Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

Chương 117: Quy luật dạy dỗ chó




Thích Nguyên Hàm trông vẻ như thuộc loại tính tình rất tốt, nhưng chỉ có người ở cùng cô mới biết, Thích Nguyên Hàm có nổi giận, cơn giận còn rất lớn.

Chỉ là người như cô rất bao dung, lần đầu tiên thì cô xem như bạn đang quậy, thế nên không tính toán với bạn, nhưng còn chọc cô đến lần thứ hai, lần thứ ba, thế là bạn xong đời rồi.

Diệp Thanh Hà rất hiểu tính cách của Thích Nguyên Hàm, yên lặng đứng dựa ở bên, để chị của nàng xả giận xong, thậm chí nàng còn lườm Cổ Tư Ngọc một cái, dường như đang nói: "Chị tôi đến rồi, cậu chết chắc."

Ánh mắt Thích Nguyên Hàm dịu dàng nhìn Cổ Tư Ngọc, cô là thật lòng thật ý mời Cổ Tư Ngọc đi xem đua ngựa.

Cổ Tư Ngọc thoáng mím môi, đồng ý rồi, nói: "Được chứ, chị Thích biết cưỡi ngựa không, hôm đó thi đua một ván nhỉ."

Thích Nguyên Hàm lắc đầu, nói: "Không biết cưỡi ngựa, tôi không thích mấy trò kích thích lắm."

Cổ Tư Ngọc cười nói, "Đến hôm đó em có thể dạy chị."

"Cần cậu dạy à?" Diệp Thanh Hà lên tiếng rồi, hai mắt như thể có vũ trụ, sắp phát nổ rồi, có lẽ là do cái câu "chị Thích" của Cổ Tư Ngọc chọc giận nàng.

Thích Nguyên Hàm từ chối lời mời của Cổ Tư Ngọc, "Tôi có Thanh Hà rồi."

Cổ Tư Ngọc nhìn Diệp Thanh Hà, nói: "Đừng giận mà, mình đùa thôi, mình biết là có cậu, thì không đến lượt mình dạy đâu, nhưng mà, chị Thích, vừa nãy chị xuất sắc ghê á, ý em là kỹ thuật hôn."

"Thế hả..." Thích Nguyên Hàm khẽ siết vòng eo của Diệp Thanh Hà, cười hỏi nàng, "Em thấy tốt hay không?"

Vẻ mặt sầm xuống đã lâu của Diệp Thanh Hà vào lúc này đã đỡ hơn chút, "Ừm, cực kỳ điêu luyện."

Thích Nguyên Hàm rất hài lòng với câu trả lời của nàng, rất cưng chiều mà cụng đầu với nàng.

Sau đó, cô quay người, chỉ mất một giây đã cứng ngắc đứng yên tại chỗ, sau lưng cô có mấy người đang đứng đó, Đoàn Tuệ Vân, Đoàn Tương Mẫn, ông quản gia...loáng thoáng có thể nghe thấy được giọng nói của Đoàn Cự Phong ở phòng sát vách, "Cái gì thế, để ông xem với nào..."

Ông nội ơi, tốt nhất là ông đừng có xem.

Thích Nguyên Hàm sững sờ mấy giây, sau đó lại siết eo Diệp Thanh Hà, nói: "Xin lỗi, vừa rồi dạy dỗ em ấy một lát, em ấy bất lịch sự với khách."

Diệp Thanh Hà không đáp lời, Thích Nguyên Hàm thoáng nhíu mày lại, Diệp Thanh Hà liền gật đầu, nói: "Đúng vậy, vừa nãy tôi nói chuyện không lịch sự cho lắm."

Đoàn Tương Mẫn như bị dọa sợ, bác ấy không hiểu được kiểu trừng phạt của thanh niên ngày nay, ngập ngừng ngắc ngứ ờ vài tiếng, nói: "Lát nữa là ăn cơm rồi, mấy đứa cũng chuẩn bị đi."

Chuyện này cơ bản là tìm một cái lý do cho qua chuyện, giải thích xong là thôi, hai cô dì quay người đi xuống lầu, xuống đến nửa cầu thang lại đi lên, còn hoang mang hơn Thích Nguyên Hàm.

Đoàn Tuệ Vân còn xem như là bình tĩnh, nói: "Em vào phòng ba, xem ba có cần gì không."

Cũng có cần gì đâu, Đoàn Cự Phong chỉ muốn hóng chuyện, nghe nói Thích Nguyên Hàm dạy dỗ Diệp Thanh Hà, cứ hỏi xem dạy dỗ như thế nào, đương nhiên là hai đứa con gái xấu hổ không nói, bảo cụ đừng hỏi nhiều nữa.

