Thẩm Dao Ngọc gấp gáp nói, sặc cả nước bọt.
Thích Nguyên Hàm sửa lỗi cho cô ấy, "Không phải là tình nhân của tớ."
"Xin lỗi, vừa rối kích động quá, líu lưỡi." Thẩm Dao Ngọc nói lại lần nữa.
Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng, để điện thoại lên giá đỡ, cô còn phải lái xe, không được quá phân tâm, cô chỉ hỏi: "Trùm mà cậu nói là ai?"
Thẩm Dao Ngọc nói: " Là một quản lý trong ngành giải trí chúng tớ, Diệp Dung."
Thích Nguyên Hàm không quan tâm đến làng giải trí mấy, người này Thích Nguyên Hàm không quen. Thẩm Dao Ngọc nói: "Giới chúng ta có một ảnh hậu, Đường Y Thu, chắc cậu biết nhỉ."
"... Ầu, biết." Người này Thích Nguyên Hàm có chút ấn tượng, giới giải trí có một ảnh hậu rất nổi tiếng, Thích Nguyên Hàm từng xem một đến hai bộ phim của cô ấy, cô ấy rất xinh đẹp, một mình có thể nâng tầng cả bộ phim, Thích Nguyên Hàm nói: "Cô ấy đóng bộ phim mới phát sóng gần đây, tớ xem trailer thấy."
"Đúng đúng đúng! Doanh thu phòng vé tuần này sắp hơn một trăm triệu rồi."
Thẩm Dao Ngọc thở dài một tiếng, ảnh hậu không hổ danh là ảnh hậu, phim vừa mới ra mắt đã bạo.
Thích Nguyên Hàm nói: "Thế thì liên quan gì đến cô ấy."
"Haizzz, sao cậu vẫn chưa hiểu, bọn họ họ Diệp đó, mặc dù không ít người họ Diệp, nhưng mà thủ đoạn như này cũng giống nhau quá."
Thẩm Dao Ngọc nói: "Không chừng Diệp Thanh Hà là họ hàng thân thích của Diệp Dung, cậu đừng thấy Diệp Dung làm quản lý ở ngành giải trí, nghĩ cô ấy không quyền không thế, thật ra cô ấy có rất nhiều tiền, bố mẹ cô ấy đều là nhà tư sản ác độc, nhưng cô ấy không muốn ở nhà, ở giới giải trí, lựa chọn đến giới giải trí phát triển mà thôi."
Sự hiểu biết của Thích Nguyên Hàm về ngành giải trí có hạn, về Diệp Thanh Hà càng ít hơn, Thẩm Dao Ngọc nói những chuyện này, cô cũng không biết nên tin hay không, chỉ hỏi: "Nếu như Diệp Thanh Hà xuất thân hùng hậu như vậy, em ấy làʍ ŧìиɦ nhân của Chu Vĩ Xuyên để làm gì, Chu Vĩ Xuyên tìm tình nhân khủng bố như vậy, buổi tối đi ngủ không bị dọa cho tỉnh?"
Nghĩ như vậy cũng đúng.
Thẩm Dao Ngọc hứ một tiếng, "Không chừng, có lẽ em ta là loại người thích chơi lớn, bởi vì muốn có cậu, cố ý bẫy Chu Vĩ Xuyên."
Thích Nguyên Hàm chắc chắn nói: "Trước đó, tớ chưa từng gặp em ấy, với lại tớ phát hiện ra, em ấy cũng không biết nhiều về tớ."
"Hửm?" Thẩm Dao Ngọc khó hiểu.
Thích Nguyên Hàm nói: "Em ấy không biết là tớ không có nhà."
Nhà họ Chu đánh bóng bề ngoài với thế giới ngoài kia, những người thân cận với Thích Nguyên Hàm đều biết cô không có gia đình, không có xuất thân.
Mà Diệp Thanh Hà lại không biết.
Thẩm Dao Ngọc ồ một tiếng, nói: "Vậy em ấy, có thể là trước đây không biết cậu, không hiểu rõ về cậu, hoặc là có thể đã biết cậu, nhưng nghe người ta đồn nhảm nhiều, tin sai bấy nhiêu năm."
Thích Nguyên Hàm nói: "Tớ hy vọng là vế đầu."
"Tại sao?" Thẩm Dao Ngọc hỏi.
