Ánh Trăng Rơi

Chương 20: Thí mạng




Tòa nhà cao 55 tầng, thư ký Triệu bấm thang máy đặc biệt lên tầng cao nhất, Triệu Tâm uyển chuyển mời cô bước vào văn phòng tổng đợi rồi sắp xếp người bưng cà phê cho cô.

Hứa Di Nguyệt hôm nay mặc một thân áo lụa, lớp váy bông lên, thêm vài sợi dây trắng quấn quanh vai, vì để không vướng víu nên cô lấy trâm cài tóc nhẹ nhàng, búi tóc hơi xõa vài sợi, khuôn mặt trắng tinh xảo.

Nhân viên đi ngang qua cô đều lặng lẽ lấy máy ảnh chụp bóng lưng cô rồi gửi lên nhóm chat

[ Thiếu phu nhân rất rất đẹp, tựa như tiên nữ á huhu ]

[ +1 ý kiến, tôi đã thấy người thật, mong manh dễ vỡ lắm ]

[ Tính tình cô ấy lạnh lùng quá đi, vừa nãy tôi được cử đi đưa cà phê, cô ấy chỉ hơi mỉm cười không nói gì cả... ]

[ Ai ya, không thể trách người ta được, dù gì cũng lần đầu vào tập đoàn mà ]

Trò chuyện sôi nổi, mọi người đều hào hứng đi tìm thông tin Hứa Di Nguyệt để xem người được Lộ gia lựa chọn có gia thế như thế nào.

Bất ngờ khi tìm được thông tin, toàn bộ sự việc Hứa Thị sụp đổ cùng lùm xùm ma túy được đào lại, mọi người ban đầu rất ngỡ ngàng nhưng đều là nhân viên Lộ Thị, họ được đào tạo rất chuyên nghiệp, mọi người đều biết nhưng giữ kín như bưng.

Lộ Minh Thiết được anh đỡ ra ngoài, tình trạng ông cụ không khỏe nhưng khăng đến buổi họp cổ đông. Đến gần văn phòng tổng, Hứa Di Nguyệt đã đứng dậy tiến về phía họ.

Lộ lão hơi khom lưng đi tới ngoắc cô lại bên phải mình ý chỉ đỡ ông. Tay trái là cháu trai, tay phải là Hứa Di Nguyệt. Lộ Minh Thiết dùng một hành động nhỏ chứng minh danh phận của cô, thị uy với mọi người rằng đây là cháu dâu được Lộ gia đích sủng.

"Lộ lão gia, con đỡ người"

Lộ lão hài lòng đánh giá cô, không kiêu căng hay khoe khoang thân phận danh giá này, cô cùng không lấy thế mạnh để bắt nạt nhân viên.

"Tốt, Lộ Minh Thiết ta quả nhiên không nhìn nhầm người. Nào, Lộ Nguy cháu xuống lấy xe đi, ta muốn nói chuyện riêng với con bé"

Lộ Nguy gật đầu, trước khi rời đi anh còn xoa nhẹ đầu cô.

Lộ lão ngồi trên xe lăn chuyên dụng, cô cầm chắc tay cầm đẩy xe về phía trước.

"Cháu cứ yên tâm, một khi đã sống dưới danh phận này, Lộ gia sẽ không để ai bắt nạt cháu..."

Ông ho khụ khụ, Hứa Di Nguyệt cũng dừng xe lại

"Tại sao lại đồng ý tiếp tục hôn ước? Lộ lão cùng tôi diễn kịch ông cháu vừa nãy thật tốt nha"

Lộ Minh Thiết cười to, ông nheo mắt nhìn ra ngoài trời nắng.



"Ha ha, quả nhiên là cháu của Hứa lão gia kia, mánh khóe diễn kịch cũng thật tốt."

Hứa Di Nguyệt nắm chặt tay đẩy

"Năm đó là Lộ Thị các người quay lưng đầu tiên, bây giờ lại dám nhắc đến ông nội ta?"

"Không hẳn đâu cô bé, dù lúc đó Lộ Thị ta giúp được nhưng không thể lấp đầy hố đen mà cha người tạo ra. Hắn dâm ô mê loạn, hại chết cháu gái ta, nghiện hút rất nặng. May cho hắn là còn cha hắn đỡ đòn, ông già đó dù đã thăng thiên nhưng vậy chừa lại con bài Chu Nhân Tĩnh"

Hứa Di Nguyệt nghe tên mẹ thì giật mình, sau đó lắng tai nghe ông cụ nói tiếp

"Chu Nhân Tĩnh là con tốt thí mạng cho Hứa Thị, ông già họ Hứa đó tâm cơ lắm chiêu, dụ Chu Nhân Tĩnh hợp tác, khi đó cô ta chỉ mới 19 tuổi nhưng lại rất giỏi, đáng tiếc vì tình yêu mà mê muội."

"Vì sao ông nội tôi lại chọn bà ấy?"

Lộ Minh Thiết không cười nữa "Còn không phải vì người cô ta yêu như tính mạng lại đụng vào chỗ hiểm của ông già đó. Năm đó Hứa Thị còn tung hoành hơn tộc ta, tay của Hứa Thị dài đến tận biển. Dùng mạng của anh ta đổi lấy mạng của cô ta."

