Thích Nguyên Hàm hiếm khi tức giận như vậy, bàn tay đập lên bàn một cái.
Bách Dư Nhu ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, ngồi thẳng lưng, cảnh giác hỏi: "Thích tổng, anh ta có biết mật khẩu điện thoại của chị không?"
Cái tên Chu Vĩ Xuyên này đủ đê tiện, miệng thì nói tôn trọng Thích Nguyên Hàm, nhưng khi Thích Nguyên Hàm dùng điện thoại trước mặt hắn, chắc chắn hắn sẽ liếc trộm mật khẩu của Thích Nguyên Hàm.
Hắn có biết hay không, Thích Nguyên Hàm cũng không chắc.
Bách Dư Nhu hỏi: "Lúc trước chị liên hệ với Tần Già Lam bằng gì?"
Thích Nguyên Hàm nói: "Điện thoại."
Bách Dư Nhu hỏi: "Thế hợp đồng chị ký với Tần thị..."
Thích Nguyên Hàm vẫn nói: "Điện thoại."
Bách Dư Nhu lại hỏi: "Hợp đồng đã tiêu hủy chưa?"
Lúc đó, Thích Nguyên Hàm sợ Chu Vĩ Xuyên nắm thóp, cố gắng không liên hệ riêng Tần Già Lam, đều dùng điện thoại và máy tính của khách sạn để hoạt động.
Máy tính định dạng được, Tần Già Lam có cổ phần ở khách sạn, nếu Chu Vĩ Xuyên muốn kiểm tra máy tính thì chắc chắn phải qua Tần Già Lam, chuyện này thì không cần lo.
Về phần điện thoại, sau khi bắt tay với Tần Già Lam xong, Thích Nguyên Hàm đã xóa sạch lịch sử trò truyện, sau đó block người, sạch sẽ không chút dấu vết, nhưng cô sợ Chu Vĩ Xuyên đem điện thoại cô đi khôi phục, loại chuyện này, Chu Vĩ Xuyên không phải không làm được.
Càng đừng nói, điện thoại ngày nay, muốn khôi phục dữ liệu dễ như trở bàn tay.
Bách Dư Nhu nói: "Gọi điện cho anh ta, đòi lại đi."
Thích Nguyên Hàm ở thành phố Hoa, hắn ở đảo, cách xa như vậy, muốn lấy về cũng khó khăn đôi chút.
Cơn mưa đêm qua còn chưa ngừng, chỉ là từ cơn mưa tầm tã, biến thành những hạt mưa lất phất dày đặc, rơi vãi trên ô kính thủy tinh, lưu lại những dấu vết nguệch ngoạc, như cơn mưa thủy triều, dai dẳng không ngớt, quấy nhiễu lòng người.
Thích Nguyên Hàm uống hết cà phê.
Ngập vị đắng cay, không đủ ngọt bùi.
Cô cầm điện thoại gọi đi.
Reo hơn mười hai giây, điện thoại vang lên tiếng của Chu Vĩ Xuyên, "Alo, vợ ơi có chuyện gì vậy?"
Thích Nguyên Hàm hỏi hắn: "Có phải anh lấy điện thoại của em không."
"Điện thoại nào?" Chu Vĩ Xuyên giả vờ không biết.
Thích Nguyên Hàm nói: "Chủ cửa tiệm vừa gọi điện đến, nói điện thoại em không mất, họ nhặt được, sau đó đưa cho một người đàn ông, hình như là đưa cho chồng, bảo em hỏi xem có phải là anh lấy đi không."
Chu Vĩ Xuyên im lặng vài giây, tức giận nói: "Đùa cái gì vậy, sao anh không biết họ đưa điện thoại cho anh rồi, có phải đưa nhầm người rồi không?"
"Họ nói là đã xem chứng minh thư." Thích Nguyên Hàm nói.
Chu Vĩ Xuyên thở dài, trách móc cô: "Bảo bối, anh bảo em ngốc, em còn không tin, bọn họ nhất định là nghĩ mất điện thoại, em sẽ đòi tiền bồi thường, nên mới cố ý nói đưa điện thoại cho anh rồi, em nghĩ xem, họ đưa điện thoại cho anh thật, anh không đưa lại cho em sao? Anh có âm mưu gì chứ?"
Lúc trước đứng trước mặt Thích Nguyên Hàm hắn còn ba hoa nói dối như nước chảy, bây giờ cách cái điện thoại nói dối còn không cần lấy hơi.
Chu Vĩ Xuyên thăm dò, "Em vội tìm điện thoại cũ để làm gì đó?"
