Ánh Trăng Sáng Trước Mặt - Kiến Bạch Đầu

Chương 22




Weibo của Triệu An Chi vẫn có lượng fan tăng ổn định. Mỗi ngày nhìn thấy lượng fan dâng lên dần là cô cảm thấy vô cùng mỹ mãn, tự nhiên sẽ không cố ý click mở xem một đám fan mới tên là gì. Nếu làm thế thì chắc cô đã nhìn đến một cái tên là “Nghiêm rồi sau đó an”, từ đó chắc hẳn sẽ nhớ tới Nghiêm Tử An.

Bởi vì trong khoảng thời gian này tâm tình tốt, Triệu An Chi tập trung vẽ vài tranh mới, để trong khoảng thời gian dài không cần phải cập nhật. Sau đó cô liền vứt việc vẽ trang qua một bên, nhân lúc rảnh rỗi mà tích cóp thời gian làm tình nguyện, miễn cho đến lúc vào năm học rồi mới nhớ ra.

Trong trường học, cơ hội làm tình nguyện rất nhiều, chỉ là tổ chức các loại hội nghị cũng đã cần rất nhiều vị trí. Nhưng Triệu An Chi lại cố tình nhớ tới ngày đó Hà Trạch Sinh tham gia tình nguyện thì đều làm chữa bệnh và chăm sóc các loại. Gần đây học viện tổ chức thi đấu bóng rổ, mỗi trận đều cần người tình nguyện tới lo chữa bệnh và chăm sóc, còn phải trải qua huấn luyện nữa.

Triệu An Chi liền ghi danh, sau khi phỏng vấn thì đến chỗ huấn luyện, nhưng loại huấn luyện này cũng không đáng kỳ vọng quá cao. Người thực hiện huấn luyện là một vị học tỷ, cũng học khoa y. Học tỷ đơn giản là phổ cập kiến thức cho mọi người về những vết thương có thể thường xảy ra trên sân bóng, cùng với phương thức xử lý, ngoài ra còn giới thiệu về những thứ có trong hộp y tế.

Học tỷ cuối cùng còn không quên nói đùa với mọi người: “Những thứ tôi vừa giảng, hy vọng mọi người đều ghi nhớ. Nhưng kỳ thật những thứ đó cũng không quá quan trọng. Người tình nguyện chữa bệnh thì việc đầu tiên phải làm tốt là biết chạy thật nhanh. Lúc phát sinh sự việc thì chỉ cần các bạn cầm hòm thuốc chạy nhanh đến và mở ra là được, những người chơi bóng và huấn luyện viên có khi còn quen thuộc hơn các bạn. Cho nên đầu tiên là đem những kiến thức này học thuộc lòng, sau đó không cần hoảng, mặc kệ các bạn có thể xử lý hay không cứ mang hòm thuốc qua là được.”

Triệu An Chi nhìn nhìn chung quanh thấy mọi người đều có biểu tình mơ hồ thì cảm thấy người làm công việc tình nguyện này chẳng khác gì một người mang theo hòm thuốc, chẳng qua là có còn hơn không.

Trận đấu mà Triệu An Chi phụ trách là giữa khoa y và khoa vật lý. Hai khoa này đều không nhỏ, hẳn sẽ là một trận đấu gay cấn. Cùng với cô còn có hai người tình nguyện nữa, một trong đó là một cô gái cao ráo, không biết có phải đang đợi người đến hay không mà vẫn luôn lặp lại động tác kiểm tra di động rồi lại cất vào.

Triệu An Chi nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, chuyên tâm mà nhìn về sân đấu. Nam sinh khoa vật lý và khoa y đều đang đứng thành hàng, đối mặt với nhau. Liếc mắt một cái nhìn lại thì chiều cao bình quân của nam sinh khoa vật lý nhỉnh hơn nhiều nhưng khoa y cũng có một người cao vượt trội. Cô nhìn sườn mặt của người đó thì liền ngây người.

Cô ngơ ngẩn mà nhìn Hà Trạch Sinh đang đứng đó, hình ảnh hắn cầm bóng rổ năm xưa lại hiện ra.

Anh chơi được không a?

Triệu An Chi không hiểu nhiều lắm về bóng đá, cũng không biết ai đảm nhiệm vị trí nào, chỉ thấy đa phần thời điểm, khoa y đều giữ bóng thì cảm thán nói: “Khoa y xem ra rất lợi hại a.”

Một vị tiểu ca đang xem ở bên cạnh liền “Phốc” một tiếng cười lên, nhìn Triệu An Chi nói: “Em là sinh viên mới hả?”

Triệu An Chi không dám rời mắt khỏi sân đấu, chỉ nhanh chóng liếc vị tiểu ca kia để tỏ ý mình đang lắng nghe, rồi gật gật đầu.

Vị tiểu ca kia giải thích nói: “Xem bóng đá thì không cần khen thủ môn vì khen thủ môn chẳng khác nào mắng đội nhà đá chẳng ra gì. Bởi vì đá không tốt nên mới để đối phương uy hiếp cầu môn mà thủ môn cũng sẽ phải làm việc nhiều hơn.”

