Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi Ra

Chương 146




Bách Vụ Thanh nán lại ăn cơm trưa, sau đó tranh rửa bát, lau bàn, ôm cặp đi theo Doãn Thường Lăng trong ánh mắt lấp lánh sao của mẹ Doãn, sung sướng vào phòng đọc.

Cửa không đóng chặt, một câu “cô Doãn trẻ quá, xinh quá” lọt ra ngoài, ánh mắt mẹ Doãn càng sáng rực.

Doãn Thường Lăng nhìn Bách Vụ Thanh ngồi đằng sau cách mình không xa, lật sách với khuôn mặt vô cảm, hắn không mặc đồng phục trường mà vẫn toát ra hơi thở thanh xuân, cúi đầu, tóc con trước trán che khuất mắt, chỉ có thể nhìn thấy hàng mi hơi rung, bàn tay nổi rõ khớp xương kẹp giữa trang sách, yên tĩnh, có vẻ đẹp bình yên.

“Anh đã nói gì với mẹ em? Sao mẹ…” Tính cách mẹ Doãn và Doãn Thường Lăng trái ngược nhau hoàn toàn, nếu nói Doãn Thường Lăng là kiểu ngoài lạnh trong nóng, thế thì mẹ cậu chính là kiểu còn lại, nom thì nhiệt tình, nhưng luôn giữ khoảng cách, đặt đối phương ở cự ly an toàn.

Thế nhưng Bách Vụ Thanh cứ thế lặng lẽ bước vào, tên này là yêu quái à?!

Bách Vụ Thanh gập sách, mím môi cười, Doãn Thường Lăng nhìn hắn cười mà sửng sốt, thầm nghĩ, chắc khuôn mặt này cũng chiếm một phần nguyên nhân.

“Cô Doãn tốt lắm, rất dễ gần.”

“Tin anh cái củ cải ấy, không nói thì thôi.” Doãn Thường Lăng đảo mắt, quay người làm bài tiếp, có điều chẳng chữ nào lọt vào đầu.

Bách Vụ Thanh lặng lẽ đi tới, hai tay chống trên bàn, bao bọc Doãn Thường Lăng trong lòng mình, hắn cúi xuống đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu đối phương, “Anh chỉ nắm bắt sinh hoạt, thói quen và sở thích của cô chú, ra tay từ điểm yếu mà thôi.”

“Bắt đầu từ bao giờ?” Doãn Thường Lăng ngửa đầu, nhìn vào mắt Bách Vụ Thanh.

Bách Vụ Thanh cúi xuống thấp hơn nữa, chạm vào chóp mũi Doãn Thường Lăng, trong mắt đầy âu yếm, “Có thể là, bắt đầu từ kiếp trước.”