Ánh Trăng Phản Diện

Chương 14




Bây giờ tôi cũng đã cảm nhận được rồi.

Cũng như Thịnh Trạch ngày xưa, tôi cũng thích ngồi bên mép giường vừa lau mặt cho anh vừa kể những chuyện lặt vặt.

Trước đây, phải đợi đến khi anh và Khương Du kết hôn thì tôi mới có thể tỉnh lại. Còn bây giờ thì sao? Khi nào anh tỉnh lại thì tôi cũng không biết nữa.

Đã lâu Khương Du không xuất hiện trên màn ảnh, làng giải trí thay đổi chóng mặt, tên tuổi của cô ấy cũng dần bị khán giả lãng quên.

Tôi không rõ cô ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng hướng đi ban đầu của cốt truyện thì đã thay đổi.

Nam chính hôn mê bất tỉnh, và nữ chính biến mất khỏi tầm nhìn của công chúng.

Cho đến một ngày, tôi nhớ tới căn hộ mà Thịnh Trạch đưa Khương Du đến. Tôi hỏi trợ lý để lấy mật khẩu, rồi lần đầu tiên tôi lấy hết can đảm mà bước vào.

Ở đó tôi đã gặp được Khương Du.

Cô ấy đang đứng trong phòng ngủ của Thịnh Trạch và cúi đầu xem một cuốn album. Cửa vừa mở ra thì cô ấy lập tức quay đầu lại, chúng tôi bốn mắt chạm nhau.

Lần trước gặp mặt trong thang máy đến giờ đã trôi qua hơn một năm. Có lẽ là do bệnh nghề nghiệp của bác sĩ, tôi bất giác chú ý đến nước da của Khương Du. Cô ấy không trang điểm, tuy vẫn xinh đẹp nhưng có cảm giác như vừa thoát khỏi bệnh hiểm nghèo.

Sau khi im lặng nhìn nhau, cô ấy lên tiếng trước:

"Đừng hiểu lầm, đây cũng là lần đầu tiên tôi bước vào phòng ngủ này."

Sau đó cô ấy bước đến gần tôi, một tay cầm cuốn album ảnh, một tay lật mở rồi so sánh với khuôn mặt tôi, rồi đột nhiên lại bật cười:

"Chậc chậc, cái tên này gạt tôi! Một khi chính chủ xuất hiện, trên bức tranh này là ai thì đã quá rõ ràng."



Chúng tôi ngồi trên chiếc ghế mây ngoài ban công, Khương Du kể cho tôi nghe về chuyện cũ với Thịnh Trạch.

Cô ấy nói quay về đây để lấy một ít đồ.

Cô ấy nói, ở bên Thịnh Trạch chỉ là để ép mối tình đầu của mình xuất hiện.

Cô ấy nói, khi hôn lễ với Thịnh Trạch diễn ra, cô ấy còn bỏ trốn sớm hơn cả Thịnh Trạch nữa.

Cô ấy còn nghĩ Thịnh Trạch yêu mình nên trong lòng áy náy, nhưng bây giờ nhìn thấy tôi thì không còn tội lỗi nữa.

"Hóa ra anh ta quả thực chỉ xem tôi như thế thân, thế lại càng tốt, tôi cũng chỉ lợi dụng anh ta, xem như là huề nhau."

Khương Du mỉm cười rồi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi càng nghe càng kỳ lạ, cũng hỏi lại Khương Du:

"Tại sao cô không thích anh ấy?"

Khương Du đứng dậy đi đến bên cửa sổ rồi ngước nhìn bầu trời xanh bên ngoài, rất lâu sau mới nói:

"Thực ra, tôi và Thịnh Trạch là cùng một loại người.

“Người ở trong cùng một vũng lầy thì không cứu được nhau, lại càng không thể yêu thích đối phương.”

Trước khi rời đi, cô ấy nói một câu cuối cùng:

"Tôi nghĩ, duyên phận giữa tôi và Thịnh Trạch còn chẳng bằng duyên phận giữa tôi và cô nữa. Dù sao chúng ta cũng giống nhau như vậy, ai biết được kiếp trước có phải chị em không!"

Tôi mang cuốn album ảnh trở lại bệnh viện, lặng lẽ ngồi lật giở từ trang đầu tiên đến trang cuối cùng. Tất cả các bức tranh đều là một bóng lưng hoặc bóng người được phác họa bằng vài nét vẽ.

Đêm hôm đó, tôi lại nằm mơ.

Trong giấc mơ, tôi quay trở lại thời điểm tôi và Thịnh Trạch vừa tốt nghiệp ra trường.

Dù thời điểm đó gian khổ khó khăn nhưng mọi chuyện vẫn còn rất tốt.

Thịnh Trạch tiễn tôi đến trước cổng bệnh viện nơi tôi thực tập, sau đó lấy trong túi chiếc áo khoác rẻ tiền của anh ấy ra một hộp sữa chua. Anh xoa đầu tôi rồi cười nói:

"Tối nay chờ anh đến đón em."

