Ánh Trăng Không Biết

Chương 11




Sau khi Ôn Từ Thụ về nước cũng không ở nhà Ôn Vân Thư, ông bảo có việc phải về Tô Thành giải quyết, chờ mọi thứ thu xếp ổn thỏa rồi mới tính đến chuyện chuyển trường của Ôn Dụ, ông vừa đi thì cũng hết 7 ngày nghỉ lễ.

Ngày đầu tiên sau nghỉ lễ cũng có điểm thi, điểm môn Tiếng Anh của Ôn Dụ rất cao, cô đứng hạng 1, cô giáo Tiếng Anh chỉ hận không thể buổi học nào cũng khen cô.

Trương Vệ Quốc cầm bình trà bước vào lớp học, lớp trưởng đi sau đặt danh sách lên bàn, thấy thầy gật đầu, cậu ta mới nói: “Các cậu ơi, sắp tới đại hội thể thao rồi, đây cũng là đại hội thể thao duy nhất mà lớp ta tham gia, hy vọng mọi người sẽ đăng kí nha.”

(*) Lớp 12 sẽ không tham dự đại hội thể thao, lớp 11 mới phân ban nên đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cả lớp tham gia.

Trương Vệ Quốc cầm tờ danh sách đưa cho Trương Khuê – lớp phó môn thể dục: “Trương Hạo nói rồi đấy, bạn nào muốn tham gia thì đến chỗ Trương Khuê đăng kí nhé.”

Cả lớp ỉu xìu “Vâng” một tiếng, chỉ có mấy người bảo sẽ tham gia thôi.

Lớp 11-3 không nhiệt tình lắm, đây là lớp chọn nên lấy việc học tập là nhiệm vụ hàng đầu, nhưng Trương Vệ Quốc không quá lo lắng chuyện học hành của cả lớp mà ông chỉ lo lớp mình không có tinh thần tập thể.

“Cấp 3 là chặng đường quan trọng trong cuộc đời các em, thầy hy vọng nhiều năm sau, các em sẽ nhớ về những ngày tháng muôn màu muôn vẻ, nhiệt huyết năng động chứ không phải chỉ nhớ mấy ngày học hành buồn tẻ nhạt nhẽo trong lớp.” Thầy nói tiếp: “Đây cũng là điều mà thầy mong muốn ở các em, học tập cũng tốt đấy nhưng phải kết hợp với nghỉ ngơi thì mới hiệu quả.”

“Thế này đi.” Trương Vệ Quốc chỉ vào người không có hứng thú nhất: “Dư Dạng, em là đại biểu môn Vật lý, em là người đầu tàu, đăng kí hạng mục nào đó đi.”

Dư Dạng: “…. Thầy ơi em là phó mà, em chỉ hỗ trợ thôi.”

Ôn Dụ sợ thầy Trương chỉ định mình tham gia, cô nhanh miệng bảo: “Thầy ơi em có thể viết văn cổ vũ các bạn ạ.”

Trương Vệ Quốc cũng không từ chối, bảo: “Được, thầy đồng ý. Dư Dạng, em chọn hạng mục nào?”

“……” Dư Dạng kinh ngạc nhìn cô bạn bàn trước, cậu nhướng mày, “Chạy 3000m ạ.”

Trương Vệ Quốc cười nói: “Trương Khuê, em ghi Dư Dạng tham gia chạy 3000m và tiếp sức 400m nhé.”

Dư Dạng: “?”

Trương Vệ Quốc điểm mặt chỉ tên vài bạn ‘tự nguyện’ tham gia thi đấu, gần 10 phút sau danh sách đăng kí đã kín người.

Vì không để lịch học trùng với đại hội thể thao nên nhà trường tổ chức vào cuối tuần, trước hôm khai mạc, học sinh các lớp phải ở lại dọn dẹp vệ sinh, lớp phó lao động không có danh sách lớp nên sắp xếp theo danh sách điểm thi, 3 bạn 1 nhóm.

Lúc dán danh sách nhóm trực nhật, Ôn Dụ nhìn tên mình cạnh tên Dư Dạng, cô thấy rất vui vẻ, Chu Kiến Kiến đang ai oán trách móc lớp phó lao động, cô đi tới xem thế nào.

“Lần này tôi thi không tốt, muốn về sớm ôn bài, tôi không có thời gian đi dọn dẹp vớ vẩn với các cậu đâu.” Chu Kiến Kiến thấy Ôn Dụ, cô ta lại càng không vui.

