Lâm Ngữ cầm điện thoại trên bàn, gạt một dãy số, Lạc Tân Cổ nhận cuộc gọi ngay lập tức.
“Bây giờ anh đang ở đâu?” Lâm Ngữ hỏi.
“Tầng một viện nghiên cứu.” Lạc Tân Cổ trả lời, “Phòng thí nghiệm của cậu ở chỗ nào?”
“Tầng hai, phòng số ba.”
Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân rõ ràng.
Lâm Ngữ vội chạy đến bên cánh cửa rồi mở ra, vừa lúc thấy Lạc Tân Cổ đặt chân lên bậc thang cuối cùng.
“Anh…” Lâm Ngữ chần chờ.
Lạc Tân Cổ cầm một chiếc túi da, kéo khóa, bên trong là một chai nước đường và mấy vỉ thuốc, ngoài ra còn có vài lọ thuốc nhỏ mắt cùng thuốc viên vitamin.
“Anh mang thuốc tới cho tôi?” Vẻ mặt Lâm Ngữ không thể tin nổi.
“Sao lại ngạc nhiên như thế, ý là phê bình ngày thường tôi ít quan tâm khách trọ hay sao?” Lạc Tân Cổ trêu đùa.
“Không phải.” Lâm Ngữ mím môi sắp xếp ngôn từ, “Chỉ là tôi cảm thấy việc nhỏ này không thể phiền anh chạy tới đây một chuyến.”
“Chuyện của tiến sĩ Lâm sao có thể là việc nhỏ? Hơn nữa tôi khá hứng thú với đề tài của cậu, có thể cho tôi tham quan một lát không?” Lạc Tân Cổ mỉm cười.
“À, đương nhiên là được…” Lâm Ngữ lùi một bước, xoay người nhìn phòng thí nghiệm của mình, nhíu mày, “Thật ra chẳng có gì đẹp, phần lớn là dụng cụ tinh vi và thiết bị điện tử, nói là phòng thí nghiệm chứ thật ra giống một phòng khám hơn.”
Lâm Ngữ nhường đường, Lạc Tân Cổ bước vào phòng thí nghiệm rồi dừng lại trước một hệ thống máy móc.
Biểu cảm của Lạc Tân Cổ khi nhìn chiếc máy kia hơi kỳ lạ.
“Đây là thiết bị giám sát, người làm thí nghiệm sẽ đội mũ lên, sau đó chúng tôi sẽ thu nhận tín hiệu phản hồi từ não bộ của người đó rồi chuyển đổi thành cảnh tượng điện tử.” Lâm Ngữ giải thích.
Lạc Tân Cổ vươn tay đụng vào bề mặt máy móc lạnh băng, một lát sau mới mở miệng: “Cậu đang tìm người tình nguyện phù hợp à?”
Lâm Ngữ gật đầu: “Ừm, tuy nhiên gần đây xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên tôi dự định tự mình thực hiện.”
“Cậu thấy tôi được không?” Lạc Tân Cổ bất ngờ hỏi.
Lâm Ngữ ngẩn người: “Anh muốn làm người tình nguyện?”
“Ừ, so với số liệu do cậu tự làm thì số liệu của tôi sẽ có tính thuyết phục hơn đúng không?” Lạc Tân Cổ nói.
Lâm Ngữ lập tức hiểu ra, chắc chắn Lạc Tân Cổ đã biết hai ngày nay cậu gặp phải chuyện gì.
Chẳng lẽ là thầy nói với anh? Lâm Ngữ thầm nghĩ. Cái gọi là “tham gia thí nghiệm” một phần có thể là do Lạc Tân Cổ thực sự cảm thấy hứng thú, phần còn lại hẳn là muốn giúp đỡ cậu.
“Có thể chứ?” Lạc Tân Cổ hỏi lại.
Lâm Ngữ ngẩng đầu, chỉ thấy dáng vẻ khẽ cười không chút do dự của anh, “Được, để tôi giảng giải quy trình cho anh.”
