Ánh Trăng Hôn Lấy Vì Sao

Ánh Trăng Hôn Lấy Vì Sao - Chương 24




Edit: Kali

Beta: TH

Động tác của Chu Diễn Chiếu quá mức thân mật, Thẩm Tri Sơ hơi hồi hộp nên lùi về sau.

Đây là ở hậu trường đấy, không biết khi nào sẽ có ai bất thình lình đẩy cửa đi vào.

Bị nhìn thấy thì nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Nghĩ đến điều này Thẩm Tri Sơ lại lui về sau một bước.

Duy trì khoảng cách cực kỳ an toàn với Chu Diễn Chiếu.

Thẩm Tri Sơ: "Vậy... Tôi đi thay quần áo trước."

Cô muốn cởi áo khoác ra.

Chu Diễn Chiếu nhanh tay lẹ mắt hơn kéo lại hai bên áo khoác, ngay cả người cô ở trong chiếc áo cũng bị cậu túm tới trước một bước.

"Đừng cởi."

"..."

"Rất lạnh."

Thật sự rất lạnh.

Trên hành lang tuy cũng có máy sưởi, nhưng rốt cuộc do không gian trống trải, gió lạnh vẫn lùa vào.

Thẩm Tri Sơ ăn mặc phong phanh, phần váy phía dưới rất mỏng và tất chân trong suốt, gió thổi chỉ vài phút đã làm cẳng chân đông cứng lại.

Nhưng sau khi đưa đem áo khoác cho cô, Chu Diễn Chiếu cũng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng.

Hai người mặt đối mặt, một chút không khí lãng mạn cũng không có.

Chỉ có gió lạnh, có cảm giác đang luyện công trong gió lạnh.

Thẩm Tri Sơ bị chính suy nghĩ của mình chọc cười.

Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Chu Diễn Chiếu, cô vội ngưng cười, "Tôi có quần áo rồi, cậu tranh thủ mặc vào đi."

Nếu không cô mặc âu phục của nam đi lui đi tới, đi vào nhà vệ sinh nữ... thì ra thể thống gì.

Thẩm Tri Sơ không cho Chu Diễn Chiếu cơ hội phản ứng, linh hoạt chui ra từ dưới cánh tay cậu, đi giày cao gót "cộp cộp", chạy được mấy bước.

Dừng chân lại, sau đó quay đầu vẫy tay với Chu Diễn Chiếu.

Thẩm Tri Sơ: "Cảm ơn cậu nha Chu Diễn Chiếu. Đi nhanh đi, đừng để bị cảm!"

"..."

Chậc. Thái độ có lệ này.

Chu Diễn Chiếu cầm áo khoác của mình, nhìn theo Thẩm Tri Sơ "cộp cộp" chạy đi rồi.

Âm thanh của giày cao gót nện trên đá cẩm thạch vang chói tai.

Từng chút từng chút nện vào lòng cậu.

Bóng dáng kia dần dần chạy xa, sau đó rẽ ngang, hoàn toàn không nhìn thấy nữa.

Chu Diễn Chiếu khẽ cười một tiếng. Cậu cũng không mặc áo khoác vào, mà vẫn để trên tay, không nhanh không chậm mà đi đến bãi đỗ xe.

Đại C xa xa mà nhìn thấy cậu đi tới, vội vàng vẫy tay, "Cậu này, cậu làm gì vậy, chờ nãy giờ!"

"Xin lỗi."

Cậu vòng tới cạnh cửa, nhấc đôi chân dài và bước lên xe.

Đại C vẫn thúc giục: "Nhanh nhanh nhanh... Làm sao cậu ăn mặc mát mẻ như thế, bên trong nóng lắm hay sao?"

Chu Diễn Chiếu ngồi dãy ghế cuối, vị trí như cũ.

Nghe thấy Đại C nói, cậu nghiêm túc gật gật đầu: "Ừm, rất nóng."

-

Thẩm Tri Sơ chạy vội thay xong quần áo, tháo trang sức, bỏ lễ phục vào trong balo, đeo balo vào, mang ủng bước trên tuyết "bạch bạch bạch" rồi đi.