Dương Chỉ khó xử, nói: “Chỉ cần quét khu vực hành lang trước lớp thôi cũng không tốn nhiều thời gian đâu, đây là trách nhiệm của mọi người, tôi mà để cậu về thì bạn khác sẽ thấy không công bằng.”

“Lúc vào lớp này tôi xếp hạng 1, bây giờ lại bị tụt hạng thì cậu chịu trách nhiệm hả?”

Dương Chỉ bật cười: “Cậu nghĩ chỉ có mình cậu quan tâm đến điểm số thôi hả? Nếu cậu không muốn làm thì đi xin thầy, nói với tôi cũng vô dụng cả thôi.”

Chu Kiến Kiến lườm Ôn Dụ, cô ta định huých Ôn Dụ nhưng cô tránh đi, Chu Kiến Kiến thẹn quá hóa giận, hậm hực đi đến văn phòng.

Kiểu cãi nhau y như học sinh tiểu học này làm Ôn Dụ thấy hơi buồn cười, Dư Dạng và Lương Diên đi lên cầu thang, cậu cầm chai nước vừa mới mở, lớp phó lao động phân chia nhiệm vụ cho từng nhóm nhỏ nhưng không dám nói chuyện với Dư Dạng, chỉ có cách báo với Ôn Dụ.

“Ôn Dụ, cậu nhớ bảo Dư Dạng quét hành lang nhé.” Dương Chỉ nói xong còn đưa cho Ôn Dụ 2 cái chổi.

Dư Dạng thấy một đám người đang quét dọn ngoài hành lang, bấy giờ cậu mới nhớ mai trường tổ chức đại hội thể thao, cậu đi tới lớp mình, Ôn Dụ đưa một cái chổi cho cậu: “Lớp phó lao động bảo bọn mình quét hành lang.”

Dư Dạng “Ồ” một tiếng, cậu cầm chiếc chổi, Lương Diên nhướng mi, cố tình bảo: “Tiểu Ôn Dụ, cậu lợi hại thật đó, Dạng ca ngoan ngoãn nghe lời cậu thật, bảo quét là đi quét liền.”

Gương mặt Ôn Dụ đỏ như tôm luộc: “……”

Dư Dạng đưa chai nước cho Ôn Dụ, tay kia bóp cổ Lương Diên, “Muốn chết thì nói lại lần nữa đi.”

“Ulatrui tôi nói đùa thôi mà.” Lương Diên cười cười, nói xong thì chạy luôn.

Dư Dạng xoay chiếc chổi trong tay, bắt đầu quét từ cửa sau. Ôn Dụ nhìn cậu, cô khẽ cong môi, cô đặt chai nước lên bệ cửa sổ, cô quét từ cửa trước.

Một lúc lâu sau, lưng và tay hai người đụng vào nhau, Ôn Dụ nhanh chóng lùi hai bước, “Xin lỗi, xin lỗi cậu.”

Cô nói mấy câu xin lỗi liền, Dư Dạng bật cười, cô là người nói xin lỗi nghiêm túc nhất cậu từng gặp: “Này tôi bảo, Ôn Dụ, là tôi va phải cậu trước mà, cậu nói xin lỗi gì chứ.”

“Thật không thế?”

Thật ra hai người chỉ chạm nhẹ vào nhau có mấy giây ngắn ngủn thôi, cũng chẳng biết ai đụng phải ai trước.

“Ôn Ôn, cậu nhìn bầu trời đi.” Khương Tinh cầm khăn lau kính, lớn tiếng gọi cô.

Ôn Dụ và Dư Dạng đều quay đầu nhìn xem, hoàng hôn buông xuống, mặt trời ngả dần về Tây, sắc vàng cam pha lẫn như nhuộm cả trời đất, các bạn khác cũng phát hiện ra cảnh đẹp này, cả đám lao ra hành lang, thoáng chốc cả hành lang chật kín người.

Thấy hành lang sắp sửa không còn chỗ đứng, cô túm áo Dư Dạng, kéo cậu đi tới lan can.

Dư Dạng bị cô kéo đi, cúi đầu nhìn áo mình, cậu ho một tiếng nhắc nhở cô, Ôn Dụ vội vàng buông tay ra, mặt cô đỏ bừng.