Bởi vì cuộc sống trước đó của cô không tốt, không hài lòng với trạng thái của mình, thái độ của Diệp Thanh Hà đối với cô, giống như em gái mê muội đối với nữ thần, tấm lòng ham quang vinh của cô hy vọng Diệp Thanh Hà chỉ nhìn thấy mặt tốt nhất của mình.
Thích Nguyên Hàm rất chú trọng hình tượng.
Cuối cùng xe cũng rời khỏi đám đông, Thích Nguyên Hàm có chút đắn đo không biết nên đi đâu, ở nhà không có ai, về lại không biết làm gì, nếu như đến tìm Diệp Thanh Hà, lại đột ngột quá, mối quan hệ giữa cô và nàng cũng chưa đến bước kia.
Thích Nguyên Hàm nhấn còi xe.
Chán nản suy nghĩ một lúc, xe nhanh chóng chạy về nhà, vẫn chưa nghe thấy Thẩm Dao Ngọc nói gì, Thích Nguyên Hàm hỏi cô ấy: "Sao cậu im lặng rồi?"
Thẩm Dao Ngọc nói: "Đang nghĩ công chuyện."
Thích Nguyên Hàm nói: "Đừng nghĩ nữa, cậu nghĩ không ra đâu."
"Tớ hợp tình hợp lý nghi ngờ cậu đang khinh thường trí thông minh của tớ." Thẩm Dao Ngọc bất mãn cằn nhằn, "Dù sao thì tớ cũng đã tốt nghiệp trường đại học danh tiếng."
"Không phải khinh thường cậu." Thích Nguyên Hàm dừng lại, nghĩ xem nên nói như thế nào, lắn bắp nói: "Kiểu là... Nếu cậu điều tra được, thì điều tra luôn đi."
Thẩm Dao Ngọc khựng lại, "Hả? Cậu muốn điều tra á."
Thích Nguyên Hàm ừm, Thẩm Dao Ngọc cười ra tiếng, " Vừa nãy tớ còn tưởng cậu không điều tra kia, hahahaha, thật ra cậu cũng tò mò thân phận của em ta đúng không."
Thích Nguyên Hàm khá ngượng, cười theo cô ấy một lúc, nhưng cô ấy cười giống gà trống gáy quá, Thích Nguyên Hàm không nhịn được ngắt lời cô ấy, "Được rồi, sao mà kêu cậu làm có một chuyện, cậu lại cười tớ rồi, có thôi hay không."
"Okok, đợi tin của tớ, chuyện này để tớ lo, cậu cứ ở đó mà đợi hóng tin đi." Thẩm Dao Ngọc cười nắc nẻ.
Thích Nguyên Hàm về nhà, ngắt cuộc gọi, Thẩm Dao Ngọc nói chuyện không khéo cho lắm, nói chuyện với cô ấy luôn thấy không hợp.
Trong nhà không có ai, một mình cô ở nhà cũng chán, Thích Nguyên Hàm suy xét gọi một giúp việc nội trợ đến dọn dẹp nhà cửa, cô đỗ xe vào gara, lên mạng đặt đơn đợi giúp việc nội trợ đến.
Đợi hai mươi phút, chuông cửa reo lên, Thích Nguyên Hàm đi mở cửa, từ camera nhìn thấy, không phải là dì giúp việc nội trợ, mà là chú quản gia nhà chính.
Chú quản gia đến đột ngột, bình thường ông ấy chỉ ở nhà chính chăm sóc ông cụ, Thích Nguyên Hàm hiếu kỳ hỏi: "Trong nhà xảy ra chuyện gì sao, sao hôm nay chú lại đến."
"Không có chuyện gì, tôi đang giúp cụ tặng quà đáp lễ cho khách." Quản gia đưa quà trong tay cho Thích Nguyên Hàm, nói: "Cụ nhớ cháu, cũng chuẩn bị riêng cho cháu một phần, đây là của cháu."
Thích Nguyên Hàm nói câu cảm ơn, nhìn vào trong túi một cái, nói: "Hình như đưa nhiều hơn rồi, bên trong có hai phần."
Chú quản gia nói: "Phần còn lại là cho em họ cháu, cái to là của cháu, nhỏ là của cháu ấy, cụ bảo gộp lại đi một lượt, cháu ấy là họ hàng của cháu, không bỏ qua được, phần quà này nhờ cháu chuyển cho cháu ấy."