Đoàn Cự Phong rất tiếc nuối, trong miệng không ngừng lầm ba lầm bầm, đến giờ ăn cơm, cụ hỏi Thích Nguyên Hàm: "Nguyên Hàm, ừm thì, dạy bảo là dạy bảo, nhưng không được đánh người nhé."

Đoàn Tuệ Vân gõ vào bàn, ngăn cụ lại, "Ba, sao ba nhiều lời thế, ăn cơm đi chứ, lúc ăn cấm nói chuyện, quy tắc này không phải do ba đặt ra sao?"

"Ba chỉ nói vậy thôi." Đoàn Cự Phong hừ hừ hai tiếng, không còn hỏi nữa, sự ngượng ngùng trên bàn ăn tạm thời kéo màn kết thúc.

Thích Nguyên Hàm ngồi ở đối diện bọn họ, rất hào phóng nói: "Cũng có gì đặc biệt đâu ạ, con chỉ hôn em ấy một lát, để em ấy mất mặt, là em ấy ngoan liền."

Đoàn Cự Phong ngỡ ngàng, Đoàn Tương Mẫn ngơ ngác, người mới giúp đỡ làm bớt đi sự ngượng ngùng, Đoàn Tuệ Vân cũng khựng lại đôi đũa, đều không ngờ Thích Nguyên Hàm sẽ tự vạch trần.

Diệp Thanh Hà uống một ngụm sữa, thấy sữa cũng chua luôn rồi, nàng quay đầu nhìn Thích Nguyên Hàm, hạ nhỏ giọng nói: "Chị ơi... chị thế này to gan quá nhỉ."

Thích Nguyên Hàm điềm tĩnh nói: "Có cái gì mà to gan, nếu như em còn không nghe lời, chị sẽ như vậy với em, em ngoan ngoãn ăn cơm đi."

"Hahahaha." Đoàn Cự Phong cười ra tiếng, nói: "Như thế cũng tốt, cũng phải có người nó sợ chứ, nào, ăn cơm, mọi người ăn đi."

Thích Nguyên Hàm cũng gắp thức ăn theo, nói: "Để mọi người cười chê rồi."

Chỉ cần cô không ngại, vậy người ngại chắc chắn là người khác, câu nói này là chân lý, đi đến đâu cũng rất có tác dụng.

Bởi vì Thích Nguyên Hàm không thích Cổ Tư Ngọc, sẽ không chủ động chào hỏi với Cổ Tư Ngọc. Nhưng mối quan hệ của Cổ Tư Ngọc và người nhà họ Đoàn rất tốt, những người ở đây cơ bản đều nói chuyện rất hợp với cô ấy.

Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà ngồi ở dưới nhà chơi, vừa nãy bọn họ cũng đã hôn trước mặt cả nhà, cơn ngượng ngùng qua dồi, nên tương đối thoáng.

Diệp Thanh Hà ngồi lên đùi của Thích Nguyên Hàm, hỏi: "Chị ơi, sao em không biết là chị sẽ đi xem đua ngựa ạ?"

"Nhất thời muốn đi." Thích Nguyên Hàm cầm điện thoại gõ chữ, trả lời nàng: "Ban đầu còn đang do dự nên đi hay không."

"Vậy cái này thì sao ạ?" Diệp Thanh Hà thoáng vuốt ve lên đùi của Thích Nguyên Hàm, là Thích Nguyên Hàm vừa bảo nàng ngồi lên, "Cũng là nhất thời muốn ạ?"

Thích Nguyên Hàm nhắn tin xong, ngẩng đầu lên, hai tay Diệp Thanh Hà ôm lấy mặt cô, nói: "Là mùi ghen, hiếm ghê đó, chị à, chị cũng sẽ ghen."

Nàng nói thẳng ra như vậy, Thích Nguyên Hàm còn rất ngại ngùng, Thích Nguyên Hàm yên ắng nhìn nàng vài giây, nói: "Ghen tuông là chuyện hết sức thường tình, chị cũng không phải thánh nhân, ghen chút thì làm sao?"

Thích Nguyên Hàm ăn nói rất lý lẽ hào hùng, Diệp Thanh Hà cười ra tiếng, nhưng Thích Nguyên Hàm nghiêm túc quá, nàng liền mím môi, có chút bẽn lẽn, hơi giống với cô gái trẻ trung non nớt ở trên ảnh, làm Thích Nguyên Hàm hít sâu một hơi.

Diệp Thanh Hà mẫn cảm nhận ra rồi, mềm mại yêu kiều nói vào tai của Thích Nguyên Hàm: "Dáng vẻ chị ghen tuông, em thích chết đi được, sau này phải ghen nhiều lên nhé."

Thích Nguyên Hàm bóp eo nàng, "Thế cũng phải xem em chịu nổi hay không, có phải em nên nghĩ xem... em đã làm gì sai chọc chị ghen rồi."

Diệp Thanh Hà hít sâu, Thích Nguyên Hàm dọa nạt xong tiếp tục lướt điện thoại.

