Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

Chương 111: Yêu nhau rồi, đến với nhau rồi!




Chuyến bay vào ngày mùng mười tháng tám, Thích Nguyên Hàm đã hoàn thành vài dự án lớn, việc ở công ty thì tạm thời giao cho Bách Dư Nhu, cô dẫn theo Diệp Thanh Hà đi gặp Thẩm Dao Ngọc.

Thẩm Dao Ngọc ở bên đó bận một thời gian, chuẩn bị lễ khai máy gì đó, kiếm miếng cơm khai máy, xong hết mọi việc mới bắt đầu quay phim.

Lúc Thích Nguyên Hàm đi có mua hoa quả, còn kéo theo hai cái tủ lạnh, đến cửa đoàn làm phim, Thích Nguyên Hàm gọi điện cho Thẩm Dao Ngọc.

Thẩm Dao Ngọc trông thấy cô thì cười tươi như hoa, đến cái là ôm lấy cô, nói: "Không phải nói tết Trung Nguyên mới đến hay sao, sao nào, định đến đây để tổ chức lễ tình nhân hả."

"Lễ tình nhân cái gì chứ, sao cậu cứ suốt ngày nghĩ đến mấy cái ngày này thế." Thích Nguyên Hàm cạn lời lườm cô ấy, "Cậu đẩy hàng vào đi, chia cho đoàn làm phim của cậu nữa, cậu tự chọn lấy cái mình thích ăn mà để lại."


"Được thôi." Thẩm Dao Ngọc buông tay ra, hất cằm với Diệp Thanh Hà đứng ở bên, Diệp Thanh Hà cười đáp lễ cô ấy, sau đó âm u rũ mắt xuống.

Người trong đoàn phim nhìn thấy cảnh này, đều bay mất vài phần hồn, khuôn mặt của Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà không ai không biết nha.

Trợ lý của Thẩm Dao Ngọc chạy đến, cô ta rất hoang mang, không hiểu sếp to như Thích Nguyên Hàm đây đến đây làm gì. Thẩm Dao Ngọc nói: "Em đi chia quà cho mọi người đi, cứ nói là sếp của tập đoàn Đường Nguyên tặng."

Trợ lý bé nhỏ gọi người đến giúp.

Thẩm Dao Ngọc dẫn Thích Nguyên Hàm vào phòng trang điểm của mình, Thích Nguyên Hàm tò mò hỏi: "Sao không thấy quản lý của cậu ở đâu, chỉ có vài trợ lý chạy việc vặt."

"Không phải lần trước đã nói rồi à, gần đây nhóm nhạc nữ đang nổi, chị ấy đi lo mấy người mới của nhóm nhạc nữ rồi, tạm thời bận lắm." Thẩm Dao Ngọc nói xong, bóc một cây kem ra, nhìn qua nhãn hàng, nói: "Loại kem đắt như vậy, thế mà cậu mua hai tủ lạnh luôn, trời ạ, cậu biết tiêu tiền quá nhỉ! Loại đàn bà phá tiền này! Diệp Thanh Hà, em không biết đường quản lý cậu ấy à?"


Thích Nguyên Hàm ho một tiếng, "Kem là em ấy mua."

"..."

Thẩm Dao Ngọc nở một nụ cười rất gượng gạo.

Diệp Thanh Hà khẽ cười ra tiếng.

Nàng cũng xem như hiểu được tại sao quan hệ giữa Thích Nguyên Hàm và Thẩm Dao Ngọc lại tốt như vậy, không chỉ vì Thẩm Dao Ngọc đối tốt với Thích Nguyên Hàm, mà chị ấy còn là một cây hài.

"Dao Ngọc, cậu đừng ngắt lời nữa, tớ tìm cậu là có chuyện cần bàn bạc." Thích Nguyên Hàm ngồi lên ghế, cô bắt chéo chân, chiếc quần tây màu đen, làm nổi bật lên khí chất nghiêm túc.

Thẩm Dao Ngọc căng thẳng lên, hỏi: "Sao thế, cậu làm tớ hoảng rồi đấy, như thể muốn thẩm vấn tớ đến nơi, tớ có làm chuyện gì xấu đâu nhỉ?"