Ngày mai là ngày nghỉ, buổi tối có hẹn đi ăn cơm với Đại Mộng.

Đã tới giờ cao điểm rồi, vị trí làm hội trường hơi hẻo lánh, bên ngoài rất khó gọi xe, ứng dụng đặt xe cũng phải xếp hàng.

Bản đồ Cao Đức* hiển thị tất cả các con đường phía trước đều đang tắc nghẽn.

(*) Một app giống như google maps

Thẩm Tri Sơ hơi sốt ruột, rụt cổ lại dậm chân.

Bởi vì lúc sáng ra khỏi cửa hơi gấp, nên cô không mang mũ và khăn quàng cổ, bây giờ gió lạnh thổi, cảm giác đau như bị dao thép cào lên mặt.

Đợi một lát, cuối cùng cũng có tài xế tiếp đơn.

Nhưng cách nơi này mười phút lái xe.

Thẩm Tri Sơ chỉ có thể đứng chờ trên vỉa hè, không có việc gì làm nhìn trời nhìn đất, mong chờ chiếc xe tiếp theo quẹo qua là xe của cô.

Chờ chưa tới ba phút, từ hội trường có xe lái ra.

Thẩm Tri Sơ ngẩng đầu nhìn thoáng qua... Là xe của phòng ban PUBG.

Có phải cậu vẫn ngồi ở hàng cuối dọa người không?

Cô vừa nãy vội vàng mà chạy trốn, cũng không biết Chu Diễn Chiếu sẽ nghĩ gì.

Nhưng trẻ con vẫn là trẻ con, không học được hai chữ "tránh nghi ngờ". Rất làm lòng người sợ hãi.

Xe van mở cửa từ bên trong, vừa quẹo một cái, phải đi qua trước mặt Thẩm Tri Sơ.

Thẩm Tri Sơ theo thói quen ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Cửa sổ hàng cuối đột nhiên mở ra.

Lúc xe thoáng qua chỗ cô trong nháy mắt, một cái khăn quàng cổ rất dài được ném xuống từ cửa sổ hàng cuối, mà còn ném trúng lên người cô nữa.

Thẩm Tri Sơ theo phản xạ có điều kiện mà ôm lấy cái khăn quàng cổ cô, không cho nó rớt xuống đất.

Chiếc xe lái đi cực nhanh.

"..."

Thẩm Tri Sơ yên lặng mà nhìn chằm chằm đuôi xe một hồi lâu.

Chuyện này... Đoán chừng ngoài Chu Diễn Chiếu ra, không có ai khác đâu nhỉ?

Trên chiếc khăn quàng cổ nam màu xám còn mang theo hơi ấm, hình như vừa mới bị cởi từ trên cổ xuống.

Thẩm Tri Sơ nhịn không được đưa tay vuốt vuốt. Chiếc khăn quàng cổ nam này sờ vào thích thật. Mới ôm một lát thôi đã thiêu cháy lòng cô rồi.

Đúng là kẻ có tiền, chắc chắn là dùng hàng hiệu.

Giữ ấm tốt như vậy, hình như là nhung dê?

Thẩm Tri Sơ im lặng choàng khăn quàng cổ lên cổ mình.

Mùi hương trên khăn quàng cổ xuyên vào mũi cô. Mùi hương rất dễ ngửi. Giống với một loại sữa tắm nào dành cho nam nào đó?

Cũng giống với mùi chanh lạnh lẽo trên người Chu Diễn Chiếu.

Thẩm Tri Sơ cảm thấy bản như chắc là bị trúng lời nguyền, hoặc là bị thằng nhóc kia hạ độc.

Nếu không làm sao lại bị hành động cứng nhắc như vậy chạm phải trái tim chứ.

......

Thẩm Tri Sơ hẹn Đại Mộng ở HaiDiLao Hotpot.

Lúc cô đến, Đại Mộng đã gọi xong đồ ăn rồi, vừa vặn đến là có thể ăn luôn.

