Thịnh Trạch cuối cùng vẫn yêu người khác.
Một nữ minh tinh tên là Khương Du.
Cô ấy không phải là một mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng khí chất dịu dàng tao nhã, khi cười rộ lên đôi mắt cong cong, thậm chí cả nốt ruồi lệ ở khóe mắt cũng giống hệt tôi.
Con đường mà tôi bị ô tô đ.âm cũng là khởi đầu của định mệnh giữa cô ấy và Thịnh Trạch, cùng một đoạn đường, cùng một thời điểm, thậm chí cả thời tiết cũng giống nhau.
Hôm đó là một ngày mưa bão, cô ấy mặc chiếc váy dài màu trắng và chạy ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Thịnh Trạch vội vàng đạp phanh, cô ấy đã ngã xuống chỉ khoảng nửa mét trước đầu ô tô.
Tiếng mưa rơi lớn dần, Thịnh Trạch mở ô xuống xe, sau đó đi tới trước mặt cô ấy hỏi thăm tình hình. Nhưng khi nhìn khuôn mặt ngẩng lên của cô ấy, thanh âm lại nghẹn trong cổ họng.
Mãi đến khi cô ấy nhắc lại 2 lần "Thưa ngài, tôi không sao, chỉ là bị trật chân" thì anh mới kịp hoàn hồn.
Một giây kế tiếp, Thịnh Trạch cầm ô nhét vào trong tay cô ấy, sau đó khom lưng ôm cô ấy vào hàng ghế sau xe. Anh tùy tiện cầm chiếc khăn màu xanh thêu hoa hướng dương đưa cho cô, giọng nói kiên quyết:
"Tôi đưa cô đi bệnh viện."
Xe chạy nhanh trong màn mưa, linh hồn tôi bay bay và ngồi xuống ghế phụ, cùng theo họ đến bệnh viện. Khi y tá hỏi tên, cô ấy chỉ nhẹ nhàng nói:
"Khương Du."
Nghe vậy, tôi nghiêng đầu nhìn Thịnh Trạch đang cau mày nhìn cô ấy, bất giác nghĩ đến cái đêm tôi bị ô tô đ.âm phải.
Thời gian trôi qua đã lâu, rất nhiều chi tiết cũng đã mơ hồ. Tôi chỉ nhớ rõ đêm hôm đó là tôi đẩy anh ra, sau đó thì bị một chiếc ô tô mất lái đ.âm phải, hất văng tôi cả chục mét. Nước mưa rơi lạnh buốt trên mặt, nước mắt của anh cũng rất nóng.
Bác sĩ nói tôi rơi vào trạng thái hôn mê sâu, cơ hội tỉnh lại là không đến một phần trăm.
Khi đó, chỉ còn một tháng nữa là đến ngày cưới của chúng tôi.
Mọi người đều nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Ngay cả Thịnh Trạch, ban đầu anh không muốn chấp nhận kết quả này, anh mời các chuyên gia từ khắp nơi trên đất nước về chữa trị cho tôi. Nhưng mọi thứ hoàn toàn vô ích, Thịnh Trạch cũng dần dần phải đối mặt với sự thật rồi.
Anh ấy từ đau đớn khổ sở đến sống buông thả bản thân, rồi cuối cùng trở lại bình thường. Mỗi ngày sau khi tan làm thì đều kiên trì đến bệnh viện thăm tôi. Rồi 3 năm sau, vào một ngày mưa tầm tã, anh gặp được Khương Du.
Khương Du.
Khi nghe cái tên thì tôi hơi mờ mịt. Nhưng nghĩ đến khuôn mặt của cô ấy giống mình đến tám phần, cuối cùng tôi cũng biết nữ chính đã xuất hiện.
Và tôi cũng sẽ tỉnh lại.
Nói ra thì rất buồn cười, mãi cho đến thời điểm bị xe đ.âm vào năm 23 tuổi, tôi mới biết mình chỉ là vai nữ phụ trong tiểu thuyết. Tôi là người đi cùng nam chính từ hai bàn tay trắng cho đến khi công thành danh toại.
Nhưng một tháng trước hôn lễ diễn ra, tôi vì cứu nam chính mà bị xe đụng, trở thành bạch nguyệt quang sống đời thực vật.
Anh sẽ gặp nữ chính, sẽ xem cô ấy như thế thân của tôi, rồi cô ấy phát hiện ra sự thật, và cuối cùng là truy thê hỏa táng tràng.
Tôi bị hôn mê là để nam nữ chính gặp nhau, tôi tỉnh lại cũng là để xúc tác cho tình cảm của nam nữ chính.
Chỉ có đến khi nam nữ chính cử hành lễ cưới, tôi mới có thể tỉnh lại, sau đó trở thành ánh trăng sáng đầy tâm cơ để ngăn cản hôn lễ của bọn họ.
Đối với tôi thì đây gần như là ngõ cụt, nếu Thịnh Trạch không cưới cô ấy, tôi sẽ không bao giờ tỉnh lại. Còn nếu Thịnh Trạch cưới cô ấy, tôi sẽ mãi mãi mất anh.
Tôi đã nghĩ, có lẽ bị bỏ rơi, bị lãng quên, bị ghét bỏ, đây mới chính là số mệnh của 3 chữ “bạch nguyệt quang”.