Editor: Bình Nguyên
Sáng hôm sau, trên gương mặt của Nguyễn Chi Chi đã xuất hiện thêm 2 cái quầng thâm mắt mà cho dù đã dặm 2 lần phấn nền cũng không che nổi. Đúng 7 giờ, cô xách theo một chiếc vali trắng ra khỏi cửa, bắt taxi chạy thẳng đến trường đại học Cố Niệm làm việc.
Mới vừa từ trên xe bước xuống, từ xa đã có thể trông thấy một chiếc xe buýt đường dài đậu ngay trước cổng trường.
Kỳ thực, hoàn cảnh hiện tại có hơi không thích hợp để đi xa thế này. Cô vẫn còn đang trong giai đoạn thực tập với rất nhiều việc phải làm. Nhưng lại nghĩ, đã sống đến chừng này tuổi, cô còn chưa bao giờ đặt chân đến Vân Nam đâu. Lại nói, bây giờ vừa lúc đúng dịp nghỉ đông hằng năm, mà Cố Niệm cũng đã chuyển chỉ tiêu của chuyến đi lần này sang cho cô rồi, chuyện đã an bài, dù cô có không muốn đi thì cũng có ý nghĩa gì đâu. Kể từ lúc tắt máy với Cố Niệm, Nguyễn Chi Chi đã do dự, lưỡng lự mãi cho đến tận hai giờ đêm, cuối cùng vẫn đành thuận theo tự nhiên mà nhảy xuống giường, vội vàng sửa soạn hành lý.
Theo Cố Niệm nói, chuyến đi kéo dài năm ngày bốn đêm, lần lượt đi qua các địa điểm thuộc Vân Nam gồm Côn Minh, Lệ Giang và Shangri-La.
Có điều, nếu cũng theo những gì người bạn tốt đó của cô nói, chuyến đi này là một sự kiện trao giải cuối năm được nhà trường đặc biệt chuẩn bị cho các giáo sư... Nguyễn Chi Chi thở dài một hơi, trong đầu đại khái đã có thể tưởng tượng ra hình ảnh những giáo sư có mái tóc hoa râm đeo thêm cặp kính cận dày cộp.
Ngoại trừ một đứa siêu năng lực* có EQ cực cao là cô thì cô thực sự không nghĩ đến sẽ có người ở tuổi 27 lại đã có thể được phong học hàm giáo sư bởi một trong những trường cao đẳng, đại học hàng đầu trong nước.
(* Kiểu rất giỏi nhưng thường bị mọi người nhìn với con mắt tiêu cực chút ấy – nhưng mình chưa biết nói thế nào cho hay nữa.... Các bạn có gợi ý gì không?)
Kéo một chiếc vali nặng nề bước tới, trước cửa xe một vài người đứng rải rác xếp hàng để xác minh thông tin cá nhân, Nguyễn Chi Chi cũng không vội, cô thản nhiên tìm một cái ghế dài dưới gốc cây ngồi xuống.
Ánh mặt trời hôm nay tỏa khắp không gian, trong sáng mà lóa mắt, nhưng tiếc là thời tiết vẫn lạnh buốt đến tận xương tủy.
Nguyễn Chi Chi đã mấy lần xoa xoa rồi thắt đi thắt lại chiếc khăn quàng to màu đỏ vào cổ, cô chán nản nhìn xung quanh, vừa nâng mắt đã nhìn thấy một người đàn ông đứng dưới bóng cây hút thuốc cách đó vài bước.
Nhiệt độ ngoài trời lúc này ít nhất đã phải xuống dưới 0oC, vậy mà hắn chỉ mặc một chiếc áo len dệt kim mỏng màu trắng cùng một chiếc quần kaki màu be. Vóc dáng hắn rất cao, Nguyễn Chi Chi phải gian nan ngẩng đầu lên mới có cơ hội nhìn thấy khuôn mặt của hắn.
Nhưng mà đáng tiếc, đầu hắn lúc này hơi cúi, cô thực không nhìn được rõ khuôn mặt ấy trông như thế nào.
Người đàn ông đang lười biếng ngậm điếu thuốc, cái trán buông thõng xuống, trước mắt một mảnh sương khói lượn lờ, thần thái mang theo vài phần suy sút khó mà giải thích được.
