Ánh Trăng Sáng Trước Mặt - Kiến Bạch Đầu

Chương 25




Hà Trạch Sinh từ sớm đã xóa toàn bộ thông tin cá nhân trên Weibo, khi đó anh cũng không có mấy fan, gặp qua cái kiểu tự sướng khủng bố của anh thì các tiểu cô nương cũng hoàn toàn không lưu luyến mà đá anh ra sau đầu. Ai sẽ cảm thấy một ông chú ăn mặc sến sẩm lại là một tiểu soái ca chứ?

Cái phong cách chụp ảnh có một không hai đó của Hà Trạch Sinh đã để lại ấn tượng sâu đậm cho fan, ngay cả sau này anh xóa ảnh đi thì fan vẫn lưu truyền cách nói: Lục chỉ cầm ma là một đại thúc có thẩm mỹ đáng thương lại ngây ngô.

Nhờ phúc của việc này mà số lượng các cô gái thích Hà Trạch Sinh là rất nhỏ, tính công kích cũng không lớn, nếu có để lại bình luận thì cũng chỉ là đùa đùa, khen ngợi. Triệu An Chi mắt thấy một soái ca như vậy mà lại đi theo con đường “Tôi thực xấu nhưng tôi có tài hoa” khiến cho số lượng fan cứ ì ạch thì trong lòng vô cùng thổn thức.

Nhưng mà ly kỳ nhất là bọn họ thế mà lại có người chèo thuyền ship với nhau chứ. Các shipper còn đặt tên cho hai người họ là “Tang ma gia”, Triệu An Chi lần đầu tiên nhìn thấy thì rất là cảm thán fan có ý tứ, đặt cái tên này đúng là hay quá đi mất.

Triệu An Chi nhìn nhìn, thấy bọn họ vẽ ra vài nguyên nhân ghép hai người thành đôi: Hà Trạch Sinh thích âm nhạc, thể dục, trò chơi, khoa học, Triệu An Chi lại rất sáng tạo trong việc vẽ tranh minh họa. Hơn nữa hai người lúc mới chập chững phát triển Weibo thì đã chú ý đến nhau, số lần like và bình luận cũng nhiều nhất, giống như đang cổ vũ nhau. Hơn nữa một người làm âm nhạc, một người vẽ tranh minh họa, lại chưa từng hợp tác, nhưng so với người khác lại vô cùng quen thuộc nhau thì hơn phân nửa là có quan hệ cá nhân.

Triệu An Chi tuy rằng không có đăng ảnh chụp, nhưng bởi vì không có ảnh chụp nên ngược lại fan càng có không gian để tưởng tượng. Hơn nữa phong cách của cô sạch sẽ ấm áp, nên đại đa số fan đều cảm thấy cô là một muội tử vừa mềm vừa ngọt như kẹo bông gòn. Đại thúc tang thương lại thêm một muội tử mềm mại thì đúng là một giả thiết chọc người quan tâm mà.

Nếu không phải vai chính là cô cùng Hà Trạch Sinh thì Triệu An Chi cũng muốn thưởng thức câu chuyện ngọt ngào này.

Cô cười cười, không để ở trong lòng. Bất quá Hà Trạch Sinh thật lâu không có động thái mới trên Weibo nên có người lục tục hỏi cô có phải Lục Chỉ Cầm Ma có việc gì không. Nhìn đám fan cẩn thận mà hỏi, giống như sợ tùy tiện sẽ làm cho cô giận, Triệu An Chi có chút mềm lòng.

Cô chọc chọc QQ của Hà Trạch Sinh: “Fan của anh đang hỏi em anh có chuyện gì không mà sao lâu không thấy cập nhật gì, em có thể trả lời không?”

Hà Trạch Sinh mà đã vùi đầu vào ôn tập thì quả thực lục thân không nhận, nếu không phải vì muốn cập nhật các thông tin quan trọng thì đến QQ anh cũng tắt. Đến lúc đó sợ là chỉ có gặp mặt mới hỏi được.