Thích Nguyên Hàm siết chặt sợi dây quai lại, cong môi, cười nói: "Ông nội cẩn thận quá, chú nhất định phải giúp cháu chuyển lời cảm ơn đến ông nội."
Quản gia vội đi tặng quà, không nói chuyện với Thích Nguyên Hàm lâu, Thích Nguyên Hàm xách quà về phòng khách, quà của ông cụ tặng không nhỏ, hộp màu đỏ đựng trang sức vàng, quà của cô là một bộ trang sức ngũ kim có thêm một cây châm vàng.
Cây châm vàng này chạm trổ tinh xảo, chắc là một kiệt tác của bậc thầy nào đó, có lẽ là đồ cổ.
Cô mở chiếc hộp còn lại, trên tấm vải lụa đỏ đặt một miếng ngọc bội phỉ thúy xanh lục, trong suốt như nước, sáng bóng nhu hòa, thủy chủng cao, trông vẻ không rẻ.
Ông cụ tặng cái này cho Diệp Thanh Hà... là có ý gì?
Ông cụ tặng quà khắp nơi, là để bịt miệng mọi người, lấy thể diện và tiền bạc để giảm thiểu ảnh hưởng.
Chuyện đã xảy ra, hiện tại mọi người chỉ dám bàn tán riêng với nhau, bên ngoài thì giữ mồm giữ miệng, chiêu này của ông cụ hiệu quả rõ ràng, không thể không khen một câu gừng càng già càng cay.
Nhưng giá trị quà này của ông quá đắt, tách rời với bản chất quà ông cụ tặng, Thích Nguyên Hàm luôn có dự cảm "người đến thì không có ý tốt, người có ý tốt thì không đến."
...
Thứ ba, ngày đi làm.
Thích Nguyên Hàm đem quà đến công ty, theo thường lệ thì hôm nay có cuộc họp, Thích Nguyên Hàm đợi một lúc, Tiểu Chu nói cuộc họp bị hủy rồi.
Tiểu Chu nói: "Phòng làm việc chủ tịch thông báo, nói là tạm thời không họp, đổi sang chiều ngày mai."
Chắc là đang muốn tránh đầu sóng ngọn gió, ảnh hưởng của mấy bức ảnh nɠɵạı ŧìиɦ rất lớn, nếu như công ty cũng biết, nhà họ Chu sẽ có chấn động lớn.
Thích Nguyên Hàm nói: "Em đi gọi Diệp Thanh Hà ở bộ phận thiết kế đến đây."
Tiểu Chu nói: "Diệp Thanh Hà còn chưa đi làm."
"Hửm?" Thích Nguyên Hàm nghi hoặc hỏi: "Sao còn chưa đến?"
Tiểu Chu nói: "Nghe người ở bộ phận cô ấy nói, hôm qua quản lý bọn họ bảo cô ấy nghỉ có lương, nghỉ một tuần. Đúng rồi, em còn hóng được một chuyện..."
"Chuyện gì?" Thích Nguyên Hàm hiếu kỳ, chẳng lẽ Diệp Thanh Hà đã làm gì ở công ty?
Tiểu Chu nói: "Chính là, cô ấy... cô ấy hình như mang thai rồi..."
Thích Nguyên Hàm tỉnh táo lại mới hiểu cô ta đang nói gì, ho một tiếng, "Làm sao bọn họ kết luận ra cái này, em ấy mang thai rồi?"
"Không có lý do gì, ngoài chuyện mang thai, không nghĩ ra được lý do gì khác mà nghỉ có lương." Tiểu Chu nhỏ giọng nói: "Còn có người nói Diệp Thanh Hà không phải em họ nhà họ Chu, là... tình nhân nhỏ của giám đốc nào đó."
Thật sự, giác quan thứ sáu của phụ nữ đôi khi rất đáng sợ.
Thích Nguyên Hàm nói: "Mấy người không thích Diệp Thanh Hà sao?"
"Không phải, tụi em có quen biết gì cô ấy đâu, chỉ nghe người ở bộ phận cô ấy bàn tán, luôn nói phẩm chất cô ấy không tốt lắm." Tiểu Chu giải thích, "Ấn tượng của em về cô ấy bình thường, lần trước cô ấy có nói giúp chị."
Thích nguyên Hàm nghiêm túc nói: "Nếu như không hiểu biết nhiều, thì đừng đánh giá người khác một cách vô căn cứ, cũng đừng bịa chuyện, Diệp Thanh Hà không mang thai, chỉ là công ty sắp xếp thế, qua hai ngày nữa sẽ trở lại."