“Xin lỗi cậu.”

“Cậu nói xin lỗi mấy lần rồi đấy.”

Đại hội thể thao được tiến hành thuận lời, Ôn Dụ chỉ định viết bản thảo cổ vũ lớp mình thôi, ai ngờ thầy Lưu bảo cô lên đọc, Ôn Dụ từ chối mấy lần nhưng ý thầy đã quyết, cô bị bắt lên đọc bản thảo (*)

(*) Cái vị trí này là kiểu trong khi đại hội thể thao diễn ra, các học sinh sẽ viết thư cổ vũ cho bạn nào đó rồi gửi về ban phát thanh để được đọc lên trước toàn trường. Ngoài ra cần đọc các hạng mục thi đấu sắp tới hoặc đang diễn ra, sau đó nếu có hạng mục nào thi đấu xong thì sẽ tuyên dương các bạn được thành tích cao.

Khu vực đọc bản thảo có 2 vị trí, đây là nhiệm vụ của câu lạc bộ truyền thông của trường, cũng không đến lượt Ôn Dụ nhưng cô cũng đành bó tay, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Bạn đọc bản thảo cạnh cô rất xinh, ngoại hình hay thần thái đều không chê vào đâu được, Ôn Dụ nhìn cô nàng mấy lần, cô nàng đeo thẻ staff của câu lạc bộ truyền thông, tên là Thẩm Tê.

Thẩm Tê cong môi nói: “Thầy Lưu bắt em tới đây hả?”

Ôn Dụ gật đầu: “Chị ơi, em chưa đọc mấy cái này lần nào cả.”

Thẩm Tê đưa bản thảo cho cô, “Tí nữa thầy hiệu trưởng sẽ đọc diễn văn, khi gần kết thúc, MC sẽ nói đại hội thể thao chính thức được khai mạc, học sinh tham gia thi đấu sẽ về khu thi đấu hạng mục riêng thì sẽ tới lượt chúng ta, em nghe chị đọc trước nhé.”

Buổi lễ mới được bắt đầu, điện thoại Ôn Dụ rung lên, cô nhìn xung quanh, thấy thầy Lưu đang tiếp đón lãnh đạo, đại biểu khách quý thì cô mới dám cầm lên xem.

Khương Tinh gửi ảnh cho cô【Ôn Ôn, tí nữa cậu nhớ phải khen Tần Cố nhiều vào nhé, tớ phải đưa nước cho cậu ấy.】

Ôn Dụ rep lại một nhãn dán gật đầu đồng ý, cô nhìn balo dưới chân mình, cô mua một chai nước cho Dư Dạng, nhưng mà chắc là không thể đưa cho cậu được rồi.

Thời gian thấm thoát trôi qua, trên đài phát thanh vang lên tiếng thông báo: “15 phút sau sẽ diễn ra hạng mục chạy 3000m nam của khối 11, các bạn chuẩn bị vào vị trí.”

Hạng mục thi đấu đầu tiên là chạy 3000m của khối 10, Ôn Dụ tiếp thu rất nhanh, trước đây cô từng lên bục phát biểu cảm nghĩ mỗi khi nhận được giải thưởng nào đó, vì vậy cô mấy trận thi đấu sau, cô đã làm quen được với công việc này.

Thẩm Tê thấy lúc đọc đến phần thi của khối 11, ánh mắt cô sáng ngời, nhìn ngang nhìn dọc như đang tìm ai đấy, rồi lại trông hơi thất vọng.

“Em không đưa nước cho bạn nam nào à?” Thẩm Tê tỏ vẻ ‘nhìn thấu hồng trần’, mặt Ôn Dụ đỏ lên, cô nàng cũng không trêu cô, chỉ tay bảo: “Em đi xuống dưới, đẩy cửa ra, bên ngoài là khu vực thi đấu đấy, còn 13 phút nữa thôi, nhanh lên nhé.”

Ôn Dụ thả lỏng tay, cô hít một hơi sâu, “Cảm ơn chị ạ, em đi rồi về ngay.” Cô cúi người cầm balo.

Ôn Dụ đẩy cửa ra, bên ngoài đều là học sinh nam lớp 11 tham gia thi đấu, cô vừa bước vào thì một đám người đã nhìn qua, cô cúi đầu đi tiếp, thầy giáo thể dục gọi cô lại, “Ôn Dụ, em đi nhầm chỗ rồi, khu vực thi đấu của nữ ở chỗ đối diện khán đài cơ.”

