Cái đồ hư hỏng này!
Cố Ninh nhìn chằm chằm vào những quả dâu tây nho nhỏ trên cổ mình trong gương, bực bội chỉ trích sở thích thích gặm cổ của ai đó.
Ước tính phải mất vài ngày thì mấy dấu này mới hết được, cô gái nhỏ ủ rũ cụp đuôi mặc một cái áo cao cổ vào, rồi lại xõa tóc để che đi những dấu vết mờ ám kia. May mắn thay thời tiết không quá nóng thế nên việc mặc áo cổ cao cũng không có gì kì lạ.
Bạn Phùng Nhược Nam giỏi giang hiện tại không có mặt trong ký túc xá, chắc là cô nàng lại đến thư viện nữa rồi. Quý Oánh Oánh và Lâm Lê đang cùng nhau ngồi xem phim kinh dị, hai cô nương mỗi người ôm một cái gối, từng tiếng hét chói tai liên tục vang lên.
Khó khăn lắm mới chờ được hai cô nương xem hết phim, Cố Ninh nói tin mình đã vào hội học sinh cho hai cô nàng nghe, Quý Oánh Oánh nghe thế thì lo lắng bảo: “Bồ ngây thơ như thế, khác nào thỏ trắng bé nhỏ ít va chạm sự đời lạc vào hang sói đâu?”
Cố Ninh mở một túi khoai tây chiên đưa cho hai cô nàng, buồn cười bảo: “Không khoa trương thế đâu, các anh các chị rất hiền lành.”
“Sói đội lốt cừu đó bà ơi.” Lâm Lê quay sang trả lời, “Chuyên đi lừa những cô gái trẻ chưa trải sự đời như bà đó.”
Sao thế được, lừa cô thì có ích lợi gì đâu, Cố Ninh chống cằm trầm ngâm.
Quý Oánh Oánh nhai khoai tây chiên, ngạc nhiên vui mừng cảm thán: “Vị bạch đạo mới ra này ngon quá đi.”
Lâm Lê nói tiếp: “Ở nơi như hội sinh viên này nhất định phải thông minh lanh lợi, như thế mọi việc mới thuận lợi được.”
“Đừng làm đóa hoa ở trên đỉnh núi*, đôi khi cứ như nước chảy bèo trôi* cũng không phải điều gì xấu đâu.”
高嶺の花 nghĩa là “đóa hoa ở trên đỉnh núi”. Bạn có thể tưởng tượng muốn lấy một đóa hoa đẹp ở trên đỉnh núi thì phải trải qua quá trình leo núi đầy gian nan, nguy hiểm. Từ này ý chỉ một người hay một vật gì đó quá đẹp, vượt quá tầm với.
Nước chảy bèo trôi: Phó mặc mọi sự cho số phận tự nhiên, không có ý chí hay phương hướng của riêng mình; đến đâu hay đến đó.
Cố Ninh trầm ngâm lắng nghe lời khuyên của Lâm Lê, cảm thấy điều này cũng rất hợp lý, cô bạn cùng phòng xinh đẹp này thực sự rất có tiềm năng trở thành một cố vấn tâm lí đó.
Chiều thứ ba, Cố Ninh ngồi trong phòng học đa phương tiện tham gia cuộc họp hàng tuần của hội.
Tính cả ủy viên và phó ban thì chỉ khoảng hơn chục người, Cố Văn Bác đứng trên bục phát biểu. Cố Ninh ngồi một mình bên cửa sổ, thỉnh thoảng cúi đầu xuống ghi chép.
“… Tháng sau nhà trường sẽ tổ chức lễ kỷ niệm thành lập trường, bộ phận của chúng ta cần lập bản kế hoạch, có ai xung phong nhận việc này không?”
Toàn trường im lặng như hến, mọi người không hẹn mà cũng nhau im thin thít.
“Không có ai sao?” Cố Văn Bác liếc nhìn mọi người trong lớp, lặp lại lần nữa.
“Vậy để ủy viên mới đến thử đi.”
Người vừa nói là Thẩm Dao – phó trưởng bộ phận văn phòng, cô nàng sở hữu đường nét khuôn mặt khá khéo léo, mái tóc dài thẳng mượt buông xõa ngang lưng, trông giống như một minh tinh vậy.
“Cậu chọn được người thích hợp rồi à?”
“Ừ.” Thần Dao đột nhiên quay người nhìn vào Cố Ninh hỏi: “Cố Ninh, em làm nha?”
“Em ạ?” Cố Ninh sững sờ, nhất thời không tìm được lý do từ chối.
“Đúng rồi, nếu em không biết viết cũng không sao cả.” Thẩm Dao ân cần chỉ bảo, “Chị sẽ đưa cho em những cuốn kế hoạch từ những năm trước để em tham khảo, có gì không hiểu thì cứ hỏi chị hoặc hỏi anh Cố.”
“Được ạ …” Chị ấy đã nói như vậy rồi nên Cố Ninh chỉ đành phải cắn răng đồng ý.
“Cố lên, đây là cơ hội tốt để rèn luyện.” Cố Văn Bác nở một nụ cười khích lệ, “Có gì không hiểu cứ đến gặp tôi.”