Tiểu Chu bị cô nói cho sợ, vội cúi đầu, "Ồ.. ồ, như vậy sao, xin lỗi."
Thích Nguyên Hàm nói: "Sau này đừng có kiểu nghe lời đồn đại liền tin là thật, là thư ký phải có suy đoán của riêng mình, không thì sau này làm sao có thể giúp tôi đánh giá công việc."
Tiểu Chu căng thẳng lên, gấp gáp nói vài câu xin lỗi.
Thích Nguyên Hàm vẫy tay, bảo cô đi xuống.
Cửa đóng lại, Thích Nguyên Hàm dựa người ra sau, mở ngăn kéo ra, hộp đỏ nhỏ nằm bên trong, cô vốn định hôm nay cầm đi đưa cho Diệp Thanh Hà.
Nhà họ Chu rốt cuộc là đang làm gì.
Sự việc đã đến mức này, thật ra đã vượt qua ngoài dự tính của cô, cô sợ phía ông cụ có động tĩnh, ông cụ không dễ bị lừa như vậy.
Cô lấy điện thoại, gửi cho Diệp Thanh Hà mấy bức ảnh chụp hôm qua.
Sau khi duyệt xong tài liệu, Thích Nguyên Hàm lại mở ra xem, nhận được hàng loạt tin nhắn, đều là ảnh đồng phục phù thủy, các người mẫu mặc rất trẻ trung xinh xắn, buộc tóc đuôi ngựa.
Diệp Thanh Hà: [Tìm em có việc gì không?]
Diệp Thanh Hà: [Nếu chị không bận, giúp em chọn quần áo?]
Thích Nguyên Hàm xem như không nhìn thấy, không trả lời nàng.
Điện thoại không ngừng kêu ting ting, nàng lại gửi đến rất nhiều tin nhắn.
Thích Nguyên Hàm nhắn lại: [Thấy bức ảnh bên trên chưa.]
Diệp Thanh Hà: [Nhìn thấy rồi, sao vậy?]
Thích Nguyên Hàm nói: [Ông cho đó, em đến công ty lấy.]
Diệp Thanh Hà: [Không cần, không vừa mắt.]
Thích Nguyên Hàm: [Cái này mà em cũng không vừa mắt, em thích gì?]
Vừa gửi đi xong, cô lập tức thu hồi.
Thích Nguyên Hàm gõ lại : [Còn một bộ lấy không?]
Diệp Thanh Hà có lẽ chưa đọc được tin nhắn kia, hỏi: [Nhìn như thế nào, cho em xem.]
Bộ trang sức ông cụ tặng cho cô đấy, cô không đem theo, nếu như Diệp Thanh Hà thích, cô chỉ còn cách tối về nhà mang bộ đó qua.
Diệp Thanh Hà nói: [Sáng nay Chu Vĩ Xuyên gửi tin nhắn cho em, bảo em đừng nhận vòng ngọc.]
Bàn tay đang gõ chữ của Thích Nguyên Hàm dừng lại.
Ông cụ đang cố ý thăm dò.
Muốn xem nàng tình nhân Diệp Thanh Hà này, rốt cuộc là đang nghe lời của ai.
Thích Nguyên Hàm nói: [Thích thì lấy, thích mới quan trọng.]
Diệp Thanh Hà lại gửi một đống ảnh, [Được thôi, vậy chị mau giúp em chọn, rốt cuộc bộ nào mặc đẹp đi mà.]
Thích Nguyên Hàm trả lời: [Đều được]
Diệp Thanh Hà đáp: [OK, nghe lời chị, lấy tất!]
"..."
Thế em còn muốn có đáp án làm gì?
Không còn gì để nói.
Thích Nguyên Hàm trả lời nàng: [Không lấy thì thôi vậy.]
Cô không giỏi khuyên người khác, càng không thích ép buộc người ta, Diệp Thanh Hà không muốn lấy, vậy cô đóng ngăn kéo lại.
Hôm nay có rất nhiều tài liệu được gửi đến, cả một ngày Thích Nguyên Hàm chỉ xem tài liệu, trời oi nóng, người rất dễ mệt mỏi, giờ nghỉ, cô vội chợp mắt trên sô pha một lúc.