Chiều tối, Cổ Tư Ngọc không ở lại ăn cơm, nói: "Không biết là có cơ hội mời mọi người đến chỗ em chơi không, nhà em cách đây không xa, lái xe hơn mười phút là đến rồi, hoan nghênh mọi người qua chơi nhé."

Thích Nguyên Hàm không trả lời, bởi vì không có cơ hội.

Tối đến tắt đèn đóng cửa nói chuyện, Thích Nguyên Hàm ngồi trên bàn đọc sách, tiếp tục xem mấy album, có lẽ là Diệp Thanh hà đã nhận ra cơn ghen của Thích Nguyên Hàm bắt nguồn từ đâu rồi, nên nàng không dám qua đó, lúc thì nàng đi trải ga giường, lúc thì đi xả nước bồn tắm.

Thích Nguyên Hàm xem xong album ảnh, gọi nàng nói: "Đừng có mà bận nữa, trong phòng em còn có album nào không, đưa cho chị xem."

Diệp Thanh Hà dạ một tiếng, đến giá sách lục lọi, sau đó lôi mấy quyển ra.

Thích Nguyên Hàm mở ra xem, đều là ảnh khi nàng mười ba mười bốn tuổi, Diệp Thanh Hà hỏi: "Xinh không, khi em viết thư cho chị là như vậy đó."

Thích Nguyên Hàm gật đầu, đúng là rất đáng yêu, là một cô em gái nhỏ nhắn rất ngoan rất ngoan, Diệp Thanh Hà có phần chờ mong mà hỏi: "Chị ơi, nếu như chị gặp em với dáng vẻ này, sẽ yêu em chứ?"

Thích Nguyên Hàm đóng quyển album lại, "Sẽ không, chị chẳng phải ấu.dâm, cho dù em có theo đuổi chị vào lúc đó, chị cũng sẽ không đồng ý, em còn nhỏ quá, chị sẽ không hẹn hò với trẻ con."

"Ồ." Diệp Thanh Hà trông vẻ rất mất mát.

Thích Nguyên Hàm lại nói: "Ảnh khi em học đại học rất đẹp, khi em học đại học là như vậy hả? Nhìn rất ngây thơ đó."

"Em đi kiếm xem..." Diệp Thanh Hà lại lôi ra rất nhiều.

Lần này Thích Nguyên Hàm xem rất say sưa, sau đó liền phát hiện ra Diệp Thanh Hà có thể khống chế bất kỳ kiểu chụp nào, nàng từng chụp ảnh gợi cảm, cũng từng chụp ảnh thục nữ nghiêm túc đứng đắn, mỗi một bức đều rất thu hút cô.

Thích Nguyên Hàm hỏi Diệp Thanh Hà, "Cổ Tư Ngọc có từng nói em biến thái không?"

"Không có, nếu như cậu ta nói em như vậy, em sẽ không làm bạn với cậu ta nữa." Diệp Thanh Hà lắc đầu, nói: "Cậu ta là người ủng hộ em."

Thích Nguyên Hàm đã hiểu, đánh giá nói: "Cô ta xúi em làm bậy nhỉ, người này là kiểu hư hỏng bẩm sinh rồi."

Diệp Thanh Hà ngẫm nghĩ đôi chút, nghiêm túc nói: "Em làm việc gì cũng xuất phát từ bản năng của riêng em, không liên quan gì đến Cổ Tư Ngọc." Nàng kể qua về quá trình mình quen biết với Cổ Tư Ngọc.

Hai người đều là những học sinh bình thường, sờ thích gần giống nhau nên dần dần trở thành bạn bè, Diệp Thanh Hà thích một mình một ngựa, còn Cổ Tư Ngọc tương đối thích quấn lấy nàng.

"Chị ơi, chị yên tâm, em sẽ không để cậu ấy xuất hiện trước mặt chị..."



Nàng còn chưa dứt lời, Thích Nguyên Hàm đã gõ lên đầu nàng, "Chị tự giải quyết."

"Hửm?"

Thích Nguyên Hàm chỉ cười, tình địch, đương nhiên là chỉ có mình giải quyết mới thú vị chứ, cô nói: "Đợi chị xử lý xong việc này."

Diệp Thanh Hà nói: "Không phải chị hiểu lầm cái gì rồi chứ?"

Thích Nguyên Hàm hỏi vặn lại: "Có cái gì để hiểu lầm chứ, ngay từ ban đầu chị đã không quan tâm đến cô ta, thì sau này chị sẽ để bụng đến cô ta sao?"

Mục đích của Cổ Tư Ngọc rất dễ đoán, chẳng qua là muốn phá hoại tình cảm giữa họ, nếu như cô xảy ra mâu thuẫn với Diệp Thanh Hà, thế là cắn câu rồi.