“Em…” Cô nhìn một lượt nhưng không thấy người mình muốn gặp, cô cắn răng, đáp: “Em mù đường nên chắc đi nhầm rồi ạ, em ra ngoài ngay đây.” Dứt lời cô chạy như bay ra cửa.

Cửa vừa bị đẩy ra, cuối cùng cô cũng gặp được người mình muốn gặp rồi, Dư Dạng kinh ngạc nhìn Ôn Dụ: “Không phải cậu phải ở trên khán đài đọc thông báo à?”

Ôn Dụ cúi đầm cầm chai nước lọc rồi đưa cho Dư Dạng, gom góp tất cả can đảm của bản thân ra, nói: “Dư Dạng, cố lên nhé.”

Ngày trước trong mắt Dư Dạng, Ôn Dụ như con mèo nhỏ, đây là lần đầu tiên cô gọi tên cậu, Dư Dạng không nhận ra mình nhớ rõ như vậy.

Cậu cầm chai nước, “Cái này là cho mình tôi hả?”

Tim cô đập loạn xạ, cô sợ Dư Dạng sẽ nhận ra tình cảm của mình, sợ hai người sẽ không thể làm bạn bè bình thường được nữa.

“Không phải, Lương Diên, Tần Cố đều có cả…” Ôn Dụ sợ cậu phát hiện cô nói dối, còn bổ sung: “Tinh Tinh đưa cho hai cậu ấy rồi.”

“Ồ.”

Trước lúc thi đấu, Ôn Dụ chạy về khán đài, trên bàn có một đống thư: “Nhiều vậy ư?”

Thẩm Tê nhún vai, bất lực đáp: “Lúc em đi có nhiều bạn đến lắm, giờ nhiều thư thế này chắc không đọc kịp đâu, em chọn mỗi lớp 2 bản nhé.”

Ôn Dụ cầm thư trong tay, thấy có mấy bức gửi cho lớp cô, cũng không có gì quá đặc biệt, chỉ là gửi lời cổ vũ cho người khác, Ôn Dụ còn đang ngẩn người thì trọng tài thổi còi, trận thi đấu chính thức bắt đầu.

Thẩm Tê bình tĩnh đọc bản thảo, Ôn Dụ luống cuống tay chân, tâm trí cô như bám theo Dư Dạng chạy mấy vòng quanh khu vực thi đấu.

Mới chạy vòng đầu tiên, Dư Dạng chạy nhanh nhất, bỏ xa người thứ 2 gần 2 mét, tim Ôn Dụ lại càng đập nhanh hơn, cô cầm mấy bức thi trong tay, nhìn Dư Dạng rồi bắt đầu đọc.

“Thi chạy 3000m, người khác muốn làm nên kì tích nhưng Dư Dạng lại không, vì anh ấy chính là kì tích rồi – Thư gửi từ bạn W lớp 10-5.”

Dư Dạng thấy Ôn Dụ đọc tên mình, cậu nghiêng đầu nhìn qua, cô cầm micro chuẩn bị đọc bức thư kế tiếp, vì phân tâm nên bị người chạy thứ 2 vượt lên, Dư Dạng nhanh chóng chú tâm vào trận đấu, liều mạng đuổi theo.

“Không phải anh đối mặt với chặng đường 3000m mà đây là một hành trình dài đằng đẵng, Dư Dạng cố lên – Thư từ bạn W lớp 10-5”

Theo tiếng đọc của Ôn Dụ, cả người Dư Dạng đổ đầy mồ hôi, cậu chạy qua vạch đích. Tiếng súng của trọng tài vang lên, cả trường sôi động hẳn lên.

Sân thể dục chìm trong tiếng reo hò cổ vũ, mọi người không tin được người chạy về đích đầu tiên lại là trùm trường lạnh lùng không dễ chọc vào, nhưng trận thi đấu này phá tan định kiến của người khác về Dư Dạng.

Thời khắc cậu chạy về đích, Ôn Dụ đang cầm micro, cô đứng phắt dậy, nhìn thiếu niên hăng hái nhiệt huyết dưới sân, tiếng hoan hô của cô hòa cùng với tiếng cổ vũ của người khác, tựa như cô chạy cùng cậu suốt quãng đường 3000m vừa nãy.