Hoắc Cẩm nghe được liền phì cười, tin tức hắn có con là tin buồn cười nhất mà hắn từng nhận được. Hoắc Cẩm xoa đầu Hà Thanh Thanh an ủi nói sẽ giải thích trước mặt toàn bộ khách mời. Thấy cô vẫn chưa dịu lại cơn tức, anh mới nhờ Hứa Di Nguyệt để ý tới cô rồi bước lên khán đài lẩy micro.
"Tôi là Hoắc Cẩm, là người mà vị kia nói tôi có con với cô ta. Tôi xin đính chính lại, ba ngày trước tại bệnh viện tư nhân tôi đã làm cuộc tiểu phẫu gỡ bỏ dây garo. Thử hỏi cái thai trong bụng cô được bao nhiêu ngày?"
Cẩm Vân vẫn luôn đắc ý, không ngờ lại còn có việc này. Mặt cô ta trắng bệt, môi run rẩy khép mở không nói thành lời. Khách mời đều bàn luận, cô ta lắc đầu nguầy nguậy, rõ ràng cô ta đã tính toán kĩ mọi thứ.....
Hà tổng đứng dậy kết thúc câu chuyện hài này ở đây, ông gọi vệ sĩ kéo người ra ngoài, đồng thời giáng chức sếp
Trần vì đã mang cô ta vào quấy rối bữa tiệc.
Hai người bị lôi ra ngoài vừa hay gặp vợ cả của ông ta đang đến bắt ghen, vợ lão to bự như gấu dùng tay thô đập chát chát vào mặt Cẩm Vân. Lão ta vừa sợ vợ vừa sợ mất mặt nên tự chạy đi trước.
Vợ lão vẫn như gấu liên tục đấm đá vào người cô ta, phía dưới đang chảy máu, tới khi vệ sĩ tới can ngăn Cẩm Vân đã vì mất nhiều máu mà chết.
Bên trong biết sự việc nhưng vẫn vui vẻ uống rượu chúc mừng, mọi người đều làm ngơ... Hứa Di Nguyệt khi xuống chỗ anh thấy anh đang gọi cho ông nên không xen vào.
Sau khi Lộ Nguy tắt máy, anh quay sang cầm bánh hoa tươi đưa cô. Mùi thơm của bánh rất quyến rũ, cô cầm lấy ngoan ngoãn đứng cạnh anh ăn hết. Hai người tiếp tục theo dõi cô dâu chú rể đang đứng trên rót rượu.
Tan tiệc, Hà Thanh Thanh say khướt ngủ mê mệt trên người Hoắc Cẩm, báo con khi ngủ cũng rất ngoan. Hoắc Cẩm cảm ơn hai người, sau đó anh ôm cô dâu về phòng cưới.
Đêm nồi gió, tuyết vẫn còn rơi. Hứa Di Nguyệt ngồi đợi anh trong xe, cô nhắm mắt nghỉ ngơi, tay lạnh lẽo không còn hơi ấm. Lúc anh bước vào đã thấy cô thiếp đi, trên người dù đắp thêm lớp chăn nhưng vẫn lạnh ngắt. Anh cau mày kéo vai cô vào trong lồng ngực mình, dùng tay ma xát thân thể cô.
Hứa Di Nguyệt dễ chịu ủi vào anh, cô an tâm ngủ một giấc dài cho đến sáng.
Nguyệt Vãn được anh thiết kế theo mô hình nhà cổ, bên trong đến mùa hạ thì mát mùa đông thì ấm áp vô cùng.
Sáng sớm không có nắng, trời âm u xám xịt. Cây lá trong vườn đều rụng dần đi hết, cây hoa dành dành mà cô thích nhất lại bị sâu bệnh. Lộ Nguy và cô mấy ngày qua đều lên mạng nhờ người chăm sóc cây nhưng cây vẫn mất sức sống.
Thời gian ngày cưới đã gần, váy cưới cô cũng không đi thử, anh đã cho người may sẵn chuẩn số đo của cô. Hứa Di Nguyệt chỉ cần ngồi yên uống thuốc được sắc để dưỡng thân thể là được.
Nhẫn cưới của hai người làm rất đơn giản, đính đá quý rồi khắc tên. Hôn lễ tổ chức tại Lộ gia, mọi thứ trang trí đều cố gắng đơn giản đi nhưng vẫn toát lên sự trang trọng và khí chất. Hoa cưới trải đầy khắp nơi, là giống hoa hồng xanh quý hiểm cùng với các loài hoa đắt tiền khác.
Lưu Uyển xin nghỉ bệnh viện một ngày dự đám cưới bạn thân, cô nàng xinh xắn như búp bê Nga được Hà Kỷ Thu dắt vào.
Hứa Di Nguyệt ngồi bình tĩnh trong phòng chờ, cô nhớ tới lời mẹ ghi trong lá thư, bà hi vọng cô sẽ sống hạnh phúc với anh, cô sẽ thực hiện tốt.
Hứa Di Nguyệt không còn người thân đề nắm tay cô vào lễ đường, cô một mình cất chân từng bước. Đôi chân nhẹ nhàng uyển chuyển tới gần anh, đến khi hai người trao xong nhẫn cưới.
Cô vào phòng thay lại một bộ váy gọn hơn để đi chúc rượu với anh. Lộ Nguy trong mắt đều là ý cười, anh nâng tay cô dắt đến từng bàn, lấy rượu đối thành trà cho cô. Hứa Di Nguyệt phối hợp với anh rất tốt, hai người trong mắt khách mời là ân ái hạnh phúc, riêng cô vẫn còn điều vướng bận, quả nhiên cô vẫn không gặt hết đám gai trong lòng.