Diệp Thanh Hà nghe xong, trong lòng tê tê, nàng sáp đến xem ảnh, hỏi: "Đừng nói là chị thích dáng vẻ này của em nhé? Thích em dễ thương hơn à?" Dứt lời, nàng lại lầm bầm một câu, "Hình như Cổ Tư Ngọc tương đối giỏi mục này."

Còn bị nàng nói trúng thật rồi, Thích Nguyên Hàm thích khoản này.

Nhưng cô không thích kiểu như Cổ Tư Ngọc.

Nếu như Diệp Thanh Hà mặc váy, sau đó lao vào lòng Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm rất khó không động lòng.

Xem ra, sở thích của bản thân cô vốn rất dung tục.

Thích Nguyên Hàm còn đang suy nghĩ, Diệp Thanh Hà đã hiểu nhầm, còn tưởng cô thích kiểu như Cổ Tư Ngọc, thật ra nàng đã nhịn cả một buổi chiều không nói ra rồi, bây giờ tâm trạng tương đối kích động, "Cổ Tư Ngọc còn gọi chị là chị..."

Thích Nguyên hàm ờ một tiếng, lại nhớ đến dáng vẻ của Diệp Thanh Hà ngày trước, cô cầm theo album đến sô pha ngồi xem, định chú tâm thưởng thức thêm nữa.

Cô lật từng trang ảnh, nói: "Đây lại là việc của em rồi, em phải nghĩ cách để cô ta không gọi chị như vậy nữa."

Thế này không giống với suy nghĩ của Diệp Thanh Hà, nàng còn tưởng Thích Nguyên Hàm sẽ dỗ mình, nhưng Thích Nguyên Hàm rất tuyệt tình, bảo nàng tự giải quyết.

Diệp Thanh Hà lấy album đi, nàng ngồi lên chân của Thích Nguyên Hàm, nàng không phải kiểu phụ nữ mềm mại yếu đuối, Thích Nguyên Hàm cũng không phải loại người vạm vỡ cường tráng. Nhưng, Thích Nguyên Hàm rất thích cảm giác nàng ngồi lên chân mình. Đại khái, chắc là cảm giác kiểm soát, tựa như nắm giữ người này trong lòng bàn tay. Đặc biệt làm người ta nghiện.

Thích Nguyên Hàm hết cách, nói: "Cô ta gọi là chị, thì em có thể gọi kiểu khác." Nói xong, tay của cô thuận theo tự nhiên mà trượt vào trong váy của Diệp Thanh Hà, vuốt ve nàng, "Bây giờ em nên nghĩ kỹ xem, có thể gọi là gì."

Lần này cô định cho Diệp thanh Hà một đặc quyền, có thể gọi cô là vợ.

Đôi má của Diệp Thanh Hà hơi đỏ lên, dáng vẻ có phần hấp tấp, nàng cắn đôi môi, cảm xúc mất khống chế mà nhìn Thích Nguyên Hàm.

Khuôn mặt Thích Nguyên Hàm không có cảm xúc gì, nghiêm túc ngay ngắn nói: "Em phải tự học cách biết khống chế cảm xúc, chị không thể nhắc nhở em từng phút từng giây, em nhìn lúc chị giận xem, cũng sẽ mất không chế đúng không?"

Diệp Thanh Hà cúi đầu liếc một cái, hai tay nàng vòng qua cổ của Thích Nguyên Hàm, đáp lại bao nhiêu ngọt ngào tình yêu cho Thích Nguyên Hàm, nói: "Em biết rồi."

Thích Nguyên Hàn khích lệ mà nhìn nàng, lại hư hỏng thêm một chút, bàn tay còn lại siết lấy cằm nàng, nhìn vào mắt nàng, "Gọi cho chị nghe."

Đợi vài phút sau, Thích Nguyên Hàm mất hết nhẫn nại, Diệp Thanh Hà cảm nhận được cơn giận của Thích Nguyên Hàm, hôm nay Thích Nguyên Hàm ghen ghê lắm, mạnh như vũ bão căn bản là không chống đỡ nổi. Diệp Thanh Hà liếm môi, ghé vào tai Thích Nguyên Hàm, khẽ nói: "Mommy, mommy đừng giận mà..."

Thích Nguyên Hàm sững sờ, cách xưng hô này cô không hề ngờ tới, mặc dù rất khác so với cách gọi mà cô muốn, nhưng mà bất giác kích thích.

Cảm giác có gì đó hư hỏng hoàn toàn rồi.

"Mommy..." Diệp Thanh Hà gọi như mèo con, lại yếu ớt gọi thêm một tiếng, "Gọi mommy như vậy có được không? Mommy sẽ ghét bỏ chứ ạ?"

Thích Nguyên Hàm híp mắt lại, sau đó, cô đeo bao ngón tay ở trên sô pha lên, hôn người con gái đang run rẩy bất an này.