"Tớ đã phác thảo lại trạng thái hiện tại của cậu." Thích Nguyên Hàm nhìn Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà lấy tài liệu trong túi đưa cho cô, Thích Nguyên Hàm nhận lấy rồi lắc lư trước mặt Thẩm Dao Ngọc, nói: "Đây là đặc biệt chuẩn bị riêng cho cậu."


"Cái gì thế?" Thẩm Dao Ngọc sáp đến xem, trên bìa ghi "Kế hoạch Thẩm Dao Ngọc thành ngôi sao", cô ấy cười phì một tiếng, "Đừng nói cậu định rèn lại tớ đấy nhé, giới giải trí mà, nổi được cũng phải xem năng lực bản thân như thế nào."

"Làm gì có chuyện cậu không có năng lực, cậu có hai bộ phim đã nổi, nói đúng ra thì phải rất nổi rồi." Thích Nguyên Hàm nói, "Tớ tìm chuyên gia phân tích cho cậu, không phải cậu không có năng lực, là do công ty không nâng đỡ cậu, cho rằng cậu lớn tuổi rồi, dùng danh tiếng của cậu để dẫn dắt người mới của công ty, quản lý của cậu không phải đã không ít lần lấy tài khoản Weibo của cậu đi like đó thôi."

Mỗi lần Thẩm Dao Ngọc sắp nổi, sắp lên hot search, quản lý của cô ấy đều dùng tài khoản của cô ấy đi like cho nghệ sĩ dưới trướng công ty. Mỗi lần cư dân mạng đi xem Thẩm Dao Ngọc, quay đầu cái lại đi xem các em gái xinh tươi hơn.
Thích Nguyên Hàm nói: "Cậu có tốt tính như thế nào, cô ấy cũng không thể lợi dụng cậu, cọ nhiệt của cậu hút máu cậu. Từ nay về sau phải là cậu, không nhường người nào nữa hết."

Thẩm Dao Ngọc nghe thấy thế, thoáng mím đôi môi, chuyện Thích Nguyên Hàm nói đều là sự thật, cô ấy luôn chia độ nổi với người khác, bản thân thì không giữ được mấy fan, trong lòng cô ấy khá khó chịu, nhưng lại không có cách nào ngăn cản.

Thích Nguyên Hàm nói: "Mặc kệ cậu còn mấy năm hợp đồng, đầu tiên là phải đá cái cô quản lý này đi, sau đó là mang công ty này đi xào sả ớt. Những năm này cậu đã tiết kiệm rất nhiều tiền chẳng phải sao, bản thân tự mở phòng làm việc lấy, tớ đầu tư cho cậu. Nếu như cậu không muốn mở phòng làm việc, tớ giúp cậu tìm công ty nghệ sĩ mới." Cô đưa sấp tài liệu cho Thẩm Dao Ngọc, nói: "Hai kế hoạch tớ vạch ra đều ở trong này, cậu đọc kỹ càng vào xem cái nào phù hợp với cậu."
Thẩm Dao Ngọc khụt khịt mũi, cô ấy rất cảm động, "Cậu đúng thật là, tặng một món quà lớn như vậy, hôm nay cũng chẳng phải sinh nhật của tớ."

Thích Nguyên Hàm cười nói: "Bây giờ tớ khá giả hơn, đương nhiên là phải giúp cậu chứ, tớ luôn nhớ cái đứa ngu nào đó, đội mưa đội tuyết, chạy đến công ty quản lý Diệp của người ta, ngồi ba ngày ba đêm."

Thẩm Dao Ngọc cử động đôi môi, cười ra lúm đồng tiền, "Hai người đúng là... mẹ ôi, tớ không biết nên nói gì nữa..."

Đang nói thì trợ lý sản xuất đến, gọi Thẩm Dao Ngọc đi quay phim.

Thích Nguyên Hàm hỏi: "Tôi đi xem được không?"

"Được chứ, nhưng mà hơi xa chút." Trợ lý sản xuất rất nhiệt tình, dẫn họ đi cùng, bên ngoài còn đang phát nước với đồ ăn vặt.

