Thích Nguyên Hàm rất hoang mang, cô không hiểu nổi, Diệp Thanh Hà tự nhiên quậy thành như vậy, sao lại cầm hộp nhẫn đi luôn chứ.
Còn có Lục Kiều Vi cũng hoang mang như vậy, chiếc nhẫn trong hộp là của Thích Nguyên Hàm đặt, mặc dù là để tặng cho Diệp Thanh Hà, nhưng mà gây chuyện như vậy, có phải hay không không tốt cho lắm.
Hai người đồng thời quay sang nhìn Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà nhận được tín hiệu ánh mắt của hai người họ, tỏ ra rất điềm tĩnh, nói: "Sao vậy, không phải là không hoan nghênh tôi đến tham dự hôn lễ của tiểu thư Văn với cô đó chứ."
"Hoan nghênh, chắc chắn là hoan nghênh chứ! Nhưng mà, cái kia..." Lục Kiều Vi muốn nói lại thôi, nhìn nàng vài giây, rồi thu lại ánh mắt, cực kỳ bất lực, cô ấy muốn lấy lại nhẫn, nhưng mà chiếc nhẫn kia vốn là tặng cho Diệp Thanh Hà, nếu như cô ấy đòi Diệp Thanh Hà, thế lại biến chất rồi.
Thôi bỏ đi, sai thì sai rồi.
Lục Kiều Vi bưng ly rượu trong tay, nói: "Tôi thấy hai người cũng sắp có chuyện vui, sắp tới cưới đừng có quên tôi đấy."
"Tất nhiên." Diệp Thanh Hà nhấp một ngụm rượu, gấp gáp muốn xem nhẫn của mình, nói: "Bạn của em đến rồi, em đi trước nhé. Hai người nói chuyện đi."
Diệp Thanh Hà cuỗm theo hộp nhẫn định rời đi, Thích Nguyên Hàm nhanh tay giữ nàng lại, nói: "Em từ từ hẵng đi."
Diệp Thanh Hà khó hiểu nhìn cô, cũng sợ Thích Nguyên Hàm phát hiện ra chiếc nhẫn trong túi mình, nàng chỉ muốn rời đi sớm, nói: "Em đi thay bộ lễ phục, bộ này không ăn khớp với chị, em quay lại nhanh thôi ạ."
Thích Nguyên Hàm không biết nói thế nào cho đúng nữa.
Ánh mắt luôn đuổi theo nàng, đang rơi vào trong trạng thái kinh ngạc vì nhẫn bị lấy đi mất, lại không biết làm sao để lấy lại.
Thích Nguyên Hàm vân vê ngón tay, có hơi ngượng ngùng mà nhìn Lục Kiều Vi, nói: "Tính cách Thanh Hà có hơi hoang dại, ừm, lát nữa tôi..."
Cô nghĩ, có lẽ là Diệp Thanh Hà ghen rồi, lại còn vừa hay liếc thấy hộp nhẫn trong tay Lục Kiều Vi, ghen càng thêm ghen, thế nên chạy đến cuỗm luôn chiếc nhẫn.
Thích Nguyên Hàm đang nghĩ xem giải thích như thế nào, không thì chuyện này mà quậy lên, tính Diệp Thanh Hà cũng không vừa, cô vừa muốn mượn một lý do đi lên lầu.
Lục Kiều Vi lại mò một chiếc hộp từ trong bao áo khác ra, lần này không che không đậy nữa, cô ấy nói: "Không sao, tôi còn chiếc khác."
"... Hả?" Thích Nguyên Hàm ngạc nhiên, thầm nghĩ, phục vụ sau khi mua tốt thế cơ, còn có nhẫn dự phòng. Lục Kiều Vi ra vẻ rất hào phóng mà nhét hộp nhẫn vào tay cô, bảo cô nhận lấy ngàn vạn lần đừng khách sáo.
Thích Nguyên Hàm biết cô ấy tốt bụng, nhưng cô chỉ muốn chiếc nhẫn mà mình đã đặt, cho rằng cầm nhẫn của người khác đi cầu hôn là không tốt, cô nói: "Quà này quý quá, tôi không nhận được, lát nữa tôi nghĩ cách lấy lại nhẫn từ em ấy."
Tốc độ tay của Diệp Thanh Hà nhanh thật đấy.