"Không ghét, chị rất thích."

Buổi tối này hoàn toàn sụp đổ.

...

...

Bởi vì biểu hiện đêm qua của Diệp Thanh Hà rất tốt, nên Thích Nguyên Hàm đã có phúc lợi cho nàng, buổi sáng ngủ dậy, Thích Nguyên Hàm chọn giúp Diệp Thanh Hà một bộ váy, tự tay mặc vào cho nàng.

Chiếc váy đã chọn, rất giống với chiếc váy phương Tây trong ảnh.

Vóc dáng Diệp Thanh Hà rất đẹp rất nóng bỏng, có mấy múi cơ bụng, nàng ngáp ngắn ngáp dài, dáng vẻ chưa ngủ đủ.

Thắt dây eo váy, thắt nơ hoa, cái cô Diệp Thanh Hà lẳng lơ được sửa soạn thành một búp bê đáng yêu.

Sửa soạn xong, bọn họ chuẩn bị ra ngoài.

Mấy ngày nay đến đây, bọn họ toàn chơi ở trong biệt thự, nhân cơ hội này ra ngoài lượn mấy vòng, muốn mua thêm ít quần áo.

Đều là mua cho Diệp Thanh Hà, lúc trước Diệp Thanh Hà thích mặc váy kiểu gợi cảm, bây giờ Thích Nguyên Hàm cho rằng có thể thử thêm các phong cách khác, mua một vài bộ đồng phục thủy thủ JK, váy phương Tây, còn có Lolita rất dễ thương.

Những phong cách này chẳng hợp với Diệp Thanh Hà, cực kỳ không bình thường, mà càng không bình thường, lại càng kích thích người ta say đắm.

Diệp Thanh Hà cũng không ngăn cản, mua cũng mua rồi, ngày nào mà Thích Nguyên Hàm mặc như vậy, cũng rất đẹp.

Họ để đồ vào cốp xe, rồi đi đến trường đua ngựa.

Đua ngựa diễn ra vào ban tối, họ mua vé ngồi vip, vị trí rất tốt, khán đài rất cao, ở giữa có trà uống, vị trí này tương đối xa, xem đua ngựa không rõ mấy, thường phải chuẩn bị kính viễn vọng.

Diệp Thanh Hà phấn khích vui vẻ, nàng chống tay lên bàn lấy kính viễn võng, vặn kính mắt, nói: "Chị có thích tuyển thủ nào không?"

Ngày trước Thích Nguyên Hàm còn đi học, thích xem thi đấu, nhưng nhắc đến tuyển thủ mình thích thì không có thật, tuyển thủ đua ngựa căn bản là mỗi năm thay đổi một lần.

Trên bàn còn có vài tờ báo, chuyên đưa tin những tuyển thủ nào có thành tích như thế nào, cô mở xem qua.

Diệp Thanh Hà nói: "Chắc số bảy có cơ hội đấy."

"Sao lại nghĩ vậy."

Diệp Thanh Hà phân tích một đống, nói đua ngựa nè, đua xe này, rất nhiều thứ đều có nội tình, một số người sẽ hợp tác bất hợp pháp. Vì tiền thưởng đua ngựa không cao, nên rất nhiều người thích hợp tác với nhà chủ hơn.

"Đã hiểu." Thích Nguyên Hàm gật đầu.

Cổ Tư Ngọc đến rồi, ở phía sau họ, cô ấy cũng ăn mặc theo phong cách tươi mát, dường như đã tính chuẩn được Diệp Thanh Hà sẽ mặc gì để mặc cho giống.

Diệp Thanh Hà liếc qua rồi lại tiếp tục chỉnh kính viễn vọng của mình, không để ý đến cô ấy, luôn không ngừng bảo Thích Nguyên Hàm xem cùng.

Hôm nay nàng biểu hiện rất tốt, rất đáng yêu, không cãi nhau với người khác, Thích nguyên Hàm mặc nàng quấn lấy mình.

"Xin lỗi, tắc đường quá." Cổ Tư Ngọc ngồi xuống, đằng sau có hai người đến, bác gái của Diệp Thanh Hà cũng đến rồi.

Chắc là Cổ Tư Ngọc biết Thích Nguyên Hàm muốn xử lý cô ấy, nên mới cố ý gọi hai người bác của Diệp Thanh Hà đến đây, thợ săn có chỉnh ống ngắm thế nào, lúc nổ súng cũng phải băn khoăn xem có làm người thân mình bị thương hay không.

Rất thông minh.

Chỉ là cô ấy không biết rằng, hôm nay Thích Nguyên Hàm muốn săn bắt gì.

Cuộc đua phải nửa tiếng nữa mới bắt đầu, ngồi đợi ở đây thật sự có phần chán ngán.

Trên bàn có vài ly cà phê đá lạnh, Thích Nguyên Hàm bưng lên nhấp một ngụm.

