Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

Chương 46: Thợ săn đẳng cấp.




Chỉ mới gặp một lần đã có địch ý đến vậy, cô gái dám khiêu khích Thích Nguyên Hàm trắng trợn như thế, rất kiểu người đến không có ý tốt nha.

Bách Dư Nhu hỏi: "Đắc tội người ta lúc nào thế? Trông cô ta to gan như vậy, không giống với người tầm thường."

Dám khiêu khích một người, là do cảm thấy đối phương yếu hơn mình, cô ta dám khiêu khích Thích Nguyên Hàm như vậy, gia cảnh chắc chắn không tồi.

Thích Nguyên Hàm thu hồi ánh mắt, vẻ mặt cô rất bình thường, không có biến động gì, cô gái hà khói thuốc về phía cô, cô sẽ coi cô ấy như không khí, không để cô gái kia nhìn thấy được cảm xúc của mình.

Chỉ một phút sau, Thích Nguyên Hàm bước chân đi lần nữa, nói: "Đi thôi."

"Không sang nhìn xem sao?" Bách Dư Nhu vẫn đứng ở chỗ cũ, liếc nhìn qua, cô gái hút thuốc vừa rồi không thấy nữa, điếu thuốc trong tay lúc trước bị ấn vào trong gạt tàn thủy tinh.

Thích Nguyên Hàm nhàn nhạt nói: "Ở với một đám em gái có gì vui."

Bách Dư Nhu muốn phản bác lại, nhưng cảm thấy đã vượt qua chuyện mà cấp dưới có thể nói, cô ấy đi vài bước, đồng ý gật gật đầu, người trưởng thành vẫn nên tập trung gây dựng sự nghiệp.

Đặt phòng thông thường, không có đồ uống gì cao cấp, giữa phòng có một chiếc bàn tròn to, trải khăn trải bàn màu bạch kim, bố trí gần giống với ngày thường mời bạn đi ăn.

Vào phòng, Thích Nguyên Hàm ngồi trên sô pha bên cạnh, lấy điện thoại ra, đập vào mắt đầu tiên chính là dòng tin nhắn của Diệp Thanh Hà.

Cô thuận tay nhấn vào, nhìn thấy biểu tượng cảm xúc ở trong đó, Diệp Thanh Hà gửi cho cô, không phải là cá nóc phồng mình, thì là cá vàng nhỏ vẫy đuôi, mỗi một cái đều rất đáng yêu.

Không giống với đứa trẻ hư biết hút thuốc.

Bất tri bất giác, tay Thích Nguyên Hàm sờ đến miệng, ngón trỏ vuốt ve cánh môi, đợi đến khi tỉnh táo lại, cô lập tức bỏ tay xuống, rồi nhìn ngón tay, ngón tay nhiễm một màu đỏ, cô lau sạch son môi rồi.

Thích Nguyên Hàm gọi Tiểu Chu, bảo cô ta đem hộp trang điểm lại, Tiểu Chu chạy nhanh, đưa cho cô màu son hôm nay cô dùng.

Thích Nguyên Hàm cầm cây son, ướm lên môi, cảm thấy có hơi không hợp, cô vặn nắp son môi, buộc miệng hỏi một câu, "Hôm nay lúc em đi, Diệp Thanh Hà vẫn ở công ty hả?"

"Sáng nay em điểm danh có thấy chị ấy, thu thập xong tài liệu liền xuống, không chú ý đến chị ấy, sao vậy ạ?" Tiểu Chu trả lời.

Vậy Diệp Thanh Hà chạy cũng khá nhanh, đến sớm hơn cả họ.

Thích Nguyên Hàm lại hỏi, "Em chắc chắn, em chỉ nói với em ấy là chúng ta đến khách sạn?"

Tiểu Chu mạnh mẽ gật đầu, trả lời: "Đúng vậy, sau đó chị ấy có hỏi rõ là đi khách sạn nào, em không nói cho chị ấy biết."

Thích Nguyên Hàm son môi xong, hỏi Tiểu Chu, "Em từng thấy em ấy hút thuốc không?"

