Edit: Kali Beta: TH
Thẩm Tri Sơ ngồi trong phòng Chu Diễn Chiếu một lát.
Bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn biến thành một mảnh đen xì.
Mưa xối xả vào mùa hè, nhanh đến cũng nhanh đi, chưa đầy một lát đã trở thành mưa nhỏ rơi tí tách.
Gió thổi vào cũng bắt đầu khô nóng. Cô cầm khăn lông, rón rén đi xuống lầu.
Phòng huấn luyện yên lặng, tất cả mọi người đều đang cắm đầu trước máy tính. Huấn luyện viên Tôn ngồi ở cửa, cầm máy tính xách tay, đưa lưng về phía cửa, từ chỗ của Thẩm Tri Sơ nhìn qua, có thể nhìn thấy anh ta đang tốc ký.
Trông có vẻ rất vất vả.
Cô mím môi, không nhịn được, lén nhìn thoáng qua chỗ ngồi của Chu Diễn Chiếu.
Chu Diễn Chiếu cũng xoay gáy về hướng cửa. Chỉ có điều cái gáy này cũng đẹp trai hơn người khác một chút.
Thẩm Tri Sơ nghĩ thầm.
Sao lại có một cậu nhóc đẹp trai như vậy chứ?
Dáng ngồi cũng không phải kiểu thẳng lưng, ngay ngắn, chỉ đang ngồi thong thả, sao có thể cũng đẹp trai được như vậy chứ?
Thẩm Tri Sơ trở lại văn phòng, bật đèn, cởi áo khoác của Chu Diễn Chiếu ra.
Thời tiết nóng nực, cô mặc như vậy một hồi, váy bên trong đã khô được nửa rồi, vẫn còn chút nước dính trên người, không được thoải mái lắm.
Nhưng ở đây cũng không có áo quần để thay, Thẩm Tri Sơ chỉ có thể lau sơ qua những giọt nước trên người.
Rồi tìm một cái túi, nhét đồng phục của Chu Diễn Chiếu vào, xách về nhà.
Nãy, Thẩm Tri Sơ đã nói bóng gió với người nhà rằng cô có người yêu rồi.
Nhưng đem áo quần của con trai về nhà giặt, việc này cũng quá mức thách thức người có tư tưởng bảo thủ và thần kinh yếu như mẹ Thẩm.
Không còn cách nào khác, Thẩm Tri Sơ chỉ có thể đứng ở trong phòng, chờ đến lúc ba mẹ đều đã ngủ hết rồi, mới ôm đồng phục của Chu Diễn Chiếu, lén lút đi vào nhà vệ sinh.
Không dám dùng máy giặt, đêm hôm khuya khoắt, tiếng ồn ào của nước có thể đánh thức toàn bộ người trong nhà dậy.
Thẩm Tri Sơ cẩn thận mở đèn lên, lấy trên giá xuống một cái chậu, mở vòi nước chảy ở mức tối thiểu.
Cứ như vậy mãi một hồi lâu mới có đủ nước.
Sau khi nước gần đầy, cô bê chậu nước ra, đặt xuống đất, bỏ đồng phục vào, đổ bột giặt rồi bắt đầu giặt.
Giặt xong cũng đã nửa đêm.
Thẩm Tri Sơ vắt khô đồ, treo lên móc áo, đã hơn một giờ.
Cô treo móc áo ngoài ban công của phòng khách, cài đồng hồ báo thức bốn giờ sáng—— nhất định trước lúc ba mẹ tỉnh lại phải lấy đồ xuống.
Ngẫm lại thật sự có chút giận dỗi, cô lấy điện thoại ra hùng hổ soạn tin nhắn, gửi cho Chu Diễn Chiếu.
【 Em giặt áo cho anh giờ mới xong! 】
Vẫn chưa cất điện thoại đi, đã rung nhẹ.
Chu Diễn Chiếu vẫn chưa ngủ, trả lời lại ngay lập tức.