Cũng may hai người cũng không phải lần đầu tiên đi ăn với nhau, cho nhau khẩu vị của nhau đều vô cùng rõ, gọi món ăn rất ăn ý, không cần hỏi nhiều.

Nhìn thấy Thẩm Tri Sơ cởi áo khoác ngồi xuống, Đại Mộng hí hửng nhào tới cầm tay cô, "Chị em, tớ xem phát sóng trực tiếp rồi, cậu thật quá đẹp!"

Thẩm Tri Sơ "ai da" một tiếng, đẩy cô ra một chút, sau khi lấy khăn quàng cổ xuống xong, cẩn thận từng li từng tí nhét vào trong ba lô.

Lúc này mới trả lời: "Cậu không phát hiện chân tớ đang run sao?"

Đại Mộng bĩu môi, giống như xem thường, "Không phát hiện, nhưng mà tớ phát hiện lúc cậu đứng cạnh Z Thần thật sự rất xứng đôi, tớ thấy mưa bình luận đều nói cậu đẹp đấy."

Đương nhiên khẳng định cũng có không ít bình luận tương đối khó nghe.

Chẳng qua Đại Mộng cảm thấy bọn họ đều ghen tỵ mà thôi, nên hoàn toàn không để trong mắt.

Thẩm Tri Sơ bị một câu nói của cô làm đỏ mặt, hoang mang rối loạn mà ngẩng đầu: "Hả?"

Chẳng lẽ lại bị bắt thóp chuyện gì sao?

Đại Mộng "xì" cười, vui vẻ, "Cậu chột dạ à!"

"..."

"Không có, hai người trên tivi cách xa nhau cả nghìn dặm*, có thể có gì cơ chứ! Tớ chỉ là nói với cậu thế thôi."

Thẩm Tri Sơ thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ quả thực chỉ một chiếc lá rơi cũng làm cô hoảng sợ.

Đại Mộng thả hết cua vào trong nồi, cầm đôi đũa hai chiếc lệch, thuận miệng hỏi: "Tên khốn kia có quấy rầy gì cậu không?"

Thẩm Tri Sơ sửng sốt một chút, "A... Không có."

"Vậy là tốt rồi."

"Đại Mộng... Cậu không sao chứ?"

Đại Mộng cười cười: "Hả, tớ có thể có chuyện gì chứ, tớ chỉ là sợ hắn lại tới quấy rầy cậu thôi, hắn chính là một tên tâm thần."

"A..."

"Cũng may, cậu còn đang dây dưa với đại thần không thể chạm tới - Z thần. Nếu không, tớ đã ghen tị với cậu chết rồi."

Thẩm Tri Sơ trầm mặc một chút. Cô thật sự không biết phải nói gì.

Chuyện như vậy an ủi thì có vẻ qua loa, càng giống như là sát muối vào vết thương.

Nhưng không an ủi lại có vẻ vô tâm.

Đại Mộng cũng không hề xấu, càng có dáng dấp của một cô gái chỉn chu, ngày thường ăn mặc cũng rất thời thượng. Vì sôi nổi nên đôi khi so với người trầm tính như Thẩm Tri Sơ càng nổi bật hơn.

Nhưng bạn trai cũ của cô ấy lại thích cô. Bởi vì một tên sở khanh mà so đo thật là không nên.

Nồi lẩu đã sôi "Ùng ục ùng ục". Hơi nước làm nhòe mặt mày Đại Mộng.

Cô ấy nói: "Không nói nữa, chuyện này thật bực mình."

Thẩm Tri Sơ gật đầu: "Được, không nói nữa."

"Cậu nhanh cho tớ xem, câu lạc bộ có anh trai nào đáng tin không, giới thiệu cho tớ, chị em muốn thoát kiếp độc thân thì phải cùng nhau, có tiền thì càng tốt. A, tớ thấy cậu chàng đoạt giải quán quân bên LOL cũng không tồi, tớ nhớ là cậu ta vẫn chưa có bạn gái..."

Như vậy tốt lắm.