Triệu An Chi lập tức khiêm tốn mà lắng nghe.



Nhưng mà chỉ một khoảng khắc này thì khoa vật lý đã áp sát cầu môn. Thủ môn đeo bao tay thật dày chống đỡ nhưng vẫn để bóng vào lưới. Trong lúc đó Hà Trạch Sinh ngơ ngác mà đứng ở trong sân. Một màn này giống hệt cảnh ở sân bóng rổ trước đây khiến Triệu An Chi vì anh mà đau lòng.

Một nửa người xem là sinh viên của khoa Vật lý, giờ phút này đều hoan hô, kể cả có hiểu bóng đá hay không thì mọi người đều biết bóng vào lưới tức là ghi bàn rồi. Thủ môn bắt hỏng quả này thì càng trở nên ngoan cường hơn. Khoa vật lý vào một quả rồi cũng không thả chậm tốc độ tiến công, mà ngược lại đá càng nhanh hơn, tựa hồ muốn ở hiệp một ghi thêm một bàn, giãn cách ưu thế, hoàn toàn đánh bại nhuệ khí của khoa y nhưng mỗi lần tấn công đều bị thủ môn bắt được.

Vị tiểu ca ngồi bên cạnh tựa hồ tự động tiếp nhận vai trò bình luận mà lải nhải nói: “Hậu vệ của chúng ta thật sự quá tệ, có khi còn đem khung thành dâng lên cho đối thủ ấy chứ. Nhưng đám tiền vệ của khoa Vật lý kia cũng có chút khả năng a, bóng vừa vào chân là tiến công như vũ bão.”

Hiển nhiên, vị tiểu ca này cũng là học khoa y, trong lời nói mang theo rất nhiều thành kiến đối với khoa vật lý nhưng cũng ít nhiều nói chuyện công bằng.

Chuyện ngoài ý muốn đầu tiên phát sinh lúc chỉ còn 5 phút nữa là kết thúc hiệp một. Một người của khoa y bị ngã, trọng tài cũng chưa nói gì. Triệu An Chi thấy thế thì liền đuổi tới. Tình huống của đối phương thoạt nhìn không quá nghiêm trọng. Tưởng tượng đến cả đội này đều là bác sĩ tương lai nên Triệu An Chi cũng không quá khẩn trương, ấn theo ký ức học được mà xử lý, nghĩ đến nếu không đúng sẽ có người sửa cho mình. Kết quả là Triệu An Chi cứ thế thuận lợi xử lí xong. Hà Trạch Sinh còn thấy cô, gật đầu với cô khiến cô như lâng lâng mà đi trở về.

Vị học tỷ cùng làm tình nguyện bỏ lỡ chuyện này, đứng ở tại chỗ xem Triệu An Chi xử lý xong thì mới ngượng ngùng mà sờ sờ đầu, nói đang đợi một cuộc điện thoại quan trọng, nên vẫn luôn thất thần, chút nữa sẽ không như vậy. Đối phương đã nói thế thì Triệu An Chi ngược lại khó mà nói cái gì, chỉ hướng cô nàng cười cười.

Cơ hội cho vị tiểu tỷ tỷ đó chứng minh chính mình rất nhanh đã đến. Không biết có phải do phán quyết của trọng tài không nhưng khoa y lúc này hỏa khí bừng bừng, đổi lại thành khoa vật lý phải chật vật, có người bị thương. Tiểu tỷ tỷ cầm hộp y tế bước chân dài mà chạy qua. Triệu An Chi nghĩ chính mình cũng cùng đi qua mới tốt nên liền đuổi theo sau mông cô nàng kia. Tiểu tỷ tỷ có chút lúng túng không biết xuống tay từ đâu, Triệu An Chi liền ở bên lỗ tai nhắc nhở hai câu, cuối cùng dưới sự hỗ trợ của huấn luyện viên khoa vật lý thì cũng xử lý xong.

Lúc nghỉ giữa hiệp, hai đội đều mở cuộc họp, sau khi bắt đầu hiệp hai thì Triệu An Chi rốt cuộc thấy được cảm giác tồn tại của Hà Trạch Sinh. Vóc dáng anh cao lớn, lại soái, vốn chính là vô cùng nổi bật. Nhưng nửa đầu trận đấu anh cơ bản là không có cơ hội chạm vào bóng, nên có vẻ phá lệ không đáng chú ý. Giờ phút này anh đoạt được bóng thì không riêng gì người xem dán mắt vào anh mà đối thủ cũng dán mắt lại đây. Hà Trạch Sinh bị vây chật như nêm cối, nhưng vẫn linh hoạt đem bóng chuyền đến chân đồng đội. Thủ môn của đối phương phán đoan sai nên nháy mắt bóng đã vào lưới!

Triệu An chi kích động cùng với vị tiểu ca bên cạnh cùng nhau nhảy lên, còn giống nhau mà hét lên hai tiếng. Kết quả là trọng tài phán việt vị. Tiểu ca bên cạnh buột miệng chửi một câu, sau đó lại lập tức xin lỗi.

