Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ánh Trăng Rớt Lại

Chương 63




Sau khi tới nhà, Tần Việt cẩn thận đặt người lên giường, đắp chăn lên, nhưng Lâm Khinh Chu tỉnh dậy, ngay khi mở mắt giơ tay dạt chăn trên người ra, cánh tay chống giường muốn ngồi dậy.

"Đừng lộn xộn, ngủ." Tần Việt muốn ấn người về lại giường, Lâm Khinh Chu không vui, nhưng sức nó suy cho cùng không lớn bằng Tần Việt, nhanh chóng bị ấn trở về.

Lần này Lâm Khinh Chu cũng không nháo nữa, tiện đà ôm lấy eo của Tần Việt, tủi thân nói: "Mặc đồ không thoải mái."

Chiếc áo thun hôm nay của nó lòe loẹt, ngực nạm vài cây đinh tán, thế này nằm trên giường đúng là rất dễ bị đinh cấn. Nhưng không thoải mái thì làm sao được, cũng không thể để mình giúp em ấy cởi được?

Tần Việt thở dài một hơi: "Vậy em tự cởi quần áo đi, đổi sang đồ ngủ."

"Ò." Lâm Khinh Chu ngoan ngoãn gật đầu, thấy đôi tay đè mình đã buông ra, nó liền tự ngồi dậy, đối mặt với Tần Việt, sau đó giơ tay lên.

Quan hệ hai người thân thiết, trước đây không ít lần thay đồ trước mặt đối phương, nhất là Lâm Khinh Chu, rong ruổi ngoài trời hạ nóng nực, về tới nhà toàn vừa cởi đồ vừa kêu Tần Việt giúp nó lấy đồ thay, trần nửa người trên đảo tới đảo lui trước mặt anh.

Nhưng bây giờ khác rồi, vậy nên Tần Việt vô thức ngây người.

Mà chính Lâm Khinh Chu cũng đột nhiên dừng động tác, mí mắt lười nhác nhấc lên, tỏ vẻ không vui mấy: "Nhưng vẫn chưa tắm."

Với bộ dạng hiện giờ của nó, chắc chắn không thể tự tắm rửa, Tần Việt lại càng không thể giúp nó.

"Đã tắm rồi, em quên rồi sao?" Tần Việt lừa nó.

Lâm Khinh Chu ngẩn ngơ: "Tắm rồi?"

Rõ ràng lúc ở ngoài còn quậy quá thể, lúc này lại ngoan hết nấc, lòng Tần Việt bỗng mềm đi, dịu giọng: "Ừ, vậy nên mau ngủ đi.". Truyện Quan Trường

"Ò." Lâm Khinh Chu tin một cách dễ dàng, duỗi cánh tay ra lần nữa, nói với Tần Việt, "Vậy anh cởi đồ giúp em với."

Cổ họng Tần Việt căng chặt.


Lâm Khinh Chu dựa đến gần anh hơn: "Không cởi cho em hả? Anh ơi, anh bắt đầu ghét em rồi phải hôn?"

Khoảng cách giữa hai người chỉ vỏn vẹn vài xen-tin-mét, màu mắt của Lâm Khinh Chu thiên nhạt, bởi do uống rượu nên con ngươi như dập dềnh một màn sương mỏng, ấn đường hơi cau, tựa đang buồn thương và đau khổ.

Tần Việt nhìn nó, trái tim náu trong lồng ngực bỗng chốc gia tăng nhịp đập, vào giây phút này, trước mắt Tần Việt loé lên rất nhiều rất nhiều hình ảnh --

Trong sân ve râm ran không ngừng, thiếu niên cầm cán bút lim dim; dưới ánh chiều tà, thiếu niên ôm ván lướt sóng ngoảnh đầu mỉm cười, rảo bước nhào về phía anh; dưới gốc đa to, thiếu niên nhẹ gảy đàn ghi-ta, mượn tiếng ca cất lên nỗi lòng mình ẩn giấu...

Còn có mùa hè năm nọ, lần gặp gỡ đầu tiên không mấy vui vẻ trong hẻm.

Lúc ấy anh đói bụng đã nhiều ngày, chỉ muốn cướp một miếng ăn trong tay thiếu niên, nhưng không ngờ từ đó về sau có được một mái nhà.

"Anh ơi, cởi đồ giúp em với." Giọng của Lâm Khinh Chu kéo suy nghĩ của Tần Việt về từ quá khứ xa xôi, trong phút ngẩn ngơ, Tần Việt mới nhận thức được, hoá ra đã qua nhiều năm đến thế.

Mà cậu thiếu niên của anh, đã thành người lớn rồi.

