Ánh Trăng Rơi

Chương 27: Thay em quỳ nửa chặng còn lại




Ngôi chùa miếu được đặt ở vị trí đắc địa của thành phố, chủ tịch tỉnh từ lâu rất coi trọng việc khai thác Thành Ảnh thành thành phố yên bình, nơi các tín đồ có thể nương nhờ cửa Phật.

Chùa Vãng Lai rộng lớn, là ngôi chùa linh thiêng nổi tiếng. Các trụ trì vẻ mặt hiền từ phúc hậu chào một tiếng thí chủ. Lộ Nguy không vào, anh đợi cô ngoài xe.

Hứa Di Nguyệt mân mê đồng xu trong tay, ba hồi lạy, đồng xu thả vào giếng ngọc. Cô khẩn cầu trước Phật tổ, muốn lên diện kiến tượng Phật lớn phải trèo lên hơn năm trăm bậc thang, cô đi ba bước lại quỳ xuống dập đầu.

Thành kính mong kiếp sau của Chu Nhân Tĩnh không còn khổ đau, không còn vướng bận, vô ưu vô lo mà sống.

Những người đi ngang cũng bất ngờ vì hành động của cô gái, có người quay lại đăng trên mạng. Cô gái trong video vận chiếc váy len dài chấm gót, da mặt trắng trẻo nhợt nhạt, nhan sắc mỹ miều xinh đẹp nhanh chóng thu hút mọi người trên mạng.

Đoạn video nằm trong top 10 tìm kiếm nóng, mọi người đều bất ngờ vì một cô gái lại thật tâm thành kính như Vậy.

Người ra về ngang qua cổng còn bàn tán

"Cô bé đó đẹp quá, quỳ lạy như thể rất có tâm nha"

"Người đó hẳn rất quan trọng, năm trăm bậc thang vừa đi vừa quỳ khó mà nhanh được"

Lộ Nguy đợi cô hai tiếng ở ngoài, đến khi anh định gọi thì nghe được những lời bàn tán. Hoắc Cẩm cũng nhắn đến

"Vợ cậu lên tìm kiếm nóng rồi kìa, cậu không đi cùng với em ấy à?"

Dưới dòng tin còn thêm link video, anh mở lên thấy bóng lưng nhỏ bé quen thuộc đang từng bước đi lên, ba bước lại dập đầu cúi lạy. Lòng đau xót dâng lên, anh chạy nhanh vào, tìm kiếm thân ảnh cô lần nữa.

Khi anh đến gần chỗ cô, Hứa Di Nguyệt đã leo được một nửa. Lộ Nguy kéo cô đứng dậy, cáu kỉnh nói "Em làm gì vậy, thân thể em suy nhược còn chưa đủ sao?"

"Buông tay em ra, em phải leo lên cầu Phật tránh một kiếp nạn cho mẹ"

Lộ Nguy ngỡ ra, anh gật gật cưỡng ép cô đứng dạt ra, anh cởi chiếc áo dạ khoác lên.

"Để anh, anh sẽ giúp em cầu nửa chặng còn lại. Anh sẽ giúp mẹ chúng ta tránh được nạn ở kiếp sau"

Lộ Nguy hôn nhẹ lên trán cô, Hứa Di Nguyệt run run, cô cảm động nhìn anh đang quỳ. Thân ảnh cao lớn của anh chậm bước ba bậc, khoảnh khắc anh quỳ xuống cô cũng bật khóc.

Hứa Di Nguyệt cắn chặt răng khóc, anh từng là người kiêu ngạo như thế nào cô biết rõ hơn ai hết, chỉ vì cô mà anh chấp nhận quỳ lạy trước Phật tổ, là điều mà anh không bao giờ tin tưởng.

Lộ Nguy vừa đi vừa quỳ gần hai tiếng cuối cùng cũng đến trước mặt tượng Phật, vẻ mặt anh bình thường, khụy gối quỳ xuống, dập đầu ba cái. Trong ý nghĩ nhất thời xúc động nói ra



"Con chưa bao giờ tin tưởng Phật, vì cô ấy được bình an khỏe mạnh, Lộ Nguy sẵn sàng hiến dâng sự thành kính cho ngài. Mong ngài nghe được lời khẩn"

Hứa Di Nguyệt đứng sau anh, mắt sưng lên vì khóc. Nghe tiếng thút thít của cô, Lộ Nguy mới đứng dậy về phía cô.

"Về nhà thôi, Di Nguyệt"

—————-

Lộ Minh Thiết biết cả đời của mình làm sai rất nhiều việc, hối hận nhất có lẽ là năm Hứa Thị suy tàn ông lại tàn nhẫn quay lưng lại. Đề cho Chu Nhân Tĩnh tự lực cánh sinh gánh gượng đế chế đã sụp đồ.

Ông cụ thở dài nằm trên ghế dài ngoài vườn, trong biệt viện độc lập này chẳng còn đứa con nào ở đây.

Lộ Minh Đạt và Mộ Hoa là cha mẹ của Lộ Nguy, lúc trước ông ngăn cấm không cho Mộ Hoa bước vào nhà Lộ. Đến khi đẻ Lộ Nguy, ông lại dùng kể đuổi Mộ Hoa về vùng ngoài.

Lộ Minh Đạt khi biết chuyện, vì thương vợ mà sẵn sàng gạch tên khỏi gia phả, chấp nhận bỏ đứa con trai lớn ở lại, sau này có thêm Lộ Phương Đào, hai người cũng dần quên mất Lộ Nguy.

Lộ Minh Thiết ở tuổi này mới ngẫm ra rất nhiều việc, ông hối hận vô cùng. Một hồi hương trôi qua, ông nhìn đống giấy đề bừa bộn trên bàn, tay thả lỏng trên người.