Triệu An Chi không hiểu việt vị là gì, chỉ biết bàn thắng không tính, người xem vô cùng buồn, nhưng người trong sân lại không thế. Một quả này giống như ngòi nổ, Hà Trạch Sinh liên tiếp tiến công, khiến thủ môn của đối phương phải đỡ trái đỡ phải, chật vật cực kỳ.

Lúc mới bắt đầu Triệu An Chi vẫn luôn chú ý, vốn dĩ thấy Hà Trạch Sinh tiến công rất nhiều thì hy vọng cũng dâng cao nhưng thủ môn cũng vẫn kiên trì, tỉ số 1:0 vẫn khiến khoa y phải non nóng.

Đúng lúc này, Hà Trạch Sinh đột nhiên đá một phát, đem bóng đá mạnh đến nỗi thủ môn đối phương không có năng lực đi cản phá.

Lúc này đây, trọng tài quyết định bóng vào lưới, tỉ số là 1: 1 a!

Hà Trạch Sinh đã sớm chạy ướt tóc, giờ phút này tóc bết thành từng chùm trên trán, nhưng vẫn không khiến anh mất đi vẻ tuấn lãng. Cánh tay anh vung lên hét to một tiếng, đồng đội chung quanh đều chạy tới ôm anh ăn mừng.



Bị lội ngược dòng là dễ mất khí thế nhất. Khoa vật lý điên cuồng muốn đem trận đấu kết thúc sớm nhưng hai bên vẫn giằng co khiến trận đấu phải đá thêm giờ.

Sau đó trong phần đá bù giờ, Hà Trạch Sinh lại đá vào một quả nữa! Tuyệt sát!

Lúc này khoa vật lý đã bị thủng lưới hai lần, mà hiện tại chỉ còn 5 phút, trên cơ bản thắng thua đã định. Mọi người trên sân, cả những người không thích bóng đã cũng nhiệt huyết sôi trào, sinh viên khoa y thì hò reo vang dội.

Hà Trạch Sinh không ngừng nghỉ mà vẫn muốn dẫn bóng về phần sân của đối phương. Hai đội đều hỏa khí tràn đầy, không thể tránh được có va chạm với cầu thủ của khoa vật lý. Trong nháy mắt sự việc đã phát sinh, người ngã xuống, trọng tài thì thổi còi.

Triệu An Chi cùng vị tỷ tỷ ở bên cạnh chuẩn xác chạy nhanh đến. Hai người cơ hồ đồng thời vọt qua nhưng ngoài dự đoán chính là Triệu An Chi đã lấy tốc độ tuyệt đối mà vọt đến bên người Hà Trạch Sinh. Thấy cô nhanh như vậy, vị tỷ tỷ kia thiếu chút nữa vấp chân mà ngã sấp mặt.

Triệu An Chi cau mày nhấp miệng, chạy nhanh đến xử lý mắt cá chân cho Hà Trạch Sinh. Mặt mày Hà Trạch Sinh đều nhăn lại một đống, hiển nhiên đang rất đau đớn. Nhưng không biết sao anh vẫn còn tâm tình trêu chọc Triệu An Chi: “Xử lý cẩn thận a.”

Triệu An Chi thấy anh nói như vậy thì nhất thời xúc động, liền ôm lấy anh.

Lúc này trận bóng đã kết thúc, cầu thủ của khoa y muốn đem công thần tung lên ăn mừng, không nghĩ tới Hà Trạch Sinh lại bị thương. Một đám vây lại xem thương thế của anh, kết quả chứng kiến một màn này, tất cả đều như quỷ rống mà kêu lên.

Còn có người hô to câu: “Mọi người mau tới chụp ảnh chung!”

Hắn chính là ỷ vào Hà Trạch Sinh đang bị thương mắt cá chân, trong chốc lát không hoạt động được nên muốn nhân cơ hội xem náo nhiệt.

Triệu An Chi lúc này mới tỉnh táo lại chút, thấy Hà Trạch Sinh ở yên chỗ đó, vẫn không nhúc nhích thì trong lòng có chút vui mừng. Cô cảm thấy mình làm việc tình nguyện này thật chính xác. Cũng may lúc này Hà Trạch Sinh vươn tay, tuy không phải chủ động ôm lấy eo cô, nhưng cũng đem tay che ở sườn mặt cô, để cô chôn mặt vào ngực anh, không để những người kia chụp được.

“Chụp đủ chưa?” Hà Trạch Sinh lười biếng hỏi.

Đồng đội cười hì hì trả lời: “Hai ngươi đổi tư thế khác đi để chúng ta chụp tiếp?”

Hà Trạch Sinh cười mắng: “Chụp cái đầu ngươi.” Sau đó anh thuận thế để Triệu An Chi đứng lên.

Triệu An Chi nhìn ánh mắt anh bình tĩnh không mang theo dao động thì đột nhiên cảm thấy suy đoán của chính mình thật hoang đường đến buồn cười.