Ánh Trăng Ngoài Cửa Sổ - Khốn Khốn Khốn

Chương 11




Ngày hôm sau, vì Cố Ninh đã tiếp thu được bài học của ngày hôm qua, nên sau khi ăn cơm trưa xong cô nhanh chóng thúc giục Mạnh Diễn quay lại lớp học ngủ trưa.

Mạnh Diễn gật đầu, không nói gì mà đưa cô lên lầu năm, đi thẳng đến một văn phòng.

Cố Ninh nhìn tấm biển ghi “Văn phòng Hội sinh viên” trên cửa, nghi ngờ hỏi: “Tới đây làm gì?”

Mạnh Diễn lấy chìa khóa trong túi ra, mở cửa văn phòng, trả lời: “Ngủ trưa.”

Cô hơi kinh ngạc, “Cậu lấy chìa khóa ở đâu thế?”

“Mượn.”

Chủ tịch hội học sinh của trường tên là La Đảo Trạch, học sinh lớp A1, ngày thường cậu chàng hay đến mượn vở bài tập của hắn thế nên khi nghe hắn muốn mượn phòng làm việc thì rất sảng khoái lấy chìa khóa ra đưa.

Văn phòng hội sinh viên rất khang trang và sạch sẽ. Bên trong có ba bàn làm việc, bên cạnh còn có bàn trà và ghế sô pha.

“Ngủ trên ghế sô pha thoải mái hơn nằm trên bàn.”

Cố Ninh hiểu ý hắn, ngoan ngoãn bước tới ngồi xuống ghế sô pha.

“Vậy cậu ngủ ở đâu?” Ghế sô pha chứa được Cố Ninh nhỏ xinh, nhưng nếu muốn chứa hai người thì hoàn toàn không được.

“Tôi ôm em ngủ, em ngủ ở trên người tôi.”

Cố Ninh nghe thế thì vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi, nhưng nhìn vẻ nghiêm túc của hắn không giống như đang nói đùa, thế nên cô đành phải chân thành nói: “Mặc dù nhìn mình rất mảnh mai nhưng cũng nặng hơn 40 cân lận, mình sợ sẽ đè bẹp cậu.”

Mạnh Diễn bật cười, xoa xoa đầu cô gái nhỏ, “Chọc em thôi. Tôi còn có chuyện phải làm.”

Hắn lấy một chiếc gối dựa mềm mại trên sô pha làm gối đầu, quay sang bảo: “Ngủ đi.”

Cố Ninh nghe lời cởi giày ra, nằm xuống sô pha.

Dáng người cô nhỏ xinh nên theo chiều rộng trên ghế sô pha thì hơi dư một khoảng, nhưng chiều dài thì không đủ, đôi chân phải hơi cong lại mới vừa.

“Nhắm mắt lại.” Hắn cởi áo khoác đồng phục học sinh ra đắp lên người cô, mùi hương mát lạnh dịu dàng thoang thoảng trên chiếc áo ấy phả đến vây quanh khắp người làm người ta an tâm đến lạ.

Cố Ninh thực sự rất mệt mỏi nên rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Có lẽ do hoàn cảnh tương đối xa lạ nên vừa ngủ được 20 phút thì cô đã tỉnh dậy.

Người con gái vừa mở mắt ra đã thấy ông bạn trai mình đang ngồi trên bàn chấm bài tập về nhà, cô cởi áo khoác đồng phục học sinh của hắn ra khỏi người, mang giày vào nhẹ nhàng bước tới, hắn đang cầm một cây bút bi màu đỏ, liên tục đánh dấu vào vở bài tập rồi ghi ngày tháng chấm bài.

Hắn ngồi trên ghế, vẻ mặt tập trung nghiêm túc, sống lưng thẳng, những tia nắng mong manh lọt qua ô cửa sổ chiếu vào khuôn mặt góc cạnh phác họa những đường nét mềm mại kia, hình ảnh quá đỗi bình yên, khiến Cố Ninh đột nhiên muốn trở thành cây bút đang nằm trong tay kia của hắn.

“Sao không ngủ thêm chút nữa?” Động tác của Mạnh Diễn vẫn không ngừng lại, tốc độ không nhanh cũng không chậm.

“Tự nhiên tỉnh lại…”

“Muốn uống nước không, dưới máy lọc nước có cốc giấy dùng một lần ấy.” Hắn nhướng mắt nhìn về hướng bình đựng nước trong góc.

Cũng hơi khát.

Cố Ninh đi tới cầm lấy hai cốc giấy dùng một lần, sau đó lấy hai cốc nước, cô uống cạn cốc của chính mình, rồi quay sang đưa cốc khác đến trước mặt hắn.