"Chị Thích." Cổ Tư Ngọc gọi Thích Nguyên Hàm một tiếng, Thích Nguyên Hàm không đáp lời, cô ấy lại đổi cách gọi khác, nói: "Tiểu thư Thích, tôi luôn rất tò mò, tại sao chị lại đi đến cùng với Thanh Hà vậy, hai người trông vẻ... Sao chị có thể rung động?"

Cô ấy hỏi han rất nghiêm túc, dường như thật sự không hiểu nổi.



Thích Nguyên Hàm nói: "Bởi vì em ấy yêu tôi, đối tốt với tôi, em ấy rất ngoan."

Diệp Thanh Hà cong môi lên, đặt kính viễn vọng xuống, nàng được khen rồi, vui vẻ ra mặt, muốn quấn lấy Thích Nguyên Hàm gọi mấy tiếng.

"Thế chị không sợ cậu ấy làm tổn thương đến mình sao? Ngày trước cậu ấy đã làm việc có hại đến chị, thế mà chị vẫn có thể tha thứ được?" Cổ Tư Ngọc lên tiếng một lần nữa, nói: "Con người phạm lỗi lần một sẽ có lần thứ hai, chứ đừng nói đến chó điên..."

"Tiểu thư Cổ, có lẽ cô không hiểu rõ bản chất vấn đề, em ấy vốn không muốn làm hại tôi, có một số chuyện không thể bỏ qua được nguyên nhân bên ngoài." Vẻ mặt Thích Nguyên Hàm rất nghiêm túc, "Giả thiết cô đặt ra không xảy ra được, Diệp Thanh Hà thà làm hại bản thân, cũng không muốn làm tổn thương đến tôi."

Chú chó điên có điên đến mức nào cũng không nhắm vào người nhà. Thích Nguyên Hàm xoa xoa đầu của Diệp Thanh Hà, với lại chó điên chỉ cô mới được gọi, người ngoài thì không có quyền.

Thích Nguyên Hàm nói: "Tiểu thư Cổ, tôi kể cho cô nghe một câu chuyện nhé."

Cổ Tư Ngọc gật đầu, dáng vẻ rất chăm chú lắng nghe.

Thích Nguyên Hàm nói: "Tôi có một người bạn, sau khi chị ấy kết hôn, chồng chị ấy ngoại tình, sau đó chồng cô ấy dẫn tình nhân về nhà, ép cô ấy ly hôn. Khi cô ấy đang bị dồn đến bước đường cùng, tình nhân của chồng cô ấy đột nhiên đề nghị rằng, muốn cùng cô ấy âm mưu giành gia tài."

Cô kể rất điềm tĩnh, chỉ là kể một câu chuyện bình thường.

"Sau đó thì sao?" Đoàn Tuệ Vân rất hứng thú mà hỏi tiếp phần sau.

Thích Nguyên Hàm tiếp tục câu chuyện: "Sau đó người bạn này đã bắt tay với tình nhân, người vợ phải lòng cô tình nhân, nhưng cô tình nhân lại cuỗm hết tiền bạc chạy mình rồi. Về sau tính cách bạn tôi hơi có vấn đề, cô ấy trở nên rất cố chấp, nói là nhất quyết phải bắt được cái cô tình nhân này, dày vò cô ta, khiến cô ta đau khổ tột cùng, tốt nhất là có thể đánh gãy chân cô ta."

Cổ Tư Ngọc rất bàng quan, cười nói: "Tiểu thư Thích à, không biết người bạn mà chị kể này có phải bản thân chị không."

Thích Nguyên Hàm lắc đầu, "Đương nhiên không phải."

Quá trình này nghe giống cô và Diệp Thanh Hà thật, nhưng nghe kỹ thì sẽ thấy hoàn toàn là hai câu chuyện khác nhau. Thích Nguyên Hàm kể tiếp, "Cái cô tình nhân kia là tên lừa đảo, tính bạn tôi thì cũng cố chấp lắm, hai người này tương phản tương khắc. Có câu nói rất hay, dùng ma thuật đánh bại ma thuật, lấy ác trị ác. Tôi còn khá mong đợi câu chuyện sau khi bạn tôi bắt được tên lừa đảo kia."

Rõ ràng tay của Cổ Tư Ngọc đã khựng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại tự nhiên, nói: "Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, cũng có thể, kết cục của chị và Diệp Thanh Hà sẽ giống với bạn chị."

Thời tiết khá nóng bức, Thích Nguyên Hàm nhấp một ngụm cà phê.

Cổ Tư Ngọc rất bình tĩnh, Thích Nguyên Hàm đã nói đến mức này, cô ấy vẫn còn ngồi yên được, chỉ là ánh mắt thì đang quan sát tứ phía, chứ không nghĩ đến việc bỏ chạy.

