Ánh Trăng Hôn Lấy Vì Sao

Chương 48: Ngoại truyện 1




Edit: Kali Beta: TH

Sau khi công khai quan hệ yêu đương, Chu Diễn Chiếu từ một người tính tình “ông cụ non”, cả người “trở về thuở sơ khai” năng động đúng như lứa tuổi, nhất quyết đòi dẫn Thẩm Tri Sơ đi công viên giải trí, trải nghiệm thử cảm giác hẹn hò như bao người bình thường khác.

Thẩm Tri Sơ không thích thời tiết nắng nóng, không thích vận động, “Chúng ta đi xem phim đi, cũng rất được mà?”

“Không được.”

“Vì sao chứ?”

Xem phim còn không phải là một địa điểm hẹn hò lý tưởng hay sao.

Không chỉ được ưa chuộng, hơn nữa còn rất thoải mái, trong rạp chiếu phim còn có điều hòa nữa.

Chu Diễn Chiếu “hừ” một tiếng, nhỏ giọng nói: “Rạp chiếu phim quá tối, anh không nhìn rõ được em.”

“…”

Bởi vì lý do trẻ con này của cậu, Thẩm Tri Sơ vẫn chấp nhận lời hẹn đến công viên giải trí với cậu.

Đầu hè ở Hải Thành, mặc dù nhiệt độ không tính cao lắm, nhưng cảm giác oi bức này, thật sự tra tấn chết người.

Xuống xe một giây thôi, Thẩm Tri Sơ đã muốn chui vào lại trong xe.

Vẻ mặt cô vô cùng tội nghiệp nhìn Chu Diễn Chiếu, hỏi: “Không đi có được không? Thật sự nóng chết em rồi.”

Cuối cùng Chu Diễn Chiếu cũng còn lương tâm, gật đầu, khóa xe, chở cô về nội thành.

Thẩm Tri Sơ rất hài lòng, nói: “Chỉ cần có điều hòa, anh yêu muốn đi đâu cũng được.”

“Thật không?”

“Thật.”

Chu Diễn Chiếu cong môi, “Ừm.”

Hai mươi phút sau, chiếc SUV dừng lại trước cửa của một rạp chiếu phim mini.

Chu Diễn Chiếu dẫn Thẩm Tri Sơ đi vào.

Lần đầu tiên Thẩm Tri Sơ đi tới nơi như này, kinh ngạc đến mức há hốc cả mồm.

Tuy rằng gọi là rạp chiếu phim mini, nhưng bên trong mỗi phòng không chỉ có xem phim, còn có bi-a, boardgame, KTV và nhiều thứ khác nữa.

Chu Diễn Chiếu đặt túi trên ghế sô pha, vẫy tay với cô.

Thẩm Tri Sơ cẩn thận đi qua, ngồi xuống bên cạnh cậu, nhỏ giọng hỏi: “Trước đây anh từng tới đây rồi sao?”

“Ừm, đi chơi với mấy người trong đội.”

“Ồ…”

Chu Diễn Chiếu nhéo tay cô, hỏi cô: “Muốn xem phim gì? Nơi này tốt hơn rạp chiếu phim nhiều, làm gì cũng tiện.”

“…”

Thẩm Tri Sơ mặt đỏ như máu.

Ngay cả vành tai cũng hơi đỏ.

Chu Diễn Chiếu cong môi, “Em nghĩ vì vậy? Ý anh là có thể thoải mái ăn đồ ăn vặt, nói chuyện phiếm linh tinh.”

“Ừm!”

Thẩm Tri Sơ không để ý tới cậu nữa, cúi đầu, chăm chú lựa phim trên máy tính bảng.

Chu Diễn Chiếu ngồi bên cạnh khẽ cười.

Thẩm Tri Sơ thẹn quá hóa giận, chọn bừa một phim, thở phì phò mở miệng nói: “Phim này vậy!”

Vừa dứt lời, tùy tay bấm chọn, trên màn hình chiếu đã nhảy ra tên phim.

Chu Diễn Chiếu híp mắt nhìn, hỏi: “《 Thập Nguyệt Vi Thành 》? Phim gì đây?”

“Phim này anh không biết đâu, nhóc à, đây một bộ điện ảnh rất xưa rồi, trong phim này còn có Lý Vũ Xuân nữa đấy! Lý Vũ Xuân, anh biết không? Là một ca sĩ rất nổi tiếng hồi em còn nhỏ.”

Chu Diễn Chiếu bị cô chọc cười, một tay ôm cô vào lòng, ghé vào tai cô, mờ ám nói: “Thẩm Tri Sơ, chúng ta chỉ cách nhau hai tuổi, không phải hai mươi tuổi. Vậy nên, khi em còn nhỏ, cũng xấp xỉ lúc anh còn nhỏ.”