"Không sao, không sao, cô cứ giữ đi, không thích thì có thể hoàn hàng lại. Làm loạn chuyện này lên, tôi cũng cực kỳ hối lỗi." Lục Kiều Vi nhét vào tay cô, bàn tay khác đút vào trong túi, không để cho Thích Nguyên Hàm nhét trở lại, cô ấy nói: "Nói một cách khác, chiếc này cũng là của cô mà."
"... Còn mua một tặng một cơ hả?" Thích Nguyên Hàm ngạc nhiên, thật nể phục với thái độ phục vụ của công ty họ.
"Cô cũng có thể hiểu như vậy đó." Lục Kiều Vi nhón chân lên, nói: "Bạn gái của tôi đến rồi, tôi qua đó trước nhé."
Lục Kiều Vi chạy rất nhanh, đến bên cạnh bạn gái nhà mình, mặt mày nhăn nhó thở dài mãi, cô ấy cực kỳ không hiểu tại sao lại có thể xảy ra sai sót này.
Mà trọng điểm chính là cô ấy không biết nên giải thích như thế nào, cũng không thể nói với Thích Nguyên Hàm là, đây là quà vợ cô tặng đó, vợ cô muốn cầu hôn cô, cô cứ cầm lấy trước đi. Nói như vậy rồi, còn gì là bất ngờ vui mừng khôn xiết nữa, phá hỏng hết chuyện rồi.
Từ lúc cô ấy nhận đơn đến nay, đây là đơn hàng sai sót nhất!
Văn Cẩn Ngôn im lặng nghe cô ấy kể, khẽ cười khúc khích một tiếng, đợi Lục Kiều Vi nhìn sang rồi, cô lại mím môi, dùng đôi đồng tử khác màu nhìn Lục Kiều Vi, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Lục Kiều Vi khẽ lầm bầm, "Chị cũng có biết là làm sao đâu, vốn nghĩ ngợi đẹp dẽ ra sao chứ, giao hàng thành công rồi, hôm nay chị cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc. Ai biết được giữa chừng lại xảy ra việc vô lý đến vậy."
Văn Cẩn Ngôn an ủi cô ấy, "Thế là bình thường mà, đặt nhẫn của Đại Mãnh nhà chúng ta có mấy ai đứng đắn đâu? Chị đừng khó chịu nữa, như thế này còn có thể tăng thêm bầu không khí cho lễ cầu hôn của họ. Yên tâm, hôm nay họ chắc chắn sẽ cầu hôn, bởi vì đã quyết định rồi, thì sẽ không thay đổi nữa."
Lục Kiều Vi ngẫm lại cũng thấy đúng, đều là do ông trời sắp đặt cả thôi, cô ấy thoải mái hơn rồi, lại nhỏ tiếng nhắc nhở cô, "Đã nói là ra ngoài đừng có gọi biệt danh rồi mà."
"Vâng ạ, biết rồi, em nhịn."
Thích Nguyên Hàm tìm chỗ không có người, đặt ly rượu xuống mở hộp nhẫn ra xem, cách thiết kế nhẫn tương đối tối màu, có hai chiếc đầu lâu nhỏ, như thể bộ sưu tập tết Trung Nguyên vậy, ở giữa còn có một viên kim cương màu đen.
Đẹp thì đẹp thật, nhưng không hợp với Diệp Thanh Hà, cô thích cách thiết kế của mình hơn, cho dù chiếc nhẫn này có tinh xảo hoàn mỹ, nhưng vẫn không đạt tiêu chuẩn trong lòng cô.
Thích Nguyên Hàm cất nhẫn vào trong túi, rất sầu não, đang nghĩ cách xem lấy lại nhẫn kiểu gì, để Diệp Thanh Hà không biết, không chừng bây giờ Diệp Thanh Hà đã nhìn thấy nhẫn rồi, thế niềm bất ngờ này có phải là mất luôn rồi không?
Cô trầm ngâm suy nghĩ, suy đi tính lại, Đoàn Cự Phong ở bên kia đang gọi cô, Thích Nguyên Hàm cầm ly rượu đi qua đó, vừa đi vừa nghĩ kế sách.
Đột nhiên, cô dừng lại bước chân.
