Tiết thứ ba là môn Tiếng Anh, đến giữa tiết học, giáo viên yêu cầu hai người cùng bàn tạo thành một nhóm đọc từ đơn cho nhau nghe.
Tâm trí Trình Sở bị vây quanh bởi những lời nhục mạ của Vu Ân.
Cô có chút không hiểu, Cố Miểu từ khi nào nói lắp?
Kiếp trước tuy Cố Miểu trầm mặc ít nói, nhưng khi nói chuyện một chút vấn đề cũng không có.
Trong phòng học ồn ào ầm ĩ, bạn cùng bàn La Thiến Thiến đang cúi đầu đem sách lật đến trang từ đơn.
Trình Sở dùng khuỷu tay chọc chọc vào cô, dùng ngón tay chỉ vào chỗ trống trong sách, ánh mắt ra hiệu với cô.
La Thiến Thiến nhìn sang thấy Trình Sở chữ viết tinh tế: "Vu Ân vừa mới mắng Cố Miểu là nói lắp, là thật ư?"
La Thiến Thiến gật gật đầu, tiến lại gần tai cô nhỏ giọng nói: "Hình như là vậy, tớ cũng chỉ nghe người khác nói, nhưng tớ cùng lớp với cậu ấy hơn hai tháng, cơ hồ chưa từng nghe thấy cậu ấy nói hoàn chỉnh một câu, phần lớn là ừm, ừ, phải, ồ, chỉ dùng một hai chữ này.
Trình Sở rũ mắt, hàng mi dài như cánh bướm khẽ rung.
Cô nhớ đến lần đầu tiên khi nhìn thấy Cố Miểu, anh chỉ nói mới mình hai chữ.
"Chào, cậu". Anh nói rất chậm, giữa chừng còn hơi tạm dừng, tựa hồ như tận lực khắc chế điều gì đó.
Còn có cuối tuần ở bệnh viện, anh giống như cũng chỉ nói một chữ "không" cùng "ừm"
Đều là dùng một chữ để trả lời.
Trình Sở vốn tưởng rằng anh chỉ là trời sinh tính cách lãnh đạm, không muốn nhiều lời, không nghĩ tới nguyên nhân lại là như vậy.
Cô muốn hỏi thêm một chút nhưng giáo viên Tiếng Anh đã chậm rãi đi tới.
Trong phòng học tràn ngập đủ loại âm thanh, cãi cọ ồn ào loạn thành một đống.
Trình Sở cúi đầu chuyên tâm mà nghe La Thiến Thiến đọc từ đơn, không có chú ý tới sau lưng, bàn phía sau là một mảnh im lặng.
Chu Nhiên với Cố Miểu đã ngồi cùng bàn hơn hai tháng, hắn cũng không phải là người nói nhiều, cho nên với sự trầm mặc của Cố Miểu đều thích ứng tốt đẹp.
Nhưng hiện giờ giáo viên đã đi tới, nếu không mở miệng chẳng khác nào tìm vào chỗ chết.
Hắn đành phải đem sách vở hướng về phía Cố Miểu, nhỏ giọng nói: "Giáo viên tới, tớ đọc trước"
Nói xong, liền tự mình đọc từ đơn.
Mà Cố Miểu lại trước sau đều rũ đầu, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào sách giáo khoa, bộ dạng thoạt nhìn thập phần nghiêm túc.
Nhưng trên thực tế, từ lúc bỏ đi khi Vu Ân tìm phiền phức, suy nghĩ của anh đã không có cách nào kiềm chế được mà rối loạn.
Rất nhiều nhóm nhỏ đã hoàn thành xong nhiệm vụ, phòng học ầm ĩ cũng trở nên an tĩnh hơn nhiều.
Cố Miểu ngẩng đầu, nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô gái trước mắt, trong lòng lại nôn nóng như cỏ dại điên cuồng sinh trưởng.
Bực bội trong lòng dần dâng lên một tia thô bạo, hận đến nỗi chỉ muốn đem Vu Ân đánh một trận, lớn tiếng mà chất vấn một cách đúng lý hợp tình.
Nhưng anh không thể, thậm chí đến nói một câu hoàn chỉnh anh cũng không thể nói.
Cố Miểu không muốn mất mặt ở trước mặt cô.
Nếu như anh mở miệng, nhất định sẽ là bộ dạng nói lắp, chẳng những không thể phản bác Vu Ân, còn trở thành trò cười cho các bạn học.