“…”

“Hiểu chưa? Chị gái nhỏ?”

Hô hấp của cậu nâng lên hạ xuống, lành lạnh thổi vào bên tai cô.

Mặt Thẩm Tri Sơ càng đỏ au, muốn đẩy cái cậu nhóc đùa dai này ra, vừa nghiêng đầu, đã đối diện với đôi mắt của cậu.

Trong mắt Chu Diễn Chiếu chỉ có cô.

Nhìn nhau một lát, Thẩm Tri Sơ bị tiếng pháo nổ từ dàn loa làm giật hết cả mình.

Thấy môi của hai người sắp chạm nhau, cô đột nhiên giơ tay ra, che kín miệng mình.

Chu Diễn Chiếu: “…”

“Không được không được.” Thẩm Tri Sơ lắc đầu, nhỏ giọng nói, “Nhanh quá rồi, em ngại lắm.”

Đôi mắt cô long lanh, nhìn trông giống như bé thỏ nhỏ đang sợ sệt.

Chu Diễn Chiếu híp mắt cười.

“Đáng yêu ghê.”

Cậu thuận thế hôn lên mu bàn tay của Thẩm Tri Sơ, “Ngoan nào, chúng ta xem phim thôi.”

Sự tức giận của Thẩm Tri Sơ lập tức bay biến.

Yêu đương với trai đẹp có lẽ là cảm giác như thế này.

Cậu chỉ cần cười một cái là y như rằng cả thế giới đang bừng sáng lên.



Vốn 《 Thập Nguyệt Vi Thành 》 chỉ là bộ phim mà Thẩm Tri Sơ chọn bừa, trước kia cô từng xem qua rồi, không ngờ tình tiết trong phim càng xem càng cuốn hút, dần dần quên đi cả Chu Diễn Chiếu đang ngồi bên cạnh.

Chu Diễn Chiếu không có chút bất mãn nào.

Mặc dù trong phòng ánh đèn lờ mờ, dù sao cũng sáng hơn nhiều so với rạp chiếu phim, cậu có thể không kiêng nể gì ngắm Thẩm Tri Sơ đang xem phim.

… Còn có thể hôn lên mặt, hôn lên tay.

Cuối cùng cũng hoàn thành mong ước được ấp ủ từ lâu, thế nào Chu Diễn Chiếu cũng thấy ngắm không đủ, vòng tay ôm chặt ních chị gái nhỏ.

Hết phim.

Thẩm Tri Sơ đỏ cả mắt ngẩng đầu, “Quá thảm rồi… Anh nhìn kìa… Anh ta…”

Chu Diễn Chiếu đưa cho cô một ly trà sữa, hợp tình hợp lý nói: “Không thấy.”

“Hả? Làm sao mà không thấy được chứ, rõ ràng anh ta…”

Cậu “Ồ” một tiếng, nói: “Anh không xem phim, đang ngắm em.”

“…”

Chu Diễn Chiếu co đầu ngón tay, kìm nén ý nghĩ muốn nhéo má cô.

Thẩm Tri Sơ hít sâu một hơi, hớp một hơi trà sữa để an ủi tâm hồn, gắng gượng lắm mới ngăn cản được sức quyến rũ khó cưỡng từ vẻ đẹp trai của cậu.

Cố gắng bình tĩnh hỏi: “Đi ăn không?”

“Đến Đại Duyệt ăn đi.”

“Được, anh muốn ăn gì ở đó à?”

Chu Diễn Chiếu lắc đầu, nắm tay cô, nhẹ nhàng nói: “Không, nhưng ăn xong có thể thì ngồi đu quay ở tầng cao nhất của Đại Duyệt.”

Thẩm Tri Sơ: “…”

Ồ.

Được thôi.

Thì ra là vẫn chưa từ bỏ mấy ý tưởng lãng mạn.

Cô gật đầu, gập đầu ngón tay lại, đan mười ngón tay với Chu Diễn Chiếu.

“Vậy đi thôi.”

Tùy ý chọn một quán ăn Quảng Đông ở Đại Duyệt, hai người ăn đơn giản, sau đó đi lên tầng cao nhất.

Vừa lúc chạng vạng, trời vẫn chưa hoàn toàn tối, trước quầy bán vé đã xếp một hàng rất dài.

Vòng đu quay này của Đại Duyệt vừa khai trương cách đây không lâu, với dòng quảng cáo “Vòng đu quay đầu tiên trên tòa nhà”, khi lên tới chóp đỉnh, có thể thấy toàn bộ cảnh đêm của Hải Thành một cách đẹp nhất, hấp dẫn một lượng lớn những người trẻ tuổi thích sự lãng mãn.

Chu Diễn Chiếu đứng với Thẩm Tri Sơ một lát, rồi chỉ vào bên cạnh cô, hỏi: “Ăn kem không?”

