Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi Ra

Chương 107




Tổ sư chứ kỳ lạ thật, làm người ta thấy lồng ngực ngột ngạt.

Sau khi về nhà, Doãn Thường Lăng tự nhốt trái mình trong phòng, mới sáu giờ, trời bên ngoài vẫn còn sáng, hơi nhuốm vàng, ánh nắng rọi từ ngoài cửa sổ đến tận giường, tạo thành một mảng ánh sáng vuông vức.

Khô cong, giống như tâm trạng Doãn Thường Lăng bây giờ, cậu nhắm nghiền mắt, rơi tự do về phía giường mình, bị ngạt thở đến mức não thiếu oxy mới ngoảnh mặt thò mũi ra thở.

Bực bội quá.

Cậu nhìn trân trân vào bức tường đối diện mình, sau đó bắt đầu chuyển tầm mắt sang đồng hồ hoạt hình trên tủ đầu giường, đây là quà sinh nhật bố Doãn tặng cậu hồi cậu năm tuổi, mục đích là để cậu tập kiểm soát thời gian, đừng để bị kiểm soát và hối thúc bởi thời gian.

“Sinh nhật ai lại tặng cái này…” Doãn Thường Lăng cười bất lực.