sợ, sợ Diệp Thanh Hà nhìn thấy dáng vẻ lãnh đạm tìиɦ ɖu͙ƈ của cô, sẽ vô cùng thất vọng. Suy nghĩ quá nhập tâm, Thích Nguyên Hàm theo bản năng muốn đẩy Diệp Thanh Hà ra.

Diệp Thanh Hà nắm lấy tay của Thích Nguyên Hàm, đầu tiên nàng hôn, từ cao xuống thấp, tràn trề tự tin mà an ủi, nói: "Có em đây, nếu như có vấn đề gì, là do em biểu hiện không tốt, không liên quan gì đến chị."

"Nhưng, chị có lẽ..." Thích Nguyên Hàm có phần sợ hãi.

"Không sợ, tin em." Diệp Thanh Hà ngăn lại lời nói của Thích Nguyên Hàm, cổ vũ nhìn Thích Nguyên Hàm, rồi nói: "Nếu như sợ, em sẽ dành cho chị như thế này..."

Nàng lại hôn lấy đôi môi của Thích Nguyên Hàm.

Hôn đôi mày run rẩy của cô, đôi mắt của cô, sườn mũi của cô, cho đến cằm...

Đầu vai của Diệp Thanh Hà sừng sững, da thịt bao bọc hoàn mỹ, đưa tay là có thể nắm trọn.

Giống như hồ điệp vẫy cánh bay, đã nhìn thấy ngọn nến, mãnh liệt lao qua.

Mạch tư duy rất hỗn loạn, Thích Nguyên Hàm không nghĩ được nhiều, cô bắt lấy đôi vai Diệp Thanh Hà, bị tập kích đến choáng váng đầu óc.

Làn sóng sắc đêm quá mãnh liệt, cảm giác lạ lẫm nuốt chửng cô.

Diệp Thanh Hà quá biết cách.

Cô không thể nghĩ nhiều, chỉ nghĩ muốn cùng Diệp Thanh Hà tiếp xúc nhiều thêm.

...

...

Đêm này, dưới ánh đen rải rác.

Trong mắt của đôi ta, trong tim của chúng mình.

Sau đó Diệp Thanh Hà ôm lấy Thích Nguyên Hàm từ phía sau, nhịp tim vẫn còn tăng tốc, dịu dàng nói với cô: "Ngủ ngon."

Thích Nguyên Hàm gật đầu, "Ngủ ngon."

Diệp Thanh Hà gắt gao ôm lấy cô.

Họ đều trở nên rất dịu dàng, lại cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, Thích Nguyên Hàm nhắm mắt, ngủ ngay tức khắc, không hề mơ mộng gì.

Thích Nguyên Hàm dậy sớm, hôm qua nằm quay lưng ngủ, không biết từ lúc nào, hai người ôm lấy nhau, đều không mặc quần áo, đối mặt với nhau như thế này hơi không nghiêm chỉnh.

Cô không có thói quen để truồng, bây giờ thử một lần, khá tốt.

Thích Nguyên Hàm đưa tay vuốt lọn tóc rơi bên tai của Diệp Thanh Hà ra sau, chạm vào má của nàng, đêm qua hai người gần gũi hơn hiện giờ nhiều, cô chăm chú ngắm Diệp Thanh Hà, khuôn mặt này của Diệp Thanh Hà thật sự đẹp, cũng cực kỳ yêu ma.

Bất giác, trong đầu cô ngập tràn những hình ảnh của đêm qua, Diệp Thanh Hà gợi cảm, yêu ma, còn có luôn gọi cô là chị.

Cô lại nhớ ra bản thân, hình như cũng không khác mấy, không khỏe đến vậy, loại chuyện này tìm kiếm sự thoải mái, cũng không phải xem ai nhếch nhác hơi ai.

Thích Nguyên Hàm xuống giường, nhặt quần áo dưới đất định mặc, nhận ra quần áo không mặc được nữa, cô lại tủ quần áo của Diệp Thanh Hà lấy một bộ, vừa mới nhấc chân, cô lại đặt chân xuống... chọn một bộ váy ngủ mặc.

Ngủ dậy quá sớm, lúc này cũng không có việc gì làm, Thích Nguyên Hàm rót một ly nước, có hơi đói, đến phòng bếp nhìn xem, có một chiếc bánh mousse, Thích Nguyên Hàm ăn hai miếng, lại cảm thấy quá ngọt.

Nhìn một hồi, cô đột nhiên có hứng muốn nấu ăn, đợi Diệp Thanh Hà dậy họ có thể cùng ăn.