Bên đoàn làm phim biết Thích Nguyên Hàm đã đến, đều dò xét nhìn về phía này, suy tính lát nữa phải mời Thích Nguyên Hàm bữa cơm, kéo thêm một ít vốn đầu tư cho đoàn phim.
Thẩm Dao Ngọc quay phim kiếm hiệp, diễn vai nữ chính, phải đeo dây cáp, Thẩm Dao Ngọc đi đến thay đồ vào, mặc một bộ đồ cổ trang màu đỏ, bôi thêm lớp son đỏ rực, cô ấy nâng kiếm, ánh mắt sắc bén, khi ở bên dưới hô tiếng "action", một kiếm đâm đến, tàn nhẫn không nhiều lời.

Thích Nguyên Hàm cùng Diệp Thanh Hà ở bên dưới ngẩng đầu lên xem, Thẩm Dao Ngọc đánh mấy lượt qua lại, một lần là qua, sau đó bị gọi đến chỗ khác để quay thêm cận cảnh.

Diệp Thanh Hà nói: "Kỹ năng diễn xuất tốt đấy chứ."

"Ừm. Chỉ là thiếu cơ hội, cậu ấy thường nhận phim thương mại, nổi một hồi cái là thôi, nếu như cậu ấy không muốn mở phòng làm việc, sắp tới chị sẽ nhờ ít mối quan hệ cho cậu ấy vào phòng làm việc của quản lý Diệp, nhận lấy mấy bộ phim lớn, đi trên con đường của ngôi sao." Thích Nguyên Hàm nghiêm túc nói.
"Em thấy chị ấy sẽ chọn mở phòng làm việc." Diệp Thanh Hà nói.

Thích Nguyên Hàm không hiểu.

Diệp Thanh Hà phân tích, "Bởi vì chị ấy vốn không ngốc, cũng không phải vì thích diễn xuất mà vào giới giải trí. Lý tưởng của chị ấy rất đơn giản, chính là có một cô vợ, làm người lạc quan không phải sầu lo việc ăn chơi nhảy múa."

Thích Nguyên Hàm thấy Diệp Thanh Hà nói có lý, có chút cảm khái, "Chị quen biết cậu ấy lâu như vậy, thế mà không hiểu cậu ấy bằng em."

Diệp Thanh Hà lắc đầu, nói: "Không phải là em hiểu chị ấy, mà là em biết chị ấy đang nỗ lực vì cái gì, con người vì sao phải cố gắng, là vì thích cái gì, muốn có được cái gì. Lấy ví dụ là em, cố gắng theo đuổi chị, bởi vì thích chị, muốn có được chị."

Lời tỏ tình này đến đột ngột quá, Thích Nguyên Hàm mù tịt luôn, vốn dĩ cô rất tò mò nghe xem Diệp Thanh Hà giải đáp như thế nào, bây giờ lại không biết phải làm sao.
Người phụ nữ này.

Thật là, không biết phân biệt ở đâu ra đâu nữa hả, muốn tâm tình âu yếm là cứ thế mà lên thôi hả.

Thích Nguyên Hàm tránh né ánh mắt của nàng, ngón tay chạm lên góc trán, vốn muốn vuốt tóc ra sau tai, chạm đến vành tai thì thấy hơi nóng, cô lại dừng tay lại, để mặc mái tóc xõa ra, che đi đôi tai của cô.

Diệp Thanh Hà sáp đến, vai tỳ vào vai Thích Nguyên Hàm, nhân tiện ngả đầu qua, giọng nói khẽ khàng thì thầm gọi: "Chị ơi."

Thích Nguyên Hàm nhìn thẳng phía trước, dường như không bị lay động, "Ừm?"

Diệp Thanh Hà hạ thấp giọng xuống nói: "Thích chị lắm đó chị à."

Đôi tai càng nóng hơn.

Nhiệt độ chạy thẳng từ tai lên mặt.

Thích Nguyên Hàm không tránh né nàng, cũng không đẩy nàng ra, bởi vì... trong thâm tâm Thích Nguyên Hàm thích cảm giác này, còn có chút không nỡ đẩy nàng ra.
Mỗi lần Diệp Thanh Hà cọ vào vai, là lại nói thêm một câu.

Khuôn mặt của Thích Nguyên Hàm đã đỏ bừng.