"Tài liệu công việc đều ở đó, ngày kia em phải về công ty, nếu không nộp tài liệu, sợ người trên kiếm chuyện với em." Thích Nguyên Hàm nói.
"...Cấp trên của em không phải là anh sao, yên tâm, có anh ở đây, không nộp được thì đừng nộp, đám người kia cũng chẳng dám làm gì em." Chu Vĩ Xuyên mồm miệng ngông cuồng, hoàn toàn quên đi chuyện hắn làm cho công ty thiếu tiền vốn ngắn hạn.
"À, đúng rồi, vợ ơi em bây giờ đang ở đâu vậy, tại sao ở nhà không có ai báo là em đã về nhà, em nói với anh là em đã an toàn..."
Thích Nguyên Hàm tắt máy, vân vê bàn tay.
Bách Dư Nhu hỏi: "Anh ta không đưa cho chị, thế phải làm sao?"
Thích Nguyên Hàm nói: "Cứ làm như trước đây, tìm đại diện phát ngôn, sau đó mở rộng thêm địa danh du lịch, về phía công trình thì theo dõi chặt chẽ, tránh thành công trình bỏ hoang."
Ắt hẳn Chu Vĩ Xuyên chưa nhìn thấy tài liệu trong điện thoại, không thì với tính cách của Chu Vĩ Xuyên, phát hiện ra thứ gì đó trong điện thoại, chắc chắn sẽ thẳng thừng tra hỏi cô.
Chỉ là việc lúc nào phát hiện ra, có phát hiện ra hay không, là một trái bom hẹn giờ, phải nghĩ ra cách giải quyết, không thì đêm dài lắm mộng.
Nói chuyện một giờ đồng hồ, mưa to hơn, Bách Dư Nhu ra ngoài đem theo cái cô, cô ta tự che mà đi rồi, Thích Nguyên Hàm giơ tay che trán, chạy vào xe, mái tóc có chút ướt, cô vuốt tóc ra sau, khởi động xe.
Lúc này quay về còn sớm, Thích Nguyên Hàm nhìn kính chiếu hậu, híp mắt, lái xe đến địa điểm chụp hình của Thẩm Dao Ngọc.
Thích Nguyên Hàm đến nơi thì gửi tin nhắn cho Thẩm Dao Ngọc, Thẩm Dao Ngọc xuống đón cô, hôm nay Thẩm Dao Ngọc ăn mặc xinh xắn, chiếc váy màu hồng tươi tắn, mái tóc hơi xoăn, hai má phớt phấn đỏ, khóe mắt gắn vài hạt lấp lánh, nhìn giống như quả lê nhỏ ngọt ngào chốn nhân gian.
Quá tươi mới, Thích Nguyên Hàm suýt nữa không nhận ra, cô khẽ ngây người, hỏi: "Cậu quay quảng cáo gì thế? Sô cô la hả?"
Thẩm Dao Ngọc nói: "Kem đánh răng đó, vị cam ngọt."
Quảng cáo kem đánh răng trong ấn tượng của Thích Nguyên Hàm, vẫn là người da đen nhe miệng cười lộ ra hàm răng trắng bóng, cô nói: "Đẹp thì đẹp thật, nhưng cứ nghĩ đến cậu sắp ba mươi tuổi..."
"Cái gì mà sắp ba mươi! Là hai mươi chín!"
Thẩm Dao Ngọc lườm Thích Nguyên Hàm một cái.
"Được, hai mươi chín." Thích Nguyên Hàm nhịn cười.
Nhiếp ảnh gia ở đằng kia bắt đầu thúc giục, còn có bạn chụp cùng Thẩm Dao Ngọc, mặc bộ vest đen, nghiêm túc hơn cô ấy nhiều.
Nhiếp ảnh gia liên tiếp tìm góc chụp, Thẩm Dao Ngọc ở phía trên lúc thì xách váy, lúc thì chống eo, thuần khiết ngọt ngào cười với ống kính, Thích Nguyên Hàm ở bên dưới căng cả da đầu, chẳng giống với cô ấy chút nào...
Tối qua cái thanh niên này còn thảo luận mấy cái vấn đề em gái muốn hay không muốn với cô.
Thẩm Dao Ngọc chụp hai bộ ảnh, một bộ cho bên quảng cáo, một bộ để đăng lên Weibo của mình, Thẩm Dao Ngọc chụp xong lấy một tấm ảnh đưa cho Thích Nguyên Hàm, nói: "Này, cho cậu."