"Hút thuốc?" TIểu Chu lắc đầu, cô ta chắc chắn nói: "Không có chuyện đó, công ty chúng ta cấm hút thuốc, em chưa thấy chị ấy hút thuốc bao giờ. Tuy Diệp Thanh Hà trông có vẻ ấy ấy, nhưng bản chất chị ấy vẫn rất ngoan ngoãn, chắc là không biết hút thuốc đâu."

Thích Nguyên Hàm đóng hộp trang điểm, sửa soạn xong đưa cho Tiểu Chu, sau đó không có ai đến làm phiền cô nữa, hai mắt cô khép hờ, ngơ ngác ngồi trên sô pha, thông suốt mối liên kết ở đây.

Việc đến sân golf, cô không nói với người khác, chỉ có Bách Dư Nhu là biết, những việc này cô đều giao cho Bách Dư Nhu đi xử lý.

Cô tin tưởng Bách Dư Nhu, Bách Dư Nhu sẽ không tiết lộ ra ngoài, vậy tại sao Diệp Thanh Hà lại có thể tìm đến đây?

Lẽ nào là trùng hợp, tình cờ gặp nhau...

Những người đến đây dùng bữa, thân thế đều không đơn giản, nếu như thân thế Diệp Thanh Hà cũng không đơn giản, hôm nay chạy đến đây ăn cơm, cũng là chuyện bình thường.

Thích Nguyên Hàm không hề thích đa nghi, nhưng cô làm những việc này, không chấp nhận được một sơ hở sai sót, nếu như thật sự là trùng hợp thì tốt, nhưng nếu như Diệp Thanh Hà cố ý đi theo cô, vậy cô phải cảnh giác Diệp Thanh Hà chút.

Cô không nghĩ đến cô gái khiêu khích mình kia, cái trò của cô gái kia không đáng để cô quan tâm đến, nhưng cô lại khéo léo nhận ra một cơ hội.

Đã lâu như vậy, Diệp Thanh Hà vẫn luôn rất bí ẩn, ngoài việc biết nàng là tình nhân của Chu Vĩ Xuyên, không còn điều tra thêm được thông tin nào...

Rất khó bắt được cơ hội này, vạch mặt Diệp Thanh Hà như thế này thì quá đáng tiếc, Diệp Thanh Hà mồm mép tép nhảy, lúc đó, chắc chắn Diệp Thanh Hà sẽ nói là trùng hợp, tình cờ gặp, nói bản thân chỉ đi chơi cùng bạn, mượn một lý do rất hợp lý mà lừa bịp cho qua chuyện.

Nhưng nếu như có thể khiến Diệp Thanh Hà chủ động lộ ra sơ hở.

Thích Nguyên Hàm cười, còn có chút mong đợi.

"Thích tổng, Thích tổng." Bách Dư Nhu nhỏ giọng gọi cô vài tiếng, nói: "Người ở cục văn hóa lịch sử khu nhà phương Tây đã đến."

Thích Nguyên Hàm tỉnh táo lại, khóe miệng lập tức cong lên thành một nụ cười lịch sự, cô đứng dậy gật đầu, cùng Bách Dư Nhu đi đón.

Người đến là một người đàn ông trung niên, trông rất tao nhã lịch sự, đeo kính, ông ta họ Lâm, Thích Nguyên Hàm bắt tay với ông Lâm trước.

"Tôi đến sớm rồi hả?" Ông Lâm liếc vào bên trong, không nhìn thấy người khác.

Thích Nguyên Hàm gật đầu, nói: "Ông Lâm rất đúng giờ, là do bên tôi thất lễ, còn chưa bắt đầu bữa tiệc, để ngài phải đợi."

Thật ra, ông Lâm đến muộn nửa tiếng, nhưng Thích Nguyên Hàm đã nói vậy, ông Lâm liền vô trách nhiệm cười, cùng cô ngồi xuống.

Đầu tiên là tùy tiện nói chuyện vài câu, sau đó Thích Nguyên Hàm cố ý nói đến nhà phương Tây, mối quan hệ giữa ông Lâm và nhà họ Chu không tệ, rất nhiều tư liệu về khu nhà phương Tây, đều do ông Lâm giúp thu thập, cô lịch sự nói hai câu cảm ơn.