Lâm Ngữ bảo Lạc Tân Cổ ngồi dựa vào ghế, sau đó di chuyển mũ về phía đầu anh rồi dán các miếng dán tương ứng vào cổ và trán.
“Bước đầu thí nghiệm sẽ tiến hành thôi miên sau đó sẽ dẫn dắt anh tưởng tượng không gian, cuối cùng sẽ tái hiện cảnh tượng và hình ảnh liên quan lên máy tính.”
“Ừ.” Lạc Tân Cổ nhắm mắt, ngả đầu ra phía sau.
“Trước hết anh điều chỉnh hô hấp, hít vào… Thở ra… từ từ…” Tốc độ nói của Lâm Ngữ chậm lại, ngón tay ấn lên cổ Lạc Tân Cổ.
Mạch đập nảy dưới làn da cậu.
Quá trình thôi miên kéo dài khoảng mười lăm phút, cho đến khi mạch đập trở nên chậm rãi đều đặn, Lâm Ngữ mới buông tay.
Thôi miên thành công.
Lâm Ngữ đi đến bên thiết bị giám sát, kích hoạt mũ rồi dùng microphone dẫn truyền qua xương để giao tiếp với Lạc Tân Cổ đang ở trạng thái thôi miên.
“Bắt đầu, anh bước từ từ về phía trước, sau đó nhìn xung quanh.”
Trên màn hình, sóng điện não và điện tim của Lạc Tân Cổ hiển thị bình thường.
“Tốt lắm, sau đó anh quay người thì nhận ra mình đang đứng trên cao, anh nhìn xuống thấy gì?”
Sóng điện não vọt lên tạo thành một đỉnh.
Đôi môi Lạc Tân Cổ khẽ nhúc nhích: “Người, còn có rất nhiều xe.”
“Hiện tại anh loại bỏ tất cả người và xe đó khỏi tầm nhìn.”
Sóng điện não bắt đầu biến đổi dữ dội như nhạc phổ rock and roll.
“Sao rồi?” Lâm Ngữ hỏi.
“Còn dư lại một người.” Lạc Tân Cổ trả lời.
“Ai?”
“Thấy không rõ lắm, nhưng không thể bỏ người đó đi.”
Khi Lạc Tân Cổ nói những lời này thì điện tâm đồ cũng xuất hiện biến đổi bất thường.
Lâm Ngữ ấn mấy nút nhằm lưu lại sự thay đổi này.
Tình huống này xuất hiện có khả năng là do não người không khống chế được hoàn toàn không gian mình xây dựng nên. Tuy nhiên Lâm Ngữ thiên về một nguyên nhân khác hơn, đó là sâu trong tiềm thức Lạc Tân Cổ đang kháng cự mệnh lệnh của cậu.
Lâm Ngữ tiếp tục yêu cầu: “Anh nói chuyện với người đó đi.”
Lạc Tân Cổ không mở miệng nữa.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lạc Tân Cổ vẫn giữ nguyên tư thế hai tay đặt trước ngực, không hề nhúc nhích.
Ba phút sau tần số tim xuất hiện dị thường, đường biểu diễn nhấp nhô liên tục.
Lúc đầu Lâm Ngữ sửng sốt, ngay sau đó nhanh chóng đưa ra quyết định kết thúc thí nghiệm, bước vội đến ghế dựa tháo mũ thiết bị cho Lạc Tân Cổ.
Cậu thấy trán Lạc Tân Cổ toát mồ hôi, cặp mày tuấn tú nhíu chặt.
Lâm Ngữ kinh ngạc – thí nghiệm tiến hành chưa tới mười phút, vì sao Lạc Tân Cổ lại có phản ứng mãnh liệt như thế? Rốt cuộc anh đã thiết lập cho mình một thế giới như thế nào?
Điều quan trọng nhất bây giờ là đánh thức Lạc Tân Cổ khỏi trạng thái thôi miên.
Cậu giữ chặt tay Lạc Tân Cổ, nắm lấy lòng bàn tay, cúi xuống gần rồi nói: “Ngài Lạc, tỉnh dậy thôi, đó chỉ là một giấc mộng.”