Nguyễn Chi Chi cảm thấy mình nhất định là còn chưa tỉnh ngủ, bằng không tại sao cô lại thấy hình ảnh mình trong bộ dáng một con quỷ nhỏ lén lút nhìn chằm chằm không rời một người đàn ông xa lạ đang hút thuốc, thậm chí còn thấy tư thế của anh ta thập phần quyến rũ mê người cơ chứ.
Cô nhìn hắn lắc tay tắt tàn thuốc, không hề để ý mà chính xác ném vào thùng rác bên cạnh, sau đó không chút biểu cảm đi về phía cửa xe.
Với kinh nghiệm xem tướng của Nguyễn Chi Chi, chỉ cần nhìn qua cũng biết người đàn ông này chắc chắn sẽ không quá 27 tuổi, không, có lẽ còn trẻ hơn.
Được nha, hóa ra trên đời này không chỉ có một người siêu năng lực là cô đâu.
Ngồi thêm một lúc, ước chừng thời gian xuất phát cũng sắp đến rồi, Nguyễn Chi Chi mới đứng dậy vỗ nhẹ bụi trên áo khoác, xách vali bước về hướng xe đang đậu trước cổng trường. Sau khi khai tên và thông tin cá nhân, vừa bước lên xe cô đã thấy người đàn ông ban nãy ngồi ngay ở chiếc ghế đầu cạnh khung cửa sổ.
Tay áo len buông thõng kéo đến tận cánh tay, hắn rũ mắt, lười biếng xé một mảnh giấy gói kẹo trái cây. Ánh mặt trời khúc xạ từ cửa sổ thủy tinh trong suốt, phản chiếu lên mái tóc đen sạch sẽ thực mềm mại tựa như một đám mây còn mang theo hương vị tươi mát, khác hẳn với bộ dạng suy sút vừa rồi dưới xe.
Vì phép lịch sự, cô cũng không dám nhìn hắn quá lâu, chỉ thoáng qua một lượt liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt, tìm những ghế trống còn lại trong xe.
Cũng bởi lên xe tương đối muộn nên sau khi kiểm tra một vòng, cô bất đắc dĩ nhận ra chỉ còn một chiếc ghế trống ở phía sau ghế người đàn ông đang ngồi kia. Có mỹ nam để thưởng thức, có lý gì lại phải băn khoăn, Nguyễn Chi Chi vẫn là vui vẻ ngồi xuống phía sau hắn.
Quét mắt nhìn quanh bốn phía, cô phát hiện người đàn ông kia so với hết thảy mọi người còn lại ở đây mang lại cảm giác vô cùng khác biệt. Xung quanh cô đều là những người thoạt nhìn cũng đã phải 35 tuổi trở lên, vẻ ngoài nhìn qua rất phù hợp với hình tượng của một giáo sư đại học. Người đàn ông kia, không giống, anh ta trông như một ngôi sao điện ảnh đi lạc từ trường quay đến đây vậy.
Nhưng mà, suy đi nghĩ lại cũng có điểm hay. Chắc chắn môn nào mà có một giáo sư giảng dạy thế này, phòng học tuyệt đối sẽ không chưa một chỗ!
Sắp xếp lại vật tư trong balo một chút, Nguyễn Chi Chi lấy ra một chai nước khoáng, vặn xong nắp chai vừa định uống thì trông thấy một cậu thanh niên diện mạo trẻ trung khác đuổi theo lên xe đang thở hổn hển, áo sơ mi hắn có hai chiếc cúc áo không cài, trên miệng vẫn cắn một nửa bánh mì nướng, vẻ mặt vội vã.
Hắn thản nhiên bước tới, liếc qua đoàn xe một lượt rồi ngồi xuống bên cạnh người đàn ông trước mặt không chút do dự nói: "A Nghiên, không phải hôm qua đã nói sẽ gọi tôi dậy sao, làm hại tôi hôm nay thiếu chút nữa là muộn rồi."
"Quên mất." Ngậm một viên kẹo trái cây, người đàn ông nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm trầm thấp, làm đối phương có chút nghe không rõ, giọng điệu khàn khàn từ tính gợi cảm khiến trái tim cô không khỏi rung động trong một giây.
Nguyễn Chi Chi đang cúi đầu lướt Weibo bị giọng nói này thu hút, không khỏi ngẩng đầu liếc nhìn anh.
