Ánh Trăng Sáng Của Đại Lão Nói Lắp

Chương 4




Kế hoạch tiếp cận Cố Miểu không dễ như trong tưởng tượng.

Suốt một ngày, đến khi tan học, xung quanh bàn Trình Sở đã vây đầy người.

Bọn họ tựa như đối với cô có vô số tò mò, đem cô hỏi tới hỏi lui rất nhiều vấn đề.

Nghĩ đến việc trải qua hơn một năm với những người bạn học này, Trình Sở kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của họ.

Đúng vậy, Trình Sở đã đơn phương lựa chọn lưu lại tại lớp này, bất chấp sau này có cơ hội quay lại ban trọng điểm hay không.

Kiếp trước bị "đày" đến ban bình thường, từ nhỏ cô đã trải qua một cuộc sống êm đẹp, trong lòng lại cảm thấy tức giận, cho rằng từ ban trọng điểm đến ban bình thường là một loại sỉ nhục.

Cho nên trong hai tháng ở lớp học này, cô chỉ tập trung học tập chăm chỉ, không chú ý nhiều đến việc giao kết với các bạn trong lớp.

Điều này cũng dẫn đến việc cô và những bạn học trong lớp không mấy thân thiết.

Trong ký ức xa xăm, cô nhớ lại lớp trưởng và một vài bạn học đặc biệt năng nổ, hầu như người khác cũng không có ấn tượng gì.

Nhưng sự nhiệt tình của họ đã sưởi ấm trái tim cô.

Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan học, tiết học cuối cùng là tiết tự học, ngay khi tiếng chuông vang lên, mọi người liền lao ra khỏi lớp như ong vỡ tổ.

Trình Sở muốn quay lại nói vài câu với Cố Miểu, nhưng chủ nhiệm lớp đã gọi thẳng cô đến văn phòng.

Trong văn phòng chỉ lẻ tẻ vài giáo viên.

Chủ nhiệm lớp Lâm Nguyệt đỡ đỡ mắt kính, ân cần hỏi: "Trình Sở, ngày đầu tiên đến lớp của em thế nào?"

"Khá tốt". Trình Sở mỉm cười gật đầu: " Các bạn trong lớp rất tốt với em".

"Vậy là tốt rồi, gọi em đến đây cũng không có việc gì, chỉ sợ em không thích ứng được với lớp học mới, cũng không còn sớm nữa, em mau về nhà đi". Lâm Nguyệt rất thích học sinh này, từng dạy cô hồi cao một, nên đối xử với cô rất đặc biệt.

Khi Trình Sở ra khỏi văn phòng, bầu trời đã phủ một màu hoàng hôn đỏ rực, những tầng mây mềm mại xếp chồng lên nhau, tựa như một thế giới cổ tích.

Túi quần rung lên hai lần, Trình Sở mở máy lên thì thấy đó là tin nhắn của dì Triệu, dì nói con trai bị ốm, xin nghỉ hai ngày được không.

Trình Sở trả lời rằng không sao, sau đó hỏi bệnh tình con trai của dì có nghiêm trọng không, có cần giúp đỡ gì không.

Dì Triệu vui vẻ cảm ơn, nói rằng anh ấy chỉ là bị thương cần người chăm sóc, nhưng không nghiêm trọng lắm.

Trong khuôn viên trường nổi lên một cơn gió lạnh, Trình Sở vừa đi vừa trả lời tin nhắn, nói chuyện xong mới nhận ra mình đã đi đến cổng trường.

Lúc này trời nhá nhem tối, đường phố ngập tràn ánh đèn vàng ấm áp.

Đối diện trường có rất nhiều quán ăn vặt, đều có đèn LED đủ màu khiến người ta hoa mắt.

Trong số "hàng giá rẻ chất lượng" này, có một nhà hàng nổi bật.

Không giống như những nhà hàng khác, hận không thể chồng hết màu sắc lên bảng hiệu, nó chỉ có duy nhất màu đỏ chói mắt ngược lại khiến người ta phá lệ chú ý.