Cuối cùng cũng sửa xong cuốn bài tập còn lại, cài nắp bút tùy ý ném nó lên bàn, cầm ly giấy uống một hớp, xong xuôi ngẩng đầu nói với cô: “Lại đây.”

Cố Ninh ngoan ngoãn đi tới, Mạnh Diễn hơi dùng lực kéo cổ tay của cô, khiến cô buộc phải dạng hai chân ra ngồi lên trên đùi mình.

“Sao vậy?” Cô gái nhỏ thắc mắc.

Hắn không trả lời mà vùi mặt vào cổ cô, hít thật sâu ngửi hơi thở ngọt ngào của người con gái trong lòng mình.

“Cậu buồn ngủ à? Vậy cậu ngủ đi.”

Giọng nói khàn khàn như mất tiếng của Mạnh Diễn vang lên, “Tôi không buồn ngủ, tôi muốn ngủ với em.”

Cố Ninh cảm thấy con quái vật nào đó từng tiếp xúc gần gũi với cô đang dần thức tỉnh ngóc đầu dậy, nó đang nóng rực cọ vào giữa hai chân cô.

Cô gái nhỏ khó chịu cử động mông, Mạnh Diễn vội ôm eo cô lại không cho cô nhúc nhích, nghiêm giọng cảnh cáo: “Đừng nhúc nhích, nếu cử động thì ngủ với em thật đó.”

Cố Ninh duỗi tay đặt lên lều trại nào đó đang nhô cao, “Hay mình giúp cậu giải quyết ha.”

“Em có biết mình đang nói gì không?” Hắn hơi hung dữ trừng mắt nhìn cô.

“Mình đang nói dùng tay …” Cố Ninh ngượng đỏ cả mặt, “Không cần thì thôi, mình về lớp đây.”

Mạnh Diễn dùng lực khống chế eo cô lại, không cho cô rời khỏi đùi mình, tay còn lại giữ lấy cái ót của cô cúi đầu hôn xuống, đầu lưỡi đưa vào tìm kiếm suối ngọt trong cái miệng nhỏ kia, liếm hút mút vào nuốt xuống bụng mình.

Nhẹ chút coi, Cố Ninh chửi thầm, cảm thấy đầu lưỡi bị hắn mút có hơi đau.

Người con gái ôm lấy vòng eo gầy của mình, vươn đầu lưỡi ra vỗ về dịu dàng đáp lại hắn, động tác của hắn cuối cùng cũng nhẹ lại, câu lấy chiếc lưỡi nhỏ của cô vào trong miệng mình nhẹ nhàng liếm mút, liếm láp chậm rãi.

Trước khi Cố Ninh sắp chết ngạt vì thiếu oxy thì cuối cùng hắn cũng dừng lại, người nào đó tựa cằm vào vai phải của cô, trầm giọng nói khẽ.

“Đây là chỗ của người khác, theo tôi đến nhà vệ sinh nhé?”

Cố Ninh bị hôn đến mơ mơ màng màng, mờ mịt hỏi lại: “Nhà vệ sinh nữ hay nhà vệ sinh nam?”


Ánh mắt Mạnh Diễn tối sầm lại, tay phải cách lớp quần áo nhéo một cái vào da thịt mềm mại trên eo cô, “Em nói xem?”

Được rồi, phải tủi thân mình một chút vậy.

May mắn trong giờ nghỉ trưa không có ai vào nhà vệ sinh, Cố Ninh sợ hãi các thứ đi theo Mạnh Diễn vào trong, trái tim đập nhanh đến bất thường.

Mạnh Diễn khóa cửa lại, đè cô vào bức tường cứng lạnh lẽo ép cô ngẩng đầu lên hôn môi với mình.

Hắn vươn tay kéo khóa áo khoác của cô xuống, bên trong là chiếc áo len mỏng bó sát người, hắn tiếp tục xắn áo len lên phơi bày nội y ren trắng bên trong.

Bộ ngực tròn trịa mượt mà bị nội y bộc lấy, ép thành một khe hở nhỏ, làn da ấy trắng đến mức khiến mắt người nào đó đỏ rực lên, hắn vùi đầu xuống liếm láp bộ ngực đang lộ ra của người đẹp.

“A …” Khuôn mặt nhỏ xinh của Cố Ninh đỏ cả lên, không kiềm chế được mà ngâm khẽ một tiếng.

“Đừng kêu.” Hắn ghé sát vào tai cô, khàn khàn thì thầm, “Sẽ bị người ta nghe thấy.”

Cố Ninh chỉ cảm thấy lòng bàn chân mình mềm nhũn ra, nếu không có hắn đỡ eo thì chắc cô đã ngồi xuống đất mất rồi.