Cô nhất định cũng sẽ khinh thường mình.
Cố Miểu mím chặt môi, nắm chặt bút trong tay đến nỗi xương ngón tay đều trở nên trắng.
Suy nghĩ của anh không tự giác mà trôi xa, lại nghĩ đến hiện giờ chính mình một lời cũng không nói liền trở về chỗ ngồi, Trình Sở có thể hay không cảm thấy mình là một người không lễ phép.
Đem sách vở cùng bình nước của người khác làm rơi, đến một câu xin lỗi cũng không nói.
Cố Miểu vô lực mà nhắm mắt, gương mặt anh tuấn lộ ra vài phần bực bội
Giáo viên Tiếng Anh tiếp tục giảng bài, trong phòng học một mảnh yên tĩnh.
Cố Miểu mở to mắt, nỗ lực bắt bản thân nghiêm túc nghe giảng, anh đã xin giáo viên nghỉ học một ngày, đã bỏ lỡ rất nhiều bài học, không thể cứ như vậy phóng túng.
Thẳng đến khi tiết Tiếng Anh kết thúc, anh mới có thể bình tĩnh lại.
Nhưng Vu Ân tựa hồ không muốn anh thoải mái, giáo viên vừa đi, hắn liền đứng lên, chậm rãi mà dạo bước đến trước bàn Cố Miểu.
Hắn nâng một chân lên, hung hăng mà đá vào chân bàn Cố Miểu.
"Bịch" một tiếng vang lớn, giống như sấm sét, chỉ trong nháy mắt cả lớp an tĩnh nhìn về góc lớp.
Mấy quyển sách giáo khoa được Cố Miểu để ở góc bàn bị va chạm đến rơi trên mặt đất.
"Nói lắp, còn không xin lỗi?" Vu Ân cao giọng nói
Trình Sở mím môi, quay đầu, lạnh lùng mà nói: "Còn chưa đủ sao?"
"Tôi dây dưa không dứt? Rõ ràng là hắn đâm tôi trước, còn bộ dạng hợp tình hợp lý không chịu xin lỗi" Vu Ân xoay người, tiếp tục kiêu căng ngạo mạn đối với Cố Miểu nói: "Xin lỗi!"
Cố Miểu đứng dậy, gân xanh trên trán nổi lên, đôi mắt bình thường ảm đạm không một gợn sóng nay lại như có ngọn lửa bừng cháy.
Thân thể anh tuy gầy, nhưng lại có dáng người cao lớn, khi đứng lên mang đến ngạo nghễ hiên ngang
Vu Ân có chút chột dạ mà lui về sau nửa bước, sau một lát, lại buộc mình tiến lên phía trước.
Không khí tựa hồ tràn ngập tia lửa, mâu thuẫn chạm vào là nổ ngay.
Lúc này, thanh âm nghiêm túc của chủ nhiệm lớp từ ngoài cửa truyền đến: "Sao lại tụ tập thành một đoàn như vậy? A?"
Người xem náo nhiệt lập tức giải tán.
Vu Ân trừng mắt nhìn Cố Miểu, sau đó ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi.
Chủ nhiệm lớp ôm sách giáo khoa đi đến trên bục giảng, đem USB tháo xuống, ngẩng đầu nhìn một vòng rồi mở miệng nói: "Các em đừng gây ra chuyện xấu gì cho tôi nữa, lần trước đánh nhau đã nháo tới hiệu trưởng, mặt mũi tôi đều bị mất hết"
Ánh mắt của cô lạnh lùng quét qua, giống như mũi kiếm xuyên thấu.
"Đặc biệt là em, Vu Ân, đừng có giở thủ đoạn gì ra với tôi"
Chạm phải tầm mắt của chủ nhiệm lớp, Vu Ân như bị đâm liền cúi đầu, ngoan ngoãn an tĩnh như con thỏ bị chấn kinh.
Trình Sở nhìn sườn mặt của hắn, trông thấy bộ dáng buồn cười ấy liền trào phúng mà cười cười.
Xem ra những việc này Vu Ân đã làm không chỉ lần một lần hai, nói không chừng việc vừa xảy ra cũng là do hắn làm ra tới.
Chủ nhiệm lớp nói xong lời này, tiếng chuông vào học cũng vang lên.
Các bạn học sôi nổi chuẩn bị tốt sách giáo khoa, bắt đầu một tiết học mới.
