Edit: Kali Beta: TH
Nói về ngày mà Chu Diễn Chiếu đến chào hỏi ba mẹ của Thẩm Tri Sơ, quả thật là một hôm chấn động, một ngày xứng được ghi vào sử sách.
Lúc hai người yêu nhau được mấy tháng, cả nhà của Thẩm Tri Sơ cơ bản đều biết có một người như Chu Diễn Chiếu.
Mặc dù ba Thẩm và mẹ Thẩm qua những lời kể ngon ngọt của Thẩm Tri Sơ, có ấn tượng rất tốt về Chu Diễn, nhưng đến lúc gặp mặt phụ huynh, vẫn không tránh khỏi lo lắng.
“Thẩm Tri Sơ, con chắc chắn cậu ấy chứ?”
“Chọn người này sao? Dù sao cậu ta cũng nhỏ tuổi hơn con đấy.”
Ba Thẩm và mẹ Thẩm lo lắng liếc nhìn nhau một cái.
Thẩm Tri Sơ hơi đau đầu.
Cô cũng không muốn phải gấp gáp như vậy, đều là do bị Chu Diễn Chiếu hối thúc, như thể không chờ nổi nữa phải lừa cô bắt đi cho bằng được.
Cô cười ngượng một cái, đáp: “Dạ chỉ là bạn trai đến ăn một bữa cơm thôi mà, cũng không phải chuyện gì to tát, hai người nghĩ gì nhiều vậy ạ…”
Nghe cô nói như vậy, mẹ Thẩm thở nhẹ một hơi.
Nhưng mà hửng sáng hôm sau, ba mẹ cô vẫn đi chợ mua rất nhiều đồ ăn, như muốn làm một mâm cao cỗ đầy.
Thẩm Tri Sơ đi ra cửa đón cậu bạn trai của mình.
Mặc dù Chu Diễn Chiếu không bộc lộ ra bên ngoài, nhưng nhìn cách anh hít thở, trông có vẻ vẫn rất khẩn trương.
Thẩm Tri Sơ suy nghĩ: “Hay là để hôm khác có được không? Em cũng cảm thấy hơi gấp gáp.”
Chu Diễn Chiếu: “…”
Anh không nói thêm lời thừa thải nào, vuốt lại quần áo, dắt Thẩm Tri Sơ vào nhà cô.
Dùng hành động biểu thị sự quyết tâm của mình.
Mãi cho đến khi bước lên bậc cuối cùng của cầu thang, Chu Diễn Chiếu mới hít sâu một hơi, nắm chặt tay của Thẩm Tri Sơ.
“Cảm giác còn hồi hộp hơn cả nhiều so với lúc thi đấu.”
Thẩm Tri Sơ nhìn anh một cái, có chút buồn cười: “Ba mẹ em cũng không ăn thịt người.”
Nói xong, cô thuận tay gõ cửa.
Hình như đã trực sẵn ở cửa, mẹ Thẩm ngay lập tức mở cửa ra.
Tầm mắt của bà quét qua trên người Thẩm Tri Sơ, trước tiên thấy hai người đang cầm tay nhau, sau đó chuyển lên mặt của Chu Diễn Chiếu.
Chu Diễn Chiếu nở nụ cười: “Dì, con chào dì ạ, con là Chu Diễn Chiếu.”
Lúc này mẹ Thẩm mới cười tươi như hoa, vội vàng nói: “Chào con chào con, mau vào đi.”
Chờ Chu Diễn Chiếu đi vào, sau khi thay giày xong, mẹ Thẩm theo sau kéo tay Thẩm Tri Sơ lại, nhỏ giọng nói: “Người thật còn đẹp hơn ảnh chụp nhiều, dáng dấp thằng nhỏ này thật sự quá điển trai đó!”
Thẩm Tri Sơ: “…”
Được rồi, nhìn mặt là trên hết.
Cô im lặng thở phào.
Chu Diễn Chiếu dùng khuôn mặt, đã thành công trong việc chinh phục một mẹ một con nhà họ Thẩm.
Chỉ còn lại ba Thẩm kiệm lời.
Lần này, Chu Diễn Chiếu chuẩn bị khá đầy đủ, trước đó đã tinh ý hỏi thử ba Thẩm và mẹ Thẩm thích gì, chọn lựa không ít quà cáp.
Ngoại trừ nhân sâm và các loại trà như thông lệ, anh còn chọn thêm túi xách vào khăn lụa của Gucci, phong cách và hoa văn đều là kiểu dáng đứng đắn phù hợp với người lớn tuổi, được chọn lựa rất kỹ lưỡng, để làm quà cho mẹ Thẩm. Còn quà của ba Thẩm là một chiếc đồng hồ thạch anh, nom lịch sự khiêm tốn, nhưng chắc chắn là của một thương hiệu xa xỉ.
Vì lúc đầu đựng trong hộp đã che đi logo món quà, ba Thẩm mẹ Thẩm đều ngại nhìn kỹ, chỉ thể hiện đã nhận được tâm ý.
Mãi cho đến lúc Chu Diễn Chiếu tự đề nghị đi chơi cờ với ba Thẩm, mẹ Thẩm mới lén đi vào phòng mở hộp.
Việc này quả thực đã làm mẹ Thẩm khiếp đảm.
Bà vội kéo Thẩm Tri Sơ vào phòng, cẩn thận đóng cửa lại.
Thẩm Tri Sơ không hiểu: “Mẹ? Sao vậy ạ?”