Hắn nắm lấy tay cô đè lên lều trại đang dựng đứng giữa hai chân mình, khe khẽ dụ dỗ: “Sờ nó đi.”

Người con gái cắn cắn môi ngồi xổm xuống, kéo quần đồng phục học sinh của hắn xuống, cây đồ chơi cao lớn muốn nhảy ra lại bị quần lót màu đen ngăn lại, giờ đây khuôn mặt của cô đang đối diện với thứ vũ khí đáng sợ kia, thiếu nữ thấp thỏm đến mức máu chạy thẳng đổ dồn cả lên đỉnh đầu.

Cố Ninh run rẩy cởi quần lót của hắn ra, dục vọng dâng cao đã hoàn toàn đứng thẳng, khoảng cách gần đến mức tưởng như quy đầu dục vọng sắp chạm hẳn vào môi rồi.

Bị ánh mắt nóng rực của cô chăm chú nhìn vào, bị hơi thở nóng cháy của cô phả lên đó, chỉ như thế thôi cũng đã đủ kích thích lắm rồi, Cố Ninh kinh ngạc sợ hãi nhìn nó lại sưng lớn lên thêm một vòng.

“Nắm đi.” Hắn lại dụ dỗ.

Cố Ninh cầm lấy nó, xúc cảm bỏng rát khiến một tay cô không thể nắm giữ, thế nên cô gái nhỏ lại dùng bàn tay còn lại nắm lấy, sục lên sục xuống. Ngón tay cái lướt qua đỉnh đầu dục vọng khiến hắn khó nhịn rên lên, đỉnh đầu tiết ra chất nhầy trong suốt.

Mạnh Diễn dựa vào tường từ trên cao nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ bên dưới, thiếu nữ xinh đẹp rạng ngời giờ đây đang đỏ ửng cả mặt, quần áo xộc xệch không ngay ngắn, đôi bàn tay trắng nõn kia đang nắm lấy dục vọng của hắn, cảnh tượng này thật là làm cho người ta phun máu mũi mà.

Hắn muốn hút thuốc nhưng đáng tiếc không mang hộp thuốc theo bên mình.

Động tác của cô rất ngây thơ, sức lực không nặng không nhẹ nhưng hắn vẫn cảm thấy thoải mái khôn cùng, từ tận đáy lòng sinh ra một loại dục vọng mãnh liệt muốn tiến vào cơ thể cô thân mật khăng khít, muốn nhìn cô rên rỉ nở rộ dưới thân mình.

“Được chưa?” Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt mê ly như không có tiêu cự nhìn vào hắn.

“Tiếp tục……”

Cố Ninh cảm thấy chân tay mình thật đau nhức, cô cố gắng nhớ lại những dòng chữ trong những tập truyện người lớn mà Từ Thấm đã từng gửi cho mình, lúc đó nữ chính đã làm như thế nào để lấy lòng nam chính ấy nhỉ?

Cô phải nghĩ cách để làm cho hắn nhanh chóng tước vũ khí đầu hàng mới được.

Người con gái cúi đầu, há miệng ngậm lấy quy đầu dục vọng của hắn, mùi hormone nam tính nồng nặc tràn vào khoang mũi, hơi không dễ ngửi cho lắm, nhưng cô cũng không thấy phản cảm, thậm chí còn vươn đầu lưỡi ra liếm láp nhè nhẹ.

Mạnh Diễn nhíu chặt mày, dựa vào sự tự chủ mạnh mẽ, hắn nhanh tay rút dục vọng ra khỏi khoang miệng ấm áp của cô, tự mình cầm lấy nó vuốt ve vài lần, tinh dịch trắng đục dày đặc bắn vào trong lòng bàn tay.

“Em bị điên à?” Hắn nghiến răng quát khẽ.

“Thoải mái không?” Đôi mắt Cố Ninh thấp thoáng hơi nước lờ mờ, đứng dậy nhìn vào khuôn mặt đang nhuốm đầy tình dục của hắn.

Hắn còn chưa kịp dọn dẹp tàn cục thì lại vì câu hỏi vô tình này của cô làm cứng trở lại, Cố Ninh chính mắt chứng kiến ​nó lớn mạnh bành trướng, ngạc nhiên đến mức trợn mắt há hốc mồm.

Mạnh Diễn bóp chặt cằm cô hung hăng lại tàn nhẫn hôn xuống, mút lấy đầu lưỡi không thuận theo kia của người con gái mà dây dưa nhảy múa.

Hắn hơi rời ra nhưng môi vẫn dán dính vào môi cô, khàn khàn đe dọa: “Sớm muộn gì cũng ddijt cho em khóc ngất.”