Đoàn Cự Phong quay đầu hỏi: "Làm sao mà cười vui vẻ thế."
Thích Nguyên Hàm đi đến đẩy xe lăn, khẽ nói: "Hình như Thanh Hà cũng định cầu hôn con, nhưng nhẫn ở chỗ con rồi, lát nữa con lừa lấy nhẫn lại, không để cho em ấy giành trước con được."
Đoàn Cự Phong không hiểu được, nhưng cũng không ngăn được niềm vui của cụ, nói: "Được đó được đó, ông đợi không nổi muốn xem rồi đây."
Diệp Thanh Hà chạy lên lầu vào phòng ngủ, nàng nhìn chăm chăm chiếc nhẫn trong tay, cầm lấy điện thoại xem ảnh Lục Kiều Vi gửi lúc trước, cái ảnh hiện vật với hàng thật khác nhau quá thể, nàng đặt chiếc nhẫn phong cách tết Trung Nguyên cơ mà, sao đến tay nàng lại là chiếc nhẫn xanh ngọc hoa khai phú quý, yêu mị nhân gian rồi.
Ở giữa là viên kim cương hình elip, bao xung quanh là là những viên đá kim cương trắng hình giọt nước, màu xanh ở giữa lấp lánh có chừng mực, trông như rớm nước. Nàng không hiểu nổi, ai kết hôn lại đi tặng kim cương xanh, ý nghĩa xấu có được hay không.
*Xanh lục: yaaa cắm sừng trong tiếng Trung là 被綠, nếu như xung quanh bạn có ai bị cắm sừng mà bạn ngại hổng có nói được, thì có thể ám chỉ bằng cách cho người ta ngập trong sắc xanh, ví dụ cho ăn nhiều rau xanh, mua mũ áo quần xanh,...
Cái thứ này, làm chi đẹp bằng nhẫn nàng đặt chứ.
Thế nên có câu hỏi đặt ra rồi đây, chiếc nhẫn nàng đặt rốt cuộc là nó bay đi đâu rồi, đừng nói là Lục Kiều Vi cầm nhầm ấy chứ, đưa nhẫn người khác đặt cho nàng?
Thật sự không thể hiểu nổi sao hiện vật lại khác với ảnh như thế.
Diệp Thanh Hà đau đầu đi đi đi lại trong phòng, Thích Nguyên Hàm đang nhận quà ở dưới lầu. Diệp Thanh Hà cực kỳ lo lắng, nếu như lấy nhầm nhẫn, Lục Kiều Vi còn không mang nhẫn của nàng đến, vậy không phải là hôm nay nàng không tặng nổi quà rồi ư?
"Shhh." Diệp Thanh Hà thoáng bóp sống mũi, "Thế này là chuyện gì không biết."
Nàng lôi điện thoại ra nhắn tin cho Lục Kiều Vi: [Tiểu thư Lục, có phải cô đưa nhầm nhẫn rồi không, tôi nhớ là tôi đặt kim cương đen mà, sao mà thay đổi lớn thế.]
Diệp Thanh Hà đợi mất vài giây cũng không nhận được tin nhắn, nàng bỏ nhẫn vào túi áo, chuẩn bị xuống lầu hỏi Lục Kiều Vi cho rõ, nàng từ trên lầu đi xuống, vừa hay Thích Nguyên Hàm đang đi lên.
Hai người đối diện nhau, đều rất trầm mặt, Diệp Thanh Hà đút tay vào bao quần, nàng miết chiếc hộp nhẫn kia, đầu ngón tay vuốt ve nút mở.
Thích Nguyên Hàm mở lời hỏi: "Có phải vừa rồi em lấy mất một thứ của tiểu thư Lục đi không?"
Diệp Thanh Hà không ngờ cô đã nhận ra, bỗng chốc có phần căng thẳng, nàng đè nén lại cảm xúc bình tĩnh nói: "Không tính là lấy đi mà, cô ấy tặng quà thì chúng ta phải nhận chứ, Đoàn Cự Phong nói rồi mà, chúng ta phải tỏ ra rất hào phóng rộng lượng."
Thích Nguyên Hàm nói: "Vừa nãy chị đã nhận quà của Văn Cẩn Ngôn rồi, bên trong là một viên kim cương, bạn gái cô ấy còn tặng thêm lần nữa, thế thì thành quà quý quá, không đúng cho lắm, chúng ta trả về thì tốt hơn."