Qua một lúc lâu Hà Trạch Sinh mới nói: “Gần đây hơi vội nên quên mất, cô giải thích chút đi, đỡ phiền toái.”

Triệu An Chi thở dài, nhìn tin nhắn rồi nghĩ vẫn nên trực tiếp đăng một cái thông báo trên Weibo đi: “Rất nhiều người nhắn tin hỏi ta nên nhân tiện ta ở đây trả lời luôn. Ma ma của mọi người chuẩn bị thi, rất lâu sẽ không dùng Weibo, mọi người không cần lo lắng, thi xong hắn sẽ trở lại.”

Khoa y khác những khoa khác, học xong môn nào là thi môn đó. Hà Trạch Sinh gần đây có vài môn kết thúc đồng thời, vội đến sứt đầu mẻ trán.

Triệu An Chi thông báo xong thì đã thấy binh luận oanh tạc.

” Cầm ma thế mà con đang đi học sao?”

“Tình huống như thế nào? Ta vẫn luôn cho rằng ma ma là đại thúc đang đi làm rồi chứ [ cười khóc]”

“Vậy ma ma là sinh viên? Nghiên cứu sinh? hay tiến sĩ?”

“Không phải nói ma ma thoạt nhìn giống đại thúc sao? Vậy ít nhất cũng phải tầm nghiên cứu sinh trở lên rồi, bằng không ma ma chính là ông cụ non quá sốt ruột lớn lên ha ha ha ha ha”



“Mọi người không để ý thấy tang ma gia đúng là có thật sao? Quả nhiên ma ma có chuyện gì thì A Tang đều rõ nhất, thuyền Tang Ma Gia thắng lợi!”

Triệu An Chi bị câu này làm cho bật cười nhưng Hà Trạch Sinh nỗ lực như thế khiến cô cũng có chút cấp bách. Vừa lúc phác thảo cũng hòm hòm rồi nên Triệu An Chi tính toán trong khoảng thời gian này không vẽ tranh nữa mà dùng thời gian còn lại để chuẩn bị ôn tập, cùng với thử vẽ truyện tranh.

Triệu An Chi học xong thì liền đi thư viện, Tần Tình về ký túc xá, vừa vặn đi với cô một đoạn đường. Mùa đông ở Bình Giang tới sớm, Triệu An Chi dùng một cái khăn quàng cổ bọc bản thân đến kín mít, toàn bộ cằm nhỏ đều bị giấu đi. Cô kéo Tần Tình, cả người dán ở trên người Tần Tình.

Có người từ phía sau kéo lấy khăn quàng cổ của cô, lại kéo một chút. Triệu An Chi khí thế rào rạt mà xoay người, muốn nhìn xem ai đang đùa dai, kết quả nhìn thấy người kia thì cô lập tức quay mặt đi, đem khăn kéo lên, hận không thể che cả mặt, chỉ lộ ra đôi mắt.

Tần Tình thấy cô như vậy thì có chút khó hiểu, quay đầu lại nhìn thì phát hiện một soái ca không quen biết, tóc hơi cuốn, lông mày vừa to vừa dày, sang sảng lại khỏe mạnh.

Nghiêm Tử An là đến chơi với bạn học, không nghĩ tới có thể gặp Triệu An Chi ở đây. Hắn đem cuốn ký họa Triệu An Chi để lại ở phòng bệnh mà lướt qua một một lượt, cũng không tìm được phương thức liên lạc của cô. Chỉ nhờ cơ duyên xảo hợp hắn mới tìm được Weibo của đối phương. Hắn cũng không biết mình đang nghĩ gì, cứ thế mà chú ý Triệu An Chi, lại không dám bại lộ thân phận, bởi vậy cũng không biết làm thế nào mà đem đồ trả lại cho cô. Giờ phút này đúng là khéo, trong đầu Nghiêm Tử An đã phác họa ra một phương án, làm thế nào dùng cuốn ký họa kia để lấy được phương thức liên hệ của Triệu An Chi.