Bốn giờ, Thích Nguyên Hàm liếc ra ngoài cửa sổ, mới phát hiện trời đã tối, mây đen kéo đến, lại là một ngày mưa.
Buổi sáng cô đi không mang ô, cũng may xe đỗ ở nhà xe dưới tầng hầm, có thể đi thang máy xuống thẳng nhà xe.
Tiểu Chu đem tài liệu đến, nhỏ giọng hỏi Thích Nguyên Hàm có thể đi nhờ xe một quãng được không, nói là phải đi xem mắt, cô ta trò chuyện với người ta mấy ngày nay, cảm thấy đối phương không đến nỗi, sợ đi đến đó ướt như chuột lột để lại ấn tượng không tốt cho người ta.
Thích Nguyên Hàm tan làm cũng không có chuyện gì khác, đáp một tiếng được, bảo cô ta đi cùng mình, hỏi cô ta: "Em còn nhỏ tuổi, vội xem mắt để làm gì? Con gái không nên kết hôn quá sớm."
Tiểu Chu vân vê đồng phục trên người, ngượng ngùng nói: "Cũng không phải muốn kết hôn, là muốn yêu, không hợp nhau thì chia tay vậy."
Thích Nguyên Hàm hỏi cô ta: "Em mặc bộ này đi hả?"
Cô ta lắc đầu, nói: "Quần áo đang ở trong phòng thay đồ."
"Thế em đi thay ngay đi, nhân lúc trời còn chưa mưa, chị chở em đến đó trước." Thích Nguyên Hàm cười nói.
Tiểu Chu phấn khởi thề với trời, "Cảm ơn Thích tổng, trời cao chứng giám, sau này em làm trâu làm ngựa cho chị!"
Thích Nguyên Hàm đưa tài liệu cho cô ta, bảo cô ta đừng hét hò nữa, đem tài liệu đi đi.
Thật ra tuổi của cô ta yêu đương cũng tốt, hưởng thụ cuộc sống chút, Thích Nguyên Hàm bằng tuổi cô ta, còn đang dựng công ty tìm người tài, phải đằng sau lưng nhà họ Chu mở một vùng trời riêng cho mình, rất nhàm chán.
Bốn rưỡi, Thích Nguyên Hàm nói với công ty là đi gặp khách hàng, cùng Tiểu Chu tan làm sớm, địa điểm hẹn gặp mặt của Tiểu Chu cũng vừa vặn nằm trên đường cô về nhà.
Tiểu Chu vừa mới xuống xe, trời liền đổ mưa, Thích Nguyên Hàm dặn dò: "Nhớ đó, có vừa mắt đến mấy, cũng chỉ cho anh ta đưa em về nhà, nhưng không được cho anh ta ở lại nhà em, biết chưa?"
"Biết rồi, cảm ơn Thích tổng."
Tiểu Chu che tay trước trán, chạy vào cửa hàng, Thích Nguyên Hàm khởi động xe chạy về nhà, lúc này là năm giờ đúng, điện thoại của Thích Nguyên Hàm nhận được một tin nhắn.
Diệp Thanh Hà: [Em suy đi tính lại, đắn đo mãi, cảm thấy là, vẫn nên lấy, em ở ngoài công ty đợi chị, chị xuống đưa cho em, được không?]
Em ấy sao mà lắm chuyện vậy.
Cũng không nói sớm, vòng tay còn đang ở trong ngăn kéo văn phòng làm việc.
Thích Nguyên Hàm gửi tin nhắn giọng nói: [Em đợi một chút.]
Diệp Thanh Hà nói: [Em ở ngay dưới công ty, chị ra ngoài là thấy em, em che chiếc ô màu đen.]
Sau đó, nàng chụp bức ảnh gửi qua.
Một chiếc ô màu đen, trông vẻ không có gì đặc biệt, chỉ cảm thấy có chút quen mắt, lái xe được nửa đoạn đường, Thích Nguyên Hàm mới nhớ ra, lần đầu tiên cô đến nhà Diệp Thanh Hà cũng là tan làm, trời mưa, Diệp Thanh Hà mặc bộ sườn xám che ô màu đen.
Thích Nguyên Hàm quay xe.
Lần nữa đến gần công ty, cô vừa định đẩy cửa xe ra, Diệp Thanh Hà đã đi lại, Diệp Thanh Hà không che ô, trên tay xách một đống đồ.
Thích Nguyên Hàm không ngờ mắt nàng tinh đến vậy, nhìn thấy mình ngay tức khắc, có hơi hoảng.