Thích Nguyên Hàm lục lọi nguyên liệu thực phẩm, chọn vài thứ đơn giản vào bếp.

Vào đến nhà bếp, bật bếp, Thích Nguyên Hàm chỉ nấu nước súp đơn giản, lại lấy mì tôm từ trong tủ bếp của Diệp Thanh Hà, kỹ năng nấu nướng của cô không tốt, nấu phức tạp cũng lãng phí thức ăn, chỉ đành nấu mì gói.

Đang làm, eo cô bị siết chặt, bị người ta ôm lấy.

Này dậy cũng sớm quá rồi.

Diệp Thanh Hà đặt cằm lên vai Thích Nguyên Hàm, hỏi: "Chị nấu cho em sao?"

"Xem như vậy." Thích Nguyên Hàm nói.

Diệp Thanh Hà nhìn vào nồi hầm, chỉ thấy nước thanh suối mát, bên trên trôi nổi vài chiếc lá rau, cực kỳ thảm hại.

"Chị cũng keo kiệt ghê, chỉ nấu cho em ăn cái này a... à, chị vẫn nên nấu mì thôi." Diệp Thanh Hà rất không hài lòng, ghét bỏ mà lườm đống rau trên thớt gỗ.

Thích Nguyên Hàm nói: "Chị có thêm trứng."

Diệp Thanh Hà cười khúc khích.

Nàng không muốn ăn món này, giục Thích Nguyên Hàm nấu món khác, cố ý làm khó Thích Nguyên Hàm đòi ăn một bữa thịnh soạn.

Thích Nguyên Hàm rất khó xử, nói: "Nếu như em không hài lòng, em có thể tự nấu, em nấu ngon hơn chị."

"Được chứ, vậy có phần thưởng gì nào?" Diệp Thanh Hà cố ý nâng tông giọng, rất chi là cây ngay không sợ chết đứng.

Thích Nguyên Hàm nói: "Thưởng cho em một cái bát."

Cô lấy cái bát rỗng ở bên cạnh ra, nói: "Thưởng em đó."

Diệp Thanh Hà cười thành tiếng, "Hahaha, cái bát này sau này để thành đồ gia truyền, thôi, không quậy chị nữa, chị muốn ăn gì, em nấu cho chị."

"Ừm..." Thích Nguyên Hàm quả thật là muốn ăn cơm nàng nấu, ở nhà Thẩm Dao Ngọc, Diệp Thanh Hà gửi không ít ảnh đồ ăn dụ dỗ cô, Thích Nguyên Hàm ngẫm nghĩ, "Em cứ nấu đi, em nấu gì chị cũng rất thích."

"... Chị, chị như thế này thật sự rất ngọt ngào." Cánh tay Diệp Thanh Hà siết chặt thêm chút.

Nàng nắp nồi lại, sau đó bắt đầu hôn cằm Thích Nguyên Hàm, đôi môi nàng mềm mại, khi hôn, đôi khi ngứa đôi khi tê.

Diệp Thanh Hà cực kỳ dính người.

Đêm qua cũng như vậy, vốn đã muốn nghỉ ngơi, muốn đi tắm rửa, nàng cứ ôm lấy Thích Nguyên Hàm không buông tay, nói là ở trong phòng tắm vẫn có thể thêm một lần.

"Chị."

"Ừm?"

"Chị chị."

"... Ừm."

Nàng liến thoắng gọi rất nhiều lần, ngón tay để nơi vạt áo Thích Nguyên Hàm, theo vạt áo vuốt ve đến cằm, miết lấy đôi môi cô.

Diệp Thanh Hà nói: "Chị, hôn một lát."

Nàng dùng hai ngón tay dài mảnh khảnh giữ lấy cằm Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm rất quen thuộc với cảm giác này, cũng quen thuộc hai ngón tay này, cơ thể đều nhớ rõ dấu vân tay nơi đầu ngón tay.

Thích Nguyên Hàm vốn quay lưng lại với nàng, hôn mãi, lưng tựa vào tủ bếp, môi dán lấy môi, trong miệng là mùi bạc hà nhàn nhạt, hôn triền miên hơn bình thường.

Tay xoa dịu sau gáy Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà chưa chải đầu, không mượt mà chút nào, vuốt đến dưới là mắc, cô kéo xuống, Diệp Thanh Hà bị ép ngẩng đầu lên.

"Hôm qua em thể hiện ổn chứ?" Diệp Thanh Hà nhìn cô, hỏi biểu hiện của bản thân, trước đó Thích Nguyên Hàm nói làm nàng sợ, khiến trong lòng nàng hiện tại luôn khắc ghi chuyện này, muốn Thích Nguyên Hàm có ấn tượng tốt với nàng một chút.