【 Vì sao? 】
【 Vì sao vì sao? 】
【 Vì sao em lại giặt? Đưa anh giặt là được rồi. 】
Thẩm Tri Sơ thở phì phò, buồn bực nằm trong chăn gửi đi một tin nhắn bằng giọng nói, “Em cũng đã giặt xong anh còn nói thế!”
Rất nhanh sau đó, Chu Diễn Chiếu cũng trả lời bằng một tin nhắn thoại.
Cậu khẽ cười một tiếng, nói: “Cảm ơn em yêu, anh sẽ mặc cẩn thận.”
Thẩm Tri Sơ: “…”
Trong nháy mắt cô không còn tức giận nữa.
Cô ném điện thoại tên gối, sờ chiếc nhẫn trên cổ.
Tuyệt thật.
Một hồi lâu, Chu Diễn Chiếu mới nhận được tin nhắn đến từ chị gái nhỏ hay xấu hổ.
“Em biết rồi anh yêu.”
“Ngủ ngon nha.”
Sáng hôm sau, Thẩm Tri Sơ như tên trộm vác theo hai cái túi, bỏ đồng phục trong. Lúc cô tới căn cứ, các thành viên khác vẫn chưa dậy, cô vào văn phòng, lén lút gửi tin nhắn cho Chu Diễn Chiếu.
【 Tới lấy đi. 】
Mười phút sau, chàng trai tuyệt vời mơ mơ màng màng dụi mắt, mang dép lê đi xuống lầu.
Thẩm Tri Sơ thấy hành lang không ai, mới phóng vào phòng cậu.
Lấy áo từ túi ra, cô trải ra và giũ nhẹ, nói: “Đêm qua có phơi qua rồi, lát nữa anh để dì giúp việc đem ra nắng phơi lại lần nữa, để mặc thoải mái hơn.”
Chu Diễn Chiếu vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, thấy cô như vậy, không nhịn được cười, duỗi tay ôm eo cô.
“Ngoan lắm, vất vả cho em rồi.”
Thẩm Tri Sơ bị cậu lười biếng ôm ngang hông làm cô hơi đỏ mặt, chụp áo lên đầu cậu, tránh né rồi nói: “Đừng làm nũng, không để ý hình tượng sao.”
“Hình tượng đều là để lừa bạn gái, lừa được rồi nên không cần giữ nữa.”
“…”
Thẩm Tri Sơ trợn mắt há mồm.
Thì ra đây là chân tướng của chàng trai lạnh lùng sao!
Chu Diễn Chiếu lấy áo trên đầu xuống, thấy được dáng vẻ này của cô, nhếch môi cười khẽ.
“Đáng yêu ghê.”
Cậu xoa đầu Thẩm Tri Sơ.
Thẩm Tri Sơ tức giận nhìn cậu: “Mau về đi! Ăn cơm rồi huấn luyện!”
“Được rồi, nghe em yêu hết.”
Chu Diễn Chiếu đứng lên, cầm áo đồng phục, vắt trên vai rất đẹp trai.
Lại thừa dịp Thẩm Tri Sơ không để ý, nhanh chóng cúi đầu, áp sát lại gần, thơm lên mặt cô một cái.
“Đi đây.”
“…”
Đến lúc Chu Diễn Chiếu cầm theo đồng phục trở lại phòng, Đại C đã tỉnh, đang ngồi trên giường chơi điện thoại.
Nhìn thấy cậu đi vào, Đại C giương mắt liếc nhìn cậu một cái, “Chậc chậc, dáng vẻ phơi phới này là sao đây ~~~”
Chu Diễn Chiếu cầm một cái móc treo đồ ra, treo áo đồng phục ngay ngắn lên đó, để vào trong tủ, lúc này mới quay đầu, thong dong mở miệng nói: “Muốn chết à?”
Đại C cười một tiếng, “Hôm qua đuổi sạch chúng tôi đi, cơm cũng không cho ăn xong, hai người làm gì á?”
Chu Diễn Chiếu không nói lời nào.
Đại C để điện thoại qua một bên, chống cổ, nhìn Chu Diễn Chiếu hỏi: “Lão đại, tôi nói thật, cậu yêu đương cũng hơi giống mấy đứa con gái rồi đó… thích người ta như vậy sao? Chị Sơ ấy?”