"Phương án kế hoạch của cô đúng là rất tốt, nhưng mà bên trong vẫn còn thiếu chút cách thức." Ông Lâm cũng bằng lòng tiết lộ một số tin tức có thể nói ra.

Đương nhiên ông ta nói cách thức kia không phải là tặng quà.

Ông Lâm liền nói: "Ắt hẳn là cô đã nghe nói đến chuyện hộ bị cưỡng chế không chịu rời đi ở khu nhà phương Tây rồi chứ?"

Lúc trước đã nghe thư ký Dương nhắc đến, ông Lâm nói tiếp: "Thật ra cũng không tính là hộ bị cưỡng chế, bên trong còn có một câu chuyện, mấy hộ gia đình đó đồng ý chuyển, nhưng không phải là bây giờ."

Chủ hộ gia đình mong muốn vài năm nữa mới chuyển, sắp tới không muốn rời đi, họ làm khai phá thường xuyên gặp phải vấn đề này, những lời này đều không đáng tin, có nhà nói một năm chuyển đi, thật ra là một năm rồi thêm một năm tích lũy lại, cầm tiền đền bù cũng không chịu động đậy, liền trở thành "hộ bị cưỡng chế" mà ai ai cũng biết.

Ông Lâm không nói ra toàn bộ, cái này đụng chạm đến đất đai và tiền bạc, ông ta nói: "Ngày trước cô cũng sống ở khu nhà phương Tây, biết con đường đi vào kia chứ, ở đó có khá nhiều tiệm quán cũ, có tiệm sách cùng tiệm chụp ảnh."

Thích Nguyên Hàm gật đầu, là con đường có tiệm sách mà cô cùng Diệp Thanh Hà đến chơi.

Ông Lâm nói: "Cái tiệm đó, chúng tôi đã bàn bạc với chủ tiệm là phải thay đổi từ rất lâu rồi, ông ấy không đồng ý, rất cứng đầu bảo thủ, mỗi lần chúng tôi đến, ông ấy đều đuổi chúng tôi ra ngoài."

Ngày trước tiệm sách này ở đây thì không sao, cũng không phá hoại phong cảnh, lặng lẽ nằm ở trong góc, nếu như sửa sang lại các căn nhà phương Tây xung quanh, lại nhìn cái tiệm kia, chính là kiểu trong cung điện cổ hoàng gia lòi ra một căn nhà tranh đổ nát, ban đầu nhìn thì hiếu kì, lâu dần sẽ cảm thấy chướng mắt.

Thích Nguyên Hàm hỏi: "Ông ấy có nói lý do là gì không?"

Ông Lâm ừ một tiếng, "Ông ấy nói vợ ông ấy không đồng ý, nhưng thật ra vợ ông ấy đã qua đời nhiều năm rồi."

Thích Nguyên Hàm khẽ ngây người, lần trước cô cùng Diệp Thanh Hà đến đọc sách, ông chủ còn gọi vợ ông ấy ra đuổi người, sao tự nhiên lại qua đời đã nhiều năm?

"Chúng tôi vốn muốn hỏi ông ấy xem, làm công tác tư tưởng, mỗi lần nhắc đến vợ ông ấy, ông ấy liền nổi giận, không cho người khác nhắc tới." Ông Lâm thở dài, "Sau đó ông ấy cứ gây chuyện, những người muốn chuyển đi ở con đường cũ đó càng ngày càng ít."

Lần trước đến đọc sách, ông chủ thi thoảng sẽ lẩm bẩm hai câu, gọi nhũ danh của vợ ông ấy, cứ kêu: Tuệ Nhi pha cho tôi ly trà.

Thích Nguyên Hàm thật không nghĩ tới, hóa ra vợ của ông chủ mất đã vài năm, cô nói: "Có thời gian tôi sẽ qua đó xem sao, cảm ơn ông Lâm nhắc nhở."

Nói chuyện mãi, điện thoại ông Lâm reo lên, ông ta cầm lên liếc một cái, nói: "Tôi còn việc bận, hôm nay sợ là không thể ở lâu, phải đi rồi."