"Đây là cái gì vậy." Theo Thích Nguyên Hàm nhìn thì là bức ảnh chụp chung của cô ấy với cô gái mặc vest vừa rồi, cô gái mặc bộ vest áo trong màu đen phối với áo khoác ngoài, kết hợp với bộ váy tiên nữ giáng trần hường phấn này của cô ấy, Thích Nguyên Hàm khép hờ mi, nói: "Giấy chứng nhận kết hôn của cậu à?"
Trong giây lát, rất nhiều người nhìn sang.
Thẩm Dao Ngọc vội che miệng Thích Nguyên Hàm lại, "Cậu nói lung tung cái gì đó?"
Thích Nguyên Hàm chớp mắt, ý là, cậu đưa mà.
Thẩm Dao Ngọc kéo cô đến nơi không người nói chuyện, giải thích rằng: "Tên ngốc nhà cậu, không phải lần trước cậu nói, cậu thích cách diễn của cô ấy, bảo tớ lấy hộ chữ ký sao, tớ lấy hộ cậu, cậu lại chơi trò này với tớ?"
"Lúc nào thế, sao tớ không nhớ gì?" Thích Nguyên Hàm khó hiểu ra mặt.
"Cậu! Tức chết tớ rồi!" Thẩm Dao Ngọc cất tấm ảnh vào túi, liếc mắt nhìn mấy người đang chụp hình bên kia, kéo Thích Nguyên Hàm ra ngoài trước.
Thích Nguyên Hàm vừa đi vừa hỏi: "Lần trước cậu nói muốn thoát ế, là muốn thoát cùng với cô ấy hả?"
Thích Nguyên Hàm biết tính đặc thù của công việc cô ấy, cố gắng đè nhỏ giọng, nghiêm túc hỏi: "Hỏi cậu một chuyện, hai người ở trong phim có một phân cảnh, trời mưa to, chồng cậu dẫn tiểu tam đến gặp cậu. Hai người đều uống rượu say, tiểu tam cắn tai của cậu, nói muốn ngủ với cậu, cậu có phút giây nào rung động chưa, cậu không muốn có gì với cô ấy sao? Quay phim xong, cậu nhìn cô ấy, có động lòng hay không?"
Thẩm Dao Ngọc chắp tay vái cô, nói: "Chị gái, em sai rồi, xin chị đừng niệm chú nữa, em không bao giờ tục tĩu với chị nữa, chị tha cho em đi, được không?"
Thích Nguyên Hàm là nhìn thấy nghệ sĩ kia mới nhớ ra, thành thật hỏi.
Họ đi thẳng đến bãi đỗ xe, Thẩm Dao Ngọc lên xe ngồi ở ghế phụ lái, thắt dây an toàn, thở phào một hơi, ngồi ngay ngắn, nói: "Cái con người cậu có thù tất báo, rất có bản lĩnh."
Câu trước thì Thích Nguyên Hàm công nhận, nhưng vế sau Thích Nguyên Hàm cần giải thích, cô nói: "Tớ không có báo thù cậu, là thật sự tò mò, cô ấy quyến rũ cậu như vậy, cậu từng động lòng chưa?"
"Cô ấy cũng chẳng phải tiểu tam của chồng tớ, tớ động lòng cái rắm gì, nếu cô ấy mà là tiểu tam của chồng tớ, dám quyến rũ tớ, tớ lại thẳng tay xử đẹp cô ấy luôn, còn có chuyện cô ấy quyến rũ tớ?" Hiện tại không có người, Thẩm Dao Ngọc dám hoang dại, nhưng nói chuyện chẳng hợp với bộ váy tiên nữ của cô ấy chút nào, trông rất mâu thuẫn.
Cô ấy hỏi: "Không phải, sao tự nhiên cậu lại hỏi như thế, có phải..."
Thích Nguyên Hàm nói: "Đúng vậy, hai người rất có tướng thê thê."
"Cút cút cút, đừng tẩy não tôi."
Thích Nguyên Hàm cười đã đời, lái xe đi, không đùa với cô ấy nữa, nói: "Cậu gửi cho tớ vài tấm ảnh cậu vừa chụp, giúp tớ đăng lên vòng bạn bè, đỡ bị Chu Vĩ Xuyên tra hỏi.
Thẩm Dao Ngọc gửi ảnh qua, rồi lấy điện thoại, nói: "Sao cái tên ngu Chu Vĩ Xuyên lắm chuyện thế, tớ có thể xả giận lên tên ngốc này không?"