"Kim cương? Kim cương của Văn Cẩn Ngôn?" Diệp Thanh Hà chỉ muốn lấy quà mình chuẩn bị mà thôi, sao lại loạn thành như vậy rồi, làm khó nàng quá thể.
Diệp Thanh Hà ngượng nghịu cười nói: "Lỗi của Lục Kiều Vi cả, tự nhiên cô ấy tặng quà cho chị làm gì..." Đang nói, nàng khựng lại bước chân, cũng không xuống tầng nữa.
Lục Kiều Vi tặng nhẫn cho Thích Nguyên Hàm?
Lẽ nào là...
Ánh mắt Diệp Thanh Hà bắt đầu trở nên lạnh lẽo. Thích Nguyên Hàm bị nàng nhìn đến nỗi hoảng sợ trong lòng, đúng vậy đấy, chuyện này phải giải thích cho rõ, không thì hôm nay không phải cầu hôn nữa, mà là chú chó điên Diệp Thanh Hà này muốn đi quyết đấu với người ta rồi.
Thích Nguyên Hàm thở dài, nói: "Chị không muốn nhắc em đâu, tay em nhanh như vậy làm gì hả, chưa chắc người ta định tặng quà cho chúng mình, em đến cái bỏ đồ vào túi, làm chị ngại đó. Chị muốn hỏi em lắm rồi đây, làm gì mà em phải nhanh tay đến thế?"
Diệp Thanh Hà bị hỏi cứng họng, bước xuống nắm lấy tay cô, tính chiếm hữu nồng nặc, nói: "Em không muốn để người khác nắm tay chị, hôm nay chị cứ bắt tay với người ta, em ghen, tay của chị, chỉ có em mới được nắm."
Bên dưới không ít người qua lại, Thích Nguyên Hàm rút tay lại, mặt đỏ bừng, nói: "Được rồi được rồi, không tính toán với em nữa."
Xuống tầng một, Thích Nguyên Hàm lại nhắc nhở Diệp Thanh Hà, "Trả quà lại sớm nhé, nếu như em ngại thì đưa cho chị, chị trả lại giúp em."
Cô đưa tay ra cho Diệp Thanh Hà, rất bất lực mà nói: "Em đó, cứ hung hăng thẳng thắn, những chuyện mất mặt như vậy, để chị giải thích vẫn hơn."
Diệp Thanh Hà lưỡng lự lôi hộp nhẫn ra đưa cho cô, còn rất căng thẳng, nàng nhìn Thích Nguyên Hàm, sợ cô phát hiện ra đầu mối.
Cũng may Thích Nguyên Hàm chỉ lườm nàng một cái, bỏ hộp nhẫn vào túi, khẽ cốc vào trán nàng, nói: "Em đó, to gan thật sự, còn dám lấy nhẫn cầu hôn của người ta."
"Em xin lỗi." Diệp Thanh Hà xin lỗi xong, thì hỏi Thích Nguyên Hàm, quà mà hai vợ Văn Lục tặng ở đâu, nàng muốn qua đó xem sao.
Thích Nguyên Hàm chỉ lên tầng, bản thân thì đi cụng ly với Văn Cẩn Ngôn và Lục Kiều Vi, Văn Cẩn Ngôn cười, cô ấy hiểu hết, nói: "Chúc chị cầu hôn thành công."
"Cảm ơn." Thích Nguyên Hàm nhâm nhi một ngụm rượu, nghĩ đến chuyện sau này họ cưới, mình cũng phải chuẩn bị một món quà thật to.
Còn Diệp Thanh Hà ở trên tầng lại rơi vào một mê cung mới.
Trong hộp chỉ có một viên kim cương không.
Nhẫn của nàng thì sao? Đi đâu rồi?
Có ma thật rồi.
...
Diệp Thanh Hà ở lì trên lầu không xuống, thi thoảng sẽ đứng ở hàng lang một lúc, mấy lần Thích Nguyên Hàm vẫy tay gọi nàng xuống chơi, Diệp Thanh Hà cứ ngượng nghịu, nói là đợi lúc nữa.