Diệp Thanh Hà cau mày hỏi cô: "Chị đi đâu vậy hả?"
"Đi gặp..." Thích Nguyên Hàm theo bản năng định nói ra "gặp khách hàng", nhưng suy đi tính lại, hình như không cần phải nói dối với nàng, liền nói: "Chở thư kí đi... ừm, em ấy đi xem mắt."
"...Ồ, là vậy hả, làm thư kí của chị sướng thật, đi xem mắt sếp còn lái xe riêng chở đi."
Mưa to, Diệp Thanh Hà cũng không vội lên xe, tóc nàng đã sớm ướt đẫm, giọng điệu giống như hờn dỗi, nhưng rất có tính công kích.
Thích Nguyên Hàm nói: "Em lên xe trước, chị đi lấy vòng tay."
"Em không vội." Đôi mắt Diệp Thanh Hà khẽ khàng chớp, nhìn vào trong xe, nói: "Cô ấy ngồi ở đâu vậy?"
Thích Nguyên Hàm không hiểu: "Cái gì ngồi đâu?"
Diệp Thanh Hà nói: "Cái cô thư kí mà chị chở đi đó, cô ấy ngồi ở đâu."
Thư kí và sếp đi cùng một xe, thường thì thư kí lái xe giúp sếp, ngồi thẳng vào ghế lái, nhưng hôm nay là trường hợp đặc biệt.
Thích Nguyên Hàm chỉ nghiêng ra sau, "Chỗ đó."
"Ầu." Diệp Thanh Hà nói, "Thế chị mở cốp xe ra, em để đồ vào." Nàng giơ tay, trên tay xách một đống đồ.
Thích Nguyên Hàm nói: "Em vào xe trước đi, vứt thẳng lên ghế sau."
Cô đưa tay mở cửa xe gần ghế lái phụ, bảo Diệp Thanh Hà lên, trời mưa to như vậy, cứ tắm mưa như thế thì sớm muộn gì cũng bị cảm.
Diệp Thanh Hà ngồi vào, Thích Nguyên Hàm lại mở cửa chỗ mình ra, cô xuống xe, nói: "Vòng ngọc ở trên lầu, chị lên lấy, em đợi chút."
"Không phải, cũng không cần gấp..." Diệp Thanh Hà gọi Thích Nguyên Hàm một tiếng, nhưng Thích Nguyên Hàm đi nhanh quá, tiếng gọi của nàng không theo kịp.
Giờ tan làm, Thích Nguyên Hàm lại quay lại công ty, mọi người đều nhìn chằm chằm cô, cô bước nhanh vào thang máy, chỉ hơn mười phút đã lấy được vòng ngọc.
Lúc quay lại, Diệp Thanh Hà nhìn cô, như thể đang bày ra vẻ mặt cho cô xem, ánh mắt trầm lắng, nàng khoanh tay, lạnh giọng, nói: "Chị chạy nhanh nhỉ, trời mưa to vậy, không phải đã kêu chị là không cần lấy rồi sao."
"Chuyện đã hứa nên đi làm ngay, chị không thích dây dưa..." Nói xong, Thích Nguyên Hàm cảm thấy giọng mình hơi nhỏ, khí thế không đúng cho lắm, cô lại nâng tông giọng lên nói: "Em đang răn dạy chị hả?"
"Em nào dám." Diệp Thanh Hà hứ một tiếng.
"Thật là, mới tí tuổi đầu mà nóng tính." Thích Nguyên Hàm vuốt lọn tóc rơi bên tai ra sau tai, đưa chiếc hộp cầm trong tay cho nàng, "Nè, chiếc vòng ngọc em muốn lấy."
Diệp Thanh Hà không nhận, nói: "Chị đeo cho em được không?"
"Em không tự đeo được sao?" Thích Nguyên Hàm phải lái xe, không muốn cùng nàng làm hành động mờ ám như vậy một chút nào.
Diệp Thanh Hà nói: "Tay em liệt rồi."
Sau đó, tay nàng run rẩy một cái, nói: "Cứ nhìn thấy chị là mềm nhũn."
Thích Nguyên Hàm biết lúc này không nên suy nghĩ linh tinh, nhưng cô nghĩ đến chuyện lần trước Diệp Thanh Hà tán tỉnh cô, tay mà mềm nhũn, vậy sau này sợ đời sống tìиɦ ɖu͙ƈ không được hoà hợp nhỉ?