"Xả đi, dù sao cũng cách xa." Thích Nguyên Hàm lại nói: "Cậu có thể gửi hai tấm ảnh đẹp, trong danh sách bạn bè của tớ hình như có vài đạo diễn."
"Cái đó không quan trọng, quan trọng là chọc tức cái tên ngu này, cho hắn ở đảo bứt rứt khó chịu, muốn về cũng không về được." Thẩm Dao Ngọc giận dữ nói.
Chu Vĩ Xuyên không cho Thích Nguyên Hàm giao du với Thẩm Dao Ngọc, là bởi vì Thẩm Dao Ngọc toàn chửi hắn trước mặt Thích Nguyên Hàm, chưa bao giờ giữ mồm giữ miệng, muốn chửi là chửi luôn.
Với lại có lần cô bắt gặp Chu Vĩ Xuyên nɠɵạı ŧìиɦ với người khác, Thích Nguyên Hàm nhờ Thẩm Dao Ngọc đi tìm bằng chứng, khiến Chu Vĩ Xuyên mất khối tiền, từ đó trở đi Chu Vĩ Xuyên triệt để ghi thù lên người Thẩm Dao Ngọc.
Thích Nguyên Hàm nói: "Đăng lên xong thì nhớ cài chế độ không nghe điện thoại, đừng để anh ta gọi điện đến."
"OK." Thẩm Dao Ngọc nghịch điện thoại, vào bộ sưu tập, chọn ảnh xong, còn gõ chữ trên bàn phím: "Haizz, năng lực ngôn ngữ của tớ không tốt, nên tìm một đoàn đội viết bài trạng thái... Tớ đăng rồi, có chút trần trụi nha, bức ảnh gợi cảm nhất của tớ."
Thích Nguyên Hàm cười, ừm một tiếng.
Trên đường tắc nghẽn, gặp đèn đỏ, Thẩm Dao Ngọc cầm điện thoại cười, "Hahahaha, Chu Vĩ Xuyên quả nhiên là trả lời ngay lập tức, gửi nhiều tin nhắn lắm, chắc hắn hoảng gần chết rồi." Cô ấy giả giọng Chu Vĩ Xuyên, đọc: "Vợ ơi em đang ở đâu, sao em lại chơi với Thẩm Dao Ngọc rồi, không phải là đã nói với em rồi sao, đừng giao du với người phụ nữ này."
"Tớ nôn đây, hắn cũng không soi gương xem mình có xứng với cậu không." Thẩm Dao Ngọc chửi Chu Vĩ Xuyên sấp mặt, trong lòng Thích Nguyên Hàm cũng dễ chịu hơn nhiều, cô ấy chửi người không bằng Thẩm Dao Ngọc, mỗi lần chỉ có vài chữ, cứ cảm thấy không đã.
Thẩm Dao Ngọc lại nói: "Thanh niên tốt, vòng bạn bè của cậu cũng có mấy người thích phản bác bắt bẻ người ta, cư nhiên nói ảnh này tớ không đẹp."
"Cậu đáp trả lại là được." Thích Nguyên Hàm nói.
Thẩm Dao Ngọc lắc đầu, không nói nữa.
Chu Vĩ Xuyên đã xâm phạm quyền riêng tư của Thích Nguyên Hàm quá nhiều, thường ngày họ đi chơi cùng, Thẩm Dao Ngọc sẽ đặc biệt tôn trọng quyền riêng tư của cô, cô ấy đặt điện thoại về chỗ cũ.
Ngoài trời mưa to, hai người tìm một nhà hàng, ăn ở ngoài mới về.
Mãi đến khi về nhà, Thích Nguyên Hàm mới mở điện thoại, Chu Vĩ Xuyên gọi hàng chục cuộc gọi nhỡ, nghe có vẻ là thật sự hoảng rồi, cái loại người có tính chiếm hữu cùng kiểm soát mạnh mẽ như hắn, làm sao chịu được Thẩm Dao Ngọc khiêu khích.
Thích Nguyên Hàm xóa sạch, mở wechat, hàng loạt tin nhắn mới, thông báo vòng bạn bè lên 99+, cô nhấn vào xem qua.
Thẩm Dao Ngọc đăng hai bức ảnh, bức đầu tiên cô ấy mặc áo hai dây ren màu đen hot hừng hực, để lộ ra cơ bụng, bên dưới là quần đùi ngắn, cô ấy quỳ một chân lên giường, cắn gang tay kéo xuống, ánh mắt tràn đầy du͙ƈ vọиɠ. Bức thứ hai là bức hôm nay cô ấy chụp, mặc chiếc váy tiên nữ, miệng ngậm chiếc thìa, nhìn đáng yêu xinh xắn.