Đợi Thẩm Dao Ngọc quay phim xong, dẫn bọn họ đến nhà hàng ven biển.

Bữa ăn đặt tương đối nhiều hải sản, Thích Nguyên Hàm gọi mấy món chính đặc sắc, hương vị quả thật rất ngon, ba người ăn đến tối, Thẩm Dao Ngọc đi trả tiền. Tối đến nghỉ ngơi ở khách sạn, cũng là do Thẩm Dao Ngọc đặt phòng hộ.

Bây giờ đang là mùa du lịch, phòng cơ bản đã được đặt hết.

Thẩm Dao Ngọc nói: "Bây giờ chỉ còn một phòng thông thường thôi, cái tầng tớ ở còn một phòng rộng lắm, hay là hai người ở chung cái phòng lớn sát vách tớ đi."

Thích Nguyên Hàm còn đang do dự, Diệp Thanh Hà đã nói: "Không sao, phòng nhỏ cũng được, chút khổ này em vẫn chịu được."

Ánh mắt Thích Nguyên Hàm liếc Diệp Thanh Hà mang vài phần nghi hoặc, vừa rồi ghẹo cô là thích cô, bây giờ thì hay rồi, thế mà lại nghiêm túc lên, không ngủ chung phòng với cô.
Đăng ký thông tin đặt phòng xong, ba người đi lên tầng, Diệp Thanh Hà không ở cùng phòng với họ, Diệp Thanh Hà ở tầng mười hai, Thích Nguyên Hàm và Thẩm Dao Ngọc ở tầng mười tám.

Hai người đến phòng của Diệp Thanh Hà xem trước, phòng rất nhỏ, chỉ có một chiếc giường, một giá sách và một phòng tắm riêng. Thẩm Dao Ngọc rất khó hiểu, hỏi: "Cái phòng này em ở được không, đại tiểu thư."

"Em ấy ở được." Thích Nguyên Hàm đứng ở cửa tiếp lời, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Em ấy có nỗi khổ gì chưa từng chịu, để em ấy ở."

Diệp Thanh Hà cười, vứt túi của mình lên giường, nói: "Ở đây không có gì phải dọn, lên xem phòng của chị đi."

Lại lên tầng, đứng trong thang máy, Thẩm Dao Ngọc khẽ nói với Diệp Thanh Hà một câu, "Đúng là đồ không có tiền đồ, chị đánh giá cao em rồi, Diệp Thanh Hà."
Diệp Thanh Hà thoáng mím môi, không lên tiếng.

Phòng Thích Nguyên Hàm ở rất tốt, rộng gấp đôi cái phòng kia của Diệp Thanh Hà, còn có ban công nhỏ, xem như xa hoa rồi, ở đây ít ra không cần ấm ức.

Diệp Thanh Hà ngồi bên giường, nói: "Wow, chị ơi, phòng của chị rộng quá, rộng hơn phòng của em nhiều, ngưỡng một quá đi mất."

Thích Nguyên Hàm ra ban công, không để ý đến nàng, Thẩm Dao Ngọc đi theo chỉ vào gian phòng bên phải, "Tớ ở phòng đó, cậu đứng ở ban công là có thể thấy được tớ."

Thẩm Dao Ngọc vào phòng tắm ngắm nghía, kiểm tra xem có an toàn hay không, có camera hay không, Thích Nguyên Hàm ngắm nhìn bãi biển ở ngoài kia, ầm ầm sóng dậy, nỗi sợ hãi nuốt chửng người ngày trước, bây giờ đã trở thành gió lướt trên mặt biển, bọt sóng vỗ vào đá ngầm, là một phong cảnh tuyệt đẹp, làm lòng người sinh ra niềm yêu thích.
Đang ngắm, eo bị ôm lấy.

Thích Nguyên Hàm cứng ngắc người, nâng cằm lên, đầu va vào cái trán của người đằng sau, cô thì thầm hỏi, "Em làm gì thế?"

"Không làm gì cả, thấy gió thổi lạnh quá, ôm chị một lát." Diệp Thanh Hà nói, cánh tay siết chặt thêm chút, nàng nói: "Nếu như chị thấy sợ ngủ một mình, đêm đến em sang ngủ với chị?"