"Anh ơi..." Lần nữa không được trả lời, người trên giường lại bắt đầu quậy, Tần Việt sợ nó ngã, vô thức nửa quỳ ở mạn giường, Lâm Khinh Chu thuận thế tựa trán nơi ngực anh, hai tay bám cổ anh. "Anh, anh đừng ghét em."

Tần Việt không dám chắc nó lúc này rốt cuộc là tỉnh hay vẫn còn say, vỗ nhẹ cánh tay nó: "Không ghét em."

Đương nhiên anh không thể nào ghét Lâm Khinh Chu.

Mãi mãi không thể.

"Ừm." Lâm Khinh Chu vui vẻ đáp lại, sau đó buông tay ra, vịn cánh tay của Tần Việt miễn cưỡng ngồi thẳng người, tiếp tục giơ tay lên.

Tần Việt bèn giúp nó cởi quần áo ra, thay đồ ngủ.

Lâm Khinh Chu vẫn ngồi đấy, kéo dây thun quần: "Quần, cũng muốn cởi."


Nét mặt Tần Việt bình thản, nhưng nhịp tim nhanh hơn bất cứ lúc nào.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn không từ chối được bất kì yêu nào của Lâm Khinh Chu.

"Được."

Rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu thế này, sau một hồi vất vả, chờ Tần Việt giúp nó cởi quần xong, mới phát hiện người đã tựa vào lòng anh ngủ mất, nhịp thở khẽ dần.

Tần Việt cẩn thận nhét nó vào trong chăn, dém kĩ góc, nhìn nét mặt ngủ không quá yên ổn của Lâm Khinh Chu, ngồi lặng ở bên giường rất lâu mới đứng dậy xuống lầu.

Mà giấc ngủ này của Lâm Khinh Chu cũng không yên ổn thật, nó mơ thấy rất nhiều giấc mơ ngắt quãng, giây trước ở sa mạc suýt chết khát, giây sau đã bị ai đó nhấn đầu dìm trong nước, một hồi sau lại bắt đầu chạy nạn trong rừng nguyên sinh...

Giữa chừng hình như nó có tỉnh một lần, cảm thấy có người đang cởi đồ của nó, nó muốn mở mắt ra nhìn xem, nhưng đầu đau như có mấy trăm cây kim bạc đang khuấy, mí mắt cũng nặng trịch không mở ra được, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ, mặc người kia động tới động lui trên người mình.

Không biết qua bao lâu, người kia cũng làm xong, sờ trán nó, kề bên tai nó nói khẽ câu ngủ ngon.

Cho dù trong trạng thái đờ đẫn, Lâm Khinh Chu vẫn nhận ra chủ nhân của giọng nói ngay, là Tần Việt.

Sợi dây cảnh giác cuối cùng trong lòng được tháo dỡ, Lâm Khinh Chu lần nữa chìm vào giấc mộng.

Giấc mộng này khác hẳn tất cả lần trước, không có sa mạc, không có quái vật, nhưng có Tần Việt. Tần Việt đứng đối diện nó ở bờ biển, gió biển vén cao mái tóc dài xinh đẹp của anh, hai người cách khoảng mười mấy mét, Lâm Khinh Chu muốn đến gần, nhưng bị Tần Việt ngăn cản.

"Đừng qua đây." Anh nói. Một con sóng kinh hồn đánh tới, nhấn chìm nửa cơ thể anh vào trong nước, Lâm Khinh Chu hết hồn, giọng nói run rẩy dữ dội, "Anh, anh lại đây, bên đó nguy hiểm lắm, anh mau lại đây."

Nhưng Tần Việt không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm nó.

"Lâm Khinh Chu, anh không yêu em, anh cảm thấy rất tởm."


"Anh thà chết, cũng sẽ không thích em."

Nói rồi dang rộng hai tay, dùng một cách vô cùng quyết đoán ngã vào lòng biển phía sau.

Nước biển che trời rợp đất tuôn đến cuồn cuộn, nhanh chóng nuốt chửng cả người anh, Lâm Khinh Chu nhào tới muốn bắt lấy, nhưng rồi bắt được hư không, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh chìm vào đáy biển, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

"Anh --"

Lâm Khinh Chu cứ thế bị dọa tỉnh, mở mắt ra nhìn thấy căn phòng quen thuộc, mới nhận ra đó chỉ là một cơn mơ, song nỗi đau mất mát và bất lực trong mơ vấn vương cõi lòng nó, mãi chẳng thể vơi đi. Mắt phải giật liên hồi.

Lúc xuống lầu không nhìn thấy Tần Việt, trong lòng càng hoảng hơn, túm Đậu Hiểu Hoa từ sân vào cuống quýt hỏi: "Ngoại, anh con đâu! Tần Việt đâu!"

"Lên cơn gì vậy thằng nhóc thúi, anh con đi đâu được, trong sân phơi ra giường đấy, nào giống con, ngủ tới giờ mới dậy!"

