Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ánh Trăng Rớt Lại

Chương 108




Tiệm cà phê Bà Nội.

Hơn mười năm trước tiệm trà sữa của nhà Lý Hải Dương mang tên này, bây giờ đã đổi thành tiệm cà phê, vậy mà tên vẫn vậy.

Chẳng qua đã khác hẳn trước khi sửa sang, bây giờ đi theo phong cách văn nghệ tươi trẻ, chính vì thế nên đã hấp dẫn được một lượng lớn khách hàng trẻ tuổi, trong tiệm không còn một chỗ trống, trước cửa cũng xếp hàng dài.

Lâm Khinh Chu ngó vào trong qua tấm cửa kính, rồi đảo tới phía sau cửa tiệm. Nơi đó có căn nhà vườn hai tầng, ở cửa dựng một tấm biển rất to -- Lily Studio.

Mặc dù chị Lý Lê không ở trên đảo, nhưng bảng hiệu vẫn còn đó, cũng coi như một điểm du lịch nổi tiếng trên đảo, thường xuyên có du khách đến chụp ảnh check in.

Một bà cụ tóc bạc ngồi trên ghế mây làm đồ thủ công. Bà cụ đã lớn tuổi, tai không được thính lắm, tận đến khi Lâm Khinh Chu đứng trước mặt bà, bà mới chú ý đến tiếng động trước mặt, ngẩng đầu lên.

Đôi mắt đục quan sát Lâm Khinh Chu rất lâu, có lẽ là cảm thấy quen mắt, cảnh giác hỏi: "Chàng trai trẻ, cháu tìm ai?"

"Bà ơi, cháu tìm Lý Hải Dương, cậu ta có nhà không?"

"Tìm nhóc Dương à, nó đi vắng, ra ngoài xem phim với bạn rồi, cháu tìm nhóc Dương có việc gì không, nếu như vội có thể gọi điện cho cho nó."

"Không sao đâu ạ, không gấp, nếu cậu ta vắng nhà vậy cháu đi trước, sang ngày mai lại đến." Lâm Khinh Chu nói.

"Chàng trai trẻ này, cháu với nhóc Dương là bạn sao, cháu họ gì, không thì chờ nó về bà nói với nó một tiếng."

Vốn dĩ Lâm Khinh Chu muốn từ chối, nghĩ một hồi lại đổi ý: "Vậy cũng được, bà cứ nói với cậu ta cháu họ Lâm, tìm cậu ta có chút việc, nếu như ngày mai cậu ta không bận gì bảo cậu ta nhất định phải ở nhà chờ cháu, tầm giờ này hôm nay cháu sẽ qua."

Bà cụ gật đầu: "Ồ, họ Lâm à, Lâm gì thế cháu?"

Cụ Vương không nhận ra cậu, Lâm Khinh Chu cũng không định nói nhiều với đối phương, chỉ nói: "Dạ bà, bà nói thẳng với cậu ta như thế là được, cậu ta sẽ biết thôi ạ."

Không thể nói là giận dỗi trong lòng, hay là nguyên do gì khác, bây giờ Lâm Khinh Chu không có hảo cảm bao nhiêu đối với những người quen cũ trên đảo.


Cậu không phân biệt được ai từng lạnh nhạt với Tần Việt, ai từng nói xấu sau lưng, vậy thì ghét hết là tốt nhất.

Cậu vốn là một người rất hẹp hòi, không dễ tha thứ cho người khác như vậy.

"Họ Lâm à." Cụ Vương lặp lại, "Được, vậy bà biết rồi."

"Cảm ơn bà, vậy cháu đi trước đây."

Lâm Khinh Chu đi chuyến này không quá một tiếng, nhưng Tần Việt đã dậy rồi, đang ở quầy lễ tân giúp hai vị khách làm thủ tục nhận phòng. Thấy cậu về, lẳng lặng nhìn cậu một cái.

Lâm Khinh Chu liền ngồi ở cái bàn gần quầy lễ tân nhất, nhìn chằm chằm anh cậu một cách lộ liễu.

"Ông chủ tóc anh đẹp thật đó, bình thường chăm sóc thế nào vậy, có thể chia sẻ một ít kinh nghiệm cho tụi em không?" Hai vị khách đều là cô gái trẻ, một cô trong đó đỏ mặt hỏi Tần Việt.

Cô gái khác phụ hoạ theo: "Phải đó phải đó, nếu không thì thêm wechat nhé?"

Hai cô gái xinh đẹp thế kia, mà cớ xin phương thức liên hệ lại cổ lỗ sĩ như vậy, cho nên Lâm Khinh Chu không nghe nổi được nữa --

"Xin lỗi hai cô, xin wechat của ông chủ là giá cả khác."

Lúc này hai cô mới để ý đằng sau có người: "Anh là --"

Lâm Khinh Chu chỉ Tần Việt, rồi chỉ mình: "Hai chúng tôi đều là ông chủ của homestay."

"Là vậy ư." Cô gái kia tiếc nuối giây lát, sau đó che miệng cười nói, "Vậy phải thêm bao nhiêu tiền mới cho wechat của ông chủ được, anh nói một cái giá đi!"