Vừa dứt lời, bàn tay đang nắm tay Lạc Tân Cổ của cậu đã nhận được đáp lại.
Bàn tay kia nắm lại tay Lâm Ngữ, ngay sau đó Lạc Tân Cổ từ từ mở mắt.
Lâm Ngữ vô thức lùi về sau một bước. Cậu chưa từng thấy vẻ mặt này của anh – mờ mịt, bối rối cộng thêm chút vui sướng. Đôi mắt long lanh ôn hòa của anh như ẩn chứa một vũ trụ với không gian tối tăm rộng lớn. Vụ trụ ấy gắn đầy bóng hình cậu.
Cậu kết luận Lạc Tân Cổ chưa tỉnh táo hoàn toàn – ánh mắt kia thực sự quá nôn nóng, nôn nóng đến mức tưởng như xé cậu thành năm bảy mảnh rồi phơi dưới ánh nắng mặt trời.
Bàn tay nắm lấy tay cậu càng chặt hơn, Lâm Ngữ thử mở miệng: “Anh có thể tự ngồi dậy không?”
Lạc Tân Cổ giơ tay đặt lên vai cậu, mượn lực ngồi dậy.
Lâm Ngữ đỡ Lạc Tân Cổ nhưng đối phương không có dấu hiệu dừng lại mà càng tiến gần hơn, gần đến nỗi cậu có thể cảm nhận hơi thở ấm áp lướt qua gò má.
Lạc Tân Cổ dừng lại ở khoảng cách không đến mười centimet, tay giữ lấy gáy cậu.
Lâm Ngữ sững người, trái tim lỡ nhịp. Trong nháy mắt kia cậu cho rằng Lạc Tân Cổ muốn hôn mình.
“À…” Lâm Ngữ vội hạ giọng nhắc nhở.
Động tác của Lạc Tân Cổ ngừng lại, tiếp đó tay dịch chuyển về phía vai kéo giãn khoảng cách với Lâm Ngữ, ánh mắt dần khôi phục tỉnh táo.
“Lâm Ngữ.” Giọng Lạc Tân Cổ trầm thấp.
Đây là lần đầu tiên anh gọi cả họ cả tên Lâm Ngữ.
“Tôi đây.” Lâm Ngữ đáp.
Kỳ lạ ở chỗ sau khi Lâm Ngữ đáp lại thì Lạc Tân Cổ lại không hé răng nữa.
Ngay khi Lâm Ngữ định mở miệng dò hỏi có phải anh cảm thấy không thoải mái hay không thì Lạc Tân Cổ lại ngước mắt nhìn cậu lần thứ hai.
“Thí nghiệm kết thúc rồi à?” Lạc Tân Cổ hỏi.
“Đúng vậy, kết thúc rồi, cảm ơn anh.” Lâm Ngữ quay đầu nhìn thoáng qua hình ảnh đang dần hình thành trên màn hình, “Nếu anh thấy hứng thú thì tôi sẽ chia sẻ kết quả cuối cùng cho anh.”
“Có thể giúp đỡ là vinh hạnh của tôi.” Lạc Tân Cổ đứng lên.
“Sự trợ giúp quá lớn, anh xem chủ nhật tuần này có thời gian không, tôi đặt chỗ mời anh ăn bữa cơm.” Lâm Ngữ thành khẩn, “Anh cho tôi ở nhờ rồi lại giúp đỡ tôi làm thí nghiệm, tôi hơi ngại.”
Khóe môi Lạc Tân Cổ khẽ cong: “Tiến sĩ Lâm sắp xếp được thời gian sao?”
“Tôi sẽ cố gắng giải quyết vấn đề sớm nhất có thể.”
Lạc Tân Cổ cười nói: “Không cần miễn cưỡng, nếu không có gì ngoài ý muốn thì tối mai được không?”
Lâm Ngữ vội đáp: “Không thành vấn đề.”