Thích Nguyên Hàm tiễn ông ta ra ngoài, thật ra Thích Nguyên Hàm nhìn thấy điện thoại của ông ta, chuông điện thoại kia không phải là ai gọi đến, mà là chuông báo thức ông ta cài.

Danh tiếng bên ngoài của ông Lâm rất tốt, ông ta toàn tâm toàn ý với văn hóa lịch sử, khi nhìn thấy tên ông ta ở trên danh sách, Thích Nguyên Hàm lưỡng lự một lúc. Hiện tại nghe cách ông ấy nói chuyện, Thích Nguyên Hàm ngẫm nghĩ, ắt hẳn ông ta thật lòng muốn phát triển văn hóa nhà phương Tây, có lòng đến đây nói chuyện này.

Đợi một lúc, người đã đến đông đủ, Thích Nguyên Hàm bảo Tiểu Chu chỉ đặt vài chai rượu trên bàn, sau đó gọi nhà hàng bày thức ăn khắp bàn, nhắc nhở nhà hàng lát nữa dọn món nhanh và đều chút, đừng để trên bàn có khe hở để rượu.

Đây cũng là kinh nghiệm nhiều năm của Thích Nguyên Hàm, bày thức ăn đầy bàn, không có chỗ để rượu, bọn họ muốn uống thì tự cầm chai mà nốc, nếu như vậy mà còn muốn nốc, vậy để anh ta nốc, hết chai này đến chai nọ, nốc rượu không gϊếŧ được anh ta.

Hai bên Thích Nguyên Hàm chỉ gọi những cô gái có tạo hình ngu dại trông siêu ngốc, không tinh ý.

Những người ăn cơm lần này đều là thành phân tri thức, chỉ rót một ít, liền dừng tay, trên bàn không ai nhắc đến chuyện khu nhà phương Tây, đều rất khôn khéo lanh lợi, lúc xuống dưới có người chủ động nhắc đến hai câu.

Người đó nói: "Nguyên Hàm à, ông nội cô rất coi trọng cô mà, ông ấy lo cái chuyện này đến nửa đời rồi, trước đây đều hỏi bác cả nhà cô, không ngờ sau này lại giao cho cô xử lý."

Thích Nguyên Hàm cười nói: "Ông nội nói đều là người một nhà, ai giúp cũng như nhau, nếu như quy hoạch tốt, cũng như cống hiến cho đất nước, giữ lại tài sản cho đất nước, văn hóa lịch sử là vô giá."

Người khác thán phục tài ăn nói của cô, lại cảm thấy cô quá ngây thơ, nhắc nhở một câu, "Bác cả nhà cô bây giờ vẫn còn nghe ngóng chuyện này, ông nội cô đã tiến cử vài lần..."

Nhắc đến đây, anh ta cười haha cho qua chuyện, nói: "Tuy nhiên, nhà cô có ông bố chồng cầm quyền, tay bác cả cô có dài đến đâu, cũng không qua nổi đầu ông ấy."

Còn chưa chắc.

Ông cụ bảo vệ người nào, người đó có quyền ở công ty.

Ông cụ có cổ phần trong tay, nắm giữ rất nhiều, không nỡ cho đi, mọi người đều nói có lẽ cụ ta muốn đem theo chôn cùng vào mộ, chỉ để một khoản tiền trong di chúc, làm cho Thích Nguyên Hàm cũng lo lắng rất lâu.

Mọi người bàn tán sôi nổi, lại nhắc đến chuyện hoang đường xưa kia, nói Chu Văn Bá là một đứa con hiếu thảo, nói ông ta ngồi vững được trên vị trí đầu của công ty là nhờ vào lần hiếu thảo kia, sau đó mọi người đều cảm động vì lòng hiếu thảo của ông ta, bắt đầu cười haha...

Ở đây là sân bóng lớn nhất, mọi người đi đánh golf, Thích Nguyên Hàm ngồi nghỉ ngơi ở trên ghế, cười nói mình không biết chơi. Đợi mọi người đi hết, cô cúi đầu nghịch điện thoại.

Khi Diệp Thanh Hà rời khỏi phòng đặt, luôn gửi tin nhắn hỏi cô đang ở đâu, trông vẻ khá lo lắng, chắc có lẽ vừa rồi mới nhận ra cô cũng ở sân golf.