"Bao nhiêu tiền cũng không cho, ông chủ là vô giá."

Tiếng vô giá này quá trắng trợn, hai cô gái ngây ra tại chỗ, cô gái áo lam hỏi xin Tần Việt wechat trước nhất thì thốt ra câu nói tục: "Vãi lìn --" Sau đó dè dặt, còn mang chút háo hức hỏi, "Vậy nên hai anh là --"


Lâm Khinh Chu mỉm cười: "Không nhìn ra hả, hai tụi tôi là anh em."

Vẻ mặt cô gái kia trống rỗng mất vài giây: "Vậy, vậy ạ." Trông lại còn có hơi thất vọng. "Haha, ha, à ờ, vậy tụi em lên trước đây."

"Ừm." Lâm Khinh Chu đưa mắt tiễn các cô lên lầu, sau đó ngồi xổm xuống bên chân Tần Việt, hai tay đặt trên chân anh, "Anh, vừa rồi anh, đã sợ phải không."

Sau khi cậu nói xong câu vô giá, sống lưng Tần Việt cứng đờ, khoé môi cũng mím chặt.

"Anh, đừng sợ, bây giờ không giống mười năm trước nữa rồi, mọi người ở bên ngoài cũng khác trên đảo."

"Nhưng nếu như anh không muốn, em sẽ không nói đâu. Vậy nên anh đừng sợ."

Sắc mặt Tần Việt rất tệ, không hé một chữ, lăn xe lăn về phòng. Lâm Khinh Chu nhìn bóng lưng của anh, trong lòng chán chường.

Lần này có lẽ cậu đã chọc giận anh cậu thật rồi, đến trước bữa tối, Tần Việt vẫn nhốt mình suốt ở trong phòng không ra, Lâm Khinh Chu tới gõ cửa vài lần, nhưng bên trong không truyền ra bất cứ tiếng động nào, không biết là lại ngủ, hay là cố tình lờ cậu.

"Anh, em xin lỗi, đã hứa sẽ về trước khi anh ngủ dậy, mà em đã nuốt lời."

Nhưng nó cũng chứng tỏ anh cậu ngủ không ngon, nên mới một lát đã dậy. Như vậy không ổn, phải đưa chuyện dẫn anh cậu tới bệnh viện làm kiểm tra vào trong lịch trình.

"Anh, vậy anh ngủ thêm một lúc đi, đến bữa tối em đến gọi anh sau."

Trong nhà tiểu Yểu có việc, đã đi từ năm giờ mấy, thành ra bữa tối chỉ có hai người họ ăn, Lâm Khinh Chu nấu hai chén mì thịt bò, hầm thêm một nồi canh gà rồi bưng ra bàn nhỏ ngoài sân. Còn đặc biệt đốt nến đầy tình cảm.

Bây giờ đang là mùa không nóng không lạnh, gió đêm thổi vào rất thoải mái, rất hợp để ngồi trong sân ăn cơm, uống rượu. Đúng lúc tiểu Yểu đi vắng, cậu có thể tận hưởng thế giới hai người, bữa tối dưới ánh nến cùng anh cậu.

Lúc đương tính đi gọi Tần Việt, người đã tự ra ngoài trước. Chắc hẳn đã ngủ thêm một giấc, vẻ mặt anh có vẻ mơ màng mới tỉnh dậy, đáng yêu chết đi được.


"Anh." Lâm Khinh Chu nhẹ bước chân, đi tới ngậm lấy môi Tần Việt, xin "món tráng miệng trước bữa ăn" cho mình trước.

Tần Việt dùng sức đẩy cậu một cái, nhìn ánh mắt thẹn quá hóa giận kia của anh, nếu như hiện giờ hai chân cử động được, đoán chừng Lâm Khinh Chu đã bị anh đạp bay ra ngoài cửa sân.

Lâm Khinh Chu chiếm được hời lập tức thu tay, không chọc giận anh cậu tiếp nữa: "Anh ăn đi, mì thịt bò, nhiều nước tương, nhiều hành, nhiều ngò rí, nếm thử xem."

"Ông chủ Tần, anh Lâm." Một cặp tình nhân từ bên ngoài về, trông thấy hai người trong sân, cô gái cười nói, "Ăn cơm muộn vậy?"

Cô gái tên Nam Nam, đợt hè rồi tới du lịch với bạn thân, cũng ở [Phù Bạch], rất thích nơi đây, vậy nên sau khi yêu đương, lại dẫn bạn trai tới cùng.

Hôm qua Lâm Khinh Chu chạm mặt đối phương ở lối cầu thang, người kia còn kinh ngạc một lúc lâu.

"Ừm, bếp trưởng đi vắng, một kẻ gà mờ như tôi làm việc khá chậm."

Đôi người yêu trẻ hết sức vui vẻ, sau đấy Nam Nam nói: "Hôm nay thời tiết không tệ, anh Lâm hát nữa đi?"

"Được thôi, có điều phải chờ bọn tôi ăn xong đã."

"Không thành vấn đề, vậy bọn em lên để đồ trước, lát sẽ xuống ngay!"