Thẩm Tri Sơ cúi đầu, khịt mũi, "Chị em tốt của tớ, thật ra không yêu đương cũng không sao cả."

"Hả? Vì sao? Cậu không muốn giới thiệu cho tớ sao!"

"Tớ có cậu là được rồi."

Đại Mộng khoa trương mà "xùy ——" một tiếng: "Thẩm Tri Sơ! Cậu thật buồn nôn! Có phải lại muốn lừa tớ dắt cậu đi ăn gà phải không!"

"..."

Đã nhắc đến ăn gà, Thẩm Tri Sơ cũng có chút ngứa tay, ăn xong HaiDiLao Hotpot, hai người cùng nhau đi tới quán nét gần đó, chuẩn bị ôn lại một chút kỉ niệm đen tối hồi ở ký túc xá.

Khởi động máy, đăng nhập trò chơi.

Thẩm Tri Sơ đột nhiên dừng một chút.

"Làm sao vậy?"

"Ừm... Không có gì."

Cô đột nhiên nghĩ tới chàng trai lạnh lùng.

Lúc ấy cô ấy còn nói gì tới, chỉ cần là giọng nói trầm trầm, hay thì chính là một người béo lạnh lùng, cô cũng có thể chấp nhận được. Đại Mộng còn cười nhạo cô chỉ ra vẻ thích thế thôi, nói giọng hay không thể làm cơm ăn được.

Kết quả!

Lại là một chàng trai siêu đẹp trai!

Thẩm Tri Sơ cười một tiếng, hắng giọng một cái, nói: "Đại Mộng, tớ đột nhiên nghĩ muốn sửa lại một quan điểm cho cậu."

"Cái gì?"

"Những chàng trai có giọng siêu hay không nhất định đều mập mạp, cũng có người giọng hay nhưng lại siêu cấp đẹp trai."

Đại Mộng không hiểu: "Sao lại đột nhiên nói đến chuyện này vậy?"

Thẩm Tri Sơ mím môi cười, lắc đầu: "Không có gì, tớ chỉ muốn nói một chút thôi mà."

"Nói thì nói chứ vẻ mặt như tình yêu phơi phới như này là sao đây cô gái?"

"..."

Mãi cho đến khi nằm trên giường, Thẩm Tri Sơ vẫn còn duy trì tâm trạng vui vẻ như thế.

Cô lăn hai vòng trên giường, ép chính mình nhắm mắt ngủ.

Đi ngủ.

Ngày mai còn phải đi luyện tiết mục, chuẩn bị cho buổi họp thường niên đấy!

Chờ chút... Khăn quàng cổ này?

Thẩm Tri Sơ mở đèn bàn ra, ngồi dậy.

Khăn quàng cổ của Chu Diễn Chiếu vẫn còn ở chỗ của cô này.

... Khi nào mới thích hợp trả lại cho cậu?

Nhìn thoáng qua thời gian, mới hơn 12 giờ.

Thẩm Tri Sơ nghĩ mấy người Chu Diễn Chiếu làm việc và nghỉ ngơi, xem chừng là bọn họ còn chưa ngủ.

Có thể là luyện solo, cũng có thể là đang huấn luyện theo tổ hợp, hoặc là các loại tập huấn luyện súng khác.

Vậy... Gửi tin nhắn chắc là sẽ không quấy rầy đến cậu chứ?

Thẩm Tri Sơ mất mười phút đấu tranh tâm lý.

Cuối cùng cũng cầm điện thoại lên.

【 Chu Diễn Chiếu, khăn quàng cổ của cậu vẫn ở chỗ của tôi này 】

Nhấn "Gửi đi".

Cô cầm điện thoại, thở phào nhẹ nhõm.

Rất nhanh, điện thoại rung lên.

【 Tặng em 】

【... Đây là kiểu dáng của nam mà làm sao tôi dùng được? 】

【 Dùng để nhớ đến tôi. 】

Thẩm Tri Sơ: "..." Những cậu trai trẻ bây giờ đều đùa như vậy sao!