Chu Diễn Chiếu không chút do dự, “Ừm.”
“Vì sao chứ?”
“Vì… Thích, sau này cậu gặp được người mình thích sẽ hiểu, nhóc con.”
Đại C: “…”
Chu Diễn Chiếu không để ý Đại C nữa, khép tủ áo quần lại.
Đồng phục của đội vẫn được treo chỉnh tề bên trong.
Cậu có thể tưởng tượng được cảnh đêm qua cô ngồi xổm cẩn thận từng li từng tí giặt đồ cho mình thế nào.
Có chút cảm động —— còn có cả đau lòng nữa.
Chu Diễn Chiếu nhíu mi, sờ cổ áo.
Có vài điều, cậu không tiện nói cho Đại C nghe, dường như không đúng với hình tượng mấy cậu chàng nghiện game như bọn họ.
Nếu không có cảm giác thích một người, không có lấy một người mà mình thích, như vậy sao có thể gọi là đã tới trần gian?
Lông mày Chu Diễn Chiếu cong lên.
Hôm nay trời không mưa.
Vẫn cực kì nóng, nhưng sau khi mặt trời xuống núi vẫn có chút gió thoảng, không phải quá khắc nghiệt.
Thẩm Tri Sơ quẹt thẻ đạp xe đạp, nhanh như chớp đạp xe về nhà ngồi điều hòa.
Kết quả vừa về đến nhà, chưa kịp vào phòng mở điều hòa, đã bị Mẹ Thẩm nhéo.
“Tối qua ở trong WC làm gì đấy? Làm trộm à?”
Thẩm Tri Sơ hoảng sợ, gập ghềnh mở miệng: “Mẹ…”
Mẹ Thẩm cười lạnh một tiếng, “Sao nào? chột dạ rồi à? Ở nhà chưa thấy con đụng tay làm gì, chai dầu đổ cũng không làm! Đang lấy lòng ai?”
Thẩm Tri Sơ vốn đang vô cùng căng thẳng, vừa nghe “lấy lòng” tự khắc thấy vui vẻ. Cô híp mắt cười, “Không phải lấy lòng mà…”
Yêu đương thì yêu đương, lấy lòng làm gì chứ, đời này cũng không làm.
Cho dù kết hôn cũng không thèm nịnh người ta đâu, mấy đôi bít tất của đàn ông như vũ khí sinh hoá ấy, đặc biệt là kiểu con trai như Chu Diễn Chiếu thích chơi bóng rổ hay đổ mồ hôi.
Không được không được.
Thẩm Tri Sơ bị chính suy nghĩ hỗn loạn của mình dọa chết khiếp.
Chưa gì đã nghĩ đến kết hôn?!
Chán sống à.
Chắc chắn là bị Chu Diễn Chiếu nhắc tới mãi nên bị “tẩy não” đây mà.
Thẩm Tri Sơ nhéo tay mình một cái, nhanh chóng tỉnh táo lại, ôm lấy cánh tay Mẹ Thẩm, nhỏ giọng giải thích nói: “Thật sự không phải lấy lòng đâu mà… Ai da, hôm qua không phải mưa rất to sao, áo quần bị ướt, cầm áo người khác che mưa.”
Mẹ Thẩm đã trải đời, cười rồi đáp lại: “Ồ! Lý do hợp lý như vậy, vì sao lại không nói cho mẹ, máy giặt đâu? Còn phải đêm hôm khuya khoắt như trộm lén lút giặt tay à?”
“…”
Thẩm Tri Sơ nghẹn họng.
“Còn không mau thành thật khai báo?”
“Thì…” Cô đỏ bừng tận mang tai, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Áo khoác của bạn trai. Chuyện này có gì mà phải khai báo ạ!”
Nói xong, thừa dịp Mẹ Thẩm còn chưa chuẩn bị nói gì, cô đã xoay phắt người chạy về phòng mình.
…
Đêm đã khuya.