Lạc Tân Cổ gật đầu, sau đó phóng tầm nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tôi đi trước đây, cậu nhớ uống thuốc đúng giờ.” Lạc Tân Cổ ra dấu tạm biệt, “Tôi không muốn ngồi một mình chờ đợi ở nhà hàng lại nhận được tin nhắn cáo bệnh không đến được của tiến sĩ Lâm đâu.”
Não Lâm Ngữ tự động tưởng tượng ra cảnh tượng Lạc Tân Cổ ngồi lẻ loi một mình…
Cậu càng nghĩ càng buồn cười, mím môi mới không khiến nó cong lên.
Quả nhiên là Lạc Tân Cổ đối xử với cậu quá tốt, làm cậu không kiêng nể gì mà mơ ước càng nhiều.
Sau khi Lạc Tân Cổ rời đi, Lâm Ngữ rót một cốc nước ấm uống thuốc rồi ngồi trước màn hình kiểm tra hình ảnh không gian đã được phần mềm xử lý.
Ngoại trừ mục đích thí nghiệm, bản thân Lâm Ngữ cũng muốn biết đến tột cùng Lạc Tân Cổ suy nghĩ những gì. Cậu xem xét, ghép nối từng chi tiết theo trình tự sau đó chuyển vào công cụ thiết lập rồi ấn nút.
Màn máy tính lập lòe dòng chữ “loading”.
Lâm Ngữ cắn nắp bút, tay nắm sổ làm tốt thao tác chuẩn bị ghi chép.
Màn hình đột nhiên đen sì.
Lâm Ngữ ngẩn ra, với lấy con chuột di chuyển, mũi tên trên màn hình chuyển động theo – điều này có nghĩa là không phải máy tỉnh hỏng hoặc bị treo máy mà là hình ảnh thật sự là một màu đen đơn thuần.
“Thình thịch.” Trái tim cậu nảy mạnh.
Không biết vì sao Lâm Ngữ có một cảm giác không khỏe.
Lạc Tân Cổ là một người thường xuyên mặc tây trang sáng màu, lúc nào cũng dịu dàng, lịch thiệp và tươi sáng tựa ánh ban mai, gần như không hề dính dáng tới “màu đen”.
Hiện tại màn hình lại bị phủ kín bởi một màu đen duy nhất, Lâm Ngữ chợt cảm thấy tim đập dồn dập.
Giây tiếp theo màn hình chợt lóe, ánh sáng nhấp nháy.
Lâm Ngữ từ từ mở to hai mắt.
Kính vạn hoa.
Lâm Ngữ không tìm được cụm từ nào phù hợp hơn ba từ này.
Đó không phải hình ảnh nhân loại có thể lý giải, vô số hình dạng và màu sắc xoay giữa không gian màu đen, từ nhỏ đến lớn, dần dần kéo dài ra khỏi màn hình. Nhưng trung tâm của mọi vật là một chấm đen lại không hề có biến đổi nào. Mọi biến hóa và đổi mới đều tĩnh lặng, cuối cùng chúng tan biến vào khoảng không tối tăm trống trải, trở thành ký ức lướt qua trong giây lát.
Lâm Ngữ dán mắt vào màn hình ước chừng hơn ba phút.
Trong màn đêm yên tĩnh, phòng thí nghiệm chỉ có tiếng “tích tắc”, “tích tắc” của đồng hồ.
Máy móc vận hành cực nhanh.
Lâm Ngữ nhớ lại nội dung giao lưu với Lạc Tân Cổ.
“Anh nhìn thấy gì?”
“Người, còn có rất nhiều xe.”
Không cần chờ máy móc tính toán ra kết quả thì Lâm Ngữ đã đoán được lần thí nghiệm này đã xảy ra chuyện gì.
Lạc Tân Cổ thành công thiết lập một thế giới thông qua thí nghiệm.
Nhưng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà ngay trước khi tỉnh táo anh lại phá hủy nó hoàn toàn.
Thứ Lâm Ngữ nhìn thấy chỉ là bụi bặm sau khi thế giới kia bị hủy diệt.