Dòng trạng thái: Giây phút này, tôi yêu phụ nữ rồi, đàn ông gì đó tôi không vừa mắt.
Lướt xem bình luận bên dưới, rất nhiều người khen Thẩm Dao Ngọc đẹp, xin cô wechat của Thẩm Dao Ngọc, Thích Nguyên Hàm vừa định thoát ra, nhớ ra một người, lại nhấn vào xem.
Lướt thẳng đến cuối.
Diệp Thanh Hà: [Không ra làm sao.]
Diệp Thanh Hà: [Em mặc đẹp hơn cô ấy gấp 100 lần.]
Diệp Thanh Hà: [Ngắm em.]
Thích Nguyên Hàm lập tức xóa bài.
Xóa xong, cô lại bắt đầu hối hận, cô nên trả lời một câu, tránh cho Diệp Thanh Hà hiểu lầm sở thích của cô, sau này ăn mặc càng gợi cảm đến quyến rũ cô.
...
Thích Nguyên Hàm ở nhà Thẩm Dao Ngọc nghỉ ngơi hai ngày, rồi quay về Chu thị đi làm, buổi sáng đến phòng làm việc, từ xa đã ngửi thấy hương hoa, cô tưởng cô em nào xịt nước hoa, nghĩ thầm mùi hương này rất được.
Sau đó, cô liền thấy Tiểu Chu ôm một bó hoa hồng vào, đằng sau là một bầy cô em xúm lại xem.
Thích Nguyên Hàm hùa theo trêu chọc cô ta, "Ái chà, vận đào hoa của Tiểu Chu đến rồi, lễ tình nhân mới qua vài ngày, còn nhận được bó hoa đẹp đẽ như này, ở bộ phận nào vậy?"
Công ty không ngăn cấm yêu nhau, mọi người đều thích đùa, bó hoa kia nhìn rất đẹp, chắc là một chàng trai săn sóc đây.
Mặt mày Tiểu Chu đỏ bừng, vội nói: "Không phải của em, em làm sao có thể nhận được bó hoa đắt tiền như vậy, cái này là tặng cho chị đấy Thích tổng."
"Của tôi?" Thích Nguyên Hàm ngưng cười, nghi hoặc nhìn.
Tiểu Chu nói: "Chắc là hoa Chu tổng tặng chị đó."
Niềm thích thú vừa lên vụt tắt trong giây lát.
Trong khi mọi người bàn tán xem hoa bao nhiêu tiền, Thích Nguyên Hàm sắp gỡ bọc ngoài ra, tặng mỗi người một đóa, dọa cho mấy đồng nghiệp nam lắc đầu lia lịa.
Nhận hoa của ai cũng được, nhưng hoa của Thích Nguyên Hàm thì không, để Chu tổng biết được, ghen cái, ai cũng đừng hòng đi làm nữa.
Hoa đặt ở trên bàn, đẹp thì có đẹp thật, nhưng từ tay Chu Vĩ Xuyên tặng thì mất đi vài phần ý vị, cho dù mọi người có nói hoa đắt, Thích Nguyên Hàm cũng sẽ không cảm động, bởi vì trước đây hoa Chu Vĩ Xuyên tặng đều là tiền thật bạc thật, cái trò này xem như rẻ mạt.
Ồ.
Tiền của hắn bị cô lấy mất rồi, bây giờ đang nghèo kiếp xác kia.
Thích Nguyên Hàm thật sự không hứng thú với mấy bông hoa này.
Một đám người nhìn cô, rất mong đợi nhìn ra được biểu cảm hạnh phúc trên mặt cô, "Chu tổng không ở công ty, còn biết tặng hoa cho Thích tổng, lãng mạn quá đi~"
"Sao cô nói chuyện buồn nôn thế." Tiểu Chu làm ra vẻ mặt lạnh nhạt.
Trợ lý của Thích Nguyên Hàm nói: "Cô nói tôi buồn nôn, là nói Chu tổng buồn nôn, Chu tổng vẽ hình cậu bé bút chì Shin bên trên, tôi chỉ nói theo thôi."
"Shin – Cậu bé bút chì? Trẻ con như vậy sao?"
Mọi người đều tò mò muốn xem tấm thẻ, nhưng Thích Nguyên Hàm lấy đi rồi, liếc mọi người một cái, mọi người tưởng Thích Nguyên Hàm xấu hồ, cũng không dám làm ồn đòi xem.