Nghiêm Tử An chạy đến trước mặt Triệu An Chi, kéo xuống cái khăn quàng cô mà cô đang hận không thể trùm qua mặt luôn, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn đã khôi phục trắng nõn của cô. Triệu An Chi rũ mắt, lông mi vừa dài vừa đẹp, cái mũi nho nhỏ, miệng nho nhỏ, bộ dạng đáng thương lại đáng yêu. Nghiêm Tử An ngẩn người, hoảng hốt nhớ rõ mấy tháng trước cô nàng vừa đen vừa gầy, đâu phải dáng vẻ này.

Tần Tình ở bên cạnh ngửi được mùi vị không đúng, thấy hai người đều ngây ngốc không nói lời nào thì khụ một tiếng.

Nghiêm Tử An lập tức tỉnh táo lại, nói với Triệu An Chi: “Cô còn nhớ tôi không?”

Đại học Bình Giang nằm cạnh đại học giao thông Bình Giang. Hai trường rất gần, Nghiêm Tử An đối với tiểu cô nương yêu thầm mình này đã có vài phần đoán chắc, giờ phút này hắn chỉ là tự nhiên mở đầu chào hỏi thôi.

Nhưng Triệu An Chi lại không muốn phối hợp, cô lắc đầu, rũ mắt không chịu phối hợp. Nghiêm Tử An cảm thấy cô thẹn thùng lên cũng thực đáng yêu.

“Sổ ký họa của cô vẫn đang ở chỗ tôi, tôi muốn tìm cơ hội mang trả cho cô.”

Vừa nghe đến ký hoạ, Triệu An Chi nhanh chóng ngẩng đầu liếc hắn một cái, cái mũi hơi nhíu, cắn răng nhỏ giọng nói: “Tôi không cần nữa, anh ném đi.”

Nghiêm Tử An có chút kinh ngạc, thậm chí còn thấy bất bình thay cuốn sổ kia. Hình vẽ bên trong thật đẹp nha, sao lại nói không cần là không cần ngay. Nhưng nghĩ lại thì hắn liền đoán được có thể là bởi vì hắn. Điểm tâm tư này của thiếu nữ thế nhưng lại khiến Nghiêm Tử An cảm thấy vô cùng đáng yêu. Hắn ôn tồn dỗ dành nói: “Nhưng những thứ cô vẽ bên trong thật đẹp nha. Tôi vẫn nên tìm cơ hội trả lại cho cô mới phải. Đúng rồi, lần trước ở bệnh viện cô thay tôi trả tiền nên tôi cũng muốn trả lại. Có thể cho tôi WeChat của cô không? Tôi dùng WeChat chuyển khoản cho cô.”

Triệu An Chi vừa nghe đến thêm WeChat thì càng muốn chạy. Cô rốt cuộc làm sai cái gì mà cứ phải đối mặt với Nghiêm Tử An vậy?

Triệu An Chi nhanh chóng nói: “Thật sự không cần trả lại, là tôi muốn cho anh, cuốn ký họa kia cũng không cần trả, cứ vậy đi.” Nói xong cô liền chạy mất, bỏ cả Tần Tình lại, chạy đến thư viện mới cảm thấy an toàn một chút.

Tần Tình trợn mắt há hốc mồm. Nghiêm Tử An cười khổ một chút, chuyển hướng Tần Tình, nói: “Bạn học, tôi có thể thêm WeChat của cô không? Cái khác không nói, tiền thì nhất định tôi phải trả.”

Dù sao cũng là một món tiền, Tần Tình có chút chần chờ, nghĩ nghĩ rồi vẫn thêm WeChat của Nghiêm Tử An, nhưng nói thẳng: “An An nói không cần, anh vẫn đừng nên chuyển. Đợi cô ấy thay đổi ý đã rồi tính.”