Lộ lão còn mắng hai tiếng tạo nghiệt

Chu Nhân Tĩnh tuổi 19 sẵn sàng ký kết hợp đồng làm con tốt thí mạng cho Hứa Thị, chỉ cần Hứa Thi Tuấn bị phát hiện rồi sụp đổ, sẽ có người khác tiếp tục duy trì huyết mạch kinh tế cho gia tộc Hứa Thị.

Hóa ra hai năm trước Chu Nhân Tĩnh ở lại là để một mình dựng lại cơ ngơi thối nát nhà cô, lòng căm phẫn bùng lên tột đỉnh. Một gia tộc thối nát lại dùng cớ độc ác để giam mẹ cô lại trong vòng vây nợ nần. May thay Chu Nhân Tĩnh đã có vốn thối lui từ trước, bà sẵn sàng tham nhập các công ty nhỏ ở nước ngoài, tích tiểu thành đại, lật lại tập đoàn.

Chu Nhân Tĩnh đời này còn chưa đủ mệt sao, bà lại dám gồng gánh cả giang sơn Hứa Thị. Gia chủ độc ác, Hứa gia như con rắn độc ngày đêm quấn lấy bà mà hút máu.

Nghĩ tới vậy, cô rút điện thoại gọi cho bà, ba hồi chuông vang lên mới có người nhận.

"Mẹ! Mẹ đang ở đâu, con muốn gặp mẹ"

Thở không thông, bà vội vàng hít sâu rồi trả lời "Nhưng mẹ đang chơi rất vui, có chuyện gấp hả con?"

Hứa Di Nguyệt nghe được cả tiếng thở nặng nề của bà nhưng có thêm cả tiếng gió rít.

"Di Nguyệt, mạng trên núi không tốt, mẹ cúp máy nhé. Yêu con..."

Nói xong liền tắt máy, Chu Nhân Tĩnh nhờ y tá đỡ mình vào phòng. Bà sống trên một biệt viện nhỏ trên núi, thuê một điều dưỡng chăm sóc vì bà đã không còn sức làm được việc gì...

Hứa Di Nguyệt còn chưa hoàn hồn, Lộ Nguy đỗ xe bên ngoài, anh gõ nhẹ vào trán cô "Nghĩ cái gì? Còn không mau lên xe, em muốn bị bỏ lại đây à?"

Anh đứng đối diện, áo vest khoát trên tay, lớp tân trang bó sát thân thể, cô nghe được tiếng tim đập. Là của cô hay của anh



"Xin lỗi, tôi hơi phân tâm"

"Đi thôi"

Bàn tay anh đặt hờ sau lưng cô, gần như ôm gọn cả người cô vào ngực, tay kia đặt áo vest lên tay cô, anh hơi hất cằm nói cô giữ dùm.

Lộ Minh Thiết hài lòng nhìn hai đứa, ông ta chỉ giúp cô thấy được bộ mặt thật của gia tộc mình. Một lần cắt đứt tư tưởng hống hách còn ẩn sâu trong máu cô, ý định đem cô thuần phục dưới Lộ gia, không cho phép cô có ý nghĩ phản bội Lộ Thị.

Bữa cơm đặt trong quán khách cổ, mâm dược thiện bưng ra. Mùi thuốc nồng đậm, ba người đều không kén ăn. Chỉ im lặng ăn cho xong rồi về.

Trên đường về, Lộ Minh Thiết muốn nghỉ ở căn nhà ở ngoại ô, sau khi chở ông cụ đến liền có người đỡ vào. Lộ Nguy cũng không cần bồi ông nữa, anh quay lại xe chở cô đi tiếp.

"Hướng này không phải về nhà tôi, anh đi đâu vậy?"

Lộ Nguy kéo cà vạt lỏng ra, dáng vẻ bất cần. Tay đánh vô lăng nhịp nhàng, cổ họng ngứa ngáy thèm thuốc nhưng vì cô ở đây nên anh nhịn lại.

"Về Nguyệt Vãn"

Là khu nhà cổ lúc trước cô ngủ lại

Hứa Di Nguyệt đã nghe Lộ lão nói đó là khu nhà mà Lộ Nguy lấy làm nhà cưới, vì có quan hệ vợ chồng tương lai nên cô không nói gì.

"Tôi đã hẹn thầy thuốc, sau này em ngoan ngoãn ở Nguyệt Vãn điều trị cho tốt cái thân thể mình."

Mắt thấy sắp tới, anh liếc sang cô nói tiếp

"Đường đường là thiếu phu nhân mà yếu ớt ra đường mà té xỉu thì mất mắt Lộ Nguy tôi lắm"

"Tôi cũng không yếu như anh nói... Là do đại não tự điều khiển thôi"

"Hửm?"

Thím giúp việc đã dọn dẹp nhà sạch sẽ, trong nhà không còn ai khác. Hứa Di Nguyệt lại lần nữa đánh giá khuôn viên bên ngoài nhà. Cây hoa dành dành đã nở rộ, mùi hương thơm ngát. Trong vườn còn trồng rất nhiều thảo dược thường thấy, còn có ba bụi nhài vừa được trồng.

"Dì Tĩnh từng nói với tôi cô thích làm túi hương, tôi không ngại chia ra một phòng làm phòng riêng cho em chơi đùa đâu"

Sở thích được thực hiện, cô thỏa mãn mỉm cười nhìn anh

"Cảm ơn anh"