Thích Nguyên Hàm hỏi: [Hôm nay em nghỉ làm, không xin phép chị.]

Diệp Thanh Hà liền trả lời: [Oan quá, em đã xin nghỉ với quản lý bộ thiết kế rồi, chị không ở công ty, em sẽ đi tìm anh ta xin nghỉ, đó cũng là cấp trên của em.]

Cũng có lý, Thích Nguyên Hàm im lặng.

Diệp Thanh Hà lại gửi: [Em muốn đến tìm chị.]

Thích Nguyên Hàm nói: [Vậy em đang ở đâu đấy?]

Diệp Thanh Hà ngồi trước cửa sát trần nhìn xuống dưới, bóng dáng kia cầm điện thoại, người ta nói người có tính cách dịu dàng lẫn vào đám đông, ở đâu cũng không nổi bật.

Nhưng nhìn từ góc độ của nàng, bất kể là như thế nào, Thích Nguyên Hàm dường như không thể hòa lẫn vào mọi thứ xung quanh, dường như chỉ riêng mình nổi bật lên.

Đột ngột Thích Nguyên Hàm ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt dừng lại hơn mười giây, Thích Nguyên Hàm lại như không nhìn thấy cái gì cúi đầu xuống.

Diệp Thanh Hà trả lời: [Nếu như chị nói với em chị ở đâu, trong vòng một giây em sẽ xuất hiện trước mặt chị, giống như lần trước vậy, chỉ cần chị nói chị nhớ em.]

Thích Nguyên Hàm: [Thật sao, chị không tin.]

Diệp Thanh Hà: [Chị thử xem, ừm... chúng ta đánh cược một ván, bây giờ chị đếm đến ba, nếu như em ngay lập tức xuất hiện trước mặt chị, chị phải hôn em một cái.]

Thích Nguyên Hàm nói không đếm, lại nói: [Nếu như thật sự như vậy, là em đang theo dõi chị.]

Diệp Thanh Hà: [Không có, sao em phải theo dõi chị, em cũng không phải biếи ŧɦái, với lại không phải chị ghét kiểu này sao, em chắc chắn sẽ không làm những chuyện chị ghét.]

Thích Nguyên Hàm nói: [Em đoán xem chị có tin không?]

Sau đó gửi thêm một biểu tượng cảm xúc nháy mắt.

Cô trông vẻ dịu dàng, thật ra rất cứng nhác, hiếm khi gửi tin nhắn trêu đùa kiểu này, thình lình gửi biểu tượng cảm xúc trêu ghẹo như vậy, cực kỳ tán tỉnh, khiến nàng tê dại con tim.

Rất muốn nghe Thích Nguyên Hàm nói cô đang ở đâu, giả vờ trong giây lát xuất hiện, đi cùng cô.

Lại rất muốn Thích Nguyên Hàm đừng nói ra, tiếp tục ngắm cô như vậy.

Diệp Thanh Hà trả lời: [Haizz, tâm của chị gái như mò kim dưới đáy bể, em không đoán được."

Thích Nguyên Hàm: [Không đoán được thì đừng đoán nữa.]

Dưới tầng, Thích Nguyên Hàm nhìn điện thoại cười, cô kéo dây buộc tóc chuẩn bị cột tóc lên, tuy chỉ dài đến ngang vai, nhưng ở đây nắng to, thả như thế này rất nóng.

Vừa nhấc tay, cô khựng lại, vuốt mái tóc ra sau tai, lại cởϊ áσ khoác thể dục ra, bên trong là chiếc áo sơ mi màu trắng, Thích Nguyên Hàm gỡ một cúc áo, để lộ ra xương quai xanh trước ngực.

Khoảng cách quá xa, thật ra không nhìn rõ, chỉ biết cô gỡ cúc áo, nhưng mà không biết, xương quai xanh của cô tuyệt sắc đến mức nào.

Vì vậy, người ngồi ở trước cửa sổ sát trần, lại dính mắt xuống dưới.

