Ánh Trăng Ngoài Cửa Sổ - Khốn Khốn Khốn

Chương 43




Vào ngày sum họp gia đình, trên khắp các con phố ngõ hẻm treo đầy những chiếc lồng đèn đỏ rực rỡ.

Đây là lần đầu tiên Mạnh Diễn đến nhà Cố Ninh đón năm mới.

Tiếng nồi niêu xoong chảo va chạm vào nhau, không khí lúc bắn pháo hoa ấm áp biết nhường nào.

Cố Ninh kéo Mạnh Diễn về phòng mình, cho hắn xem một cuốn album ảnh dày cộp.

“Đây là lúc em hai tuổi, nhìn dễ thương không?”

Bé gái trong ảnh thắt hai bím tóc kiểu sừng dê, khuôn mặt bầu bĩnh baby tròn tròn múp thịt mỉm cười rực rỡ nhìn vào ống kính.

Mạnh Diễn gật đầu: “Rất dễ thương.”

“Đây là ảnh lúc em học lớp 1 …” Cô gái nhỏ lật sang một bức ảnh khác, bé Cố Ninh 6 tuổi mặc váy công chúa, giữa trán dán một tấm phiếu bé ngoan hoa hồng nhỏ mà giáo viên phát cho.

“Sau này con gái của chúng ta nhất định cũng sẽ dễ thương giống như em vậy.” Cố Ninh cong môi cười cười, “Mà không, không chừng con bé dễ thương hơn em cũng nên.”

Cô nói “Con gái của chúng ta” đó, Mạnh Diễn cong cong môi, dịu dàng đáp lại: “Sinh thêm một anh trai để bảo vệ em gái nữa.”

“Cũng có lý …” Cố Ninh gật đầu, nghiêm túc suy nghĩ xem mình muốn có con trai hay con gái.

Hồi sau cô gái nhỏ mới kịp phản ứng lại, vành tai đỏ lựng cả lên ngại ngùng phản bác: “Ai nói em muốn sinh con, em vẫn còn là thiếu nữ thanh xuân phơi phới đấy…”

Ngăn bàn mở ra, Mạnh Diễn bị cuốn nhật ký bên trong thu hút.

Trang bìa là ảnh nàng công chúa Bạch Tuyết, trên đó có một dòng chữ to viết bằng bút chì: “Nhật ký bí mật của công chúa”, các nét chữ được viết rất ngay ngắn nhưng nhìn hơi non nớt.

Hắn cầm cuốn nhật ký lên hỏi: “Đây là gì?”

Cố Ninh cũng không nhớ nó là cái gì, mãi cho đến khi hắn lật trang đầu tiên và đọc nội dung khiến người ta xấu hổ ấy ra.

“Ngày 20 tháng 4, thời tiết rất đẹp. Anh Tiểu Tuấn nói rằng em là cô bé xinh đẹp nhất trường, ảnh còn nói đợi em lớn lên sẽ đến ứi em…”

Từ “Tuấn” thì viết sai chính tả, còn từ “cưới” do không viết được nên đành đánh dấu bằng bính âm.

Lúc này Cố Ninh mới chợt nhớ ra đây là nhật ký của mình khi còn bé, cô xấu hồ tức tối giật lấy cuốn sổ lại, đỏ mặt cắn răng xù lông, “Anh kì quá đi, còn dám xem trộm chuyện riêng tư của em.”

Mạnh Diễn cười như không cười liếc cô một cái, nhướng mày hỏi: “Anh Tiểu Tuấn là ai?”

“À thì …” Cố Ninh ấp úng không trả lời được.

Mạnh Diễn cong môi, dửng dưng nói tiếp: “Không có anh Tiểu Tuấn gì cả, em chỉ được kết hôn với anh Tiểu Mạnh thôi.”

“Em cũng chỉ muốn anh Tiểu Mạnh mà thôi!” Người con gái ôm lấy cổ ông bạn trai của mình, chu mỏ chụt một cái hôn lên mặt hắn.