Có lẽ là lời chủ nhiệm lớp nói có tác dụng, đến khi tan học, Vu Ân cũng không tìm tới gây phiền phức nữa.
Tâm trạng của Trình Sở thoáng chùng xuống.
Một buổi học kết thúc thực mau.
Khi tan học, Trình Sở ý đồ tìm Cố Miểu nói chuyện, nhưng thu được câu trả lời vẫn luôn là "ừm", "phải", giống như đáp lại cho có lệ.
Cô không biết là Cố Miểu không muốn cùng mình nói chuyện, hay là do anh sợ hãi khi nói chuyện sẽ phạm phải nói lắp khiến mình chê cười.
Nhưng Trình Sở cũng không phải người dễ dàng từ bỏ, bọn họ còn có rất nhiều thời gian, tương lai còn dài.
Trình Sở vốn tưởng chuyện này đã kết thúc khi chủ nhiệm lớp răn dạy.
Nhưng hôm nay vào giờ ra chơi, sau khi đi vệ sinh Trình Sở trở lại lớp vừa ngồi xuống liền nghe thấy âm thanh ồn ào như chiếc chiêng bị vỡ của Vu Ân:
"Chu Nhiên này, hôm qua cậu nghe thấy Cố Miểu nói chuyện không?" Hắn lôi kéo bạn cùng bàn Cố Miểu, nhìn xung quanh, lớn tiếng hỏi.
Chu Nhiên bị lôi kéo không thoát ra được, chỉ có thể lắc lắc đầu.
"Chúng ta là anh em tốt, để tôi nói cho cậu biết, cao một tôi với hắn cùng lớp, ngày đầu tiên tự giới thiệu hắn chính là bộ dạng như thế này, chào chào mọi mọi người người, tớ tớ tên Cố Miểu"
Hắn khoa trương mà cười rộ lên, ác ý trên mặt không một chút che dấu, nghiêng trước nghiêng sau mà vỗ vỗ lên mặt bàn.
Xung quanh một bộ phận nhỏ bạn học cũng theo đó mà cười.
Vu Ân càng thêm đắc ý mà tiếp tục nói: "Tên nói lắp, thật cmn cười chết tôi, ha ha ha ha"
Hải Thị vào mùa thu cũng không rét lạnh, nhưng Trình Sở lại cảm thấy có một cổ lạnh lẽo lặng lẽ truyền từ lòng bàn chân lên tới.
Cô mím môi, đột nhiên đứng lên, lạnh lùng mà cho Vu Ân một cái liếc mắt: "Buồn cười sao?"
"Hừ" Vu Ân quay đầu đôi mắt không thiện ý nhìn về Trình Sở, âm dương quái khí nói: "Sứ giả chính nghĩa lại xuất hiện rồi đây"
Mấy ngày nay Trình Sở vẫn luôn làm như không nhìn thấy hắn, nhưng giờ phút này chỉ là nghe hắn chế giễu vài câu tên nói lắp, liền chủ động tranh cãi với hắn.
Vu Ân trong lòng càng thêm ghen ghét.
Hắn cưỡng chế lửa giận trong lòng, quay đầu lại, vuốt ve bình nước đặt ở góc bàn, cười nhạo nói: "Giả bộ tốt bụng, tôi nói cho cậu biết, hắn ta chính là loại người nghèo rách còn không lễ phép, làm rớt bình nước tôi hỏng không bồi thường tiền còn chưa tính, vậy mà đến một câu xin lỗi cũng không nói, cậu nghĩ trông cậy vào việc giúp hắn nói mấy câu, hắn có thể nói một câu cậu tốt bụng sao?
Trong phòng học không ít người ngồi, nhưng lại không có bóng dáng Cố Miểu.
Vu Ân mắt nhìn ra ngoài cửa, bên ngoài hành lang người đến người đi, chủ nhiệm lớp vừa rồi mới kêu Cố Miểu, phỏng chừng không thể trở về trong chốc lát.
Thế nên hắn càng thêm không kiêng nể gì mà mắng: "Cho nên tôi khuyên cậu một câu, bớt thay hắn nói chuyện đi, cái loại người này không biết phân biệt tốt xấu là gì đâu, cậu giúp hắn, cái tên nói lắp kia phỏng chừng đến câu cảm ơn cũng không nói nên lời đi"
Trình Sở mím chặt môi, đôi mắt hoa đào xinh đẹp ánh lên tia lửa.