Lộ Minh Thiết qua đi ở tuổi 80, ông cụ ra đi trong khúc mắc hối hận. Con út của cụ là Lộ Nhĩ Quy từ nước ngoài bay về trong đêm, ông nhìn cha mình nằm trong quan tài. Cả đời Lộ Minh Thiết vì quyền lực mà bỏ quên đi gia đình, đến lúc ra đi cũng không thể buông xuôi gánh nặng đề nén.

Lộ Minh Đạt cùng vợ là Mộ Hoa cũng quay về thành phố dự tang lễ. Biết tin cha mẹ mình đến, Lộ Nguy lại rất điềm đạm, anh không thể hiện cảm xúc gì làm cô rất lo lắng. Anh trấn an nói mình không sao Hứa Di Nguyệt mới thôi lo lắng.

Từ lúc Lộ Phương Đào mất, Lộ Minh Đạt và Mộ Hoa đã hơn hai mươi năm sống ở biên giới không gặp mặt đứa con trai này. Ở nhà chính, Lộ Minh Đạt cùng Mộ Hoa lo lắng liệu con trai có hận mình hay không.

Khi anh cầm tay cô bước vào, Mộ Hoa khóc nhỏ, bà len lén nhìn anh, không dám đến gần.

Hứa Di Nguyệt cũng nhận ra không khí tang thương đau buồn. Tự dưng lại nhớ mẹ, bà chưa được làm một lễ tang đàng hoàng, có lẽ bà không muốn con gái mình làm việc phiền phức này.....

Lộ Nguy kéo cô đến chỗ cậu út Lộ Nhĩ Quy, hai người kính cẩn chào ông. Lộ Nhĩ Quy mỉm cười hài lòng nhìn anh và cô hạnh phúc. Cả đời này chỉ cần như thế là được.

Đến khoảng chào hỏi trưởng bối, Lộ Nguy cùng cô đến chỗ cha mẹ anh.

"Cha, mẹ"

"Con chào cha, con chào mẹ"

Lộ Minh Đạt nghẹn lại, ông không có dũng cảm để đối mặt với đứa con này. Mộ Hoa càng đau lòng hơn, bà nhịn không được ôm chặt lấy anh, khóc hu hu không ngớt, vừa khóc vừa xin lỗi

"A Nguy, mẹ xin lỗi vì đã bỏ con lại. Tha lỗi cho cha mẹ...tha lỗi cho cha mẹ được không con?"



Giọng Mộ Hoa khóc đến lạt đi, Hứa Di Nguyệt phức tạp nhìn ba người đứng đó. Lòng cô đau thay anh, hận thay anh, nhưng cô không thể ích kỷ như vậy.

Lộ Nguy không mặn không nhạt vỗ vỗ bà, anh dãn người ra, kéo cô đến giới thiệu.

Lộ Minh Đạt và Mộ Hoa mới lần nữa nghiêm túc nhìn con dâu. Mộ Hoa gật gật đầu cho qua, đáy mắt bà không có cô trong đấy. Lộ Minh Đạt không thể hiện ra ngoài quá rõ, nhưng ông vẫn không đáp lại.

Trong lòng họ suy nghĩ con trai họ họ còn yêu thương chưa đủ, làm sao nỡ để con mình phải chăm sóc thương yêu người khác.

"Đi thôi, anh đưa em ra chào ông cụ lần cuối"

Lộ Nguy không thoải mái khi thấy cô bị họ lạnh nhạt. Anh không đủ kiên nhẫn chờ đợi, nhưng nếu là cô, anh sẵn sàng kéo dài thời gian

Đồng ý đến chào hỏi Lộ Minh Đạt và Mộ Hoa là vì anh nghĩ hai người họ có thể đem tình yêu cha mẹ dành cho

Hứa Di Nguyệt nhưng làm anh thất vọng rồi.

Từ giờ chỉ cần anh yêu thương cô là đủ, Lộ Nguy ôm sát người cô, hai người thắp ba nén nhang, rồi ngồi quỳ ở từ đường đón khách

"Lộ Nguy, anh không đến chỗ họ ngồi sao?"

Hứa Di Nguyệt vừa nói với anh vừa đá ánh mắt sang chỗ Lộ Minh Đạt. Anh lắc đầu nói không cần, sau đó gọi thư kí Triệu mang thuốc vừa sắc ở Nguyệt Vãn sang đây đưa cô uống.

"Em uống đi, hôm nay thuốc có bỏ cam thảo, sẽ không đắng"

Anh vừa dỗ vừa nói ngon ngọt bồi cô uống thuốc, Mộ Hoa ngồi đối diện tức đến đỏ mắt, bà không vừa ý mở miệng

"Lớn từng này rồi còn phải chờ chồng cô dỗ uống thuốc à? Thằng bé chưa đủ mệt sao, làm vợ nó thì phải biết lo nghĩ cho nó"

Bát thuốc đã hết đập mạnh trên sàn, tiếng bang va đập làm bà giật mình. Ngầng đầu nhìn anh thì bị ánh mắt tàn bạo kia hù doạ.

"Không cần mẹ quản, bao năm nay con vẫn sống tốt. Chăm cô ấy cả đời cũng không mệt"

Mộ Hoa tức tưởi nhìn anh, Lộ Minh Đạt biết tính vợ mình, ông an ủi bà một hồi mới nguôi.

Hứa Di Nguyệt trong lòng cười mỉa mai, họ lấy tư cách gì quản anh. Từ khi anh còn đỏ hỏn đã bỏ đi, bây giờ lại lấy danh người cha người mẹ thẳng mặt dạy dỗ họ.

Không có tư cách