Rất nhiều khách đến dự sinh nhật, tất nhiên là phải phát biểu đôi ba câu, Đoàn Cự Phong đến giữa phòng khách nói, Thích Nguyên Hàm đứng ở bên, bên còn lại trống rỗng, cái máu ghen của Diệp Thanh Hà, không cho phép người khác phối hợp với Thích Nguyên Hàm, nên nàng lại chạy xuống đứng vào bên còn lại.
Đoàn Cự Phong phát biểu xong, Thích Nguyên Hàm cố ý chọc Diệp Thanh Hà, cứ hỏi nàng đã chuẩn bị quà xong chưa, lầm ba lầm bầm bên tai nàng, Diệp Thanh Hà gian nan sắp chết rồi đây, hôm nay ai cũng tặng quà, chỉ có nàng là không có quà để tặng.
Diệp Thanh Hà cắn môi, tay Thích Nguyên Hàm để lên vai nàng, biết rõ trong túi nàng cái gì cũng không có, còn cố ý chọc nàng nói: "Em chuẩn bị quà xong chưa đó?"
"Còn chưa ạ, em cần thêm xíu xíu thời gian." Diệp Thanh Hà khó khăn nói.
Thích Nguyên Hàm lại còn trịnh trọng vỗ vai nàng, "Chị tin em."
Diệp Thanh Hà thoáng liếm môi, tay đút vào túi, nói: "Em lên tầng một lát." Nàng có rất nhiều đồ sưu tầm, nàng lôi vài món đắt nhất ra tặng cho Thích Nguyên Hàm, cũng không đến nỗi là tay không sinh nhật.
"Lại đi nữa hả." Thích Nguyên Hàm giữ nàng lại, cố nhịn cười, "Hôm nay em dốc sức chạy lên lầu rồi, mà vẫn chưa thấy em tặng chị cái gì, chị sắp thất vọng với em rồi đấy."
"Đừng thất vọng." Diệp Thanh Hà nghiêm túc nhìn vào đôi mắt của Thích Nguyên Hàm, "Chị yên tâm, em nhất định sẽ tặng một món quà sinh nhật độc nhất vô nhị."
Rõ ràng là Thích Nguyên Hàm không tin nàng nữa, Diệp Thanh Hà sắp khó chịu rồi, nàng quyết định thành thật với Thích Nguyên Hàm, "Hôm nay em đã chuẩn bị quà, nhưng mà quà không cánh mà bay, bây giờ em cũng hoang mang lắm, thật ra em chuẩn bị nhẫn..."
"Hửm?" Thích Nguyên Hàm giơ tay ra trước mặt nàng, lòng bàn tay nâng niu một chiếc hộp nhỏ, bên trên còn có một bông hoa nhung.
Diệp Thanh Hà thoáng thất thần, nàng cũng không ngốc, loáng thoáng đoán được là gì rồi, "Đây là, đừng nói là nhẫn em định tặng chứ?"
Đầu ngón tay Thích Nguyên Hàm mở chiếc hộp nhẫn màu đỏ ra, nằm trên chú thiên nga bằng nhung màu đen là một chiếc nhẫn, giống hệt như bản thiết kế.
"Em..." Diệp Thanh Hà giơ tay muốn lấy hộp nhẫn, cảm giác rất kỳ lạ, như thế này giống như nàng đang nhận quà của Thích Nguyên Hàm, lại còn là nhẫn.
Thích Nguyên Hàm hỏi nàng, "Em không muốn tặng quà cho chị nữa hử?"
"Muốn ạ." Diệp Thanh Hà cầm hộp nhẫn trong tay, giây phút chiếc hộp đóng lại phát ra tiếng "cạch", nàng đang nghĩ xem có cần quỳ xuống hay không, bây giờ cầu hôn Thích Nguyên Hàm luôn, Thích Nguyên Hàm biết nàng muốn tặng nhẫn, chắc là có khả năng sẽ nhận nhỉ.
"Chị ơi..." Diệp Thanh Hà bước lên trước một bước, mày nhướng lên, trở về vẻ tự tin kiêu ngạo lúc trước.
Nàng vừa đi đến trước mặt Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm đã nắm lấy cổ tay nàng, nghiêm túc nói: "Lần này chuẩn bị xong rồi chứ?"
Diệp Thanh Hà sắp quỳ một gối xuống để cầu hôn rồi, nàng gật đầu, bắt đầu tạo dáng.