"Tôi cần cô ngủ cùng? Hơ, tôi đỡ hơn nhiều rồi." Thích Nguyên Hàm vùng ra khỏi vòng tay nàng quay về phòng.

Kiểm tra phòng xong, ngồi nói chuyện một lúc, Thẩm Dao Ngọc quay về căn phòng bên cạnh, tắm một phát, ra ban công hóng gió, nhìn sang bên trái, thì thấy Diệp Thanh Hà đứng đó gọi điện.

Thẩm Dao Ngọc tựa vào lan can, nghe xem nàng đang nói gì.

Bàn tay của Diệp Thanh Hà nắm lấy lan can, mặc một chiếc váy ngủ tơ lụa màu hồng, trông rất gợi cảm, nàng nói: "Hoa hồng nhé, đàn piano cũng không được thiếu."
Người gọi điện với nàng hình như là Hoa Tưởng Dung, nghe giọng rất uể oải, cô ấy nói: "Hay là chuẩn bị thêm cho cậu cái nhẫn nhé."

"Không cần, chuẩn bị xong dây chuyền là được rồi, vẫn của cái cửa hàng lúc trước đấy." Diệp Thanh Hà nói. "Nhẫn thì sau này mình sẽ tự thiết kế."

Hoa Tưởng Dung chậc một tiếng, nói: "Lần trước kim cương đỏ lần này kim cương lục, sao cậu không làm bảy sắc cầu vồng luôn đi."

Diệp Thanh Hà nói: "Cũng có ý định như vậy, chị ấy thích thì mình ngày nào cũng tặng cho chị ấy, xem như hòn đá lấy chơi cũng được."

Cúp máy, nàng nhìn sang Thẩm Dao Ngọc, ngón tay đè lên bờ môi, khẽ khàng suỵt một tiếng, để Thẩm Dao Ngọc giữ bí mật cùng nàng.

Sau đó, nàng quay đầu đáp lời của Thích Nguyên Hàm trong phòng, "Vào liền đây, chị ơi em ngủ với chị, cái phòng rách nát kia hẹp thật sự, em hối hận rồi."
Thẩm Dao Ngọc nghĩ thầm ghê đấy, lấy lui làm tiến.

Đang nghĩ, cô ấy cười ra tiếng, sau đó nhún vai, bị hai người ở sách vách thồn cho không chống đỡ nổi nữa.

Yêu đương làm to như vậy, ngưỡng một quá nha.

Cô ấy quay về phòng nằm ở trên giường, cô ấy lấy điện thoại ra xem, ngoài mấy cái quảng cáo của ứng dụng xã hội gửi đến, chẳng có tin nhắn gì khác.

"Con mẹ nó chứ." Thẩm Dao Ngọc vứt điện thoại sang một bên, thò tay lấy tài liệu ở trong ngăn kéo, nghiêm túc đọc kế hoạch ngôi sao mà Thích Nguyên Hàm viết cho cô ấy.

...

...

Thích Nguyên Hàm đến đoàn làm phim mấy lần, ăn vài bữa cơm với đạo diễn, nói là chống lưng đương nhiên phải có thứ gì thực chất chút, cô vứt một ít tiền cho đoàn làm phim, xem như đầu tư cũng giành thêm chút ống kính cho Thẩm Dao Ngọc.

Sau đó cô đi dạo xung quanh với Diệp Thanh Hà.
Nhưng ở đây không rộng lớn, Thích Nguyên Hàm chơi hai ngày là phải quay về, chắc là không thể tổ chức sinh nhật ở đây rồi, hai ngày này có một ngày lễ có thể trông mong, lễ tình nhân ngày mùng bảy tháng bảy.

Nhớ lại lễ tình nhân năm ngoái, tình huống đó đúng là thảm thương không nỡ nhìn.

Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà song đôi rớt xuống biển, hai người nằm viện hơn nửa tháng, đến giờ eo Diệp Thanh Hà vẫn còn có vết sẹo mờ mờ.

Buổi sáng thức dậy, mỗi một điểm kinh doanh mỗi một thứ, chẳng ai đi quấy rầy ai, ở đây không có nhiều phong cảnh, ngoài mấy nhà hàng giới thiệu bữa ăn tình nhân ra, không có chương trình gì hay ho.