Vào giây tiếp theo, ánh mắt cô tựa hồ hơi ngưng lại. . Truyện mới cập nhật
Bởi vì người đàn ông này trông rất quen, có vẻ như... đó là người đã đi ngang qua cô ở quán cà phê ngày hôm qua.
Người đàn ông đã mua phần bánh macaron cuối cùng trong tiệm cà phê!
Có lẽ ánh mắt của cô quá mức trực tiếp, đối phương có chút để ý, hờ hững hơi đưa đầu quay lại, đối diện với tầm mắt cô.
Đôi mắt này phải nói thế nào? Lạnh nhạt, tối tăm, điềm tĩnh, thậm chí còn mang theo cảm giác mệt mỏi và uể oải như đến từ một thế giới khác. Đồng tử của hắn đen như mực, giống như mặt biển vô tận, dường như đem hết thảy mọi thứ chứa đựng vào trong đó, nhưng cô vẫn nhận ra có một thứ duy nhất là không tồn tại – cảm xúc.
Nguyễn Chi Chi từ trong ánh mắt nhìn thấy được có chút rùng mình.
Đối phương lại đột nhiên thu lại tầm mắt. Vừa như vô tình lại vừa như hữu ý.
Động thái của anh thành công thu hút được sự chú ý của người ngồi bên cạnh, người thanh niên vừa đến trễ kia nuốt xuống miếng bánh mì nướng cuối cùng trong miệng, sau đó quay đầu lại, nhìn thấy Nguyễn Chi Chi ngồi ở hàng ghế sau, hai mắt sáng lên: "Hả, trường chúng ta từ khi nào lại có một nữ giáo sư xinh đẹp trẻ tuổi vậy sao? Tôi thậm chí còn không biết đấy!!"
Nguyễn Chi Chi có chút ngượng ngùng nhanh chóng giải thích: "Tôi không phải người giảng dạy trong trường cậu. Bạn của tôi có chuyện không thể đến được nên tôi đi theo chỉ tiêu cậu ấy đã chuyển cho tôi thôi"
"Ra vậy hả, nhưng dù sao có thể được đồng hành cùng mỹ nữ thật là một vinh dự của tôi. Chào, tôi tên là Trần Gia Ngôn, mỹ nữ cô xưng hô thế nào a?" Anh cười rộ lên, đôi mắt cong cong, bộ dạng thanh triệt sảng khoái, thế nhưng lại khiến cho cô liên tưởng đến Lý Tư Thần.
Suy nghĩ của cô không cách nào khống chế được nữa, dần trở nên khó kiểm soát, cô cũng nở một nụ cười lịch sự: "Xin chào, tôi tên Nguyễn Chi Chi"
"Được, vậy tôi đây sẽ gọi cô là Chi Chi. Bây giờ, để tôi giới thiệu với cô trước. Người đàn ông ngồi bên cạnh tôi trông rất khó chịu khó ở đây tên Thời Nghiên, cũng chính là vị giáo sư có danh tiếng cao nhất và là nhân vật khó tính nhất trong trường học của chúng tôi. Nói với cô Chi Chi, tôi phải nhắc nhở cô trước, đừng bị ngoại hình của hắn mê hoặc, hắn nhìn vậy nhưng tính tình lạnh lùng kỳ quái, phụ nữ mà thích hắn thường sẽ không có kết cục tốt đâu"
Nguyễn Chi Chi: "..."
Trần Gia Ngôn này cũng có hơi quá tự nhiên rồi, cô đã từng nói mình bị người đàn ông này hấp dẫn chưa? Hơn nữa, hôm qua chính hắn đã lấy đi nốt những chiếc bánh macaron cuối cùng khi mà cô cần nó nhất đấy.
Đầu cô hơi ngẩng lên song lại không nói nên lời, vừa lúc phát hiện Thời Nghiên đang rũ mắt nhìn cô.
Trong con ngươi đen kịt, những cảm xúc mơ hồ đan xen vào nhau càng khiến cô không thể hiểu được, nó giống như một lớp mỏng trong suốt, một vệt sương hư ảo, như thể sẽ bốc hơi trong không khí chỉ vào một giây tiếp theo.