Lúc này, Thích Nguyên Hàm kéo nàng tiến lên trước vài bước, Diệp Thanh Hà chao đảo, đụng vào vai của Thích Nguyên Hàm, nàng hỏi: "Sao vậy ạ?"
Lúc dừng lại, bọn họ đã đến trung tâm phòng khách. Thích Nguyên Hàm buông tay nàng ra, cô hít sâu một hơi, khẽ vỗ vào lòng bàn tay.
Thật ra đến lúc này, Diệp Thanh Hà đã hiểu Thích Nguyên Hàm định làm gì rồi, nàng siết chặt hộp nhẫn của mình, hơi thở bắt đầu gấp gáp.
Phòng khách yên ắng hẳn đi, ban nhạc mời đến bắt đầu đàn ca, bầu không khí vừa vặn lãng mạn.
Thích Nguyên Hàm lấy một hộp nhẫn ra, Diệp Thanh Hà biết chiếc hộp này, là chiếc hộp nhẫn nàng cuỗm đi đầu tiên.
Hóa ra đây là chiếc nhẫn của nàng.
Chẳng trách vừa nhìn nàng đã thấy nhẫn này đẹp quá, rất hợp với nàng.
Diệp Thanh Hà ngây ngốc suy nghĩ, lúc tỉnh táo lại, Thích Nguyên Hàm đã quỳ một chân trước mặt nàng, cô có chút căng thẳng, đôi mi run rẩy rung động, cô nói: "Hôm nay quà mà chị muốn nhận nhất, thật ra chính là em. Tiểu thư Diệp, em có thể tặng em cho chị không. Chị muốn kết hôn cùng em... Em bằng lòng gả cho chị chứ?"
Hoang mang rối loạn, Diệp Thanh Hà không biết có phải là bị đèn làm cho lóa mắt không, rất lâu cũng không lên tiếng, đôi mắt màu nâu dần dần dâng lên một tầng nước.
"Không muốn đồng ý sao?" Trong lòng Thích Nguyên Hàm cũng rất căng thẳng, lo mình vừa rồi đùa nàng quá trớn, sợ chọc Chiếc Lá Nhỏ giận rồi. Cô nói: "Sau này chị sẽ không đùa em như vậy nữa, sẽ đối tốt với em, cưng chiều em, sau đó luôn luôn thích em, cũng chỉ thích mình em thôi."
Thích Nguyên Hàm rất ít khi thề thốt, cô cũng chưa luyện tập, nói hết những lời trong lòng cho Diệp Thanh Hà biết, "Chị biết em viết rất nhiều thư gửi cho chị, bây giờ chị đích thân nói hồi âm với em."
"Gả cho chị, Diệp Thanh Hà, cùng chị tạo nên một gia đình."
Diệp Thanh Hà quên đóng lại cánh cửa đôi mắt, để mặc cho nước mắt lăn dài, nàng cũng không dám đưa tay lên lau, đôi mi nặng nề ngước lên.
Nàng mạnh mẽ chớp mắt đôi lần, đợi tầm nhìn của mình bình thường trở lại, nàng nghẹn ngào rất lâu, mở miệng chỉ gọi được một tiếng "Chị ơi".
Một tiếng này, cũng nặng nề nàng cả đời không ngẩng đầu lên được.
Thích Nguyên Hàm ngỡ rằng mình sẽ bình tĩnh hơn, nhưng khi cô nhìn thấy Diệp Thanh Hà khóc, bản thân cô cũng không nhịn nổi, đôi mắt ướt đẫm, cô nói: "Chị cũng không biết nói gì, hiện tại chỉ muốn em có thể đồng ý chị."
Diệp Thanh Hà vui quá cảm động quá, nàng gật đầu thật mạnh, nói: "Chị chọc em em sẽ vui vẻ, ở bên chị cho dù có như thế nào em cũng rất vui, em thật sự cực kỳ thích chị." Tựa như một đứa trẻ, cứ bày tỏ lòng yêu thích của mình mãi.
Thích Nguyên Hàm nói với Diệp Thanh Hà, "Chị rất yêu em, Diệp Thanh Hà."