La Thiến Thiến ngồi bên cạnh thấy thế, vội vàng lôi kéo cô, ý bảo cô không cần sa vào vũng nước đục này.
Vu Ân là thành viên trong nhóm học sinh cá biệt của trường, ngày thường bọn họ ở trường học làm xằng làm bậy, giáo viên quản vài lần họ mới ngừng nghỉ chút, chọc phải bọn họ không có chỗ nào tốt.
Huống chi, lại vì một người không có chút liên quan nào.
Nhưng Trình Sở mới không thèm quan tâm điều đó, cô tuy là một cô nương tính tình tốt nhưng lại không phải là người biết kìm nén cơn giận, nếu có người chạm đến điểm mấu chốt của cô, cô sẽ không chút do dự mà hung hăng đánh trả.
Cô hơi hơi nghiêng người, nhìn bình nước của Vu Ân ở góc bàn.
Đó là bình nước giữ nhiệt màu đen, trên nắp có chút sơn tróc ra, phỏng chừng là ngày hôm đó bị rơi không cẩn thận cọ trên mặt đất nên tróc ra.
Như này liền tính là làm hỏng bình nước?
Trình Sở lạnh lùng cười, bước nhanh đến trước bàn Vu Ân, cầm bình nước lên, dùng hết toàn bộ sức lực hướng trên mặt đất mà ném một cái.
"Bụp" đến một tiếng trầm vang.
Vu Ân cúi đầu nhìn thấy bình nước màu đem của hắn bị thủng một lỗ, còn lăn đến chỗ mặt đất trước bục giảng.
"Mẹ kiếp, cậu làm cái gì vậy?" Vu Ân tức giận đến đỏ cả mặt, không màng tất cả mà hướng về phía Trình Sở gào rống.
Trình Sở khinh miệt cho hắn một cái liếc mắt, không thèm để ý mà chạy lên chỗ trước bục giảng, giống như đá bóng mà hung hăng đem bình nước đá trở về.
Bình nước cọ xát trên sàn nhà, phát ra âm thanh chói tai.
Lớp sơn đen bên ngoài bị ma xát đến không còn hình dáng, cái đáy còn lõm vào một lỗ thật sâu.
Trình Sở lúc này mới chậm rãi đem bình nước nhặt lên, thản nhiên đặt lại chỗ góc bàn, nhẹ giọng nói: "Lúc này mới gọi là đem bình nước làm hỏng, hiểu không?"
"Cậu". Vu Ân tức giận đến đỏ bừng cả cổ, một câu cũng không nói nên lời.
Trình Sở cười ngọt ngào, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy nói: "Đừng cho là tôi không biết lần trước là do cậu ngáng chân nên Cố Miểu mới ngã"
Vu Ân mặt sượng ra một lát.
Trình Sở cười tủm tỉm móc từ trong túi ra mấy tờ tiền một trăm tệ, đập lên trên bàn hắn nói: "Bồi thường cho cậu, chính mình tự đi mua cái mới đi, đừng làm tên nghèo kiết hủ lậu nơi nơi nói rằng tôi đem bình nước của cậu đá hỏng rồi còn không bồi thường tiền"
(Nghèo kiết hủ lậu: cổ hủ, ý chỉ châm biếm nhà văn nghèo)
Trong phòng học lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người bị động tác như nước chảy mây trôi của Trình Sở làm kinh ngạc không khép được miệng.
Trình Sở quay đầu lại, ôn nhu cười cười với La Thiến Thiến: "Đi thôi, không phải vừa rồi nói muốn ăn bữa sáng sao?"
"A, phải phải". La Thiến Thiến từ khiếp sợ hồi lại tinh thần, một bên lôi kéo tay áo Trình Sở chạy ra bên ngoài, một bên liên tục nói: "Woa nữ hoàng đại hiệp quá soái, cậu không phải là bởi vì hôm qua tớ nói cho cậu rằng Vu Ân cố ý ngáng Cố Miểu nên mới như vậy tức giận chứ."
Trình Sở bị cô túm đi vài bước.
Nắng sớm tươi đẹp rọi khắp hành lang, Cố Miểu ôm một trồng bài tập đứng dưới ánh mặt trời, làn gió nhẹ nhẹ thổi bay mái tóc, đôi mắt đen giấu dưới cặp kính không chớp mắt mà nhìn cô.