Người đông nghịt, lướt qua chỉ nhìn thấy toàn đầu là đầu, rất khó nhận ra ai là ai, nhưng buồn cười thay, giữa người với người lại tồn tại lực hấp dẫn.

Cổ Tư Ngọc vừa nhìn đã có thể nhận ra được người phụ nữ mặc vest đen.

Người phụ nữ đó không xem đua ngựa không xem ngựa, chỉ nhìn cô, ánh mắt bỏ qua tất cả mọi thứ ở xung quanh, ghim chặt vào cô.

Tiếng súng vang lên, các tuyển thủ cưỡi ngựa lao về phía trước, khán giả phấn khích hét to, cô ấy không có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ duy trì một tư thế, bắt chéo đôi chân, ánh mắt khóa trọn cô, tựa như đợi chờ đã lâu.

Cổ Tư Ngọc bật dậy, cô muốn đi rồi.

Thích Nguyên Hàm đặt chiếc ly xuống, khẽ khàng không phát ra tiếng, ngón tay gõ lên mặt bàn.

Cổ Tư Ngọc nói: "Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một lát." Cô ấy ra vẻ rất lịch sự, Thích Nguyên Hàm gật đầu nói được, "Chú ý an toàn."

Nhưng khi cô ấy đứng lên lại bị người ta nhấn ngồi xuống, cô ấy bị người bên cạnh nhấn, hóa ra mấy tráng sĩ bên cạnh cô ấy luôn ở đây ôm cây đợi thỏ.

Cũng có thể nói là, vừa rồi khi cô ấy đến đây, chính là bước vào vòng vây cái bẫy.

"Chị định làm gì vậy hả?" Cổ Tư Ngọc khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm không phản ứng, cô ấy lại gọi một tiếng, "Tiểu thư Thích, hạn chế sự tự do của người khác, có phải quá đáng quá rồi không."

Vừa nãy cô ấy có giả tạo tốt đến đâu, lúc này cũng bộc phát cảm xúc rồi, thực ra có thể thấy được cô ấy rất sợ Hoắc Quân Nhàn.

Thích Nguyên hàm quay đầu nhìn cô ấy, nói: "Tiểu thư Cổ, mấy người này tôi không quen, nếu như cô cần giúp đỡ, tôi không ngại gọi điện báo cảnh sát hộ cô."

Cổ Tư Ngọc vùng vẫy rõ ràng, hai cô dì Đoàn Tuệ Vân tất nhiên là không ngồi yên mà nhìn được, vội hỏi có chuyện gì vậy.

Thích Nguyên Hàm kiên nhẫn giải thích, "Bác dì, hai người đừng hoảng, nếu như con đoán không lầm thì, tiểu thư Cổ có lẽ chính là tên lừa đảo mà bạn con đã gặp phải."

"Tư Ngọc, cháu..." Đoàn Tương Mẫn rất ngạc nhiên, không thể tin tưởng nổi, Cổ Tư Ngọc nhìn rất ngoan ngoãn rất đáng yêu, sao có thể làm ra được cái chuyện này.

Thích Nguyên Hàm không tìm người giúp thật, cô chỉ gọi điện cho Hoắc Quân Nhàn, mời cô ấy đến trường đua ngựa xem thi đua, thuận miệng nói có một người bạn nào đó cũng đến.

Mấy năm này Hoắc Quân Nhan đang điên cuồng đi tìm người phụ nữ đã lừa gạt cô ấy, chỉ cần có thông tin, cho dù có là thật hay giả cô ấy cũng sẽ đích thân đến xem.

Để không mất công cô ấy chạy qua, Thích Nguyên Hàm đã đặc biệt gửi cho cô ấy một tấm ảnh, cô nói: "Tiểu thư Cổ, bức ảnh cô chụp chung với Thanh Hà đẹp lắm đấy."

Vốn dĩ bức ảnh kia là Cổ Tư Ngọc muốn chọc cô, không ngờ lại bị Thích Nguyên Hàm lợi dụng phản lại, nhục nhã lắm.

Cổ Tư Ngọc lại vùng vẫy một hồi, vẫn bị người ta nhấn ngồi yên, cô ấy rất cạn lời, mím chặt môi, đầu óc điên cuồng chuyển động, đang nghĩ cách đối phó những chuyện sắp xảy ra.

Một trận đua ngựa chỉ có hai phút, Diệp Thanh Hà luôn mặc kệ đời mà dựa vào vai Thích Nguyên Hàm xem đua ngựa, nàng nói: "Số tám thắng rồi, haizz, còn có mấy trận nữa đúng không ạ."

Mở đầu là trận khởi động, sau đó là trận vượt chướng ngại vật, phải chuẩn bị mất nửa tiếng đồng hồ mới đua.