Tối hôm đó, Cố Ninh nhận được một vài bản kế hoạch tổ chức ngày thành lập trường của những năm trước do Thẩm Dao gửi tới, đằng sau có một dòng chữ: “Thời gian có chút eo hẹp, em làm nhanh lên một chút nhenn.”
Cố Ninh trả lời đã nhận được rồi, sau đó cam chịu số phận bật máy tính bắt đầu tra cứu thông tin liên quan.
*
Cô gái nhỏ xinh đã thức trắng ba đêm, chuyên tâm suy nghĩ đến đau cả đầu nhưng chẳng thể nào giải quyết được, nhưng cô vẫn không bỏ cuộc mà tiếp tục cố gắng tìm cách cứu vãn, cuối cùng sau mấy ngày vắt óc suy nghĩ thì cô gái của chúng ta đã lên được một bản kế hoạch đàng hoàng.
Vào tối thứ sáu, Cố Ninh đang ngồi trong phòng tự học chỉnh sửa lại lần cuối cùng, trên bàn còn có một ly cà phê bự.
“Mạnh Diễn, anh nhìn giùm em xem có cần sửa gì nữa không ấy.”
Mạnh Diễn cầm con chuột lướt lên lướt xuống, đọc kỹ rồi trả lời: “Còn thiếu một phần nữa.”
“Phần gì?”
“Kinh phí dự trù.”
“Ừa ha.” Cô gái nhỏ tỉnh ngộ, “Làm sao lại có thể quên một chuyện quan trọng như vậy chứ.”
Cố Ninh lại bắt đầu gõ bàn phím, may mà trong phòng tự học chỉ có hai người bọn họ nên tiếng gõ bàn phím này sẽ không ảnh hưởng đến người khác được.
“Dưới mắt có quầng thâm hết rồi …” Mạnh Diễn nhìn vào mắt cô, làn da vốn dĩ trắng nõn non nớt giờ đây lại xuất hiện một màu xanh đen mờ nhạt.
“Ừa, ba đêm liên tiếp em đều thức đến hai giờ sáng mới ngủ.” Vẻ mặt người con gái héo héo, mặt mày thấp thoáng vẻ mệt mỏi.
“Tại sao loại kế hoạch này chỉ có một mình em làm thế?”
“Em không biết nữa.” Cố Ninh cười bất đắc dĩ, “Có lẽ cho rằng em có tiềm năng nên muốn rèn luyện em chăng.”
Mạnh Diễn mỉm cười xoa đầu cô, “Bé cưng vất vả rồi.”
“Thật ra em vẫn còn sức, chỉ là hơi buồn ngủ thôi.” Cố Ninh hé miệng ngáp một cái, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính có hơi khô khốc.
“Em nằm trên bàn ngủ một lát đi, anh giúp em làm.”
“Thôi ạ, thêm phần kinh phí dự trù nữa là xong rồi.” Vì để nâng cao tinh thần nên Cố Ninh quay sang cầm ly cà phê trên bàn lên, há miệng uống một hớp lớn.
“Đắng quá…” Cố Ninh lè lưỡi, thầm phỉ báng trà sữa vẫn ngon hơn nhiều.
“Anh có kẹo này.”
Hắn lấy trong túi áo khoác ra một viên kẹo hoa quả, khóe mắt cô gái nhỏ nhìn thấy động tác này của anh bé nhà mình, cái miệng nhỏ hợp tác hơi khẽ mở ra, miệng mở thế nhưng mắt vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình.
Ý cô là anh bóc đi rồi đút cho em ăn, nhưng cô không ngờ rằng ông bạn trai này của mình bóc xong rồi đút thẳng vào miệng ổng luôn.
Người con gái mếu máo, xoay người lại lục túi áo của hắn, “Chắc chắc vẫn còn nữa, để em tìm xem…”
“không còn gì cả.”
“Thật mà, chỉ lụm một cục theo thôi.”
Cố Ninh không tin, sau khi lục túi áo xong lại chuyển sang sờ túi quần của hắn, đúng là trống rỗng chẳng còn cục nào.
Vải quần rất mỏng, bàn tay nhỏ bé linh hoạt của cô chạm vào đùi sờ tới sờ lui, giọng nói của Mạnh Diễn chớp mắt đã khàn khàn, hắn trầm giọng uy hiếp, “Sờ cái nữa xem.”
Lỡ sờ nữa làm hắn có phản ứng thì không tốt lắm, Cố Ninh lập tức rút tay về, đem sự chú ý trở lại bản kế hoạch, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Đương lúc chăm chú nhìn vào màn hình thì bỗng có một bàn tay to lớn xoay mặt cô qua, đôi môi mỏng mang theo hương vị ngọt ngào cũng cùng lúc áp xuống.
Đầu lưỡi của hắn đẩy viên kẹo trái cây kia sang miệng cô, cô gái nhỏ ngậm viên kẹo cứng chưa tan hết kia, giữa môi răng toàn là vị ngọt của cam.
“Cho em.” Hắn ngồi về chỗ cũ, vẻ mặt như thường.
“Anh chú ý chút! Đây là phòng học!” Lỗ tai Cố Ninh đỏ lên, thỏ thẻ trách móc.
“Không có ai thấy hết.” Người nào đó mặt không đỏ tim không loạn nhịp bổ sung, “Hơn nữa anh chỉ cho em kẹo chứ không có hôn em.”