“Khụ khụ.” Cửa phòng không đóng, bên ngoài truyền đến giọng nói của cha Cố: “Đến giờ ăn tối rồi…”

Cố Ninh không nói cho hắn biết mình còn một cuốn nhật ký được viết trong thời gian yêu thầm, bên trong kẹp đầy những cánh hoa hồng khô héo.

Trang tiêu đề viết bài thơ của Dư Quang Trung: “Giữa ánh trăng và ánh tuyết, bạn là tuyệt sắc thứ ba.”

*Dư Quang Trung 余光中 (1928-2017) là nhà thơ, nhà văn, dịch giả Đài Loan (Trung Quốc). Ông sinh ở Phúc Kiến, Vĩnh Xuân. Năm 1952 tốt nghiệp khoa Ngoại ngữ Đại học Quốc gia Đài Loan. 1959 đỗ Thạc sĩ Đại học Iowa. Ông là tác giả tập thơ Hương sầu 乡愁, Hương sầu tứ vận 乡愁四韵 và một số tập tản văn, tiểu luận. Bài thơ trên là bài Tuyệt Sắc, vào ĐÂY để đọc cả bài thơ.

https://www.thivien.net/D%C6%B0-Quang-Trung/Tuy%E1%BB%87t-s%E1%BA%AFc/poem-_0CXd7xeXL8DObmQYquLOQ

*

Ngày thường toàn uống rượu một mình, hiếm khi ở nhà có người uống rượu với mình nên cha Cố hưng phấn lên lôi kéo Mạnh Diễn lại uống thêm hai ly nữa.

Lễ hội mùa xuân vẫn diễn ra buồn tẻ như mọi năm, cha Cố mẹ Cố thường thích đi ngủ sớm nên 10 giờ đã vào phòng đi ngủ mất rồi.

Phòng cho khách được dọn dẹp rất sạch sẽ và gọn gàng, đêm nay Mạnh Diễn ngủ một mình ở đó.

Tiếng pháo nổ giòn tan liên tục vang lên, Cố Ninh đóng cửa sổ lại rồi nhưng vẫn không chặn được âm thanh bên ngoài kia.

Tắt đèn nằm trên giường hồi lâu, đếm đến hơn một ngàn con dê rồi nhưng cô gái nhỏ vẫn chẳng tài nào ngủ được.

Đã gần một giờ sáng, thiếu nữ mặc bộ đồ ngủ nhung xinh đẹp, ngồi dậy bước xuống giường nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài.

Bên ngoài tối đen, người con gái áp tai vào cửa phòng ngủ của cha mẹ, nghe thấy tiếng ngáy của cha Cố.

Phòng cho khách không khóa, Cố Ninh nhẹ nhàng vặn tay cầm, thò đầu vào thì thấy Mạnh Diễn đang nằm nghiêng trên giường.

“Mạnh Diễn?” Cố Ninh đóng cửa lại, khe khẽ gọi tên hắn.

Hắn vẫn nằm nghiêng trên giường chẳng hó hé gì, như thể đã ngủ say rồi, nhưng cô biết hắn vẫn chưa ngủ đâu, vì hắn lạ giường mà.

Cố Ninh nhanh nhẹn cởi giày vén chăn bông của hắn lên chui vào, úp mặt vào lưng hắn.

“Em muốn ngủ chung với anh……”

Mạnh Diễn cười khẽ, xoay người lại ôm cô vào lòng, “Sao lại dính người thế này?”

Cô gái nhỏ xinh vùi vào trong lòng người yêu mình, rầu rĩ lẩm bẩm: “Lâu rồi anh Mạnh Diễn không ôm ấp hôn hít em…”

Dù nghỉ phép về nhà gần nửa tháng nhưng hắn vẫn bận rộn như mọi khi, thậm chí cơ hội gặp mặt cũng ít đến đáng thương.