Diệp Thanh Hà đỏ hoe hai mắt, nàng đi đến trước mặt Thích Nguyên Hàm, đưa tay lau khô nước mắt, sau đó đưa bàn tay ướt đẫm cho Thích Nguyên Hàm.
Nàng nỗ lực cười nói: "Lúc em nhìn thấy chiếc nhẫn này đã cho rằng nó rất hợp với mình, ánh mắt chị gái tốt thật đấy, thật sự đẹp quá, màu xanh lục ở giữa giống như động mạch của chiếc lá vậy."
"Thật hả?" Thích Nguyên Hàm cầm nhẫn run lẩy bẩy.
Diệp Thanh Hà ừm một tiếng, "Ừm, rất thật."
Thích Nguyên Hàm đeo nhẫn lên ngón tay của nàng, kích cỡ vừa vặn, ngón tay mảnh khảnh hòa hợp với chiếc nhẫn, là trời sinh một cặp.
Diệp Thanh Hà kéo Thích Nguyên Hàm lên, hai người ôm lấy nhau, Thích Nguyên Hàm ôm lấy mặt nàng, rất kích động, không còn biết phải nói gì nữa, hôn lên môi của nàng.
Rất nhiều người ở xung quanh đang vỗ tay, vào lúc này bọn họ đều không nghe thấy được, chỉ có tiếng nhịp tim, và cảm giác xúc động rơi lệ từng giây từng phút.
Nụ hôn kết thúc, Thích Nguyên Hàm khẽ cúi người ôm eo của nàng, Diệp Thanh Hà khẽ nhón chân, hai tay vòng quanh cổ cô, Thích Nguyên Hàm im ắng dừng lại, ngắm nhìn khuôn mặt của nhau, nói: "Cảm ơn em... Cảm ơn."
Cô cầu hôn Diệp Thanh Hà, không đơn giản chỉ là cho Diệp Thanh Hà một ngôi nhà, mà là còn tìm một người yêu thương mình, nước mắt hai người chảy ròng trên má.
Đoàn Cự Phong ở gần đó cũng lệ chảy hai hàng, bảo Đoàn Tuệ Vân đưa khăn tay cho cụ, Đoàn Cự Phong nói không ngớt: "Con xem, con xem hai đứa nó hợp biết bao nhiêu à, nên đến với nhau từ sớm rồi."
"Đúng vậy, đúng vậy, ba già rồi cũng nên kiềm chế cảm xúc ạ." Đoàn Tuệ Vân trông thấy dáng vẻ của cụ, cũng bật cười theo.
Đôi trong phòng hai mắt đỏ au au.
Thích Nguyên Hàm ngỡ rằng mình sẽ đỡ hơn Diệp Thanh Hà, thực ra cô còn kém hơn Diệp Thanh Hà, đôi má hồng hây hây, đôi mắt ngấn nước, cô không hề giống với dáng vẻ của chị gái, là Diệp Thanh Hà che chắn trước cô cho cô trông đoan trang hơn.
Bạn bè đua nhau đi đến chúc mừng, ngứa miệng thì sẽ cố ý soi mói đôi mắt của Diệp Thanh Hà, nói: "Wow, đại tiểu thư họ Diệp thế mà khóc rồi nhé."
Diệp Thanh Hà nâng tay che mặt, sau đó ôm Thích Nguyên Hàm vào lòng, cũng không biết là làm gì, chỉ im lặng ngắm nhìn cô, có nhìn như thế nào cũng không đủ. Diệp Thanh Hà thoáng hất cằm, vẻ mặt bướng bỉnh, những người này chẳng ai hiểu gì cả, đây là nước mắt của hạnh phúc, người thường không có được đâu.
Mấy chó độc thân hiểu được ý ngầm trong đó rồi, "xí" một tiếng, rất khinh bỉ mà bỏ đi, trong đó có Thẩm Dao Ngọc là "xí" to nhất.
Nhưng như thế cũng chẳng ảnh hưởng đến Diệp Thanh Hà cùng Thích Nguyên Hàm, người đi rồi ngược lại họ càng thêm thân mật, Thích Nguyên Hàm cọ mũi với Diệp Thanh Hà, rồi cụng đầu với nàng.
Hai đôi môi đều đỏ thắm, hơi sưng đỏ.