Người ngồi ở đằng sau đã đứng dậy, Hoắc Quân Nhàn đi đến phía họ, ghế ngồi ở nhà thi đấu thiết kế dày đặc, cô ấy đi không nhanh không chậm, sau đó bước đến sau lưng Cổ Tư Ngọc.

Bàn tay của Hoắc Quân Nhàn rơi lên vai Cổ Tư Ngọc, từng ngón tay siết chặt lại, Cổ Tư Ngọc là dạng con gái có hơi chân yếu tay mềm, nhìn qua thì thấy đáng yêu. Bàn tay của Hoắc Quân Nhàn tựa như được hàn lên người Cổ Tư Ngọc, khiến cô không cử động nổi.

Đợi vài giây sau, cô ngẩng đầu lên, cười nói: "Chị có thể bỏ tay ra không, chúng ta có quen đâu nhỉ, chị có thể tập trung xem đua ngựa được không?"

Hoắc Quân Nhàn cúi đầu nhìn cô, Hoắc Quân Nhàn có mái tóc rất dài, lần này uốn xoăn lọn nhỏ, nhan sắc của cô ấy rất giống sao Hồng Kông, không phải là loại diễm lệ sắc bén, mà mang một chút khí chất dịu dàng. Cô ấy nhẹ nhàng nói: "Không xem đua ngựa, tôi đến bắt em."

Nụ cười trên khuôn mặt Cổ Tư Ngọc đã tan vỡ, cô lại nở ra một nụ cười khác, nói: "Chị siết tôi đau rồi đấy, có thể thả tôi ra được không?"

"Có thể." Hoắc Quân Nhàn nắm lấy bờ vai của Cổ Tư Ngọc, cô ấy mạnh mẽ kéo Cổ Tư Ngọc lên, muốn đưa người đi.

"Hoắc tổng." Thích Nguyên Hàm gọi một tiếng.

Cổ Tư Ngọc quay đầu lại, cô ấy nhìn Thích Nguyên Hàm, rất hy vọng Thích Nguyên Hàm có thể ngăn Hoắc Quân Nhàn lại, cho dù Thích Nguyên Hàm chỉ là giả vờ tốt.

Thích Nguyên Hàm nói: "Hoắc tổng, ngồi xuống nói chuyện một lát, xem đua ngựa, đừng vội đi như vậy. Vốn là muốn mời chị qua đây xem đua ngựa."

Khóe miệng Hoắc Quân Nhàn thoáng cử động, cô ấy có hơi không đợi nổi muốn đưa Cổ Tư Ngọc đi, Cổ Tư Ngọc vội quay lại, nói: "Đúng vậy á, xem đua một lúc, lát nữa còn có thể cưỡi ngựa nữa."

Hoắc Quân Nhàn quay lại, cô ấy ngồi xuống.

Trận đua lần này tương đối dài, diễn ra mười phút, mọi người đều đang xem đua, thực ra thì chẳng ai để tâm xem được.

Lúc kết thúc, Thích Nguyên Hàm lôi một chiếc hộp ra đưa cho Hoắc Quân Nhàn.

Hoắc Quân Nhàn nhận lấy hộp, vài giây sau cô ấy mở hộp ra, bên trong là vòng cổ, dây xích, rọ mõm,... mấy bộ dùng để nuôi chó.

Cổ Tư Ngọc tuyệt vọng rồi, cô cũng nhìn thấy bên trong hộp có gì rồi, Thích Nguyên Hàm còn không thèm giả tạo tốt bụng, cơn ghen từ hôm qua, thế mà Thích Nguyên Hàm còn giữ đến tận hôm nay.

Thợ săn căn bản sẽ không ngừng ra tay, vừa rồi chẳng qua chỉ là lau súng, sau đó vứt súng cho người khác.

Đối diện với ánh mắt của hai người họ, Thích Nguyên Hàm chỉ đáp lại nụ cười, cô chẳng nói gì cả, như thể đang chúc Hoắc Quân Nhàn hạnh phúc.

Hoắc Quân Nhàn đương nhiên là biết chứ, có một số người bắt kiểu này không bắt được đâu, nhưng cô ấy đi vội quá chưa kịp chuẩn bị nhiều, cô ấy rất cảm kích tấm lòng của Thích Nguyên Hàm, nói: "Cảm ơn Thích tổng."

Diệp Thanh Hà không biết là tặng đồ gì, trừng cái hộp một cái, hơi ghen tuông mà hỏi: "Tặng gì vậy? Cho Hoắc Quân Nhàn, hay là cho Cổ Tư Ngọc vậy?"

Thích Nguyên Hàm chỉ xoa xoa đầu nàng, nói: "Đừng ngưỡng mộ người ta, đồ chị tặng em, chắc chắn phải tốt hơn đồ chị tặng người khác."

Diệp Thanh Hà không hỏi nhiều nữa, nàng nghĩ rằng Thích Nguyên Hàm định tặng quà cho nàng, còn rất vui vẻ kia.