Chiều ngày hôm sau, sau khi dỗ Tần Việt ngủ trưa xong, Lâm Khinh Chu lại ra ngoài. Lúc tới gần tiệm trà sữa, từ xa đã thấy Lý Hải Dương đứng ở cửa hút thuốc, người kia cũng thấy cậu, ôm cánh tay nhả một vòng khói.

"Bà nói mày tìm tao." Hai lần trước không nhìn kĩ, lúc này Lâm Khinh Chu mới phát hiện chỗ xương mày bên phải của tên này có một vết sẹo rất lớn, làm cho ngũ quan vốn đã sắc sảo của cậu ta càng trở nên lạnh lùng, cứng rắn hơn.

"Ừ, có tiện tìm một chỗ nói chuyện không?"

Lý Hải Dương ném đầu lọc lên đất, tùy ý giẫm hai cái: "Tới nhà kho đi, theo tao."

W

Nhà kho ở ngay phía sau tiệm, một căn không lớn, tối đen như mực, không được thoáng gió, Lý Hải Dương mở đèn, rồi lấy hai cái ghế gỗ nhỏ bên kệ ra, một cái ngồi dưới mông mình, một cái đưa cho Lâm Khinh Chu.

"Ngồi đi. Tìm tao có chuyện gì."

"Nếu như là vì tên họ Tần, vậy thì giữ trong đầu, tao không muốn nhắc đến, chê tởm."


Tởm.

Lâm Khinh Chu chợt thấy rất buồn cười, vậy nên cậu cũng cười ra tiếng: "Tởm?" Nhưng giọng cười ấy chứa vẻ hung ác, "Mày dựa vào đâu mà nói anh ấy như vậy?"

"Lẽ nào không tởm à? Một thằng đàn ông như anh ta cứ để tóc dài thế kia đã đủ gớm rồi, vậy mà lại còn thích đàn ông, thật sự là buồn nôn kinh khủng!" Lý Hải Dương nói.

Ác ý của một người đối với một người khác, lại bắt nguồn một cách quái lạ và nặng nề tới vậy. Đây mới là chuyện ghê tởm nhất.

Những món ăn lúc chiều trào lên, khiến Lâm Khinh Chu hơi buồn nôn.

"Mày tọc mạch quá rồi đấy, anh ấy thích để tóc dài hay tóc ngắn, thích con trai hay thích con gái, có quan hệ gì với mày, liên quan đếch gì tới mày?"

Bản thân đầy ý tốt, nhưng đối phương không cảm kích, Lý Hải Dương cáu lắm: "Tao tọc mạch? Tao con mẹ nó là bất bình thay mày! Lâm Khinh Chu, chúng ta lớn lên với nhau từ nhỏ, tao biết trước đây mày không phải như vậy, cho nên là cái tên đó cám dỗ mày, chỉ cần tao nghĩ tới người bạn tốt nhất của mình hôn nhau với một thằng đực rựa khác là tao đã gớm muốn ói!"

"Tao không cần mày bất bình thay tao, anh ấy cũng không cám dỗ tao, là tao thích anh ấy, bản thân tao tự nguyện. Hơn nữa người hôn môi với anh ấy là tao đếch phải mày, mày gớm con khỉ khô!"

"Tao đệt, Lâm Khinh Chu mày thấy tởm không hả, hai bây đều là nam, hai bây ở bên nhau, mày ở trên hay anh ta ở dưới? Mày con mẹ nó xem phim cũng trốn trong nhà vệ sinh được, mày có thể làm anh ta? Hay nói này sẵn lòng tình nguyện tự nằm dưới nhường anh ta? Một tên què như anh ta được không?"

Hai người hơn mười năm không gặp, vừa gặp đã bay đầy mùi thuốc súng, lời Lý Hải Dương nói câu sau càng khó nghe hơn câu trước, Lâm Khinh Chu không muốn nghe cậu ta nói những lời này thêm nữa.

"Vậy nên mấy năm nay mày vì mấy cái lý do cờ hó này mà nhắm vào anh ấy khắp mọi nơi sao?"

"Phải, tao mẹ nó hễ thấy gương mặt nam không ra nam, nữ không ra nữ kia của anh ta là thấy buồn nôn! Lâm Khinh Chu, mẹ mày nói mày ra nước ngoài, không phải ra nước ngoài tốt lắm sao, tại sao lại về, anh ta chịch sướng tới thế à, khiến cho mày qua nhiều đến vậy vẫn -- ưm --" Lý Hải Dương còn chưa nói xong, quả đấm đột ngột nện tới đã đánh lệch mặt cậu ta, Lâm Khinh Chu nắm chặt tay, "Mày câm miệng cho tao!"

Lý Hải Dương che nửa bên mặt, nếm được vị rỉ sét đậm đặc: "Tao đệch mày Lâm Khinh Chu, mày đánh tao?!"

Hai mắt Lâm Khinh Chu đỏ ngầu, ngay sau đó lại vung mạnh một đấm qua: "Tao đánh thằng chó mày đấy!"

_

@Vấn Quân Kỷ Hứa

[Tiểu Lâm nện chết bầm trúc mã khốn nạn]