Trình Sở có đối với nhà hàng này có ấn tượng, cô nhớ rõ cao nhị đã ăn qua một lần, hương vị thật tuyệt, nhưng sau này khi cô muốn đi ăn lại, lại phát hiện nhà hàng này đã đóng cửa.

Dì Triệu đã xin nghỉ phép nên bữa tối cô chỉ có thể tự mình lo liệu. Trình Sở không chút do dự mà bước nhanh vào nhà hàng.

Trong tiệm trống rỗng, có lẽ là do Trình Sở tan học muộn nên đã lỡ giờ cơm tối.

Chỉ có một thanh niên đang uể oải ngồi trước quầy thu ngân, nghe thấy tiếng bước chân liền chậm rãi đặt điện thoại xuống.

Khi nhìn thấy Trình Sở, ánh mắt anh ta sáng lên, đứng lên bên trong, thái độ cũng thập phần ân cần: "Bạn học, cậu muốn ăn gì?"

Trình Sở nhìn thực đơn: "Mì gạo Sanxian, thêm trứng chiên"

Chàng trai gãi gãi đầu xin lỗi: "Thực xin lỗi, hôm nay trứng chiên đã bán hết rồi, cậu có thể đổi món khác không, đậu phụ kho của chúng tôi cũng bán chạy lắm đấy"

Trình Sở có thói quen ăn mì xào cùng trứng chiên, đối với đậu phụ không có gì hứng thú.

"Quên đi, không cần bỏ thêm"

Chàng trai cũng không thuyết phục cô nữa, lanh lẹ nói: "Được rồi, cậu ngồi chờ một chút, đồ ăn sẽ nhanh lên"

Để giữ cho không khí khu vực dùng cơm luôn tươi mát, chỉ có một cửa sổ nhỏ giữa quầy thu ngân và bếp dùng để giao đồ ăn.

Cố Miểu đứng trong bếp khói nghi ngút, nhất thời hoài nghi tai mình có vấn đề.

Nếu không, làm sao anh có thể nghe thấy giọng nói của cô ở đây.

Anh cúi xuống, nhìn ra khung cửa sổ nhỏ, nhìn thấy bóng lưng mảnh mai.

Cô gái lấy ra vài tờ giấy ăn, đang cẩn thận lau bàn, mái tóc đuôi ngựa buộc cao khẽ đung đưa theo chuyển động, như thể nó đang chạm vào trái tim của Cố Miểu.

Thực sự là cô ấy!

Đôi mắt đen lãnh đạm của Cố Miểu lóe lên, chân anh bất động như thể chúng đã mọc rễ.

Hơi nước từ phòng bếp phủ lên mắt kính của Cố Miểu khiến tầm nhìn của anh trở nên bối rối, anh đơn giản rời mắt và từ từ đến gần cửa sổ nhỏ.

Đột nhiên, một cái đầu hói với làn da trắng xanh xuất hiện trong tầm mắt của anh.

"Một bát mì gạo Sanxian, ngươi vừa mới nghe được đi"

Cố Miểu lúc này mới phục hồi lại tinh thần, kinh ngạc mà trờ lại bếp, cho mì vào nồi luộc, dùng đũa dài khuấy qua lại.

Nước sôi trong nồi nổi lên, như con cá nhỏ phun bong bóng.

Đầu óc rối bời của Cố Miểu dần trowrneen rõ ràng, anh nhìn mì gạo trong nồi, chợt nghĩ đến lời nói của cô gái.

Dường như cô ấy nói răng cô ấy muốn thêm một cái trứng chiên.

Trứng chiên trong tiệm xác thực là đã bán hết, nhưng có một cửa hàng tiện lợi ở con phố bên cạnh hẳn là có bán trứng sống.

Nếu anh chạy đủ nhanh, hẳn là sẽ về kịp.

