Ánh Trăng Sáng Của Đại Lão Nói Lắp

Chương 2




Cô cố nén sự nghi hoặc, tiếp tục lật, cuối album, là ảnh tốt nghiệp của hai lớp, 12-2, 12-3.

12-2 là lớp Trình Sở, cô nhanh chóng tìm được vị trí của mình trong bức ảnh, đứng ở rìa hàng cuối cùng với khuôn mặt đang mỉm cười.

Nhưng 12-3 bên trong đâu có cô?

Trình Sở đem hai tấm ảnh tốt nghiệp lật đến mặt sau.

Bức ảnh có cô phía sau viết " Chúc mừng tốt nghiệp"

Mà bức ảnh không có cô, một dòng chữ được trịnh trọng viết bằng bút máy đen "Anh rất muốn cùng em chụp ảnh tốt nghiệp"

Chẳng lẽ anh ấy ở trong ảnh tốt nghiệp lớp 12-3 sao?

Trái tim Trình Sở đã nổi lên sóng gió, tay cầm ảnh chụp đều có chút run rẩy, cô cẩn thận tìm kiếm hình bóng Cố Miểu trên bức ảnh, nhưng không thấy.

Làm thế nào mà?

Lần này, cô nhìn lên từ hàng đầu tiên, quan sát từng người một, rốt cuộc cũng tìm thấy anh ở rìa hàng cuối cùng.

Anh lúc ấy cùng hiện tại không giống nhau, trong ảnh, anh đeo kính gọng đen xỉn màu, tóc mái dài che đi cái trán, nụ cười trên khóe miệng có chút miễn cưỡng, toát lên vẻ u ám.

Trình Sở nhớ rõ vào năm hai cao trung trường có một quy định, đó là ban trọng điểm cùng ban bình thường thực hiện chính sách lưu động, chỉ cần ban trọng điểm trong kì thi có thành tích kém sẽ bị đưa xuống ban bình thường, mà ban bình thường ở kì thi biểu hiện tốt sẽ có cơ hội đi vào ban trọng điểm.

Cô từng có thời gian sinh bệnh mà không tham gia kỳ thi, dẫn đến không có thành tích nên bị đưa xuống lớp 12-3, nhưng kì thi sau phát huy không tồi nên thuận lợi trở lại lớp trọng điểm.

Nhưng trong suốt nửa học kì ở lớp 12-3, cô không hề chú ý đến Cố Miểu, chính xác hơn mà nói, cô thậm chí còn không biết có một người như vậy.

Có lẽ khi ấy, anh liền đối với chính mình...

Trình Sở chỉ cảm thấy trong mắt chua xót, cô ngây người nhìn dòng chữ sau ảnh tốt nghiệp, tim như bị ngàn mũi kim đâm qua.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bức chân nhẹ nhàng, dì Tống ngập ngừng gõ cửa: "Phu nhân, là người đang ở bên trong sao?"

Trình Sở lau mắt vài lần rồi nói: "Là ta"

"Phu nhân à, người đã mấy ngày nay không ngủ rồi, cứ như thế cơ thể không chịu được đâu, tiên sinh mà biết được nhất định sẽ thương tâm"

Nhắc tới Cố Miểu, Trình Sở lại cảm thấy trong lòng khó chịu, nước mắt không kìm được lại trào ra, nàng dùng mu bàn tay lau đi nước mắt, mở miệng nói: "Dì Tống, người ngủ trước đi, ta dọn dẹp đồ đạc xong liền đi ngủ"

Dì Tống cũng không khuyên gì thêm, đành thở dài trở về phòng.

Căn phòng lại trở lại an tĩnh, Trình Sở cẩn thận ôm album vào lòng, chống sàn nhà, dùng hết sức mà đứng lên.

Nhưng vừa mới đứng dậy, trái tim cô đập mạnh liên hồi, trước mắt là một mảnh màu đen, tất cả sức lực bị rút đi chỉ trong nháy mắt, giây tiếp theo, cô liền ngã mạnh trên mặt đất.

Thế giới dường như chìm trong bóng đen vô tận.

"Cô chủ, cô chủ, mau tỉnh lại, muộn học rồi"

Trình Sở bất mãn mà hừ hừ vài tiếng, miễn cưỡng mở mắt ra.

Trước mắt là một phụ nữ trung niên đang đứng cạnh mép giường, ánh mắt quan tâm nhìn cô.

"Dì Triệu?" Đây không phải là bảo mẫu chăm sóc cô khi còn học cao trung sao?

"Bữa sáng tôi đã làm xong, người mau tỉnh dậy mà ăn sáng đi" Dì Triệu thấy cô tỉnh, liền yên tâm mà ra cửa.

Trình Sở đánh giá căn phòng, giấy dán tường màu xanh nhạt, giường công chúa màu trắng, chiếc chuông gió xâu chuỗi pha lê treo bên cửa sổ, ánh sáng mắt trời chiếu qua chiết ra những tia sáng chói mắt.

Đây là căn phòng cạnh trường mà ba ba mua cho cô hồi cô còn học cao trung.

Cô không phải té xỉu trong phòng Cố Miểu sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây?

Trình Sở xuống giường, đi vào phòng vệ sinh, trong gương nữ hài làn da trắng nõn, mái tóc đen nhánh buông xõa trên vai, đôi mắt hoa đào hơi nhếch lên sáng rực rỡ.

Đây là cô lúc học cao trung.

Trình Sở ngơ ngác nhìn gương mặt non nớt trong gương, hung hăng véo một cái trên cánh tay mình.

"Tê".

Cánh tay liền truyền đến cảm giác đau đớn, cô vô thức nhíu mày, nhưng niềm vui trong lòng lại như ngọn lửa thiêu đốt trái tim lạnh giá và tuyệt vọng của cô.

Ông trời đã cho cô cơ hội quay lại, vậy thì lần này, cô sẽ nắm lấy thật chắc.