Diệp Thanh Hà hỏi cô, "Sao chị lại muốn cầu hôn em vậy ạ? Em còn tưởng chị phải yêu đương ba đến bốn năm mới tính kết hôn với em."
"Bởi vì chị yêu em đó." Thích Nguyên Hàm rung rinh trao đi, từng tầng từng lớp tình yêu của mình, cô rất điềm nhiên mà nói: "Chị yêu em như vậy, yêu đến cháy bỏng, không làm được người chín chắn."
Trong lòng Diệp Thanh Hà ngọt ngào, ngón tay vẽ vòng trong trên ngực Thích Nguyên Hàm, miết lấy cằm cô, "Chị có thể mô tả một chút xem, chị yêu em bao nhiêu không?"
"Vậy em yêu chị bao nhiêu đây?" Thích Nguyên Hàm hỏi vặn lại.
Diệp Thanh Hà nói một cách chân thực nhất, "Đơn giản là khi nhìn thấy chị muốn khóc, nghĩ rằng được chị thích tốt đến biết bao, chỉ cần nhìn thấy chị là chua xót mũi."
"Chị tốt đến như vậy sao?" Thích Nguyên Hàm chống tay lên tay đỡ, cô muốn hỏi Diệp Thanh Hà từ lâu rồi, thật sự tốt đến như vậy sao, cứ thích cô như vậy.
Diệp Thanh Hà gật đầu mạnh mẽ.
Thích Nguyên Hàm vuốt ve chiếc mũi đỏ hồng của nàng.
Diệp Thanh Hà nói: "Chị xem, từ trước đến nay chẳng có ai cưng chiều em giống như chị, cũng không có đến một người, có thể bao dung em làm nũng giống như chị."
Hai người họ đều không phải người có thể nói những lời đường mật, không thốt lên được lời thề dễ nghe như "Tới khi nào núi không còn đất, trời đất hòa làm một, mới dám cùng nàng biệt ly." Bọn họ đều là những người phàm trần, những chuyện làm được cũng tầm thường, đến cả tình yêu cũng chỉ là một phần trong cõi trần tục mà thôi.
Thích Nguyên Hàm nói: "Đối với chị em đặc biệt, có thể khiến con tim chị nhảy nhót mãi." Cô nắm lấy tay của Diệp Thanh Hà, đặt lên ngực mình, ngón tay của Diệp Thanh Hà không giống như thường ngày, bên trên có một viên kim cương cara to, rất cộm người, cô hỏi: "Cảm nhận được chưa, thình thình thịch, chính là chị yêu em."
"Ừm, nghe thấy rồi."
Các khách hứa đều bất tri bất giác mà rời đi, hai người ngọt ngào trò chuyện không ngớt, nhận thấy trời sắp tối rồi, Diệp Thanh Hà xuống khỏi chân của Thích Nguyên Hàm, nàng cúi người nói: "Em ôm chị nhé."
"Ôm kiểu công chúa?" Thích Nguyên Hàm ngờ vực nhìn nàng.
Diệp Thanh Hà ừm một tiếng, nàng bước đến giơ tay ôm lấy cô, bước đôi bước chập choạng đôi bước, Thích Nguyên Hàm vội đặt chân xuống, đỡ bị ngã gãy xương.
Hai người nắm tay nhau đi lên, không còn quan tâm đến chuyện dưới lầu, tắm rửa, nằm ở trên giường ngủ, hôm nay vẫn giống như trước, lại có đôi chút khác, Diệp Thanh Hà hôn tai của Thích Nguyên Hàm, nói: "Sinh nhật vui vẻ."
Thích Nguyên Hàm ôm nàng ngủ, Diệp Thanh Hà cũng sắp chìm vào giấc mộng, bỗng chốc, nàng nhớ ra chiếc nhẫn của mình còn chưa tặng đi, nàng nhẹ tay nhẹ chân xuống giường mở chiếc hộp ra.
Ánh trăng bên ngoài cửa, nàng quỳ một chân, nắm lấy bàn tay của Thích Nguyên Hàm, chân thành khẽ hôn lên, đeo lên ngón tay cô chiếc nhẫn kim cương đó.
"Sinh nhật vui vẻ, vợ chưa cưới của em."
Ngẫm nghĩ đôi chút, nàng lại sửa lời, khẽ khàng nói: "Vợ của em."