Cô còn muốn ngồi xem chút nữa, nếu ba cô đột nhiên nói câu gì giật gân, làm anh mất mặt, cô cũng có thể nói giúp một tí.
Dù sao bạn trai cô cũng không phải kiểu người biết ăn nói, lại còn hồi hộp, đoán chừng càng không thể phát huy tốt được.
Mẹ Thẩm nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, hỏi: “Con biết Diễn Chiếu tặng quà gì không?”
Thẩm Tri Sơ sững sờ, “Trà Long Tỉnh thì phải, con nghe nói anh ấy nhờ bạn mua giúp. Còn có thực phẩm chức năng tốt cho sức khỏe nữa?”
“Còn gì nữa không?”
“Anh ấy nói còn có quà tặng riêng cho hai người nữa, nhưng mà con không hỏi qua.” Cô cẩn thận nói, “Làm sao vậy ạ, mẹ, mẹ không vui sao?”
Mẹ Thẩm dùng tay dí vào đầu cô, bảo cô nhìn những hộp quà đã được mở hộp trên giường.
“Mẹ đang nghĩ lát nữa cho thằng bé bao nhiêu tiền lì xì mới được [1], con nhìn nè nó này…”
[1] Ở bên Trung, lần đầu ra mắt nhà người yêu sẽ được phụ huynh tặng bao lì xì.
Thẩm Tri Sơ liếc mắt đã nhìn thấy họa tiết da quen thuộc của Gucci.
Cho dù là lần đầu tiên tới nhà làm khách mà nói, đúng là quý giá thật, chỉ có điều trình độ tiêu tiền của anh có lẽ là bình thường, lúc ấy cũng đã nói muốn tự mình chọn quả để thể hiện tâm ý, Thẩm Tri Sơ cũng không để ý nhiều.
Cô cười nói: “Không sao đâu ạ, đến lúc con đến gặp ba mẹ anh ấy cũng sẽ tặng quà, mẹ à, đây là tấm lòng của anh ấy, anh ấy cũng không có kinh nghiệm…”
Mẹ Thẩm chỉ hận rèn sắt không thành thép cắt lời cô: “Nhìn cái này xem!”
Bà lấy hộp quà ra.
“Mẹ vừa mới đi tìm hiểu qua thương hiệu này. Sơ Sơ này, Diễn Chiếu làm nghề gì vậy? Tuổi nhỏ như thế, thật làm người ta lo lắng… Không phải làm chuyện gì phạm pháp đó chứ?”
Thẩm Tri Sơ: “…”
Lần này đến lượt cô kéo Chu Diễn Chiếu vào phòng mình.
Để anh người yêu đẹp trai vào thăm quan ổ chó của mình.
Chu Diễn Chiếu không hiểu, “Sao vẻ mặt em lại thế này?”
Thẩm Tri Sơ tức giận, thấp giọng chất vấn: “Bạn Chu Diễn Chiếu này, anh tặng ba em một chiếc đồng hồ mười mấy vạn [2] sao?”
[2] Hơn 330 triệu.
“…”
“Này! Thứ quý giá như thế, sao lại không thương lượng trước với em! Anh như thế làm ba mẹ em sợ chết khiếp—— vả lại lần đầu tiên đến nhà ăn một bữa cơm, có cần phải long trọng như vậy không! Anh thật là!”
Chu Diễn Chiếu hơi khẩn trương, “Chú và dì không vui sao?”
Hiếm khi thấy anh như vậy, Thẩm Tri Sơ hơi buồn cười, nói: “Ai lại không thích nhân dân tệ chứ! Ba mẹ em lo, anh có phải muốn tới dùng tiền đè chết bọn họ hay không.”
Nhà họ Thẩm là một nhà rất bình thường, người địa phương điển hình, ngoại trừ nhà ở có giá ra, những phương diện khác đều thuộc kiểu gia đình thường thường bậc trung, mua những món đồ xa xỉ không vấn đề, nhưng cũng không thể tùy tiện mua một chiếc đồng hồ mười mấy vạn được.
Dù sao vẫn là kiểu phải tính toán chi li, sinh hoạt đủ khá giả, cũng không có cơ hội kiểu tiền làm sáng cả mắt như thế.
Chu Diễn Chiếu nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng nói: “Anh sợ chú và dì lo lắng.”
“Lo lắng gì chứ?”
“Lo tuổi của anh quá nhỏ, không thể chu cấp nhiều cho em.” Anh cười, “Dù sao ngoại trừ việc nhìn bên ngoài có kha khá tiền ra, thì nghề nghiệp kiểu này, độ tuổi này, hình như không thể đáp ứng được kỳ vọng của ba mẹ em.”
Thẩm Tri Sơ: “…”
“Nhưng em rất yêu, rất yêu anh.”
Cuối cùng, Chu Diễn Chiếu nhờ vào giá trị nhan sắc siêu cao, cộng thêm mười điểm thành ý, đã thành công dạm ngõ nhà họ Thẩm.
Mẹ Thẩm nghe Thẩm Tri Sơ thuật lại, xoắn xuýt khen ngợi: “Đứa nhỏ này, là một người rất thực tế!”
“…”
“Chỉ có điều quà cáp vẫn không nên đắt như vậy… Sơ, sau này con tới nhà người ta, mẹ sẽ chuẩn bị quà cho con, phải hợp lí và phù hợp, không thể thất lễ được, rõ chưa?”
Ngoại truyện này được tác giả thêm vào lúc sách được xuất bản bên Trung.
TOÀN VĂN HOÀN