Đợi đến khi mọi người đi hết, Thích Nguyên Hàm vo tấm thẻ kia vứt vào thùng giác, nhưng giây phút vứt tấm thẻ, cô lại lần nữa bắt lấy tấm thẻ trong lòng bàn tay.
Động tác mạnh, làm cong veo tấm thẻ, nhưng vẫn có thể đọc được dòng chữ bên trên: 葉の恋人
Rất trùng hợp, tiếng Nhật của Thích Nguyên Hàm khá tốt.
Dịch là: Người tình của Diệp.
Những bông hoa đang nở, sắc cam pha lẫn hồng nhạt, bên trên rắc óng ánh, ấy thế mà bông hoa ở giữa lại là màu xanh, vẫn đang là nụ, còn chưa nở hết, e ấp thẹn thùng, mang thêm phần tao nhã.
Hương hoa làm say lòng người.
Sau đó ngày nào cũng có hoa gửi đến văn phòng làm việc, lúc đầu mọi người tưởng của Tiểu Chu, cứ đi trêu chọc tiểu Chu, sau đó thì tất cả đều ghen tị với Thích Nguyên Hàm.
Từng bó từng bó một, đặt chất đống ở trong phòng làm việc, văn phòng làm việc của Thích Nguyên Hàm sắp trở thành chợ hoa chim trời rồi, cũng may những bông hoa này không nồng nặc mùi, không thì người ta choáng váng mất, Thích Nguyên Hàm khuyên vài lần, đồng nghiệp mới dám giúp gánh vác đi vài bông.
Trên bàn làm việc của cả bộ phận đều cắm vài bông hoa hồng, có bộ khác đến đùa cười vài câu, nói bộ phận mấy người giống như mới tổ chức hôn lễ.
Tiểu Chu cắm hoa mới được tặng vào bình hoa trên bàn làm việc của Thích Nguyên Hàm, đổi hoa hôm qua đi, nói: "Hôm nay chủ tịch nổi giận đó."
Thích Nguyên Hàm hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?"
Tiểu Chu nói: "Liên quan đến chuyện hòn đảo, còn có phu nhân chủ tịch nữa."
Thích Nguyên Hàm gật đầu, không có gì mới mẻ.
Trước đây mẹ của Chu Vĩ Xuyên thường đến công ty, không cãi nhau với bố của Chu Vĩ Xuyên, thì sẽ đến chỗ cô xem tài liệu, sau đó bắt bẻ cô.
Khiến cho cả công ty đều biết, nhà họ Chu không ai nhận đứa con dâu Thích Nguyên Hàm này, nhiều người còn cười sau lưng Thích Nguyên Hàm, chống mắt lên đợi cô bị đuổi ra cửa nhà giàu.
Tiểu Chu cầm tài liệu đi ra ngoài, tám chuyện với Tống Duệ đứng ở cửa: "Trưởng phòng thiết kế bộ thiết kế cũng quay về rồi, nghe nói hôm nay cô ấy ăn mặc kiểu, chậc chậc, rất chi là ấy ấy~"
Thích Nguyên Hàm ngẩng đầu, gọi: "Tiểu Chu."
Tiểu Chu dừng bước, nói: "Chuyện gì vậy? Còn chuyện gì cần làm ạ?"
Thích Nguyên Hàm nhìn bàn, cũng không còn chuyện gì cho cô ta làm, liền nói: "Cà phê nguội lạnh rồi, em đi mua hộ chị một ly trà sữa nóng."
Tiểu Chu khẽ ngây người, cốc cà phê này là mười phút trước cô ta mua hộ nha, cô ta biết Thích Nguyên Hàm lâu như vậy, Thích Nguyên Hàm chưa bao giờ làm khó cô ta, lần này tuy rất sốc, nhưng cô ta cũng không dám nói gì, chỉ hỏi Thích Nguyên Hàm muốn uống trà sữa vị gì.
Thích Nguyên Hàm nói: "Thêm nhiều chân trâu nhé." Cô chuyển tiền cho Tiểu Chu, nói: "Mua thêm cho bản thân một ly."
Tiểu Chu vui vẻ rời đi.
Thích Nguyên Hàm cầm lấy tài liệu cô ta định đưa đến bộ thiết kế, nhấp một ngụm cà phê, cô rời phòng làm việc.
Ra ngoài, chỉ hai bước, nhìn sang phía đối diện.
Thị lực Thích Nguyên Hàm khá tốt, khẽ liếc về tòa nhà đối diện, liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Diệp Thanh Hà đang tựa vào lan can, như thể rất rảnh rỗi, trong miệng ngậm một bông hồng, màu xanh, giống với mấy bông ở phòng làm việc của cô.