Thẩm Tri Sơ gật đầu.

Cậu đi tới gần đó mua kem cho bạn gái.

Chu Diễn Chiếu vừa đi, một chàng trai xếp hàng phía sau Thẩm Tri Sơ nhẹ nhàng vỗ vai cô, “À… Chào cô.”

Thẩm Tri Sơ xoay đầu.

Là một chàng trai xa lạ đeo kính, trông vẻ ngoài chừng hai mươi mấy tuổi, cô gái thắt bím hai bên đứng cạnh kéo cậu lại, hình như là một đôi.

Sau khi xác nhận đây đều là hai người không quen, cô mới cẩn thận hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Cậu chàng kia hơi ngượng ngùng, nhìn thoáng qua bạn gái của mình, mới nói: “Chị gái à, bạn trai của chị trông rất giống một tuyển thủ esports.”

Thẩm Tri Sơ hoảng sợ.

Cô vội vàng xua tay, “Không phải, bạn trai tôi không phải… tuyển thủ esport.”

Lúc này cũng không dám nói ra.

Vừa giành được top 2 chưa được bao lâu, nếu như bị lộ ra đang yêu đương, Chu Diễn Chiếu chắc chắn lại bị “ném đá”.

Cô không nỡ chút nào.

Cậu kia cười ngại ngùng, “Ngại quá, tôi không có ý gì khác, chỉ là thấy… Thật sự rất giống.”

Thẩm Tri Sơ mỉm cười, gật đầu, hỏi: “Là một tuyển thủ rất nổi tiếng sao?”

“Đúng vậy, rất nổi tiếng, bạn cùng phòng của tôi đều rất thích cậu ấy.”

“Ồ…”

“Thật ra thể thao điện tử ở Trung Quốc phát triển cũng rất được, chỉ có điều thể loại FPS, vẫn mãi chưa gặt hái được thành tích nào. Lúc tuyển thủ này vừa ra mắt, tôi đã rất đặt niềm tin vào cậu ấy, nhất định là một người có thể thay đổi được lịch sử esport…”

Thấy cậu chàng bắt đầu lải nhải, người bạn gái kéo tay áo cậu ta, nhỏ giọng nói: “Được rồi, sao gặp ai cũng nói nhiều như vậy chứ, phiền qá, đừng nói về những điều này nữa không được sao!”

Lúc này cậu ta mới ý thức được mình nói hơi nhiều, vội vàng xin lỗi: “Thật ngại quá, quấy rầy cô rồi.”

Thẩm Tri Sơ bật cười, “Không sao.”

Cô xoay người.

Chu Diễn Chiếu chậm rãi đi tới bên cô.

Trên tay cầm một ly kem màu hồng nhạt, thoạt nhìn không lạnh lùng chút nào.

Đẹp trai, đẹp đến mức làm người ta không rời mắt được.

Thấy Thẩm Tri Sơ nhìn về phía cậu, Chu Diễn Chiếu bước nhanh hơn, đi đến bên cạnh cô.

“Này.”

Cậu nói.

Thẩm Tri Sơ nhận lấy ly kem, chủ động nép vào lòng cậu.

“Sao vậy?”

“Ừm, không có gì.”



Lúc bánh xe quay, Thẩm Tri Sơ cùng Chu Diễn Chiếu đi lên ngồi xong.

Chờ sau khi nhân viên đứng ngoài khóa cửa xong, Thẩm Tri Sơ mới nói: “Cậu đứng sau kia, là fans của anh đó.”

Chu Diễn Chiếu đang ngắm cảnh đêm, nghe vậy, “Hửm?” một tiếng.

“Vừa nãy cậu ta cứ khen anh hoài.”

Làm cô cũng có chút vui mừng và vinh dự lây.

Bánh xe chậm rãi khởi động.

Chu Diễn Chiếu cười cười, ngồi tới bên cạnh Thẩm Tri Sơ, nhỏ giọng nói: “Lúc này mà còn nhắc đến người khác sao?”

“…”

“Sơ Sơ, nhắm mắt lại.”

Gương mặt Thẩm Tri Sơ ửng hồng, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, còn hơi nâng cằm lên.

Bánh xe quay càng ngày càng lên cao.

Một lát sau, một nụ hôn nhẹ tựa lông chim lướt qua khóe môi cô.

Thẩm Tri Sơ mở mắt ra nhìn cậu.

Cậu cười trộm.

“Anh yêu, em cũng muốn khen anh.”

“Khen thế nào?”

“Em cũng rất thích anh, thích anh nhiều hơn vị fans hâm mộ kia của anh nữa.”

Chu Diễn Chiếu cong môi, “Đây là khen anh sao?”

“Đúng vậy —— Bạn trai của em là số một thế giới, vì vậy em mới thích anh đó.”

Thẩm Tri Sơ khẽ đáp.