Nghĩ đến đây, Cố Miểu tạp dề trên người cũng không kịp cởi, liền mở cửa sau phòng bếp chạy thẳng vào trong bóng tối.

Gió đêm nhẹ nhàng, làm rối loạn tóc mái của Cố Miểu, anh chỉ cảm thấy trái tim bay bổng tới trời cao, giẫm lên những đám mây nhẹ.

Anh chạy đi chạy về chỉ mất vài phút.

Khi anh quay lại, ngay cả người thu ngân cũng không chú ý rằng anh đã ra ngoài một chuyến.

Mì trong nồi vừa chín đúng lúc, Cố Miểu cho quả trứng chiên vào mì rồi bấm chuông.

"Này, trong tiệm có trứng à? Anh vừa mới chiên?". Chàng trai tựa vào trước cửa sổ nhỏ, tự hỏi.

Cố Miểu mím môi, gật đầu.

Trong tiệm nồng đậm mùi hương của mì.

"Cảm ơn". Trình Sở từ trên bàn lấy ra một đôi đũa, cúi đầu nhìn thấy trong bát có một quả trứng chiên, nghi ngờ hỏi: "Này, không phải anh nói không có sao?"

Chàng trai ngượng ngùng cười: "Sau bếp đột nhiên có, liền chiên một quả"

Thường trứng trong tiệm đều là chiên trước rồi đặt ở đó, ai đặt món nào thì lấy một cái.

Trình Sở trộn mì trong bát, cười nói: "Cảm ơn đầu bếp"

Trong tiệm trống trải yên tĩnh, Cố Miểu đứng sau cửa sổ nhỏ, rõ ràng mà nghe được giọng nói ngọt ngào lanh lảnh của cô.

Ngón tay anh khẽ run.

Làn sương trắng bao trùm xung quanh phút chốc biến thành những chiếc lông vũ ấm áp, lướt qua má cậu hết lần này đến lần khác.

Cảm giác ấm ngứa truyền vào đáy lòng khiến trái tim anh bất giác run lên.

Trong tiệm chỉ có duy nhất một vị khách hàng là Trình Sở, Cố Miểu cứ như vậy im lặng mà đứng, thẳng đến khi cô thanh toán tiền, đeo cặp sách đi ra khỏi cửa hàng, mới như tỉnh mộng phục hồi lại tinh thần.

Hải Thị ngày đêm chênh lệch nhiệt độ rất lớn, phải đến đêm thành phố mới mang cái lạnh của mùa đông.

Trong đêm tối, Cố Miểu nằm trên giường, xuất thần mà nhìn trần nhà, trong đầu quanh quẩn nụ cười của cô.

Gió lạnh len lỏi vào căn phòng theo khe cửa sổ, căn phòng vốn đã nhỏ lại lập tức tràn ngập cảm giác ớn lạnh.

Nhưng Cố Miểu lại cảm thấy trong lòng giống như có lửa đốt, thiêu đến khắp người đều nóng bỏng.

Yêu thầm Trình Sở 1 năm 2 tháng 3 ngày, cuối cùng anh cũng có thểđường đường chính chính mà nói với cô một câu, mặc dù đó chỉ là hai từ.

Lần đầu tiên thấy Trình Sở, là tại bữa tiệc chào mừng năm học sinh mới của cao trung, cô gái ngồi sau chiếc dương cầm cao, khẽ cúi đầu, âm thành du dương theo đầu ngón tay chậm rãi chảy ra.

Cô dường như được sinh ra liền mang theo ánh sáng, chỉ cần yên lặng ngồi cũng có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Cố Miểu đứng trong đám đông mà nhìn cô, chỉ cảm thấy cô giống như ánh trăng vào ban đêm, mong muốn mà không thể thành.

Bọn họ là người của hai thế giới, được mặc định sẵn không liên quan gì đến nhau.