Đôi tai Thích Nguyên Hàm nóng hừng hực, giả vờ bình tĩnh, nói: "Hỏi nhiều như thế làm gì, nấu gì ăn đi, chị đói rồi."

Diệp Thanh Hà quấn lấy Thích Nguyên Hàm, cứ đòi cô nói ra, "Ai da, chị, nói đi mà, em xem kỹ thuật em như thế nào, có cần tiến bộ thêm xíu không."

Mặt Thích Nguyên Hàm nóng bỏng, khẽ đẩy nàng ra, "Sao cứ như trẻ con thế, yêu tinh dính người."

"Vậy cũng phải làm trẻ con của chị." Diệp Thanh Hà bĩu môi, làm nũng với Thích Nguyên Hàm.

Quậy hoài, Thích Nguyên Hàm lại không tài nào không nhớ đến dáng vẻ của nàng ngày hôm qua, khi hôn cô, khi bị cô hôn, thậm chí khi động tình, đều không giống nhau.

Đêm qua, Thích Nguyên Hàm rất hiếu kỳ nét mặt của nàng, đợi đến khi Diệp Thanh Hà nằm trong lòng cô, ngẩng đầu hôn cô, cô sẽ chăm chú ngắm vẻ mặt của Diệp Thanh Hà, ánh mắt Diệp Thanh Hà mơ mơ màng màng, trong đôi mắt là cảm xúc kích động không khống chế nổi, khi hoang dại lên sẽ như một chú mèo không nghe lời.

Sau đó lại nhìn cô, không phải đơn giản chỉ là thưởng thức, là muốn cùng cô dịu dàng dai dẳng.

Vẻ mặt đó, khiến Thích Nguyên Hàm phát điên vì nàng.

Thích Nguyên Hàm không dám nhìn nữa, đẩy nàng ra, đi uống ngụm nước, đến ngồi trên sô pha, nói: "Nấu đi, chị đói rồi, không thì chúng ta gọi giao hàng."

"Nấu, bồi bổ cho chị." Diệp Thanh Hà nói.

"Thích Nguyên Hàm nói: "Bồi bổ cái gì mà bồi bổ, chị cũng không yếu, muốn bồi bổ thì tự đi mà bồi bổ cho em ấy."

"Em có nói chị yếu đâu, em là muốn bổ sung năng lượng cho chị, lát nữa làm trận nữa, em còn muốn." Diệp Thanh Hà không biết xấu hổ, cố ý trêu Thích Nguyên Hàm, ngược lại Thích Nguyên Hàm lại thay nàng thẹn chết.

Diệp Thanh Hà từ đằng sau cô đi đến, chà chà hai tiếng, nói: "Chị còn bảo em không nghiêm chỉnh, một mình lại ở đây xem thích thú."

Thích Nguyên Hàm ngẩng đầu mới nhận ra, thế mà lại có thể phát bộ phim đêm qua, phim rác rưởi, cô tắt ngay lập tức, đứng dậy đi ra chỗ khác xem, xem được hồi, cô thu dọn sạch sẽ đồ ở trên bàn.

Mấy món đồ trong túi ở khắp nơi, cô muốn vứt thẳng vào thùng rác, nhẫn nhịn mãi lại nhét nó vào.

"Chị nhớ đút cho con gái rượu ăn đó, có lẽ đói rồi." Diệp Thanh Hà ở trong phòng bếp hét ra, "Nhưng cũng đừng đút nhiều quá, sẽ no đó."

Thích Nguyên Hàm quên luôn cả đứa nhóc kia, cô đi lấy thức ăn đút cho nhóc con, đêm qua nó cũng khá ngoan, không chạy nhảy linh tinh, là một bé cưng ngoan, có thể nhận được phần thưởng, Thích Nguyên Hàm lấy đồ ăn vặt cho nó.

Diệp Thanh Hà quậy ở trong bếp một lúc lâu, cuối cùng họ cũng có thể ăn cơm, Diệp Thanh Hà luôn ngắm cô, không biết là đang đắc ý cái gì, khóe miệng luôn ngậm ý cười.

Đợi khi ăn xong, Thích Nguyên Hàm đặt đũa xuống, nghiêm túc hỏi: "Nói đi, muốn làm gì, cứ nhìn chằm chằm chị, có ngán hay không."

"Không ngán." Diệp Thanh Hà chống cằm, vẫn ngắm, "Hôm qua chưa ngắm đủ, chị thật sự trên giường dưới giường, hai dáng vẻ, em đều rất thích."