Lúc ra ngoài, Thích Nguyên Hàm mặc một chiếc váy hai dây nhung màu xanh lam, ôm mông thắt eo, rất tôn dáng, như kiểu ngôi sao lớn.

Cô đứng dưới lầu một lúc, Diệp Thanh Hà đi xuống, nàng mặc một chiếc váy đi biển màu vàng cam, vạt váy đuôi cá xéo, vẫn là kiểu phong cách gợi cảm, nàng cúi đầu lục lọi chiếc túi của mình, nhìn thấy Thích Nguyên Hàm thì đóng túi lại, đi đến bên cạnh cô.
Đặt xong nhà hàng, hai người đi bộ dọc bờ biển, vào lúc hoàng hôn rơi xuống, mặt trời hôn mặt biển, nước biển xanh thẳm nhiễm màu vàng cam.

Xung quanh tĩnh lặng, có một chiếc đàn piano lớn được đặt ở giữa, Diệp Thanh Hà ngồi vào đàn, Thích Nguyên Hàm ngồi bên cạnh đợi nàng, Diệp Thanh Hà đàn bài "Đám cưới trong mơ", hiện giờ đàn bàn này có hơi sớm, nhưng đúng dịp lãng mạn.

Thẩm Dao Ngọc quay phim xong là phóng đến đây, nhìn thấy khung cảnh ở bên trong, cô đứng ở cửa không đi vào, một chú chó độc thân đi vào cũng không thể kêu người ta vác thêm cái ghế ra chứ.

Cô không đi xa mấy, chỉ ra ngoài nhà hàng, ngồi lên chiếc ghế treo mây ở bờ biển, ánh mắt liếc vào trong phòng, sau đó lấy điện thoại ra xem tin tức.

Trên hot search ngập tràn những bức ảnh lễ tình nhân của các ngôi sao lớn.
Cô lướt thấy một hot search rồi nhấn vào, xem xong là lập tức thoát ra. Đúng lúc này có điện thoại đến, cô vào trang chính xem một lần nữa, xác nhận là mình không hề trượt tay thả like, mới nhận nghe.

Đầu bên kia nói: "Xin lỗi, hai ngày nay em bị tịch thu điện thoại, quản lý không cho em coi điện thoại."

Giọng nói của người phụ nữ nhẹ nhàng, đầy ắp ý xin lỗi, đợi vài giây sau, người kia hỏi: "Chị đang khóc sao?"

Thẩm Dao Ngọc khụt khịt mũi, lau qua mặt, cười nói: "Khóc vì vui đấy, bạn thân của tôi yêu rồi, đối phương còn là phụ nữ, ngày trước cậu ấy còn là gái thẳng kia."

Đầu bên kia không nói nữa.

Thẩm Dao Ngọc nói: "Thật ra, hai người thích nhau sẽ không quan tâm đến ánh mắt của người khác, càng không để ý đến miệng đời nói như thế nào, chỉ thế thôi đấy, thật sự yêu rồi, đến với nhau là xong thôi."
Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà đối lập đến nhường nào chứ, họ đều có chỗ thiếu sót, đều có chỗ không được hoàn hảo, nhưng họ muốn đến với nhau, chẳng ai ngăn cản nổi, chẳng ai có tư cách chen chân vào cả.

Đầu bên kia nhỏ giọng hơn chút: "Dao Ngọc, em..."

Thẩm Dao Ngọc siết chặt điện thoại, ngắt lời cô ấy, nói: "Tạm biệt nhé, Liễu Thẩm Nhân, chúc con đường ngôi sao của em sau này xán lạn rực rỡ!"

Sau đó, cô cúp máy.

Bởi vì tính đặc thù công việc của đôi bên, Thẩm Dao Ngọc chưa từng nhắc đến tên người này với bất cứ ai, cũng rất ít khi kể với cô ấy chuyện của mình.

Dù sao thì sau này cô cũng có chuyện phải làm, cố gắng vì bản thân!

Cô nhìn vào trong phòng, khẽ khàng đung đưa ghế treo.