Nhưng vẫn không nhịn được mà chú ý đến tin tức về cô. Từ miệng người khác anh biết được cô là học sinh chuyên âm nhạc, nhưng thành tích học tập cũng rât xuất sắc, vừa nhập học chưa đầy 1 tháng đã có rất nhiều nam sinh tỏ tình với cô.

Cố Miểu thường xuyên nhìn thấy bóng dáng cô trên hành lang, cô luôn được vây quanh bởi một nhóm người giống như những vì sao và mặt trăng. Còn anh ẩn mình trong bóng tối, thậm chí không dám nói với cô một lời.

Bởi vì anh là một người nói lắp.

Anh vốn không phải sinh ra đã nói lắp, trước khi vào cao trung, tuy rằng trầm mặc ít lời, nhưng vẫn có thể giao tiếp với mọi người một cách trôi chảy.

Nhưng vào một buổi tối bình thường, khi tan học về nhà, Cố Miểu đứng trước cửa, trên hàng lang vốn từng là hương thơm của đồ ăn nhưng nay lại ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.

Anh mở cửa, chỉ thấy ba mẹ mình nằm trên vũng máu, đã tắt thở.

Lúc đó anh còn học sơ trung, sợ hãi đến mức tay chân run rẩy, đầu óc đờ đẫn, hô hấp cũng trở nên khó khăn, mãi đến khi một người hàng xóm đi ngang qua mới phát hiện có chuyện và gọi điện báo cảnh sát.

Cảnh sát đã nhanh chóng bắt được hung thủ, đó là một nhóm giang hồ cướp giật, vừa vặn đụng phải ba mẹ Cố Miểu, trong lúc vật lộn không may giết chết người.

Tận mắt chứng kiến tình trạng thảm thương của ba mẹ mình, Cố Miểu trong lòng sinh ra bóng ma tâm lý, liên tiếp nửa tháng không nói một lời.

Mãi đến khi chú đưa anh về nhà, anh mới khàn khàn giọng mở miệng nói chuyện.

Nhưng những câu nói ra lại đứt quãng.

Cố Miểu biết rằng chính bóng ma tâm lý đã gây trở ngại cho việc nói chuyện của anh. Anh thu mình thật chặt trong vỏ ốc, tránh nói chuyện với mọi người.

Vốn dĩ là học sinh đứng nhất trường, thành tích lại xuống dốc không phanh, tuy rằng cuối cùng vẫn là miễn cưỡng thi đậu nhất trung Hải Thị, nhưng lại không thể ở ban trọng điểm.

Tại ngôi trường mới, khi lần đầu tiên giới thiệu bản thân, anh đã bại lộ tật xấu nói lắp của mình.

Giữa những tiếng cười, Cố Miểu chỉ cảm thấy tuyệt vọng sâu sắc.

Bạn học trong lớp đều vì anh nói lắp mà cô lập anh, thường sau lưng bắt chước bộ dạng nói chuyện của anh làm trò cười.

Khi làm việc nhóm, những người đó nghe anh nói chuyện, luôn là không kiên nhẫn mà cau mày thúc giục, đôi khi dứt khoát bảo anh im lặng, miễn cho mất thời gian.

Lúc làm việc ở tiệm mì, anh bị phái đến sau phòng bếp, đơn giản chỗ đó chỉ cần làm việc, không cần anh nói chuyện, lãng phí thời gian.

Cố Miểu cảm thấy chính mình bị mắc kẹt dưới đáy vách núi không nhìn thấy mặt trời, lang thang như một bóng ma cô đơn.

Anh nhìn chằm chằm vào ánh sáng lấp lánh một cách khao khát và hâm mộ.

Chưa bao giờ nghĩ đến, có một ngày kia tia sáng đó sẽ xuyên qua những lớp mây đen và chiếu vào tận đáy vách đá sâu thẳm và cô đơn của anh.

Cố Miểu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, cảm thấy chưa có giây phút nào hạnh phúc như này.

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Miểu: Phải lòng cô gái đến quán ăn cơm, muốn lén thêm thịt cho cô, nhưng cô có vẻ không thích.