Tôi nhìn Thịnh Trạch, dù biết rõ đây là một giấc mơ, nhưng đã rất lâu không được nhìn thấy anh ấy cười, cũng đã rất lâu không được nghe giọng nói quen thuộc ấy. Tôi muốn mở miệng gọi tên anh nhưng âm thanh cứ nghẹn ngào ở trong cổ họng, từng giọt nước mắt bất ngờ rơi xuống trên khuôn mặt tôi.

Trong giấc mơ đó, Thịnh Trạch đột nhiên sợ hãi, chân tay luống cuống lau nước mắt giúp tôi, nhưng phát hiện càng lau thì tôi càng khóc, cuối cùng anh trực tiếp ôm chặt tôi vào lòng”



"Có phải ở bệnh viện phải chịu tủi thân không?"

Tôi lắc đầu, một lúc sau mới bình tĩnh lại, tôi rời khỏi vòng tay anh, sau khi khóc một trận thì giọng nói cũng khàn đi:

"Không có… Chỉ là lâu rồi không được nghe thấy giọng anh."

Anh cười bất đắc dĩ rồi vươn tay ôm lấy khuôn mặt tôi, cực kỳ dịu dàng mà hôn lên trán tôi một cái:

"Đừng khóc nữa, anh đi nhé."

Tôi gật đầu, khi bóng lưng anh dần khuất trong biển người đông đúc, tôi cảm thấy tim mình nhói đau rồi bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Căn phòng im lặng vắng vẻ.

Trong bóng tối, tôi nắm tay Thịnh Trạch rồi che mặt khóc thầm. Thật lâu sau, một tiếng thở dài rất nhẹ truyền đến, cuối cùng tôi nghe được một giọng nói trầm khàn.

"Mạn Mạn, đừng khóc."

Sau 1 năm 7 tháng hôn mê, Thịnh Trạch cũng đã tỉnh dậy rồi.

Các bác sĩ ra vào liên tục, tất cả bọn họ đều cảm thấy rất khó tin.

Thịnh Trạch cười và trêu chọc tôi:

"Đều là nhờ bác sĩ Giang, tôi nghe thấy tiếng cô ấy khóc nên vội vàng tỉnh lại."

Tôi: "..."

Ba ngày sau, tôi cùng anh xuất viện trở về nhà.

Trong một khoảng thời gian rất dài, tôi chỉ ngồi yên lặng nhìn anh ấy, sợ mọi chuyện chỉ là một giấc mơ. Một hôm chúng tôi ngồi xem phim trong phòng khách, anh bất chợt giơ tay lên che đôi mắt tôi, thanh âm có chút bất đắc dĩ.

"Mạn Mạn, đừng nhìn anh như vậy, không phải là mơ đâu."

Tôi khó tin nhìn anh "Sao anh biết em đang nghĩ gì?"

Anh khẽ thở dài "Bởi vì trước đây khi em tỉnh lại, anh cũng giống như em bây giờ."

Những dòng ký ức ngày xưa lần lượt trở về, tôi hỏi anh một câu hỏi mà mình đã nghi hoặc từ lâu.

"Tại sao anh phải ở bên cạnh Khương Du?"

Anh suy nghĩ một lúc lâu rồi mới trả lời:



"Anh có một giấc mơ, trong đó thế giới này chỉ xoay quanh anh và Khương Du, chỉ khi anh kết hôn với cô ấy thì em mới có thể tỉnh lại.

"Anh cũng không biết là thật hay giả, nhưng lúc ấy anh đã giống như một con bạc liều mạng vì không còn gì để mất.

"Mạn Mạn, em tin anh không?"

Tôi siết chặt ly nước trên tay rồi nhìn anh nghiêm túc:

"Em tin."

Bộ phim vẫn đang chiếu, tôi nhìn những nhân vật chính xuất hiện trên màn hình. Nhưng nếu thoát khỏi cốt truyện, ở những khoảng trống mà mọi người không nhìn thấy, rốt cuộc bọn họ yêu ai?

Có lẽ là suy nghĩ quá nhập tâm, tôi vô ý làm đổ ly nước ra váy mình. Một giây kế tiếp, Thịnh Trạch trực tiếp ấn tôi lên ghế sofa.

Ly thủy tinh rơi vào tấm thảm dày, không một tiếng động.

Thịnh Trạch một tay nắm chặt cổ tay tôi, tay kia chạm đến váy tôi, ánh mắt anh nhìn tôi nóng rực:

“Mạn Mạn, quần áo ướt thì đừng mặc nữa.”

Còn tưởng là anh mới tỉnh lại không lâu thì thể lực vẫn chưa hồi phục, tôi bắt gặp đôi mắt đen nhánh của anh thì lập tức giãy giụa.

Nhưng không có kết quả.

Khi tình nồng mật ý, môi anh ghé vào tai tôi, giọng điệu chậm rãi mang theo vài phần cố chấp:

"Mạn Mạn, chúng ta kết hôn đi."

(Hoàn chính văn)