Thích Nguyên Hàm đứng dậy vào bếp rửa bát.

Hôm nay không cần đi làm, không có việc gì, Diệp Thanh Hà vào phòng ngủ gỡ ga giường, giặt tay xong rồi vứt vào máy giặt, Thích Nguyên Hàm đứng ở phòng khách, nhìn nàng phơi ga giường, cảm giác đó rất kỳ lạ, cảm thấy có chút sắc tình, lại ấm áp khó hiểu.

Gió nổi lên, ga giường sà vào khuôn mặt Diệp Thanh Hà.

Thích Nguyên Hàm đi đến ngồi lên ghế bập bênh nhà nàng, Diệp Thanh Hà đang lau tay, quay đầu nhìn Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm nhìn nàng móc móc ngón tay, nói: "Em lại đây."

"Hửm?" Diệp Thanh Hà lau mặt đi qua.

Thích Nguyên Hàm nhìn nàng, nhường xíu chỗ, ghế bập bênh này là ghế đôi, hai người ngồi không sao, Diệp Thanh Hà chỉ đứng ở bên cạnh, đẩy ghế một cái. Thích Nguyên Hàm lại nói: "Em lại đây, chị nói ít chuyện với em."

Diệp Thanh Hà ngồi lên, ghế lắc lư.

Thích Nguyên Hàm kìm nén một lúc, hỏi: "Khó chịu không?"

Mặc dù hôm qua hai người phối hợp rất ăn ý, nhưng dù sao vẫn là lần đầu tiên, đều là lính mới, Thích Nguyên Hàm hỏi nàng: "Có chỗ nào khó chịu không?"

Tim Diệp Thanh Hà đập loạn xạ, được cô quan tâm đến ấm áp con tim, nhỏ giọng nói: "Không khó chịu, rất dễ chịu, đêm qua chị rất tuyệt."

Nàng nói đến cháy bỏng, Thích Nguyên Hàm như sàn nhà nóng hổi ngày trời nóng, bị ánh mặt trời gay gắt nướng chín, cô ừm một tiếng, "Vậy thì tốt."

Nói xong, cô cười.

Diệp Thanh Hà ngồi bên cạnh cô, đôi chân đặt bên ghế, đầu gối lên đùi của Thích Nguyên Hàm, chiếc ghế lắc lư từng chút một, Thích Nguyên Hàm vuốt máu tóc nàng, không biết phải nói gì, nửa ngày trời sau cô cười ra tiếng, "Chị cũng rất dễ chịu."

Diệp Thanh Hà nghe xong cười đểu, nói: "Chị, không phải lãnh đạm tìиɦ ɖu͙ƈ sao?"

Thích Nguyên Hàm không nói nên lời, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, lãnh đạm cái gì? Bây giờ cô chẳng phải nữa, tìиɦ ɖu͙ƈ thật sự khiến con người ta vui vẻ, vui vẻ thì sẽ rất dễ chịu.

Một lúc sau, điện thoại của Diệp Thanh Hà đổ chuông, nàng không muốn nghe, nói mình mệt rồi, Thích Nguyên Hàm chỉ đành với lấy giúp nàng, liếc nhìn tên, khẽ nhấc chân nói: "Chu Vĩ Xuyên gọi cho em đó."

"Không nghe... Ừm, vẫn phải nghe." Diệp Thanh Hà lại bò dậy, nhận lấy điện thoại, ngồi trong lòng Thích Nguyên Hàm, lưng tựa vào tay vịn, thong thả trượt nút nghe.

Chu Vĩ Xuyên gọi đến, đầu tiên là trách mắng Diệp Thanh Hà, nói nàng không có trách nhiệm của một cô tình nhân, sau đó cũng chẳng có gì quan trọng, hỏi Diệp Thanh Hà có thể giúp tìm Thích Nguyên Hàm ở đâu hay không, bảo Diệp Thanh Hà giúp tìm người.

Diệp Thanh Hà ngẩng đầu nhìn Thích Nguyên Hàm, nói: "Không biết, tôi không muốn giúp anh tìm vợ."

Thích Nguyên Hàm ở bên cạnh nghe thấy, tim đập hơi nhanh.

Cô có chút chột dạ, suy cho cùng Chu Vĩ Xuyên là người chồng trên danh nghĩa của cô, nhưng một khi nghĩ đến chuyện, cô đã làm với tình nhân của chồng, niềm vui cùng sự sảng khoái giây phút đó, khiến miệng cô khô khốc.

