Thịnh Trạch và Khương Du ở bên nhau, là vào năm thứ tư tôi hôn mê bất tỉnh.
Đêm hôm đó, sau khi đưa Khương Du về nhà, Thịnh Trạch một mình lái xe đến bệnh viện rồi ngồi trong phòng bệnh của tôi cả đêm, anh nhẹ nhàng lau mặt cho tôi bằng khăn ấm, nhẹ giọng kể một vài điều vụn vặt.
"Mạn Mạn, hoa linh lan lại nở rồi."
Đó là hoa do tôi trồng.
"Sữa chua vị đào anh mua lại hết hạn rồi."
Đó là thứ mà tôi thích nhất.
"Thuốc giảm đ.au căn bản không thể ngăn được cơn đ.au."
Là tôi mua về cho anh.
Khi Thịnh Trạch nói những lời này, ngữ khí của anh cực kỳ bình tĩnh, vẻ mặt cũng bình thường, bình thường đến mức tôi tưởng rằng Khương Du không xuất hiện, tưởng rằng anh ấy cũng không yêu Khương Du.
Thực ra anh ấy chưa bao giờ nhắc đến Khương Du với tôi, cũng không nhắc đến tôi trước mặt Khương Du.
Khương Du còn không biết là tôi tồn tại.
Che giấu sự tồn tại của tôi, đây là điểm quan trọng nhất trong quá trình truy thê hỏa táng tràng. Nhưng ngoại trừ ánh mắt thất thần khi lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, thì về sau Thịnh Trạch cũng không có xuất hiện biểu tình như vậy nữa.
Anh vẫn phân rõ được đâu là hoa hồng, đâu là tường vi.
Thịnh Trạch cũng không làm ra hành vi lố bịch như bắt thế thân phải ăn mặc theo phong cách của nguyên chủ.
Trong buổi hẹn hò đầu tiên giữa Thịnh Trạch và Khương Du, cô ấy mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, mái tóc dài màu hạt dẻ hơi xoăn được búi cao, toát ra vẻ đẹp trong sáng dịu dàng.
Nếu như không xác định chắc chắn là Khương Du hoàn toàn không biết sự tồn tại của tôi, tôi đã hoài nghi là cô ấy cố tình.
Vì từ trang phục, kiểu tóc,... đều giống hệt như lần đầu tiên tôi và Thịnh Trạch hẹn hò.
Nhưng Thịnh Trạch cũng không nói gì, anh còn lịch sự đưa chiếc áo khoác đen cho cô trước khi xuống xe, ân cần nhắc nhở:
"Nhiệt độ bên ngoài sẽ lạnh hơn."
Anh ấy luôn ân cần như vậy, giống như đã từng nhắc nhở tôi chú ý thời tiết mỗi khi đi công tác, hay là viết rất nhiều điều về tôi trong giấy note.
Trong buổi hẹn hò của anh và Khương Du, hoa và quà, thậm chí là đồ ăn cũng đều được chuẩn bị trước theo sở thích của Khương Du.
Địa điểm hẹn hò là tầng 57 của một nhà hàng ở trung tâm thành phố, bên ngoài cửa sổ là những ánh đèn neon điểm xuyết, phồn hoa mà lãng mạn.
Sau khi kết thúc, Khương Du vào nhà vệ sinh để trang điểm lại, Thịnh Trạch hai tay đút túi quần đứng trước cửa sổ nhìn màn đêm buông xuống, vẻ mặt không rõ ràng.
Tôi đáp xuống bên cạnh anh, nhưng chỉ có hình bóng anh phản chiếu trong kính. Đột nhiên, ánh mắt chúng tôi như chạm vào nhau, anh mấp máy môi, nhưng không phát ra âm thanh gì.
Sau đó, Thịnh Trạch đưa Khương Du đến một cửa hàng quần áo cao cấp. Khương Du nhìn anh khó hiểu, anh liếc nhìn bộ váy dài trên người cô, rồi tháo chiếc kẹp tóc của cô ấy xuống, dịu dàng cười nói:
"Trang phục này không hợp với em, lần sau đừng mặc nữa, đi xem có thích bộ nào không?"
Tôi sững người tại chỗ, cẩn thận quan sát biểu cảm của Thịnh Trạch khi nói ra lời này. Trong lúc nhất thời, tôi cũng không biết là anh ấy thật sự cảm thấy không thích hợp, hay là trong tiềm thức không muốn để cô ấy mang theo bóng hình của người khác.
Khương Du nghiêng đầu cười "Em tưởng anh sẽ thích." rồi rất phối hợp đi chọn quần áo.
Lúc rời đi, chiếc váy dài màu xanh nhạt của Khương Du được để lại ở một góc cửa hàng, cùng với chiếc áo khoác đen của Thịnh Trạch.