Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi Ra

Chương 90




Kẹt rồi, kẹt cứng rồi!!

Vào tiết thứ hai đếm ngược cho đến lúc tan học, tiến trình cày đề của Doãn Thường Lăng bị kẹt!

Rõ ràng đề toán này vượt ngoài phạm vi, mặc dù không phải không giải được, nhưng chỉ có một chút khoảng trống, căn bản là không viết được các bước, chắc chắn là vẫn còn cách giải khác.

Hỏi Giả Dị Gia, đối phương liếc nhìn một cái bèn đảo mắt “ngất” luôn, nhìn sang Vương Đông Kỳ, cậu ta mạnh hơn, cố gắng suy nghĩ một hồi, chỉ vào đề, nói rất nghiêm nghị: “Tôi, không, biết.”

Doãn Thường Lăng lại tìm giáo viên, giáo viên bảo: “Câu này không cần giảng, rắc rối lắm, giảng các em cũng không biết, đừng húc vào sừng trâu, chừa thời gian cho các câu khác đi.”

Cậu ngồi xổm ở cửa lớp, ôm đề, nhăn nhó, “Câu này khó quá…”

“Câu gì? Mình xem thử.” Một đôi tay trắng nõn nà vươn ra, rút mất tập đề của Doãn Thường Lăng, đặt trước mắt đọc nghiêm túc, ống tay áo vươn ra mang mùi hương trong trẻo, còn vương vấn trong không trung.

Doãn Thường Lăng nhìn Bách Vụ Thanh ngồi xổm cạnh mình, trái tim lại không chịu kiểm soát, đập loạn xạ lần nữa.

Đến rồi! Học sinh giỏi cấp SSS!!!