"Di Nguyệt, cẩn thẩn bước chân" anh nhẹ khẩy váy qua, ân cần vén tóc cho cô. Hứa Di Nguyệt gật đầu khách sáo nói cảm ơn.
Lộ Nguy sững ra, vừa nãy chắc anh đã nghe nhầm. Mấy ngày qua họ sống chung rất thân mật vui vẻ, cô cũng đáp lại hành động ái muội với anh. Vốn dĩ anh nghĩ cô đã buông bỏ hết, không ngờ lại do mình chưa đủ tốt.
"Lộ Nguy, em đi vệ sinh một lát, anh ứng xử với khách tiếp đi đừng quan tâm em"
Thấy cô không sao, Lộ Nguy khoác thêm bên ngoài lớp áo mỏng cho cô.
Hứa Di Nguyệt dựa vào thành, cô nhìn chằm chằm bản thân trong gương. Cô vẫn nghĩ không thông, là do chính bản thân mình không hiểu nổi. Nếu nói cô hận Lộ gia thì đúng hơn cô đang hận chính mình.
Bàn tay cô rửa đi rửa lại nhiều lần, mu bàn tay đã đỏ ửng lên. Tiếng động ngoài cửa thu hút sự chú ý của cô.
Người phụ nữ già còm khoác lớp áo lông cũ sờn, vẻ mặt nguy hiểm nhìn cô.
"Sao bà lại ở đây?"
Cô biết người đàn bà đó là ai, còn biết rất rõ là đằng khắc.
Chu Trân Tinh khóá trái cửa, chỉ vừa sáng nay thôi khi nghe tin con gái còn lại lấy chồng mà người đó lại là kẻ thù số 1 của bà, Chu Trân Tinh đâm mạnh vào bụng, máu chảy ồ ạt nên mới đưa đi cấp cứu ở bệnh viện.
Bà dùng thanh sắt nhọn đâm trọng thương y tá đang tiêm thuốc tê cho bà cố gắng chen vào đám người phục vụ đang hỗn loạn dọn đồ.
"Sao bà lại được ra tù? Ai cho phép bà ra?"
"Ngạc nhiên không? Ta là đến chúc mừng con đấy, Di Di "
Cái tên làm cô buồn nôn, cô lấy tay chống vào thành tường, tính kêu người thì bị bà ta ra vẻ im lặng.
"Muốn biết tại sao mày lại được bước vào Lộ gia làm dâu hào môn không?"
Hứa Di Nguyệt lần nữa nhìn bà ta nghiêm túc, đây quả thật là chỗ rối duy nhất trong lòng cô. Chu Trân Tinh cười khiếp đảm, tay bà ta mân mê lớp da mịn màng của cô.
"Là vì Chu Nhân Tĩnh đánh đổi tuổi xuân của gây dựng lại sự nghiệp cho Hứa Thị để bảo vệ người cô ta yêu, sau đó lại hai tay dâng lên toàn bộ hợp đồng của Hứa Thị cho Lộ gia"
Như có tiếng sấm trong lòng, Hứa Di Nguyệt hoang mang nhìn bà
"Cơ thể em gái ta từ nhỏ khá yếu, làm việc quá độ sẽ ngất ngay lập tức, mỗi lần như vậy ta là người thức đêm chăm sóc nó. Để giờ nó cướp đi tình yêu của con gái tao, cướp đi tình yêu của chồng tao"
Chu Trân Tinh cười quỷ dị, bà lôi ra một sấp giấy cũ, trên đó là bằng chứng chứng minh cho những gì bà ta nói là thật.
Vốn dĩ thông tin này sẽ không đến được tay bà nhưng lại có người đằng sau âm thầm giúp đỡ, bà ta liền nhanh chóng đến gặp cô
Hứa Di Nguyệt phản bác lại "Mẹ tôi không làm gì sai cả, đó là do Hứa Thi Tuấn sai, tất cả các người ai cũng không có tư cách phán xét bà ấy"
"Tao mới là mẹ mày, Hứa Gia Tiên đang ở đâu? Tao phải gặp con tao, hu hu, con gái tao sống rất khổ sở..."
Chu Trân Tinh điên loạn khóc hét lên, Hứa Di Nguyệt còn chưa kịp tiếp thu thông tin trên tờ giấy thì đã thấy Lộ Nguy cùng mấy người khác đạp cửa xông vào.
"Di Nguyệt, không sao chứ?"
Hà Thanh Thanh cùng Lưu Uyển kéo cô sang một bên. Lộ Nguy lo lắng nhưng thấy cô không sao anh mới đề cơn điên cuồng trong người xuống.
Mọi người đều không nhận ra bà ta là ai đến khi bà hét lên
"Di Di, mày nói đi, Gia Tiên đâu?"
Nói ra lời này làm mọi người nhớ ra vụ án thiếu nữ bị xâm hại nghiêm trọng ở hẻm nhỏ.
Có người nói thì thầm, Chu Trân Tinh vô tình nghe được chạy đến kéo cổ áo người kia hỏi rõ.
'Là...là nạn nhân của vụ án bị hiếp dâ...."
Chu Trân Tinh la lên điên cuồng đập đầu vào tường, bà ta khóc thảm trán dính máu ngất đi.
Hứa Di Nguyệt ánh mắt sắc lượm nhìn chằm chằm thân thể đang nằm đó. Tay cô không kiểm được run bần bật.
Quá khứ cứ thế lại tiếp tục hiện ra trước, đại não không chịu được thông tin quá nhanh. Trước mắt cô tối sầm đi....