Mạnh Diễn vuốt ve đầu cô gái của mình, khe khẽ thì thầm, “Gần cuối năm nên công ty có vài chuyện cần giải quyết.”

Mạnh Đình Thâm đồng ý để họ ở bên nhau, nhưng với tiền đề là Mạnh Diễn phải chuyên về tài chính để tương lai gia nhập công ty quản lý xí nghiệp Mạnh thị.

Cố Ninh trở mình bò lên người hắn, cúi đầu nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi mỏng của người yêu, đầu lưỡi vươn ra liếm lấy đôi môi mê người ấy.

Hắn khẽ hé môi để chiếc lưỡi nhỏ của cô luồn vào quấn lấy lưỡi hắn mà dây dưa liếm mút.

Người nọ nằm im tận hưởng sự chủ động của người con gái.

Bàn tay cô dần trở nên không yên phận, kéo áo sơ mi của hắn ra mò mẫm trên ngực hắn vuốt ve.

Mạnh Diễn giữ lấy tay cô, khóe miệng cong lên nở nụ cười xấu xa: “Muốn à?”

Người con gái lại nhào lên hôn lên cằm, lên cổ và yết hầu gợi cảm của hắn thay cho câu trả lời.

Cái miệng nhỏ mềm mềm mại mại hôn loạn xạ khắp nơi thành công đốt nóng dòng máu dưới bụng Mạnh Diễn, hắn cắn răng kiềm chế không đẩy cô ra.

“…… Hôm nay không tiện.”

Cố Ninh cố ý trêu chọc hắn, bàn tay nhỏ của cô trượt xuống lần vào đũng quần của hắn nắm chặt, ranh mãnh đốt lửa: “Nó cứng.”

Khuôn mặt tuấn tú của hắn trầm xuống: “Em cố ý?”

Cô gái nhỏ cởi quần hắn ra, hí hửng thì thầm: “Em giúp anh xả.”

Mặc dù thứ này đã tiếp xúc gần gũi với cô vô số lần rồi nhưng cô vẫn có hơi sợ hãi nó.

Cũng may không bật đèn nên cô không nhìn rõ nó trông như thế nào, không nhìn thấy đỡ sợ hơn nhiều.

Hai tay cô cầm vật nóng hôi hổi ấy ​​sục lên sục xuống, đầu ngón tay cào nhẹ qua khe hở nhỏ trên quy đầu, vừa cào xong đãnghe thấy hắn rên lên một tiếng rất trầm.

Cố Ninh liếm môi hỏi: “Thoải mái không?”

Vật thô dài trong tay lại bự lên, cô nghĩ làm như thế chắc hắn sẽ thoải mái lắm.

Động tác của cô rất vụng về, chẳng những thế còn không làm chủ được sức lực của mình, nhưng khi nhìn thấy cô quỳ giữa hai chân mình chăm chú sục cho mình thì hắn lại không kiểm soát được ham muốn đang bừng bừng phấn chấn kia.

Sục đến đau hết cả tay nhưng nó vẫn đứng thẳng như lúc ban đầu, người con gái bắt đầu hối hận, biết vậy đã không mò qua đây khiêu khích hắn làm gì cho cực cái thân mình.

Cố Ninh bỏ một tay ra, dời xuống xoa xoa hai viên trứng vừa tròn vừa đàn hồi dưới thân cán.

Vừa mới xoa bóp được hai lần thì nghe thấy hắn rên lên, tiếp đó là một dòng chất lỏng đặc sệt phun đầy vào lòng bàn tay cô.

Cô gái nhỏ nữ sửng sốt, vô thức nói: “Nhanh vậy…”

Mặt người nào đó tối sầm lại, hắn hung ác nhéo nhéo khuôn mặt mịn màng của cô, nghiến răng rít lên: “Lần sau lại khiêu khích anh nữa thì anh sẽ khiến cho em ba ngày không xuống được giường.”

—————————————————————

Có khoảng ba chương ngoại truyện nhee ヾ (❀╹◡╹) ノ ~