Thích Nguyên Hàm ngồi một lúc, Bách Dư Nhu đi đến ném cho cô một bình nước, Bách Dư Nhu nhìn một lượt, nói: "Sao cô cởϊ qυầи áo ra rồi, ngày trước không phải thà chết, cô cũng theo trường phái bảo thủ không lộ chút một tia phong tình sao?"

"Có sao?" Thích Nguyên Hàm nhíu mày, cô đang uống nước, miệng bình rộng, khi uống không cẩn thận chảy nước ra khóe miệng, cô giơ tay hỏi mượn Bách Dư Nhu khăn giấy.

Bách Dư Nhu sững sờ một hồi, chắc là mất nửa ngày, mới nói: "Cô cười cái gì?"

"Có lẽ, hôm nay trời khá đẹp." Thích Nguyên Hàm nói.

Trong lòng lại tiếp tục cười thầm: ...Bé con biếи ŧɦái thích nhìn trộm.

Bách Dư Nhu ngồi thẳng người, uống nước nói: "Thích tổng, cô đừng phóng điện với tôi, tôi không thích kiểu phụ nữ xấu xa."

Thích Nguyên Hàm nói: "Mắt cô kém quá, tôi không nhìn cô."

Còn nói nữa chắc lại nói đểu nhau, hai người không tiếp tục cuộc trò chuyện này, Thích Nguyên Hàm nhìn nước trong chai, hỏi: "Tại sao bây giờ nước suối cũng thêm đường thế?"

Bách Dư Nhu nói: "Không thêm đường hai đồng một chai, thêm thì năm đồng một chai."

"... Ồ."

Thích Nguyên Hàm đứng dậy, tiện tay cầm gậy golf lên, vừa đi vừa hỏi: "Cô có nghe ngóng được tin gì không?"

Bách Dư Nhu nói: "Tôi làm chút chuyện, lấy được thông tin của không ít đối thủ cạnh tranh, đã khám phá ra được các nhà kia tiến triển đến mức nào."

"Vậy tranh thủ thôi." Thích Nguyên Hàm nói, "Tôi đi thay quần áo."

"Không phải cô nói thế này rất dễ chịu sao?" Bách Dư Nhu hỏi.

"... Ừm." Thích Nguyên Hàm không trả lời được, liền nói: "Tôi thích, có vấn đề gì không?"

Khóe miệng Bách Dư Nhu động đậy.

Cô ấy cảm thấy hôm nay Thích Nguyên Hàm quá, quá lộ liễu, như thể đang cố ý thể hiện cái gì đó, ồ, thể hiện sức hấp dẫn của phụ nữ...

Tính cách Thích Nguyên Hàm thiên về hướng nội, không nở rộ như con công xòe đuôi, hiện tại, cơ thể tỏa ra mùi pheromone quyến rũ, còn cực kỳ cố ý...

Thích Nguyên Hàm thay quần áo rất nhanh, đội mũ rộng vành, quần áo trắng đen có cổ, bộ đồ đánh golf tiêu chuẩn, mặc tôn dáng hơn trước, cô đi vào sân, tạo dáng đánh bóng tiêu chuẩn.

Cúi nghiêng người, thử bóng, nhắm chính xác, một gậy vào lỗ.

"Ghê gớm nhỉ, Nguyên Hàm." Có người khen ngợi.

Khi Thích Nguyên Hàm thu lại gậy, nở một nụ cười, trông anh dũng phóng khoáng, hào phóng nói: "Ngày trước có tập chơi một đoạn thời gian, vạch áo cho người xem lưng rồi."

Bọn họ đánh mười bốn lượt, chơi xung quanh sân, Thích Nguyên Hàm thắng, bách phát bách trúng, người ở trong sân khen cô không ngớt.

Vẻ mặt Thích Nguyên Hàm trầm tĩnh, hào phóng cùng khiêm tốn dung hòa tự nhiên, cô chống gậy golf, tùy ý liếc nhìn, ánh mắt nhìn về phía phòng thay đồ, lại nhìn điện thoại.

Diệp Thanh Hà trả lời: [Một mình em ở nhà rất chán, chị không đến tìm em, em chỉ có thể đi tìm chị.]

Thích Nguyên Hàm nói: [Không phải nhà em có mèo sao?]