Diệp Thanh Hà đàn xong, cầm hoa hồng đưa cho Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm rũ mắt, tiếp tục khuấy ly cà phê, hương cà phê càng ngày càng nồng.
Trong giây lát, Diệp Thanh Hà lại đẩy một cái hộp sang, trên chiếc hộp màu hồng có một dòng chữ viết rất xấu "Sô cô la tặng chị gái nhân lễ tình nhân."

"Chị ơi." Ngón tay đặt trên hộp của Diệp Thanh Hà hơi run rẩy, bông hoa hồng màu đỏ cũng theo đó mà rung rinh, "Thì, hôm nay lễ tình nhân..."

Nàng rất căng thẳng, không biết thời cơ đã chín mùi chưa, nhưng mà nàng thực sự không nhịn nổi nữa, lễ tình nhân cũng đến rồi, còn không nói lời yêu là nàng điên luôn đấy.

Dẫu có bị từ chối, dẫu Thích Nguyên Hàm có nói đợi đi chăng nữa, nàng vẫn muốn thử.

Diệp Thanh Hà nghiêm túc nói: "Em sẽ ngoan ngoãn, vâng lời chị, em sẽ giặt quần áo nấu cơm, chuyện gì cũng làm hết, chị bảo em đi sang hướng Đông em phóng sang hướng Đông..."

Nàng nói năng hơi lộn xộn, nói ra hết tất cả những cái mình cho rằng là ưu điểm, mong mỏi Thích Nguyên Hàm có thể nhìn thấy điểm tốt của nàng, nàng lại cầm lấy hoa, muốn đi đến bên cạnh Thích Nguyên Hàm, muốn quỳ gối xuống, theo thói quen mà đặt tư thế của mình thấp hơn.
Thích Nguyên Hàm cầm sô cô la lên, vừa bóc vừa nói: "Em ngồi yên ở đó, tạm thời đừng có lại đây."

"Hửm? Vâng ạ." Diệp Thanh Hà lại ngoan ngoãn lùi về, ngồi ở trên ghế, bàn tay cầm hoa hồng của nàng hơi mỏi, ánh mắt rơi vào tay của Thích Nguyên Hàm, nhìn Thích Nguyên Hàm mở hộp sô cô la ra.

Thích Nguyên Hàm xé giấy thiếc màu bạc ra, nói: "Thẳng lưng lên, ngồi ngay ngắn chút."

Diệp Thanh Hà không hiểu để làm gì, nhưng vẫn làm theo, nàng thẳng lưng, ngồi ngay ngắn như một học sinh, đợi cô giáo đến kiểm tra bài tập.

Thích Nguyên Hàm liếc nàng một cái, không lên tiếng.

Sau đó, cô lấy một hộp sô cô la trong túi áo đẩy sang đó.

Có thể nhìn ra được hộp sô cô la này là tự làm, cô làm đẹp hơn Diệp Thanh Hà nhiều, trên chiếc hộp màu trắng viết dòng chữ hoa, "Lễ tình nhân vui vẻ."

Diệp Thanh Hà vui mừng hơn chút, không dám thể hiện ra, sự căng thẳng vẫn chiếm phần hơn, nàng muốn nhận lấy sô cô la sau này cúng giữ, nhưng cứ cảm thấy bầu không khí không đúng cho lắm.
Thích Nguyên Hàm không từ chối nàng, còn cho nàng sô cô la, chắc là đã đồng ý nhỉ, nhưng lời tỏ tình yêu đương của nàng, Thích Nguyên Hàm cũng không đáp lời.

Chẳng lẽ là sợ nàng buồn, cho nàng hộp sô cô la để an ủi nàng ư?

Diệp Thanh Hà bắt đầu kiểm điểm, có phải sớm quá không nhỉ, có phải nên đợi đến sinh nhật của Thích Nguyên Hàm mới mở lời hay không, nàng ngu ngốc suy đoán tâm trạng của Thích Nguyên Hàm.

Nàng hỏi: "Chị ơi, em bóc ra ăn được không ạ."

Thích Nguyên Hàm nói được, Diệp Thanh Hà bóc sô cô la, bẻ một miếng cho vào miệng, rất ngon, nhưng mà ít đường quá, có hơi đắng.

Thích Nguyên Hàm cũng bẻ một miếng sô cô la mà nàng làm bỏ vào miệng.