Nhưng khoảng cách xa xôi, Thích Nguyên Hàm không nhìn rõ nàng đang mặc cái gì, chỉ thấy nàng để tay trần, mái tóc xoăn che nửa khuôn mặt, ngậm bông hồng như thể ngậm điếu thuốc.
Trong phút chốc, nàng như có linh cảm, nhìn về phía Thích Nguyên Hàm.
Thích Nguyên Hàm nhanh chóng thu hồi ánh mắt, thôi không nhìn nàng nữa, chỉ cần nàng không mặc kiểu bikini hay mấy đồ lót gợi cảm đi làm, vẫn tốt thôi.
Suy nghĩ nhập tâm quá, không cẩn thận va phải người khác, Thích nguyên Hàm vội nói xin lỗi, nhặt tập tài liệu giúp đối phương, đợi đối phương đi rồi, cô thở phào một hơi, lại vòng về.
Tài liệu cứ để Tiểu Chu đem qua thôi.
Thích Nguyên Hàm quay về ngồi được lúc, cửa văn phòng làm việc vang lên tiếng gõ.
Cô nói: "Vào đi."
Người kia liền không tiếng động đi vào, bước chân nhẹ nhàng.
Thích Nguyên Hàm bình tĩnh lại một chút, ngẩng đầu nhìn sang, là Diệp Thanh Hà, ánh mắt đầu tiên khi cô nhìn Diệp Thanh Hà chính là xem nàng đang mặc gì.
Diệp Thanh Hà mặc một bộ voan mỏng màu đen, chỉ thắt một cái dây ở giữa, trước ngực lộ ra một vùng trắng nõn, dưới chân cũng vậy, cứ không nhịn được phán đoán xem có phải bên trong nàng chẳng mặc gì hay không.
Thật dám mặc.
Không cảm thấy bản thân quá điệu đà, quá khác biệt sao, thường ngày Thích Nguyên Hàm chỉ hơi không nghiêm chỉnh chút, là cảm thấy người khác đang nhìn cô.
Diệp Thanh Hà đi đến, dựa lên bàn Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm tưởng nàng muốn ngồi lên bàn làm việc, sau đó làm vài động tác tán tỉnh cô. Thích Nguyên Hàm nghĩ, chỉ cần Diệp Thanh Hà làm thế, cô liền có cớ đuổi nàng ra.
Nhưng Diệp Thanh Hà không như vậy.
Nàng chỉ dựa ở đó, nói: "Cuối cùng em cũng xuất viện rồi, sau khi chị đi, em còn nằm thêm một tuần, trên chân còn để lại một vết sẹo nhỏ."
Nàng kéo vạt áo của mình.
Các nếp áo trải qua trêu đùa, nhẹ nhàng mở ra, "Chị nhìn xem."
Thích Nguyên Hàm không nhìn, vốn cũng không muốn trả lời cô, nhưng không nhịn được đáp trả một câu: "Đáng đời em."
Diệp Thanh Hà tặc lưỡi, "Nhẫn tâm quá đi."
Thích Nguyên Hàm tiếp tục xem tài liệu.
Diệp Thanh Hà khẽ gõ bàn, thu hút sự chú ý của cô, sau đó rút bông hoa hồng trong bình hoa, hỏi cô: "Có phải em đẹp hơn người phụ nữ kia không?"
Thích Nguyên Hàm cúi đầu, nhìn thấy vệt sẹo mờ nhạt trên đùi nàng.
Diệp Thanh Hà nghiêng người, lấy bông hồng vuốt ve má của Thích Nguyên Hàm, "Chị còn giận à? Đừng giận nữa, hoặc chị nói xem, phải làm sao, chị mới hết giận."
Thích Nguyên Hàm nói: "Không phải tôi giận, mà là tôi không thèm để ý đến em."
"Nè, thế chúng ta đơn thuần nói chuyện một lúc, được không, em thật sự rất nhớ chị." Diệp Thanh Hà như nghe không hiểu, lại nói: "Yên tâm đi, em đứng xa chị như vậy, người ta có đi vào, cũng không nghĩ linh tinh đâu."
Thích Nguyên Hàm nói: "Thế thì em thật biết cách giữ khoảng cách."
Nếu nàng thật sự biết giữ khoảng cách, sẽ không vụиɠ ŧяộʍ sờ tay cô.
Cái tay khác thì cầm tập tài liệu, che đi động tác của họ, dường như dưới văn kiện kia nàng đang lén lút, vụиɠ ŧяộʍ đem tay Thích Nguyên Hàm sờ mó nàng.