Diệp Thanh Hà gửi tin nhắn âm thanh: [Meo~]

Mọi người đều tận hưởng trận đánh golf này.

Cái trò này chơi không mệt, lúc quay về, Thích Nguyên Hàm cởi mũ xuống, mọi người không dự định cùng ăn tối, đến giờ mỗi người một nơi.

Thích Nguyên Hàm cùng Bách Dư Nhu đến phòng thay đồ, phòng thay đồ rất gần với sân đánh golf.

Bách Dư Nhu đẩy cửa chuẩn bị đi vào, Thích Nguyên Hàm ngăn cô ấy lại, Bách Dư Nhu hỏi: "Sao thế?"

Thích Nguyên Hàm nói: "Đợi đã." Cô chỉ băng ghế bên ngoài, ngồi lên trên, nói: "Vừa rồi đánh golf mệt rồi, ngồi đây nói chuyện lúc."

Bách Dư Nhu nhìn cô, không hiểu được suy nghĩ của cô, ngẫu nhiên tìm một chủ đề, nói: "Tiếp theo phải làm gì."

Thích Nguyên Hàm nói: "Phải kíƈɦ ŧɦíƈɦ bọn họ, không thì những thứ trong tay chúng ta không thể tung ra."

"Cô muốn kíƈɦ ŧɦíƈɦ kiểu gì?" Bách Dư Nhu hỏi.

Trong đầu Thích Nguyên Hàm đã vạch sẵn kế hoạch, chỉ là ở đây nhiều tai mắt, cô chỉ nói: "Đến lúc đó sẽ nói cho cô biết."

Họ hợp tác đã lâu như vậy, đều là Thích Nguyên Hàm sắp xếp cục diện, Bách Dư Nhu làm theo lời của cô, đi giành dự án, hai người bắt tay, rất nhanh chóng.

Hiệu quả làm việc của Bách Dư Nhu cao, thủ đoạn của Thích Nguyên Hàm độc ác.

Về phương diện sắp đặt cục diện, Bách Dư Nhu luôn nghe theo Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm nhàn nhã nói: "Mỗi lần đều bị động thế này, không hay, nên đến lượt chúng ta kiểm soát toàn cục rồi, dẫn dắt bọn họ một lần."

Bách Dư Nhu rất tán thành nói: "Cô muốn chủ động dụ dỗ sao?"

Thích Nguyên Hàm vốn đang diễn sâu, nghe cô ấy nói như vậy, đôi mày run rẩy, cảm thấy lời này của cô ấy, nói rất hàm ý.

Bách Dư Nhu lại nói: "Lẽ nào cô đã bắt đầu dụ dỗ rồi?"

"..."

Thích Nguyên Hàm nói: "Trở về tôi nói rõ cho cô."

Bách Dư Nhu ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: "Cũng đúng, tránh tai vách mạch rừng."

Hai người ở bên ngoài hóng gió lạnh, Thích Nguyên Hàm đứng dậy vào phòng thay đồ, cô đóng cửa lại, đi vào ngồi trên sô pha bên trong, cô gỡ cúc áo, áo cởi xuống nửa, lộ một cánh tay, cô cầm điện thoại lên.

Thích Nguyên Hàm nhắn tin trả lời Diệp Thanh Hà: [Lát nữa nếu em không bận, thì đến đón chị.]

Diệp Thanh Hà: [Được ạ, chị, chị ở đâu đó?]

Thích Nguyên Hàm để điện thoại xuống, lại mặc chiếc áo đã cởi hơn nửa lên.

Sau đó, cô mở tủ đựng quần áo, lấy quần áo ở bên trong ra, thuận tay cầm luôn của Bách Dư Nhu, một tay cô xách đồ, ra đến cửa nói với Bách Dư Nhu, "Đi thôi."

"Cô không thay nữa?" Bách Dư Nhu hỏi.

Thích Nguyên Hàm đưa quần áo của cô ấy cho cô ấy, nói: "Đèn ở bên trong hình như hư rồi, bật nửa ngày trời cũng không lên, tôi sợ cô mặc ngược quần áo, nên đem ra đây giúp cô, cô về nhà thay đi."