Diệp Thanh Hà không nỡ ăn, hỏi: "Chị ơi, sau này chị có thể tặng em sô cô la nữa được không?"

Thích Nguyên Hàm nói: "Em thích thì sau này chị sẽ mua cho em, thậm chí em có thể nói thẳng với chị, Thích Nguyên Hàm, em muốn ăn sô cô la, chị mua cho em đi."
Cô nói rất chân thành, lại rất nghiêm túc, động tác bẻ thanh sô cô la thứ hai của Diệp Thanh Hà khựng lại, nàng từ từ ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Thích Nguyên Hàm, trong mắt Thích Nguyên Hàm ngập ý cười, tựa như vẫn luôn chờ đợi nàng.

Vài giây sau, Diệp Thanh Hà đã hiểu được ý nghĩa ở bên trong. Nàng ngồi thẳng người, lại cầm lên bông hoa hồng kia, lần này không hề hèn yếu như vừa rồi.

Nàng lại biến thành Diệp Thanh Hà tự kiêu cao ngạo, tươi cười, nói: "Tiểu thư Thích, hãy làm bạn gái của em đi."

Bông hoa hồng vẫn còn run rẩy, vẻ mặt nàng vẫn rất căng thẳng, nhưng lần này nàng với Thích Nguyên Hàm là bình đẳng, thậm chí có vài phần ngang ngược.

Cái Thích Nguyên Hàm muốn chẳng phải ăn năn áy náy, không phải sự theo đuổi trong hối lỗi, mà là hai người cùng nhau cho đi, cô muốn Diệp Thanh Hà có thể xem mình như người yêu, chứ không phải luôn là một người chị đòi hỏi sự chuộc tội.
Lần này, Thích Nguyên Hàm nhận lấy bông hoa trong tay Diệp Thanh Hà, đáp lời nàng, nói: "Được chứ."

Cô sáp đến gần, hoa vẫn còn thơm.

Diệp Thanh Hà lại lấy một món quà khác đã chuẩn bị từ trước, dây chuyền kim cương carat lớn, thiết kế rất độc đáo, một chiếc lá cây nâng viên kim cương màu xanh, kim cương là mẫu fancy vivid hiếm có, tựa như chiếc lá ôm lấy viên kim cương, lại giống như viên kim cương dâng hiến sinh mạng của mình cho chiếc lá.

Diệp Thanh Hà vòng sau lưng cô, đeo dây chuyền cho Thích Nguyên Hàm, vừa hay rơi vào giữa xương quai xanh của Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm lấy gương soi, rất thích, cô nhìn qua chiếc hộp, hỏi: "Đẹp thật đấy, em tự thiết kế hả?"

Diệp Thanh Hà lắc đầu, nói: "Không phải, em mời chuyên gia thiết kế đồ trang sức, liên hệ sếp lớn của họ thiết kế đó, hãng họ thiết kế không tồi, nhưng mà tên cửa hàng thì hơi phèn. Em muốn trang trọng một chút, tặng bản thiết kế tốt nhất cho chị, nếu chị thấy đẹp, sau này ngày nào em cũng tặng cho chị."
Thích Nguyên Hàm cong môi khẽ cười, lòng càng ngọt ngào hơn.

Diệp Thanh Hà nói: "Chị thích không?"

Thích Nguyên Hàm thoáng siết viên kim cương, đầu ngón tay vuốt ve trên chiếc lá, hoàn toàn hòa quyện vào nhau, cô chân thành mà trả lời nàng, nói: "Thích."

Diệp Thanh Hà ngắm cô mãi, nhìn thấy nụ cười nơi khóe môi cô, có phần kìm lòng không đậu, nàng cúi người hôn lên má của cô, nói: "Nhưng chị ơi, em thì yêu chị hơn."

Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng, Diệp Thanh Hà vòng tay ôm lấy cổ Thích Nguyên Hàm, giọng điệu làm nũng nói: "Chị cũng nói yêu em mau lên."

"Yêu em." Thích Nguyên Hàm như thể bất đắc dĩ, nhưng nụ cười trên mặt lại vẽ nên sự cưng chiều hết mực của cô, nắm lấy tay nàng, nói: "Sao có thể không yêu em chứ?"