Thẩm Tri Sơ nằm trên giường, lăn qua lộn lại mà vẫn không ngủ được.
Sau khi Chu Diễn Chiếu kết thúc huấn luyện, trở lại phòng, gửi cho một một tin nhắn thoại.
Giọng nói quyến rũ phát ra từ tai nghe, “Em yêu, chào buổi tối.”
Thẩm Tri Sơ hít sâu một hơi, ngồi dậy.
“Sao lại đột nhiên gọi điện thoại cho em? Có chuyện gì sao?”
Chu Diễn Chiếu cười một tiếng, “Không có… Nhớ em.”
“…” Thẩm Tri Sơ nhìn xem lịch trình hàng ngày, ngày mai LUM không có thi đấu, cô nhẹ nhàng thở một hơi, nói, “Sao lại giống một đứa trẻ thế chứ, anh là học sinh cấp ba sao?”
“Lớp mười đã vào câu lạc bộ.”
“Ồ…”
Chuyện này Thẩm Tri Sơ không biết.
Cô chỉ biết Chu Diễn Chiếu nổi tiếng từ rất sớm, nhưng cũng không phải do cô hiểu biết về games, cô chỉ biết cậu cũng được xem như một tuyển thủ lớn tuổi ở LUM, trước kia ra sao, cũng chưa tình hỏi rõ chi tiết.
Thẩm Tri Sơ suy nghĩ, khẽ hỏi: “Vậy, lúc còn đi học, chắc là anh luôn được chào đón nhỉ?”
Chu Diễn Chiếu cười, “Ừm, em nói thử đi.”
“Em nói gì chứ, em đâu biết đâu.”
“Nếu anh nói anh rất được yêu thích, em sẽ ghen à?”
Thẩm Tri Sơ suy nghĩ, “Có một chút xíu.”
Dù sao thì thời niên thiếu tươi đẹp đó, cô không có ở bên anh, cũng không có chung hồi ức tốt đẹp nào.
Có lẽ bây giờ và về sau mỗi khi Chu Diễn Chiếu nhớ lại, thanh xuân sẽ có các cô bạn gái xinh đẹp, tuổi tác xấp xỉ với cậu, thích thú hợp ý nhau. Có lẽ là ngồi trước ngồi sau, là lúc xếp hàng đứng chung một chỗ. Có thể là tuýp người dịu dàng hay hoạt bát, khiến cậu gỡ đi lớp mặt nạ lạnh lùng.
Có lẽ khi ấy, Chu Diễn Chiếu chẳng lạnh nhạt chút nào, có khi là người mà nghìn người mê đắm.
Quá nhiều “có lẽ”, cô chẳng xuất hiện lúc nào trong quãng thời gian ấy.
Khúc ca ấy làm thế nào để cất tiếng hát?
Khi ấy bầu trời luôn xanh thẳm, ngày dài trôi qua rất chậm.
Mọi thứ đều là kí ức bủa về.
Giọng cô nhỏ dần.
Chu Diễn Chiếu rầu rĩ cười một hồi.
Cậu nói: “Rất được yêu thích… Thẩm Tri Sơ, anh thích em ghen vì anh.”
Thẩm Tri Sơ: “…”
“Nhưng cũng không phải.”
“Hả?”
“Anh rất ít đi học, hồi còn học cấp hai, nằm trong đội tuyển học sinh giỏi vật lý, ngoài thời gian chơi game ra, cơ bản đều làm thí nghiệm, rất ít cơ hội tiếp xúc với các bạn học cùng trang lứa, nên cũng không có gì gọi là được chào đón.”
Thẩm Tri Sơ kinh ngạc.
“Game thủ cũng có thể thi học sinh giỏi vật lý sao?”
Đây không phải là chuyện mà chỉ có những người học siêu giỏi mới làm được sao?
“Đúng vậy, anh yêu của em có phải rất lợi hại hay không?” Giọng của Chu Diễn Chiếu càng gần hơn, mang theo chút trêu chọc nói, “Ngoan, người lợi hại như vậy thích em, có vui không?”
Thẩm Tri Sơ: “…”