"Thích tổng, cô săn sóc thật đấy, là một nhân viên tôi cực kỳ cảm động." Khóe miệng Bách Dư Nhu co rúm, cô ấy không hỏi nhiều, Thích Nguyên Hàm nói đi, cô ấy liền đi theo.

Giờ đã muộn rồi, rời đây sớm tốt hơn.

Bách Dư Nhu vội về nhà, không có ý định lượn lờ ở đây, từ sân golf đi ra, cô ấy lên xe của mình, lúc sắp lái xe đi, hỏi Thích Nguyên Hàm một câu, "Những chuyện mà ông Lâm nói, đến lúc đó cô đi giải quyết, hay là tôi đến xử lý?"

Thích Nguyên Hàm nói: "Tôi đi."

Suy cho cùng cô đã sống ở đó lâu, đến lúc phát huy ưu thế rồi.

Bách Dư Nhu trả lời một câu được thôi, trực tiếp lái xe rời đi, khiến Thích Nguyên Hàm hít một ngụm khói xe, thái độ ngạo mạn còn hơn bà sếp là Thích Nguyên Hàm đây.

Thích Nguyên Hàm đứng một lúc lâu.

Tiểu Chu chạy xe đến, "Thích tổng?"

Thích Nguyên Hàm ngồi lên ghế sau, xem giờ.

Diệp Thanh Hà lại gửi đến một biểu tượng cảm xúc mèo con rơi lệ, rất đáng thương.

Ngay lúc này, dưới tán cây to ở lối vào, Diệp Thanh Hà đứng tựa vào cây gửi tin nhắn, ở đó không có đèn, điện thoại nàng chỉnh ánh sáng rất tối, giấu mình đi rất bí ẩn.

Chỉ có một mình nàng, không nhìn thấy cô gái khiêu khích lúc trước kia.

Tiểu Chu lùi xe.

"Đợi một lát." Thích Nguyên Hàm gọi.

Tiểu Chu hỏi: "Chúng ta đi đâu?"

Thích Nguyên Hàm nói: "Quay đầu xe, chạy thẳng."

Qua một lúc.

Diệp Thanh Hà đang cúi đầu nhắn tin, bị ánh đèn xe chiếu hoa mắt, nàng che mặt cau mày nhìn, chiếc xe kia chậm rãi chạy đến, sau đó, cửa kính xe kéo nửa để lộ ra một khuôn mặt, góc nghiêng rất quen thuộc.

Người ở bên trong im lặng ngồi đó, nốt ruồi lệ dưới mắt rất đẹp rất quyến rũ, nàng nhất thời quên thu hồi tầm mắt và hoảng hốt.

Vừa rồi nàng còn ở trong điện thoại giả như không biết hỏi người đang ở đâu kia.

Người ở đâu? Thích Nguyên Hàm ở đây chứ đâu.

Giây phút xe sắp lướt qua người nàng.

Thích Nguyên Hàm nghiêng đầu, liếc nhìn ra ngoài cửa kính xe.

Chỉ là một ánh mắt liền không nhìn nữa.

Chiếc xe chạy qua con đường vắng lặng, lao vào dòng xe tấp nập.

Ánh mắt kia của Thích Nguyên Hàm, nói rằng: Bắt được em rồi.

Diệp Thanh Hà tưởng rằng nàng trốn rất kỹ, có thể thoáng nhìn trộm một ánh xuân quang, tưởng Thích Nguyên Hàm sẽ không phát hiện ra nàng, có thể tiếp tục nếm mùi vị ngọt ngào bên trong.

Giây phút này nàng mới nhận ra.

Thích Nguyên Hàm đang cố ý dụ dỗ nàng.

Thích Nguyên Hàm là một thợ săn đẳng cấp, giả vờ như mình là mồi.

Cô sẽ không chỉ ra sai lầm của bạn, cô sẽ chỉ dụ dỗ bạn, khiến bạn từng bước rơi vào bẫy, để bạn sai lầm nghiêm trọng hơn.

Sau đó đứng bên bờ vực, nhìn bạn đã hãm sâu vào bẫy.

Mà nàng, đã rơi vào vực thẳm, còn tham lam sự mê đắm này.