Ngón tay Diệp Thanh Hà run rất linh hoạt, giống như tập múa ngón tay, lắc qua lắc lại loá cả mắt Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm cạn ngôn cười: "Em cũng thật trời sinh yếu ớt lắm bệnh, cảnh đời éo le."
"Còn không phải sao, có nhiều lúc em cũng thương bản thân mình." Diệp Thanh Hà giơ tay ra, chỉ huy cô, "Em muốn đeo tay này."
Thích Nguyên Hàm chỉ bảo cô đợi một lúc, cô lái xe ra đằng sau công ty, sau đó mở hộp ra, "Đưa tay cho chị."
Diệp Thanh Hà nói: "Sao chị không kéo cửa kính xe?"
Thích Nguyên Hàm kéo cửa kính xe lên, rồi nhìn nàng, mới nhận ra mình bị nàng trêu, Thích Nguyên Hàm chỉ cảm thấy ở cửa công ty, đông người nhiều chuyện, nhìn thấy lại có chuyện phiếm mới.
Bây giờ mọi người đều cho rằng Diệp Thanh Hà đang mang thai kìa.
Thích Nguyên Hàm lấy vòng ngọc từ trong hộp ra, lúc đeo cho nàng, mới phát hiện ra phỉ thúy bên trong giống như một chiếc lá, rất hợp với Diệp Thanh Hà.
Bình thường người hơi lớn tuổi sẽ thích đeo vòng ngọc, ngày nay mấy cô gái trẻ đều thích đeo vàng bạc với kim cương, chiếc vòng này là ngọc phỉ thúy thủy chủng, cổ tay của Diệp Thanh Hà nhỏ, đeo lên nhìn rất có khí chất, làm nền cho da cũng cũng mềm mượt sáng bóng, nếu như nàng mặc sườn xám sẽ cực kỳ hợp.
Diệp Thanh Hà cố ý tạo dáng ngón tay hoa lan, làm hình con bướm, bay qua trước mắt cô, "Thế nào?"
"Không tồi." Thích Nguyên Hàm thành thực, "Chở em về?"
Diệp Thanh Hà ừm một tiếng, cúi đầu nghịch vòng ngọc.
Thích Nguyên Hàm chở cô về hai lần, nhớ địa điểm, trực tiếp mở hệ thống chỉ đường.
Mưa như trút nước, lách tách đập vào cửa kính ô tô, cần gạt nước bận gạt qua gạt lại, Thích Nguyên Hàm ước tính chở nàng đến nơi xong chỉ sợ mưa to hơn nữa.
Diệp Thanh Hà ngẩng đầu, thuận miệng hỏi một câu, "Cái cô thư ký kia của chị đang trong giai đoạn thực tập đúng không?"
Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng, cuối tháng Tiểu Chu sẽ qua giai đoạn thực tập.
"Cô ấy trông rất nhỏ tuổi, chắc mới hơn hai mươi nhỉ, bình thường cô ấy giúp chị xử lý công việc được không?" Diệp Thanh Hà hỏi.
So với những thư ký khác, Tiểu Chu kém hơn một chút, Thích Nguyên Hàm nói: "Ai cũng không phải sinh ra cái biết, học tập từ từ, chị còn có một trợ lý, hai người họ giúp đỡ lẫn nhau, có thể hoàn thành công việc đúng hạn."
Diệp Thanh Hà nói: "Vậy hai người giao tiếp có vấn đề gì không, mới hơn hai mươi, nhỏ tuổi hơn chị nhiều như vậy, không phải là có khoảng cách thế hệ sao?"
Câu này cứ thấy quen quen, Thích Nguyên Hàm nghĩ ngợi một chút, nói: "Công việc không bàn đến khoảng cách thế hệ, nếu như có khoảng cách thế hệ, vậy mọi người đến ba mươi tuổi là nghỉ hưu hết."
Diệp Thanh Hà liền nói: "Em cũng không có ý gì khác, chỉ là quan tâm chị thôi, có chút ngưỡng mộ cô ấy. Bộ phận của em không hoà thuận nổi, lục đục đấm đá nhau, quản lý không vui, nên cho em về."
"Nhưng mà... Không phải em nghỉ có lương sao? Không tốt sao?" Thích Nguyên Hàm nói thẳng, "Lương của thư ký không cao, đi thực tập càng thấp, gặp phải ông sếp tồi, còn bị quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ, ở bên bộ phận thiết kế của em có lợi hơn bọn họ nhiều."