Nếu vào bình thường, Lâm Khinh Chu nhất định sẽ tí tửng cười cãi đôi câu, nhưng hôm nay lại khác thường, buông cánh tay Đậu Hiểu Hoa ra liền xông ra ngoài, bởi vì quá vội, lúc tới cửa còn vấp một cái, suýt ngã nhào.

"Chậm thôi, con vội làm gì, anh con cũng đâu có chạy được..."

Anh nó có chạy không Lâm Khinh Chu không biết, nhưng nếu như nó không thể thấy anh nó ngay, nó sẽ chết.

Giấc mộng kia thật sự đã mang cho Lâm Khinh Chu ám ảnh quá lớn, giờ này phút này, nó chỉ muốn gặp anh nó tức khắc, xác nhận anh nó vẫn còn ở yên homestay không bị làm sao, nó mới yên lòng.

"Anh --"

Tần Việt đang phơi cái áo gối cuối, vừa mới nghe tiếng động phía sau truyền tới, đã nhìn thấy Lâm Khinh Chu vội vã chạy qua, một chân kéo dép, một chân đi không.

Tần Việt cau mày không vui: "Sao vậy?"

Lâm Khinh Chu chạy rất vội, nhưng phanh gấp ở nơi cách Tần Việt năm sáu mét, bước chân ngập ngừng, dường như muốn tới gần, nhưng không biết vì lý do gì mà không dám làm như vậy.

Chỉ nhỏ giọng kêu anh: "Anh."

"Dép đâu?" Tần Việt hỏi nó.

Lâm Khinh Chu mờ mịt chớp mắt: "Cái gì?"


"Dép."

Lâm Khinh Chu vẫn không hiểu anh đang nói gì, chỉ nương tầm mắt anh nhìn xuống theo bản năng, bấy giờ mới phát hiện trong lúc vội vàng mình mang sót một chiếc dép.

"Em...hình như em quên mang." Ngón chân trắng nõn móc nền đất, vừa bối rối vừa xấu hổ.

Tần Việt mở miệng, như muốn nói gì đó.

"Thôi." Vào lúc Lâm Khinh Chu chưa kịp phản ứng, anh sải bước đi tới, ôm cổ và eo Lâm Khinh Chu, bế ngang người lên, đặt lên ghế mây bên cạnh, "Ngồi yên đừng động đậy, anh đi lấy dép."

Hành động này quá đột ngột, Lâm Khinh Chu ngu người, chậm chạp chớp mắt hai cái, nói, "Ò."

Cho đến khi Tần Việt quay người vào nhà, Lâm Khinh Chu mới trì trệ cảm thấy nơi bị đối phương chạm qua nóng hổi, giống như có ai đó đã nhóm một ngọn lửa trên người nó tự lúc nào chẳng hay, ngọn lửa ấy mượn làn gió biển thổi vào sân nhà, cháy phừng lên.

Mà khi nó ngây ra, Tần Việt đã lấy dép xuống.

Hôm nay anh mặc áo vải lanh màu xám nhạt chị Lý Lê tặng, do trời quá nóng, mái tóc dài được buộc lại búi sau đầu bằng dây buộc tóc, lỏng lẻo chùng xuống. Còn có vài sợi rơi ra rũ ở hai bên má, lúc đi tới từ xa quả thật đẹp đến lạ, tựa như thần tiên tiên phong đạo cốt trong truyền hình.

Lâm Khinh Chu che trái tim thình thịch thình thịch loạn nhịp của mình, ngọn lửa trên người bén rừng rực.

"Anh, tối qua em...không làm ầm ĩ quá chứ?" Nó không có ấn tượng gì với chuyện tối qua, kí ức dừng lại trước khi nó và Đầu To cùng uống rượu.

Vào lúc nó chậm chạp xỏ dép, Tần Việt đã phơi xong cái áo gối kia, ngồi trước bàn mây khác làm rượu mận.

Hồi trước nhà họ Lâm có một vườn trái cây trên ngọn núi phía Bắc, mấy loại đào, mận, sơn trà gì đó đến mùa là hái xuống đem đi bán.

Về sau ông ngoại của Lâm Khinh Chu mất, trên đảo chỉ còn lại một mình bà ngoại, không lo liệu được vườn trái lớn như vậy, nên đã nhượng cho người khác, chỉ để lại hai ba cây ăn.

Năm nay mận sai trái, không ăn hết được, bèn đem phơi mứt, làm rượu.

"Em rượu vào là đức hạnh gì không tự biết lấy?" Tần Việt ngước mắt, u ám liếc qua.

Lâm Khinh Chu nghẹn họng, cầm một trái mận vê tới vê lui, hòng che giấu sự xấu hổ của mình.