Nghiêm Tử An nhìn nhìn thư viện cách đó không xa, sờ sờ cằm. Chờ Tần Tình đi rồi, vị tiểu ca đi theo Nghiêm Tử An vội hỏi hắn: “Cậu đây là sao thế? Làm quen thất bại hả?”

Nghiêm Tử An cười trừng mắt nhìn bạn mình, nói: “Tôi giống như đang đi làm quen sao?”

Tiểu ca vui vẻ: “Cậu chính là như thế. Vừa rồi hành động của cậu không phải kịch bản làm quen tiêu chuẩn hả? Cái gì mà trả tiền, quan trọng là WeChat đúng không.”

Nghiêm Tử An nói: “Đừng nói giỡn, trước đây tôi nói với cậu về việc bị tai nạn rồi phải không? Người đưa tôi đến bệnh viện lần đó chính là vị muội tử này.”

Tiểu ca hồi tưởng một chút, nói: “Chính là vị muội tử quàng khăn trắng, nho nhỏ đáng yêu kia hả?”

Nghiêm Tử An gật đầu.

Tiểu ca đẩy đẩy vai hắn hỏi: “Lần trước cậu nói người ta yêu thầm cậu, lớn lên cũng khó coi nhưng bây giờ xem ra cũng không phải thế.”

Nghiêm Tử An nói: “Cậu thì biết cái gì. Bất quá cô ta đúng là có đẹp lên nhiều, khi đó đâu trắng thế này.”

Tiểu ca liếc xéo hắn, nói: “Động tâm rồi hả?”

Nghiêm Tử An cười mắng: “Nói hươu nói vượn cái gì đâu.”

Tiểu ca nghiêm túc nói: “Nhưng mà bằng hữu của cô gái kia đúng là kinh diễm, vóc dáng cũng hoàn hảo. Nếu cậu và em gái kia có thể phát triển cái gì thì nhớ giới thiệu tôi mấy câu nhá.”

Nghiêm Tử An cười cười.

Triệu An chi ở bên kia, đi đến ngồi xuống chỗ cũ. Đến lúc này cô vẫn thở dốc, mặt cũng đỏ bừng. Vừa rồi chạy quá nhanh, có chút sóc hông. Triệu An Chi không quá thoải mái, muốn uống chút nước ấm liền lấy ra bình giữ ấm nhưng không sao mở ra được, tức đến nỗi đem cái chai để qua một bên.

Hà Trạch Sinh không biết như thế nào lại chú ý tới, lấy bình giữ ấm vặn một chút liền mở ra, để trước mặt cô. Triệu An Chi nhỏ giọng cảm ơn, đổ ra một ly, vừa thổi vừa uống. Một ly nước ấm vào bụng khiến cả người cũng ấm hơn.

Hà Trạch Sinh đưa qua một tờ giấy nhỏ: “Làm sao vậy?”

Triệu An Chi nhìn tờ giấy đến xuất thần, chính mình có thể ở trước mặt Hà Trạch Sinh mà không động tâm, làm sao đối mặt với Nghiêm Tử An lại vẫn lúng túng đến thế chứ?

Đúng rồi, món nợ kia quá nặng, từng ép cô đến không ngẩng đầu lên đượ. Nhưng hiện tại cô có vô số cơ hội, nếu muốn xuất ngoại thì cũng có thể tranh thủ học bổng, không được thì có thể dựa vào tiền nhuận bút mình vẽ tranh kiếm được. Hơn nữa cô cũng không nhất thiết phải xuất ngoại. Như bây giờ thì cô có thể thay đổi cục diện lúc trước, thậm chí có thể trợ giúp Nghiêm Tử An giống như lần trước. Thế thì cô còn có cái quái gì phải sợ Nghiêm Tử An chứ?

Triệu An Chi lấy lại bình tĩnh, ở trên tờ giấy viết: “Không có gì, cảm ơn anh.”