Diệp Thanh Hà hừ một tiếng, "Chị đúng là gái thẳng."
Thích Nguyên Hàm nói: "Chị không phải là gái thẳng, chị chỉ nói đúng sự thật." Cảm thấy không đúng, cô vội sửa lại, "Chị là gái thẳng, nhưng cũng biết nói đúng sự thật..."
Nói xong, Thích Nguyên Hàm nghe thấy tiếng cười khinh, Diệp Thanh Hà quay đầu nhìn cô, trong mắt chứa ý cười, không biết có phải là do đeo vòng ngọc, nàng trở nên linh động hơn, nhìn có chút lẳng lơ, "Chị mà không là gái thẳng thì quá tốt rồi."
Nàng dường như rất vui vẻ, sóng mắt long lanh, lại nói thêm một câu, "Thật đấy."
Thích Nguyên Hàm ho một tiếng, nắm chặt vô lăng, nói: "Em an phận chút, chị đang lái xe, em còn trẻ, phải trân trọng tính mạng."
Sau đó Diệp Thanh Hà không ghẹo cô nữa, mà nghịch cái vòng ở cổ tay, không lúc nào quên nhìn cô một cái, không tập trung được, cái ánh mắt kia nhìn như thế nào cũng thấy không nghiêm túc, còn đột ngột hỏi một câu, "Thế rốt cuộc chị thích nhỏ tuổi, hay thích lớn tuổi vậy?"
Thích Nguyên Hàm cố ý nói: "Người như chị đây khá là biếи ŧɦái, thích loại cực kỳ nhỏ tuổi, gần hai mươi tuổi chị cũng không để vào mắt."
Nói như thế đủ khó rồi nhỉ.
Tuổi tác là giới hạn không thể vượt qua mà.
Thích Nguyên Hàm nói xong, Diệp Thanh Hà không lên tiếng nữa.
Nghĩ lại đến cô cũng thấy buồn cười.
Diệp Thanh Hà vẫn còn non lắm.
Đúng như dự đoán của Thích Nguyên Hàm, đến nơi mưa như thác đổ, trời tối đen, mưa còn dày đặc, đèn đường như thể đồ trang trí, không nhìn rõ đường.
Thích Nguyên Hàm dừng xe lại, Diệp Thanh Hà gỡ dây an toàn, đẩy thẳng cửa xe, thò chân, người đi mất dạng.
Thích Nguyên Hàm hoang mang một hồi, liếc thấy túi xách ở ghế sau, hét: "Quần áo của em, đừng quên lấy."
Diệp Thanh Hà nói: "Tặng chị đó, mặc lên sẽ trẻ ra."
Cô muốn trẻ ra mấy, cũng không mặc đồng phục phù thủy nha.
Thích Nguyên Hàm tất nhiên không thể lấy, nói: "Chị, phú bà, có tiền, không cần, em tự cầm đi."
Diệp Thanh Hà lại quay lại, nàng cũng không lại mở cửa xe phía sau, một chân quỳ trên ghế phụ lái, mưa gió bên ngoài thổi vào, sau lưng nàng ướt đẫm trước, lộ ra đường cong tuyệt đẹp.
Nàng đưa tay móc lấy túi, ghế da bị chà xát kêu chi chít, khó khăn mãi mới móc được túi, nàng hỏi Thích Nguyên Hàm: "Xe chị chết máy rồi hả?
Thích Nguyên Hàm cảm thấy câu hỏi nàng rất thâm sâu, liền thúc giục nàng, "Chưa, em nhanh lên chút."
(*Ở bên Trung Quốc "lái xe" là xxx hoặc nhắc linh tinh đến xe có nghĩa là 18+)
"Được." Diệp Thanh Hà vuốt mái tóc ướt đẫm cửa mình, áo sơ mi trắng trên người thấp thoáng lộ ra sắc hồng, dường như, vừa rồi nàng xuống xe để cho mình ướt sũng, để mình quyến rũ hơn."
Diệp Thanh Hà rũ mi, đáy mắt chứa nước, nhẹ nhàng kéo tay áo cô, nói: "Nghề nghiệp nữ học sinh, nhà nghèo, không có tiền đi học không có cơm để ăn, một đêm 200, phú bà, đói đói, xin bà sủng ái con đi."