Cô thích cái cảm giác che giấu này.

Có thể rất thất đức, nhưng chuyện thất đức này rất đã.

Cô nhón chân, chiếc ghế lắc lư, Diệp Thanh Hà nói một lúc thì tắt máy.

Diệp Thanh Hà nói: "Ngày mai đi làm, em từ chức luôn. Chị không đi làm, một mình em đi thì chán lắm."

Thích Nguyên Hàm nói: "Đi đi."

"Hửm?"

Thích Nguyên Hàm nói: "Lần trước Khương Lâm Nguyệt đưa 5% cổ phần cho chị, cũng xem như là một cổ đông nhỏ rồi."

Chủ yếu là cô muốn quay về hốt ít cổ phần, có một câu nói rất hay, nhân lúc bạn bệnh lấy mệnh của bạn, bất động sản kiêng kỵ nhất là không lấy được đất, hai dự án lớn của nhà họ Chu năm nay đều bị Thích Nguyên Hàm hốt mất, tổn hại tinh thần cực lớn, hiện tại Thích Nguyên Hàm quay về có thể hốt được rất nhiều thứ.

Diệp Thanh Hà nói: "Bọn họ sẽ nghi ngờ chị, chắc chắn sẽ vậy."

"Còn nghi ngờ chị ít sao?" Thích Nguyên Hàm nói: "Nghi ngờ thì nghi ngờ thôi, chỉ cần bọn họ sợ chị, chị sẽ có thể lấy được nhiều thứ hơn, cái này phải xem ai mặt dày hơn ai."

Những thứ ở hiện tại, vẫn không thể thỏa mãn Thích Nguyên Hàm, cướp dự án, chỉ có thể gϊếŧ khí thế của bọn họ, thứ thật sự thu hút Thích Nguyên Hàm là cổ phần của tất cả người bọn họ.

Với lại nhà họ Chu vẫn luôn tìm cô, cô cũng phải lộ cái mặt ra, không thì sẽ giống như "chạy tội", đến lúc đó gió chuyển hướng, lại thành lỗi lầm của cô.

Diệp Thanh Hà nói: "Đúng rồi, em đã từ văn phòng làm việc chuyển về bộ phận thiết kế rồi."

Thích Nguyên Hàm cúi đầu, hỏi: "Chu Vĩ Xuyên quay về bộ rồi?"

"Về rồi, mấy ngày trước đã về." Diệp Thanh Hà nói: "Nhưng mà bộ phận của chị hình như không có ai phục anh ta, ai làm việc cũng mặt ủ mày chau.

Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng, trái lại cũng không làm cô thất vọng.

Trò chuyện xong, hai người ngồi trên ghế bập bênh lắc lư, cho đến khi hoàng hôn, bầu trời xuất hiện khung cảnh đẹp đẽ như mây cháy, hai người tựa vào nhau cùng ngắm.

Thích Nguyên Hàm rất ít khi trải qua một ngày ấm áp như hôm nay, lắc lư mãi đã hơi chóng mặt, dựa vào thành ghế chìm vào giấc ngủ.

Lúc tỉnh dậy, trời đã tối, Diệp Thanh Hà đang lấy ga giường đã phơi khô, cô khép hờ đôi mắt, giả vờ như đang ngủ, cứ như vậy mà ngắm nàng làm xong hết tất cả.

Diệp Thanh Hà vào phòng, đợi một lúc rồi quay lại, sau đó khẽ hôn lên trán của cô.

Nhẹ nhàng, khiến con tim cô rung động.

Thứ hai, Diệp Thanh Hà phải đi làm.

Nàng rất không muốn đi, cả người buồn thiu, trang điểm cũng không có sức, qua loa chọn một thỏi son, ngồi ở trước gương son môi.

Thích Nguyên Hàm đứng ở cửa, lườm nàng một cái, nói: "Em trang điểm cẩn thận vào."

Diệp Thanh Hà mím môi, ghét ghét cơ.

Thích Nguyên Hàm nói: "Hôm nay em mặc đồng phục đi."

Diệp Thanh Hà rất ít khi mặc đồng phục, tùy thích mới là phong cách của nàng, Thích Nguyên Hàm lại nói: "Có lẽ hôm nay chị sẽ đến công ty."

Đôi mắt Diệp Thanh Hà lập tức sáng rực.

Trong lòng Thích Nguyên Hàm nảy ra một ý nghĩ, rất mờ ảo, cô đè ép xuống rất nhanh, nói: "Đồng phục của em thiết kế rất đẹp, em mặc lên chắc chắn sẽ rất gợi cảm."