Trong đầu, một ý niệm không rõ ràng chợt lóe, Nguyễn Chi Chi nhìn anh, khẽ nheo mắt, đột nhiên tự hỏi không biết có phải mình đã nhìn thấy anh ở đâu đó hay không.
Đôi mắt này quả thực quá mức đặc biệt, chắc chắn những ai đã từng nhìn qua cũng sẽ khắc sâu ấn tượng khó quên.
Xe buýt bắt đầu chậm rãi khởi động. Từ nơi này đến sân bay mất khoảng một tiếng đồng hồ, Nguyễn Chi Chi đeo tai nghe, yên lặng dựa vào ghế nghe nhạc, dự định sẽ nghỉ ngơi một chút để lấy lại tinh thần.
Đi được nửa chặng đường, cô bắt đầu cảm thấy hơi choáng váng, theo thói quen mở khóa kéo của ba lô, đưa tay lần mò vào bên trong một lúc, nhưng không lấy được gì cả.
Có lẽ trong lúc thu dọn hành lý có phần vội vàng hấp tấp, cô đã quên bỏ một ít kẹo dự phòng vào túi.
Bao nhiêu năm nay, vì đã quen dựa vào đồ ngọt như kẹo, bánh ngọt để bổ sung năng lượng, trong lúc nhất thời khi cần lại không tìm thấy đồ ăn, cô phản ứng sẽ có chút chậm lại, không biết giải quyết thế nào. Nguyễn Chi Chi đầu óc bắt đầu choáng váng, cau mày khó chịu.
Đúng lúc này, khoảng không trước mắt lại xuất hiện một bàn tay của người đàn ông.
Cô nghĩ chính mình đã nhìn lầm rồi, Nguyễn Chi Chi nhắm chặt mắt, lại lần nữa mở ra, bàn tay với khớp xương kia rõ ràng vẫn ở trước mắt, từ bên ngoài, ánh sáng mặt trời dịu nhẹ truyền qua cửa sổ xe, chiết xạ thành những đường sáng lấp lánh nằm yên lặng trên lòng bàn tay anh và yên lặng, trên một viên kẹo hoa quả nhiều màu sắc. Ngón tay anh nhỏ dài và thanh thoát, vẫn bất động dừng lại trước mắt cô.
"Muốn không?" Người đàn ông trầm giọng nói, thanh âm nhè nhẹ khàn khàn mà gợi cảm.
Nguyễn Chi Chi ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt hắn ẩn ẩn hiện lên tia nắng, nhưng vẫn không hề chứa đựng cảm xúc. Còn chưa kịp nghĩ xem tại sao đối phương lại trùng hợp đưa kẹo cho cô, thân thể theo bản năng đã nhanh chóng mở miệng cảm ơn rồi đưa tay ra nhận lấy.
Sau khi xé giấy gói ra, cô cho viên kẹo trái cây vị cam vào miệng, tâm trạng bồn chồn cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, cô dần trở nên buồn ngủ.
Ngủ một giấc tỉnh dậy, xe buýt đang chậm rãi dừng lại chỗ lối vào ở nhà ga số 3 của sân bay. Nguyễn Chi Chi ngáp dài vươn người ngồi dậy, nghe hướng dẫn viên cầm loa nói về một số vấn đề cụ thể khi gặp hướng dẫn viên địa phương sau khi họ đến Côn Minh, Vân Nam.
Cô dụi dui đôi mắt, chậm chạp thu dọn balo cùng hành lý đứng lên.
Mãi cho đến khi đi theo đoàn du lịch đông người này tới sân bay, Nguyễn Chi Chi mới có thời gian quan sát kỹ lưỡng các thành viên trong nhóm mà mình sẽ kết thân trong năm ngày tới.
Nhìn chung mà nói, đại khái có tổng cộng khoảng 25 người. Trong đó, có ba bốn cô gái khá trẻ, đoán chừng cũng trạc tuổi Chi Chi, chắc là đi cùng với bố hoặc mẹ là giáo sư trong trường, còn có Thời Nghiên, người đã thu hút không dưới năm lần sự chú ý của cô và Trần Gia Ngôn đứng bên cạnh anh ta, còn lại đều là các giáo sư, học giả lớn tuổi khác.
Thật không biết... Liệu hành trình năm ngày bốn đêm này có thuận buồm xuôi gió hay không...