Thích Nguyên Hàm muốn thoát ra cũng không thoát được.
Diệp Thanh Hà là một con rắn độc, là rắn độc nơi tiên cảnh.
Nàng dụ dỗ bạn lấy quả táo trong miệng nàng, bạn không đi, nàng sẽ ngậm quả táo, dâng lên tận miệng bạn, là muốn bạn nếm xem quả táo đỏ đến chảy máu kia có bao nhiêu hấp dẫn, sau đó mê mẩn đến nghiện.
Bông hoa hồng xanh lục kia, đùa nghịch sợi dây giữa eo nàng, giống như lục lạc lay động, từng chút từng chút một, khẽ khàng nhẹ nhàng, bạn không thể biết được nàng rốt cuộc là muốn gỡ ra, hay là không muốn gỡ, cứ khiêu khích tính nhẫn nại của bạn.
Nàng lại kêu một tiếng chị.
Trên mặt lộ ra vẻ ngoan ngoãn, nhìn Thích Nguyên Hàm thật sâu, mím môi, ngọt ngào hỏi: "Đẹp không, sau này em chỉ để chị nhìn, chị cân nhắc đến việc chỉ ngắm một người phụ nữ là em đây, thế nào?"
Nhất thời không biết nên nói là nàng đang ghi thù, hay là đang ghen.
Bông hoa hồng trong tay Thích Nguyên Hàm rơi thẳng xuống ngực nàng, trượt xuống eo nàng, thấp thoáng có thể thấy được sợi chỉ đen, nhìn nàng, luôn sinh ra cảm xúc chi ảo, động tác đã dừng, ảo giác vẫn còn tiếp diễn, chỉ cần kéo sợi dây kia...
Thích Nguyên Hàm liếc một cái.
Đúng lúc này, cánh cửa đột ngột bị đẩy ra, chấm dứt hoàn toàn hành động qua lại của họ, ngón tay Thích nguyên Hàm dùng lực, ngắt đứt bông hồng trên đầu ngón tay.
Cô không hoảng hoạn, chỉ cau chặt đôi mày, như đang sinh ra ngọn lửa, vô duyên vô cớ tức giận.
Ngoài cửa truyền đến, là một câu chửi rủa, "Thích Nguyên Hàm, đừng tưởng cô dụ dỗ Vĩ Xuyên, giả bộ dịu dàng, là không có ai nhìn ra lòng dạ bẩn thiểu của cô, tôi biết rõ, hòn đảo là do tiện nhân cô lấy đi đúng không? Hàng chục tỷ mà cô lấy nhẹ nhàng như thế, sớm muộn gì tôi cũng..."
Đang chửi hăng, bà ta đứng người trong giây phút, tiếng chửi bới cũng dừng lại, thay vào đó là tiếng hét, "Thích Nguyên Hàm, cô đang làm gì?"
Đứng ngoài kia là một người phụ nữ trang điểm tinh tế, tóc ngắn, nhuộm màu vàng sẫm, một thân bộ đồ cưỡi ngựa màu xám kiểu Anh, rất có khí chất.
Mặc dù đã bước vào độ tuổi trung niên, vẫn thấy người phụ nữ này ưa nhìn, vẫn còn hấp dẫn, năm tháng không bội bạc bà, nhưng những lời bà ta nói lại rất đáng bội bạc, nhất là lúc mắng mỏ Thích Nguyên Hàm, chửi toàn những từ ngữ khó nghe.
Diệp Thanh Hà rất chói tai.
Nàng quay đầu lại nhìn, vân vê mái tóc, nở một nụ cười, nói: "Bà già, bà mù ha, không thấy tôi đang đưa tài liệu sao?" Đáp trả xong, nàng nhìn Thích Nguyên Hàm, hỏi: "Cái bà già này là ai đó, mở miệng cái là tiện nhân, mồm miệng không tích đức như vậy, sớm muộn gì cũng chết không toàn thây."
Mồm miệng Diệp Thanh Hà nhanh nhẹn, mắng đối phương đến ngậm họng, chẳng có người phụ nữ nào chịu đựng được câu "Bà già."
Rõ ràng rất giống kiểu bị bắt gặp khi đang vụиɠ ŧяộʍ ở phòng làm việc, bầu không khí căng thẳng chăng, Thích Nguyên Hàm mím môi, không nhịn được, bỗng nhiên rất muốn cười, cô nói với Diệp Thanh Hà: "Người này nha, bà ấy là mẹ của Chu Vĩ Xuyên đó."